Editor: Gà
"Hoàng hậu nương nương, đây là hoàng thượng lệnh cho nhóm nô tì đưa cho ngài."
Khúc Khinh Cư cầm đồ vật trong tay các cung nữ lên nhìn xem, phát hiện là một số y phục giày vớ thích hợp cho phụ nữ có thai mặc, bỗng cười nói: "Làm khó hoàng thượng lo lắng cho ta như vậy rồi." Tuy các cung nữ bên cạnh nàng đã làm cho nàng không ít y phục, nhưng phần tâm ý này của Hạ Hành nàng vẫn nhớ kỹ.
Mộc Cận tiễn các cung nữ ra cửa điện, đợi sau khi trở về phát hiện mấy thứ kia đều đã thu lại, nàng nghĩ đến chuyện của Khúc tam tiểu thư vài ngày trước đó đã ảnh hưởng đến tâm trạng của hoàng hậu nương nương, lập tức tiến lên trước nói: "Nương nương, nô tì nghe thái y nói, sau khi thai nhi đầy ba tháng, có thể có máy thai mỏng manh, gần đây ngài có cảm giác gì không?"
"Vậy sao, bản cung còn nghĩ vì bụng không thoải mái." Gần đây Khúc Khinh Cư cảm thấy hứng thú đối với thai nhi trong bụng, nàng vuốt cằm nói: "Khó trách ta cảm thấy vài ngày gần đây chẳng hiểu sao bụng có động tĩnh, còn tưởng rằng do dạ dày không khoẻ chứ."
"Nếu dạ dày không khoẻ, Đỗ Viện thủ sẽ sớm phát hiện." Mộc Cận mở cửa sổ trong phòng ra, nhìn sắc trời bên ngoài: "Nô tì thấy sắc trời bên ngoài rất tốt, không bằng nương nương ra bên ngoài đi bộ một chút."
Lục ma ma bên cạnh luôn không lên tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức gật đầu nói: "Mộc Cận cô nương nói rất có đạo lý, hiện giờ Điện hạ trong bụng nương nương ngài đã qua ba tháng, đi bộ thích hợp rất có lợi cho cả ngài và Điện hạ."
Lục ma ma là ma ma Hạ Hành khâm ban cho khi nàng có thai, bà rất hiểu nữ nhân mang thai, đối với Khúc Khinh Cư mà nói, thì phải là bách khoa toàn thư mang thai mới đúng, từ ngôn hành đến ẩm thực rồi đến tư tưởng, nói rất có đạo lý rõ ràng.
"Lục ma ma đã nói vậy, nên đi ra ngoài dạo thôi." Khúc Khinh Cư sờ mặt, vịn tay Kim Trản từ trên giường đứng lên.
Mộc Cận choàng cho Khúc Khinh Cư thêm một chiếc áo lông cáo, mới đưa Khúc Khinh Cư ra cửa.
Thời tiết đầu đông không lạnh lắm, Khúc Khinh Cư có chút không tự nhiên kéo áo choàng trên người, phơi không biết bao nhiêu nhiệt độ mặt trời, ngáp một cái nói: "Nghe nói ngày hôm qua hoàng thượng xử lý một cung nữ, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Mộc Cận và Kim Trản liếc nhìn nhau, cuối cùng Mộc Cận nói: "Nô tì cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói hoàng thượng phát hiện y phục và trang sức của cung nữ kia vượt quá quy củ, làm hoàng thượng giận dữ, nên mới bị hoàng thượng trút giận." Việc này các nàng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng hoàng hậu nương nương, nên không nói với nương nương, nhưng làm sao nương nương biết được?
Khúc Khinh Cư biết các nàng đang nghĩ gì, lười biếng nói: "Bản cung có bầu, hậu cung không biết có bao nhiêu lòng người vọng động, hiện giờ ngay cả cung nữ cũng có tâm tư khác rồi."
"Nương nương, các nàng có tâm suy nghĩ thì có thể thế nào, trước sau hoàng thượng đều không hiếm lạ các nàng, hiện tại ngài chỉ nên chú ý dưỡng thai thật tốt, sao có thể vì những người này mà hao tâm tốn sức?" Mộc Cận khuyên nhủ: "Hơn nữa, nương nương ngài là hoàng hậu, ai có thể vượt qua ngài?"
