The Marcolini Blackmail Marriage

Chương 4

Claire trả điện thoại lại cho Antonio kèm theo sự cam chịu trên gương mặt cô. “Bây giờ anh muốn tôi nằm lên giường và anh tiến hành luôn vào công việc?” cô hỏi. “Hay là anh thích tôi trình diễn màn thoát y và nhận lấy tiền bố thí của anh?”

Cơn tức giận bừng lên trong đôi mắt anh. “Em không cần phải tự hạ thấp bản thân mình như thế, Claire à” anh nói. “Chúng ta chỉ bắt đầu lại mối quan hệ thể xác khi mà tôi tin chắc rằng nó chính là thứ mà cả hai chúng ta đều muốn. Ngay tại thời điểm này tôi có thể thấy rằng em thích cào lên mặt tôi hơn là làm bất kỳ thứ gì khác”.

Claire cảm thấy sự thanh thản và sự thất vọng đang tranh đấu với nhau, làm cô cảm thấy bối rối vì những gì cô thực sự cảm nhận về Antonio. Cô đã tự bảo với bản thân rất nhiều lần rằng cô căm ghét anh nhiều đến mức nào, và việc đứng trước anh lúc này đây khiến cô nhận thấy sự căm phẫn tăng lên. Nhưng có những cảm giác khác đang luồn lõi trong cô – Cái cảm giác ham muốn và đòi hỏi đầy nguy hiểm. Cô có thể cảm nhận nhịp đập phản bội của mình, những nhịp tim lỡ nhịp nhắc nhở cô rằng cái sức mạnh nhục dục của anh vẫn còn bao trùm lấy cô.

“Vậy...” cô cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh và biểu hiện của mình một cách lạnh lùng. “Trong ba tháng hòa giải tới đây, tôi sẽ đến đây sống cùng với anh, hay tôi tiếp tục ở chổ của mình?”

“Hiện tại em đang thuê nó? Đúng thế không?” anh hỏi.

Claire lần nữa tự hỏi làm thế nào anh biết nhiều về hoàn cảnh hiện tại của cô khi mà họ không hề liên lạc gì với nhau. Trong tuần đầu tiên sau khi cô rời khỏi anh, anh đã gọi điện và gửi lời nhắn đến điện thoại của cô, nhưng cô đã xóa đi mà không hề nghe chúng. Anh cũng đã gửi email cho cô vài lần, nhưng cô không trả lời, và cuối cùng cô đã thay đổi cả địa chỉ email lẫn số điện thoại của mình. Cô đã tin chắc rằng nếu như anh thực sự muốn liên lạc với cô thì anh sẽ tìm cách để làm nó. Nhưng vài tháng trôi qua, sau đó là hai năm, rồi hai năm tiếp theo, cô tự chấp nhận rằng anh thực sự đã rời xa cô.

“Claire?”

“Vâng...” cô nói. “Tôi thuê nhà tại Glebe, nó không xa tiệm làm tóc là mấy”

“Em là chủ của tiệm làm tóc đó đúng không?”

Cô cau mày. “Anh nghĩ tôi đào đâu ra tiền để mở nó?” cô hỏi. “Dĩ nhiên tôi không làm chủ, tôi làm việc cho bạn của tôi, Rebecca Collins”

Antonio quan sát nét mặt cô trong một lát. “Nếu như em không hề làm chủ một cái tiệm làm tóc, nhà phải thuê thì chính xác em đã làm gì với số tiền mà mẹ tôi đã đưa cho em?” anh hỏi.

Cô quay người lại và đôi mắt xanh ánh lục của cô lóe lên tia oán giận. “Như vậy bà ấy đã nói thế với anh phải không?” cô hỏi.

“Một cách bất đắc dĩ bà ấy đã nói cho tôi biết hai tuần sau khi em bỏ đi” anh nói, cố giữ biểu hiện của mình một cách khoan thai.

“Tôi xem nó như khoản đền bù cho sự ra đi của mình” cô nói. “Rốt cuộc anh không còn đòi hỏi sự phục vụ của tôi một khi anh đã quay lại với Daniela Garza”

Antonio phất lờ sự chế nhạo nhỏ đó để hỏi. “Đó là tại sao em từ chối nhận tiền từ tôi, thậm chí tôi đã đề nghị nó trong email và điện thoại ?”

Cô trao anh cái nhìn khiển trách khác. “Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận tiền của anh sau những gì anh đã làm với tôi ư?” cô hỏi.

Môi anh cong lên đầy khinh bỉ. “Và em đã yêu cầu nó từ mẹ tôi.”