"Đương nhiên ta sẽ không vì những người này mà hao tâm tốn sức." Khúc Khinh Cư nhếch môi khẽ cười, nhìn về một góc phía trước: "Nhưng chỉ sợ những người này làm vướng mắt bổn cung."
Mộc Cận và Kim Trản không hẹn mà cùng nhìn theo tầm mắt Khúc Khinh Cư, lập tức sắc mặt hai người trầm xuống, hóa ra là Hàn Lương đệ và hoàng thượng đứng cùng một chỗ đang nói gì đó, thấy ý cười trên mặt Hàn Lương đệ, dường như đã nhặt được trân bảo hiếm có.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người hơi lo lắng nhìn về phía hoàng hậu nương nương, lại phát hiện ý cười nơi khóe môi hoàng hậu nương nương càng ngày càng sâu, ánh mắt đã hơi lạnh. Mộc Cận nhịn không được nói: "Nương nương, có lẽ hoàng thượng ngẫu nhiên gặp Hàn Lương đệ mà thôi."
Khúc Khinh Cư cười nhạo một tiếng, trên thế gian nào có nhiều trùng hợp như vậy, cũng không có nhiều Hoàng đế vì nữ nhân thủ thân như ngọc. Tiền triều có Huệ Minh đế, đã được thế nhân ca tụng mấy trăm năm, có thể thấy được Đế Vương si tình hiếm có bao nhiêu, mấy trăm năm khó được một người.
Hàn Lương đệ cũng thật không ngờ ở trong ngự hoa viên mà có thể tình cờ gặp hoàng thượng, nàng ta ngượng ngùng nhìn Hạ Hành dáng người cao ngất, dịu dàng nói: "Hoàng thượng, mấy ngày trước đây thiếp mới học được một thủ khúc mới, không biết hoàng thượng có thể nghe một chút không?"
"Giọng nói Hàn Lương đệ như chim hoàng oanh nơi u cốc, đã nhiều ngày trẫm không nghe nàng xướng khúc rồi." Hạ Hành nhìn lương đình bên cạnh, rồi chỉ chòi nghỉ mát nói: "Nếu vậy hôm nay xướng cho trẫm nghe một chút đi."
Hàn Lương đệ vui mừng đến nỗi hầu như không che dấu được sắc mặt của chính mình, nán lại đi sau lưng hoàng thượng, thấy hoàng thượng ngồi xuống mới nói: "Thiếp bêu xấu."
"Cắt đèn đáp cửa phía tây, trăng sáng tựa sương bạc, hỏi ánh trăng khi nào người ấy trở về, đã thấy người ở nơi khác..."
Minh Hòa đứng phía sau Hạ Hành nghe thủ khúc này, nhăn mũi một chút, khúc này nghe như Hàn Lương đệ đang mời sủng hoàng thượng? Nhưng giọng nói này quả thật dễ nghe, một bài hát được nàng ta xướng một cách thở dài trách móc, phiền muộn đầy lòng.
"Người ấy không thấy giai nhân khóc, có biết giai nhân bạc đầu đau..."
Một khúc xướng xong, hốc mắt Hàn Lương đệ ửng đỏ, lại ra vẻ trấn định phúc thân với Hạ Hành: "Giọng thiếp không bằng năm đó, làm hoàng thượng ngài thất vọng rồi."
"Ừm, khúc của Hàn Lương đệ vẫn dễ nghe lắm, trẫm..." Hạ Hành nhìn thoáng qua bên ngoài lương đình, mí mắt khẽ giật: "Trẫm cho rằng cầm khúc này, ngẫu nhiên vui đùa thì không sao, nhưng không thể quá hao phí tinh lực, hiện giờ ngươi đã là ngũ phẩm Lương đệ, ngày ngày luyện khúc ca hát có vẻ không trang trọng lắm, sau này nếu ngươi muốn trẫm thưởng thức ca khúc gì, có thể cho phủ Nhạc Nghệ tập luyện sau đó nhờ trẫm đến xem xét."
Thật không ngờ sẽ nghe nói như vậy, Hàn Lương đệ lập tức ngây ngẩn cả người, ngay cả nước mắt trong hốc mắt chưa kịp rơi xuống nháy mắt cũng bị nghẹn trở về.