Choáng váng, cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm. “Anh nói cái gì?”

Ba nhịp thinh lặng trôi qua.

“Tôi nghĩ rằng em nghe những gì tôi vừa nói, Claire” anh nói. “Em đã tống tiền mẹ tôi, ép bà ấy phải trả cho em một món tiền lớn để em không đến tòa soạn nói về cuộc hôn nhân của chúng ta”.

Cô nhìn anh như thể anh đang nói bằng một ngôn ngữ nào khác. Nhưng Antonio nhận ra cô đang bị lôi cuốn như thế nào, vẫn còn tìm hiểu sự nghi ngờ của anh về kế hoạch của cô để điều khiển anh như cô mong muốn. Không ai nhìn cô lúc này có thể nghĩ đến những âm mưu đáng trách của cô. Mắt cô mở to, ngây thơ giả vờ bị sốc, miệng run run và gương mặt tái đi.

“Em không trả lời câu hỏi của tôi”, anh nói.

Lưng cô hiển nhiên cứng lại, mặt dù giọng nói thì bình tĩnh. “Câu hỏi nào cơ?”

“Em đã làm gì với số tiền đó?”

Cô hít một hơi dài. “Anh nghĩ rằng tôi đã làm gì với nó?”

Anh cau mày nhìn này một cách đen tối. “Tôi đã đưa tiền cho em, khốn kiếp, Claire. Và em thì luôn từ chối nó.”

Cô quay lưng lại anh. “Nó ít mang tính cá nhân hơn khi nhận nó từ bà ấy” cô nói. “Tôi không muốn nhận bất kỳ thứ gì từ anh”.

“Vậy em đã làm gì với nó?”

Cô quay lại sau giây lát, biểu hiện của cô lạnh lùng như bầu không khí ban đêm ngoài kia. “Tôi đã dùng nó cho chính mình”, cô nói kèm theo tia nhìn sắc như dao. “Đó là những gì mà những kẻ đào mỏ làm, không phải thế sao Antonio?”

Anh hít thở sâu để kiểm soát cơn giận của mình. Cô chủ tâm chọc tức anh, như cô đã làm nhiều lần trước đây. Đúng thế, anh có chứng cớ cô đã tống tiền mẹ của anh, thậm chí bây giờ cô lại chối bỏ nó nhưng anh hiểu cô xem nó khoảng lợi thu được từ anh theo cách cô muốn.

Bây giờ đã đến lúc anh cần phải làm một cái gì đó cho cuộc sống của mình. Không nghi ngờ gì cái chết đột ngột của cha anh có tác động đến nhiều thứ – đó là chưa đề cập đến tình trạng trở nên xấu đi của mẹ anh. Và bởi vì em trai anh Mario không hề có ý định yên bề gia thất và tạo ra người thừa kế cho nhà Marcolini, nó đã khiến Antonio đi đến việc thực hiện quyết định quan trọng nhất cho tương lai của chính anh. Anh không thể nào bước tiếp cho đến khi những gì trong quá khứ kết thúc. Chúa biết anh đã phải trả giá cho nó bằng chính đứa con gái bé bỏng của anh, đứa bé chưa từng có cơ hội để hít thở dù chỉ một lần.

Antonio kìm nén cái cảm xúc dồn dập bất cứ khi nào anh nhìn vào bức ảnh chụp khuôn mặt nhỏ bé, tuyệt đẹp nhưng không có sức sống đó. Trong thời gian dài anh đã giúp cho rất nhiều người, dốc hết sức cho sự nghiệp phẫu thuật của mình. Anh đã cứu lấy cuộc sống của họ, thay đổi nó, phục hồi lại sức khỏe và ý chí sinh tồn cho những con người đã phải đối mặt với cái chết hay gương mặt bị biến dạng. Nhưng anh không hề có mặt ở đó khi mà Claire và con gái anh cần đến anh nhất.

Anh luôn bị tra tấn mỗi khi nghĩ đến anh có thể làm được cái gì đó. Claire đã lên cơn co dạ quá sớm. Anh đã phất lờ dấu hiệu đó khi cô đề cập đến những lo lắng của cô vào buổi sáng hôm đó. Sự thật là anh bị rối trí vì cái lịch làm việc đầu tiên của ngày hôm đó. Đó là một cô gái mới 17 tuổi, vừa nhận được hợp đồng người mẫu đáng giá, đã bị tai nạn giao thông khủng khiếp. Antonio chưa từng gặp một ai bị nặng như thế. Anh đã phải hết sức tập trung trong suốt cuộc phẫu thuật bởi lẽ điều đó sẽ quyết định cô gái này có thể mỉm cười trước máy quay phim một lần nữa hay không. Mồ hôi tuôn ra bên dưới lớp áo phẫu thuật của anh, nó tuôn như dòng suối xuống lưng anh khi cuộc phẫu thuật kéo dài suốt 12, 13 tiếng đồng hồ, để phục hồi lại cho cô gương mặt tốt nhất mà họ có thể làm – Hy vọng và cầu nguyện rằng cô bé đó sẽ tiếp tục cuộc sống mà cô vạch sẵn cho bản thân mình.

Và anh đã làm được. Bianca Abraggio hiện tại vẫn là một người mẫu – gương mặt của cô ấy, tương lai của cô ấy, nụ cười quyến rũ không hề thay đổi, cuộc sống của cô trở nên trôi chảy, trong khi đó cuộc sống của Antonio vẫn còn trong tình trạng lấp lửng.

“Tôi không nhớ đã khi nào mình ngụ ý rằng em là một kẻ đào mỏ” anh nói.

Cô nâng cằm lên, đôi mắt lóe sáng nhìn anh như tấm thủy tinh màu xanh pha lục. “Anh không cần phải thế. Gia đình anh đã làm cho nó rõ ràng hơn những gì họ nghĩ tôi là một kẻ như thế”.

“Xem nào”, anh nói, luồn tay vào tóc. “Tôi thừa nhận là họ không hề mong đợi tôi sinh ra cho họ một cô cháu gái khá sớm như thế. Tôi bị đặt giữa khóa đào tạo nghiên cứu cuối cùng và..”

Cô ngắt ngang lời anh. “Họ chưa bao giờ chấp nhận tôi. Họ nghĩ rằng tôi không đủ tốt để dành cho anh. Tôi là người nước ngoài. Tôi thậm chí không thể nói được ngôn ngữ của họ. Đó là chưa đề cập đến việc tôi nói chuyện mang đậm chất của người Úc”.

“Đó không phải sự thật” Antonio nói. Anh đã nhìn thấy hết lần này đến khác cả cha mẹ anh đã cố gắng như thế nào để đem lại thứ tốt nhất cho Claire, nhưng cô là một người quá độc lập đến nỗi họ phải bỏ cuộc. “Dù sao đi nữa, họ không phải là người quyết định, tôi mới là người quyết định làm gì với cuộc sống của mình. Người đó chỉ là tôi thôi”.

“Anh có biết rằng nó đã khiến tôi cảm thấy thế nào không?” cô hỏi. “Tôi không thể nào chịu đựng thêm một lần nào nữa. Đã quá lâu để tôi bước tiếp”.

Antonio cảm thấy anh thất bại hoàn toàn, không thể nào che dấu trong tông giọng của anh. “Hãy chấp nhận nó, Claire à, bởi lẽ tôi và em sẽ sống cùng nhau trong 3 tháng tới đây, ngược lại em sẽ đích thân nhận được hồi đáp về việc thằng em trai của em bị tống vào tù, nơi mà nó thuộc về”

Cô nhìn trừng trừng vào anh một cách điên tiết. “Tôi nghĩ anh đã dành cả đời mình để cứu lấy mạng sống của người khác chứ?” cô nói. “Nếu anh tống nó vào tù thì tốt nhất anh nên ký tên mình vào giấy chứng tử của mình đi. Anh sẽ không thể ở bên trong đến hết ngày đâu. Anh sẽ đe dọa , đánh đập hay làm một thứ gì đó. Tôi biết là anh sẽ thế.”

Cái nhìn anh trao cho cô thật tàn nhẫn. “Đừng khiến tôi phải làm thế, Claire, vì tôi sẽ làm nếu tôi muốn thế. Nó nằm trong tầm tay của tôi. Đừng quên điều đó.”

Cô ném đến anh cái nhìn đầy chán ghét khi cô cầm cái ví của mình lên từ nơi cô đã sớm ném nó đi. Việc đấu tranh để kiểm soát cơn giận của mình giống như đang cố gắng ghì cương con ngựa đang lồng lộn lên mà không hề có bất kỳ sợi dây nào. Cô không bao giờ có thể nghĩ rằng cô sẽ căm ghét một ai đó mãnh liệt như thế – đặc biệt là người mà trước đây cô yêu tha thiết. Bây giờ Antonio là một kẻ xa lạ tàn nhẫn, một người đàn ông không có lòng bao dung, một người đàn ông chuẩn bị đi đến điều không thể tin được – bắt cô khuất phục trước anh.

“Khi nào anh muốn bắt đầu cái trò chơi lố bịch này đây?” cô hỏi.

“Em đã ăn tối chưa?” anh hỏi.

“Ừm chưa... nhưng tôi không thấy đói”.

“Nhà hàng ở đây rất được” anh nói. “Anh đề nghị chúng ta cùng nhau đi ăn tối để dễ dàng quay lại mối quan hệ của chúng ta”.

“Tôi nghĩ rằng mình không thể ăn một thứ gì”.

“Trông em giống như chẳng ăn gì trong nhiều ngày”.

Cô gửi đến anh một cái nhìn sắc bén. “Có cái gì khác anh muốn bình phẩm về tôi nữa không?” cô hỏi.

Đôi mắt Antonio lấp lánh một cách kiên quyết khi chúng chúng giữ lấy cô. “Có một thứ tôi cần làm rõ từ cái khởi đầu này” anh nói. “Em có thể nói bất cứ cái gì em thích với tôi khi chúng ta ở một mình, nhưng khi chúng ta xuất hiện trước người khác tôi mong đợi rằng em sẽ hành động đoan trang đúng mực, phù hợp với vai trò là vợ của tôi”.

“Được thôi, tất cả sẽ như thế”, cô đáp trả lại. “Một hành động – không phải làm một hành động lôi cuốn đặt biệt gì”

“Tôi chắc chắn sẽ đền bù thích đáng cho em” anh nói. “Một khoảng trợ cấp rộng rãi, một cái gì đó sẽ có thể để em tạm dừng công việc của mình hay hoàn toàn nghỉ việc trong khi tôi ở đây”.

Cô đứng đó cứng ngắc như một cái cán chổi. “Anh đi mà giữ lấy cái tiền trợ cấp ngu ngốc đó của anh, và tôi sẽ không từ bỏ công việc của mình vì anh” cô nói. “Tôi muốn duy trì sự độc lập của mình”.

“Nếu đó là những gì em muốn thì tôi không tranh cãi gì thêm” anh nói. “Tôi chỉ nghĩ rằng em sẽ rất mừng vì được nghỉ ngơi sau thời gian dài làm việc. Nhìn em như em đã làm điều đó”

Claire biết có quầng thâm bên dưới mắt cô, và ít nhất cô đã sụt mất hai ký, nhưng anh lại làm cô cảm thấy như thể cô vừa trườn ra khỏi tảng đá?

“Anh có muốn tôi lấy một cái túi và trùm qua đầu mình trước khi chúng ta xuất hiện cùng nhau công khai?” cô hỏi. “Không nghi ngờ gì sức quyến rũ của tôi hoàn toàn thua kém đám phụ nữ mà anh qua lại trong 5 năm qua”.

Anh giữ lấy cái nhìn thách thức của cô trong giây lát căng thẳng. “Tôi chỉ đơn thuần là bình luận là trông em mệt mỏi và căng thẳng như thế nào, il mio amato[3]” anh nói. “Em không cần phải cảm thấy như thể tất cả mọi thứ tôi nói với em là sự lăng mạ”.

[3] Em yêu (tiếng Ý).

Claire vội vàng nén lại cảm xúc của cô. Con tim cô nhận ra những cảm xúc yêu thương và vỡ òa ra với nhiều cảm xúc. Người yêu của tôi. Dĩ nhiên anh không có ý đó. Anh làm sao có thể? Anh chưa bao giờ nói anh yêu cô. Anh chưa từng thể hiện bất cứ điều gì về việc anh cảm nhận về cô như thế nào từ khi họ bắt đầu yêu đương, khi mà sự ham muốn của anh dành cho cô quá nóng bỏng và mãnh liệt trỗi dậy trong cô.

Nhưng khi anh phất lờ sự đau buồn của cô vì mất đi đứa con của họ để tìm sự an ủi trong vòng tay của người yêu cũ, anh luôn chối bỏ nó một cách gay gắt và cô đã có thể tin vào lời giải thích của anh nếu như mẹ của Antonio, Rosina không khẳng định mối quan hệ bí mật của anh.

“Chúng ta phải làm điều đó tối nay ư?, cô hỏi với sự che dấu cơn tức giận. “Tại sao chúng ta không thể ăn tối vào ngày mai hay một ngày nào đó?”

“Bởi vì thời gian của tôi có hạn” anh nói. “Ngày mai tôi có một cuộc phẫu thuật lớn, nó có thể mất nhiều thời gian. Ngoài ra, tôi biết em sẽ làm cái gì nếu như tôi cho em một sự trì hoãn. Em sẽ biến mất trong ba tháng tới để không phải tiếp xúc với tôi”.

Claire dời cái nhìn của mình để anh không thể thấy cái hành động đánh giá của anh về cô đúng như thế nào. Cô đã điên cuồng nghĩ rằng những cách trốn thoát khác nhau, rút số tiền nghèo nàn trong tài khoản ngân hàng của cô để che dấu tung tích của mình đến khi nào anh rời khỏi đây. Nhưng cô không thể nào bỏ rơi Rebecca, sau những gì cô ấy đã giúp đỡ cô trong những năm qua.

“Tôi biết tâm trí em đang suy nghĩ như thế nào” anh nói. “Em thà bước qua đống than nóng còn hơn là trải qua buổi tối cùng với tôi, đúng thế không?”

Claire quay lại nhìn chằm chằm vào anh, ngạc nhiên vì sự đau đớn trong giọng nói của anh. Anh phải đau đớn vì cái gì cơ chứ? Cô không hề hủy hoại cuộc hôn nhân của họ, mà người đó là anh – và không thể sửa chữa gì được nữa. “Một cách chắc chắn anh không hề mong đợi tôi sẽ vui vẻ về cái cách mà anh quay trở lại với cuộc sống của tôi phải thế không?” cô hỏi.

Môi anh mím lại thành một đường thật chặt. “Tôi có thể thấy tại sao em lại sụt cân nhiều như thế” anh nói. “ Không nghi ngờ gì đó chính là do em ôm đồm quá nhiều thứ trên vai mình”.

Claire nắm cái ví của mình chặt đến nỗi những ngón tay của cô bắt đầu đau. “Anh không nghĩ rằng việc tôi trở nên quá đau khổ là đúng hay sao?” cô hỏi. “Tôi không phải là một kẻ thiếu cảm xúc như anh, Antonio à. Tôi đã đau khổ, thật sự rất đau khổ. Không một ngày nào trôi qua mà tôi không nghĩ đến con bé – con bé bây giờ sẽ được mấy tuổi, nó sẽ trông như thế nào, những thứ con bé sẽ nói và làm. Đã bao giờ anh dành chút thời gian để nghĩ về con bé hay chưa?”

Đôi mắt anh tối lại, sự căng thẳng quanh miệng tăng lên, làm một dây thần kinh nhỏ nảy lên bên dưới da của cái cằm cứng nhắc của anh. “Tôi có nghĩ về con bé” anh nói, giọng anh nghe như thể nó bị cọ xát qua bề mặt răng cưa. “Dĩ nhiên tôi có nghĩ về con bé”.

Claire cắn phía trong miệng cho đến khi cô cảm thấy vị của máu. Cô không muốn gục ngã trước anh. Cô không muốn anh nhìn thấy cô yếu đuối như thế nào khi cô ở quanh anh. Nếu anh với đến để làm cô thoải mái, cô sẽ tự phản bội lại chính mình, cô chắn chắn về điều đó. Cánh tay cô sẽ quấn lấy cổ anh, cơ thể cô sẽ dán chặt vào anh tìm kiếm sự ấm áp và mạnh mẽ mà chỉ có anh mới đem lại. Da thịt cô sẽ có sức sống trở lại, từng tế bào trong cơ thể cô đang nhận ra sự hấp dẫn của anh, đang kéo cô vào cái quỹ đạo nhục dục của anh, đang quyến rũ cô hạ thấp sự đề phòng cho đến khi không còn sự chống đỡ nào. Cô cần phải rời khỏi đây ngay và một nơi công cộng sẽ tốt hơn, cô quyết định một cách chắc chắn.

Cô hít thở thật sâu và ép bản thân mình nhìn anh. “Tôi nghĩ một bữa ăn tối thì không sao” cô nói. “Tôi đã quên ăn trưa, và bữa sáng dường như cách đây lâu rồi”

Anh lấy tấm thẻ an ninh và trượt nó vào ví mình. “Tôi sẽ không giữ em lại quá trễ, Claire à. Tôi vẫn còn mệt sau chuyến bay”.

Lúc này Claire mới chú ý trông anh mệt mỏi như thế nào. Đôi mắt anh thâm lại, đường rãnh ở khóe miệng anh dường như sâu hơn bình thường. Anh trông vẫn quyến rũ đến chết người như mọi khi thậm chí còn hơn thế nữa. Có thể đó là bởi vì đã lâu cô không gặp anh. Cô đã quên là đôi mắt màu nâu sô-cô-la của anh quyến rũ đến mức nào, lông mi dài và đen như thế nào, và cái miệng được điêu khắc tuyệt đẹp ra sao với môi dưới đầy đặn che dấu sự say mê mà cô đã được nếm qua hết lần này đến lần khác.

Cô phải dời cái nhìn của mình khỏi miệng anh, nơi mà cô muốn làm với mong muốn của chính mình.

“Cái nhà hàng đó thế nào?” Cô hỏi khi họ trên đường rời khỏi căn hộ tầng thượng của anh.

Anh đi qua cô để nhấn vào nút gọi thang máy và Claire cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại trong lồng ngực. Cái chạm vào của cánh tay anh đánh thức mọi dây thần kinh trong cơ thể cô cho đến khi cô hầu như nhận ra nó sẽ như thế nào khi anh chạm vào cô một lần nữa. Ngực cô sẽ đau đớn vì lực bóp của bàn tay anh, sự chạm lướt của môi anh, Cái liếm mút ngọt ngào nóng bỏng của miệng anh, sự trêu ghẹo, xoay tròn, trượt nhẹ của lưỡi anh. Sao cô có thể đói khát sự khoái lạc khi mà chỉ vì cái chạm đột ngột của người đàn ông mà cô căm ghét như thế chứ? Chắc chắn là tâm trí cô đang chơi xỏ cô? Anh đã buộc tội cô là một kẻ tống tiền, thế mà cô không thể dừng việc tim mình lỗi nhịp mỗi lần cái nhìn của anh bắt gặp cái nhìn của cô.

Thang máy đến hầu như không nghe thấy tiếng mở cửa, và Claire bước vào trong, lùi về sau, tránh khỏi sự cám dỗ đó.

“Đến đây nào, Claire” Antonio ra lệnh.

Claire giữ cái ví của mình như một tấm khiên che dấu cái khung xương chậu phản bội của mình, nơi mà mạch cô bắt đầu đạp điên cuồng. “Tại sao?” cô hỏi. “Không có ai ở trong thang máy mà”

“Không nhưng chúng sớm sẽ bị vây quanh khi đến tầng trệt. Tốt nhất chúng ta nên bắt đầu khi chúng ta đi ra” anh nói.

Cô cau mày khi mà sự nghi ngờ khiến cô sởn cả gai ốc. “Làm thế nào anh biết sẽ có người ở đó chứ?” cô hỏi.

Anh giữ lấy cái nhìn thu hẹp lại của cô bằng sự bình thản. “Tôi đã mạn phép đăng tin trên báo vào sớm nay”

Claire cảm thấy cơn tức giận tăng lên trong cô như một chất lạnh và cứng bám chặt vào cột sống cô. “Anh đã chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý cái trò hề này hay sao?” cô hỏi.

Mắt anh lóe sáng khi chúng giữ lấy cô. “Tôi chắc chắn rằng em không muốn em trai mình đối mặt với nhà chức trách. Tôi còn chắc chắn rằng em sẽ làm nó vì tiền”.

Sự tuyệt vọng cô cảm thấy lúc này hầu như phá hủy cô. Thật đau đớn khi nhận ra anh nghĩ về cô tồi tệ như thế nào, anh luôn tin là cô là một kẻ cơ hội hám lợi, khi mà tất cả những gì cô từng muốn đó chính là tình yêu của anh. Làm sao anh có thể nghĩ về cô sai lầm như thế? Anh không hề thấy cô sùng bái anh đến mức nào sao? Claire biết cô đã trợn tròn mắt khi lần đầu tiên nhìn thấy lối sống của anh, nhưng khi mối quan hệ của họ tiếp diễn, cô nghĩ mình đã chứng minh rằng cái danh tiếng và tài sản của anh có ý nghĩa đối với cô nhỏ bé như thế nào. Trái tim anh quá sắt đá và không thể xuyên thủng để anh có thể cảm nhận tình yêu thật sự khi anh nhìn thấy nó?

“Đến đây nào, Claire” anh ra lệnh một lần nữa, đưa tay ra cho cô.

Claire nín thở, ép mình bước ra khỏi lưng thang máy. Cô cầm lấy tay anh, cố gắng che giấu ảnh hưởng mà những ngón tay anh vòng quanh tay cô. Bàn tay anh, đôi bàn tay tài ba, đã cứu sống biết bao người, mạnh mẽ và ấm áp trong tay cô. Chúng chính là điều đầu tiên cô chú ý đến anh vào lần đầu tiên tại tiệm hớt tóc của Riccardo. Những ngón tay thon dài rám nắng, móng tay được cắt ngắn và sạch sẽ từ việc rửa tay hàng trăm lần để chuẩn bị khi phẫu thuật.

Cô nhìn xuống những ngón tay của họ đang đan vào nhau và kìm lại sự run rẩy nhỏ. Đôi bàn tay đó đã khám phá từng inch trên cơ thể cô. Chúng biết tường tận về cô, chúng đã dạy cô tất cả mọi thứ cô biết về phản ứng nhục dục. Cô cảm thấy hơi ấm của anh thấm qua da cô, từng lớp từng lớp, làm tan chảy lớp băng mà cô tạo ra để giữ khoảng cách và không bị ảnh hưởng bởi anh.

Cửa thang máy mở ra và ánh đèn từ camera chiếu vào mặt Claire khi cô bước ra tay trong tay cùng với Antonio. Cô co rúm, che mắt khỏi cái tia quá sáng nhưng trong vài giây một phóng viên đã lao tới và đẩy cái mic-rô về phía cô.

“Bà Marcolini” người phụ nữ trẻ nói, cố gắng theo kịp sải chân đầy kiên quyết của Antonio khi anh kéo Claire về phía trước khách sạn. “Có thật là bà sẽ quay lại với chồng của mình sau 5 năm xa cách?”

Antonio nhẹ nhàng mà chắc chắn dời mic-rô khỏi Claire. “Cô có thể vui lòng dành cho vợ tôi tí không gian được chứ?” anh hỏi.

Cô phóng viên lấy đó như sự khuyến khích và thay vào đó hướng chuỗi câu hỏi của mình về phía anh. “Ngài Marcolini, thời gian mà ngài ở Sydney được xem là có giới hạn. Như vậy là mối quan hệ mới của ngài với vợ của mình sẽ chỉ trong khoảng thời gian này? Hay ngài dự tính sẽ đưa bà ấy cùng về Ý một khi chuyến hội thảo và phẫu thuật hoàn tất?”

Claire ngước nhìn Antonio, hơi thở vướng lại trong cổ họng, nhưng anh vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như mọi khi, nụ cười tao nhã, cái nhìn khó hiểu không thể đoán được cái gì đang diễn ra trong đầu óc anh.

“Đó là vấn đề giữa tôi và vợ mình” anh trả lời. “Chúng tôi chỉ sắp xếp lại một vài sự khác biệt của chúng tôi. Làm ơn hãy cho chúng tôi chút không gian và sự riêng tư để tiến hành việc hòa giải của chúng tôi”.

“Ngài Marcolini” Cô phóng viên trẻ hoàn toàn không hể nản lòng trước câu trả lời cụt lủn của anh. “Ngài và vợ ngài đã trải qua bi kịch về việc đứa con của mình chết vì sinh non cách đây 5 năm. Vậy hai ông bà có lời khuyên nào đối với những bậc cha mẹ phải trải qua tình huống tương tự hay không?”

Claire cảm thấy sự căng thẳng đột ngột trong những ngón tay của Antonio, nơi chúng đang quấn quanh ngón tay cô. Cô ngước lên nhìn anh một lần nữa. Nỗi đau ngay giữa ngực cô quá mãnh liệt đến nỗi cô không thể hít thở thêm nữa.

“Việc một đứa bé mất đi ở bất kỳ độ tuổi nào là một sự trớ trêu của tự nhiên” anh trả lời. “Mỗi người sẽ vượt qua theo cách cũng như thời gian của chính họ. Không hề có bất kỳ kế hoạch chi tiết nào để giải quyết sự đau buồn đó”.

“Còn bà, thưa bà Marcolini?” cô phóng viên hướng mic-rô về phía Claire. “Bà sẽ có lời khuyên gì đối với các bậc cha mẹ để có thể vượt qua được nỗi đau đó?”

Claire lắp bắp trả lời, cô biết rõ có nhiều phụ nữ cũng giống như cô, những người vì việc mất đi đứa con mình yêu mà khóc rất nhiều và không nghi ngờ gì mà dựa vào từng từ mà cô nói ra. “Um... Hãy tiếp tục hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ chắc chắn nghĩ rằng nó đã quá khứ. Và hãy nhớ rằng đó không phải là lỗi lầm của người mẹ. Mọi thứ đều có thể trở nên sai lầm, thậm chí cho đến phút cuối cùng. Điều quan trọng nhất là... đừng tự khiển trách bản thân. Đừng tự khiển trách bản thân mình...”

Antonio giữ chặt Claire, đẩy đám phóng viên và máy quay phim ra. “Cứ để nó thế” anh nói. “Một hoặc hai ngày chuyện này sẽ tạm lắng xuống thôi”

“Tôi không thấy chuyện của chúng ta có gì đáng để bị chú ý như thế. Ai là người đã tung tin rằng họ sẽ tái hợp lại hay không? Nó khó có thể là một tiêu đề hấp dẫn”

Antonio giữ tay cô gần phía mình khi anh đi xuống vỉa hè để đến nhà hàng mà anh đã đặt bàn từ sớm. “Có thể không phải ở đất nước này” anh nói. “Tuy nhiên đám ký giả sẽ quay trở lại Ý mà tung tin này ra khắp thế giới. Chúng giống như những tin tức về việc tôi và Mario làm những gì – đặc biệt là bây giờ khi cả hai chúng tôi đang là người lãnh đạo tập đoàn Marcolini”

“Vậy Mario làm gì trong những ngày này?” Claire hỏi, cô chẳng hứng thú gì với nó nhưng cô làm thế để tránh không thảo luận về cái hoàn cảnh bất thường của họ. “Vẫn còn đang bận tán tỉnh một người phụ nữ nào đó à?”

Nụ cười của Antonio lúc này đi kèm với sự yêu mến anh cho cậu em trai của mình. “Em biết em trai Mario của tôi mà. Nó thích nỗ lực làm việc cũng như vui chơi. Tôi tin rằng rốt cuộc nó đã cảm thấy hứng thú với một cô gái – hình như cô ấy là người Úc, người mà nó đã gặp vào lần cuối nó ở đây, nhưng cô ấy không bị gục ngã vì sức quyến rũ của nó.”

“Có thể cậu ta đã thử làm một chút gì xấu xa hay đe dọa cô ấy” cô nói. “Dường như cả hai thứ đó đều chảy trong huyết mạch của người nhà Marcolini”

Anh quay lại đối mặt với cô, giữ lấy cô bởi hai cánh tay khiến cô không thể di chuyển. “Tôi đã cho em một lựa chọn, Claire à” anh nói, ghim chặt vào ánh nhìn của cô. “Tự do của em hay là của em trai em. Em xem nó là một đe dọa, còn tôi xem nó như là một cơ hội để sửa chữa những sai lầm của chúng ta”.

Cô giật mạnh tay mình ra khỏi anh, phủi phủi hai cánh tay cô như thể cái chạm của anh làm bẩn chúng vậy. “Tôi có thể nói cho anh sai lầm đó là gì, Antonio” cô nói. “Tất cả những gì tôi từng có với anh chỉ là trò tiêu khiển tạm thời – một người thỉnh thoảng làm ấm giường của anh. Anh không hề có làm gì để phát triển mối quan hệ của chúng ta cho đến khi mong chờ một người thừa kế. Đứa bé là một món quà vô giá, và một khi con bé không còn thì tôi cũng thế”

Những ngón tay của Antonio hết nắm rồi lại buông ra. Anh vẫn còn cảm thấy ngứa râm ran bên dưới da. “Tôi đã làm tròn trách nhiệm một cách tốt nhất đối với em. Có nhiều người đàn ông ở đất nước tôi sẽ không làm như thế. Em đã từng nghĩ về điều đó chưa? Tôi đứng trước mặt em và giúp đỡ em. Nhưng những gì em muốn là những thứ tôi không thể nào làm được”

Cô cắn lấy môi khi nó bắt đầu run run. Nước mắt bắt đầu hiện ra trong đôi mắt xanh ánh lục của cô, làm anh cảm thấy mình chẳng khác gì gì một kẻ vũ phu không cảm xúc khi lớn tiếng với cô. Cô muốn anh phải làm thế nào với cô đây? Một cái nhìn đầy tổn thương, một cái run run nhẹ nơi cằm của cô, giáng một đòn vào ruột gan làm anh cảm thấy mình thật tội lỗi.

Anh thở ra nặng nề và bắt lấy tay cô một lần nữa, đưa nó đến miệng anh, ấn một nụ hôn ấm áp vào những ngón tay gầy lạnh lẽo của cô. “Tôi xin lỗi” anh nói một cách nhẹ nhàng. “Tôi không hề muốn tranh chấp với em. “Chúng ta có thể sửa lại cái cầu nối giữa hai ta được chứ?”

Cô nhìn anh, mắt vẫn còn long lanh những giọt nước mắt. “Không có cái cầu nào có thể sửa lại được, Antonio” cô nói, kéo tay mình ra khỏi tay anh.

Antonio giữ cái nhà hàng mở cho cô bước vào. Để rồi xem, anh quyết định một cách chắc chắn, và theo cô vào trong.
Bình Luận (0)
Comment