"Hoàng thượng quá lời rồi, thiếp cảm thấy khúc này của Hàn Lương đệ xướng rất khá, ca cơ phủ Nhạc Nghệ sao có thể so được." Khúc Khinh Cư vịn tay Mộc Cận, từng bước một tiêu sái đi vào lương đình, sau khi đi đến trước mặt Hạ Hành, giả vờ muốn quỳ gối hành lễ, được Hạ Hành một phen đỡ lấy.
"Nếu nàng thích, bảo Hàn Lương đệ trở về luyện giọng thật tốt, sau này nàng và trẫm cùng nhau thưởng khúc." Hạ Hành đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh, mang một chồng điểm tâm đến trước mặt nàng: "Hoặc hiện tại nàng bảo Hàn Lương đệ xướng một khúc, trẫm nhớ Hàn Lương đệ có một thủ 《 Thán liên phú 》 xướng rất không tệ."
Khúc Khinh Cư cười đến mị nhãn như tơ, sóng mắt vừa chuyển, rơi xuống Hàn Lương đệ còn đang đứng, hơi suy tư, sau đó lắc đầu nói: "Hay vẫn thôi đi, tuy hoàng thượng ngài nói như vậy, mặc dù phẩm cấp Hàn Lương đệ không cao, nhưng cuối cùng vẫn là phi tần hậu cung, bảo nàng ấy xướng khúc cho thiếp, uất ức cho nàng ấy rồi."
"Nàng là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nàng bảo nàng ta xướng khúc thì có gì mà uất ức." Hạ Hành khẽ nâng cằm nhìn về phía Hàn Thanh Hà: "Hàn Lương đệ, ngươi nói xem?"
"Có thể xướng khúc cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương là phúc khí của thiếp." Trên mặt Hàn Thanh Hà giữ vẻ dịu dàng cười thỏa đáng, khẽ cúi người với Khúc Khinh Cư: "Mong nương nương cho phép tần thiếp xướng cho ngài nhé." Nàng ta cảm thấy trong lòng mình một bên thì lạnh, một bên thì vô cùng nóng, bốc lên rất khó chịu, phải biến bản thân mình thành ca cơ.
"Hoa đào kiều diễm, hoa lê sáng rỡ, chỉ có hoa sen..."
Khúc Khinh Cư ngáp một cái, lười biếng tựa vào vai Hạ Hành, lẩm bẩm nói: "Hôm nay thời tiết tốt, thật sự làm người ta chỉ muốn ngủ."
Hạ Hành biết nữ nhân sau khi có bầu, luôn thích ngủ, hắn ôm phía sau lưng nàng, để nàng dựa vào thoải mái hơn một chút, bàn tay còn lại nâng chung trà lên chậm rãi uống, bất chợt cúi đầu nhìn Khúc Khinh Cư dựa vào vai mình.
Hàn Thanh Hà thấy cảnh tượng này, không biết sao bỗng cảm thấy trong cổ họng có chút khó chịu, dường như mỗi ca từ thốt ra đều khiến nàng ta khó thể chịu được, tiếp đó, ngay cả chính nàng ta cũng không biết xướng thành bộ dáng gì nữa rồi.
"Ngừng đi." Hạ Hành nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu ngủ, đừng ầm ĩ nàng." Nói xong, xoay người ôm lấy người tựa vào vai mình, hít một hơi thật sâu, vẫn khá nặng.
Hoàng hậu nhà mình trông như xinh đẹp mảnh mai, ngay cả có thai ba tháng cũng không lộ bụng, nhưng khi hợp lại hắn bỗng phát hiện, so với trước đây vẫn nặng hơn không ít, xem ra mỗi ngày ăn vài thứ kia vẫn có chút tác dụng.
Nghĩ đến mấy tháng sau bụng Khúc Khinh Cư sẽ càng lúc càng lớn, hắn nhịn không được khẽ nhíu mày, đến lúc đó, không biết Khinh Cư sẽ phải chịu bao nhiêu tội, chỉ sợ ngay cả ngủ cũng khó khăn.
"Hoàng thượng, nếu không nô tài cho người nâng nhuyễn kiệu đến đây nhé." Minh Hòa thấy thế, bước lên trước nói.
"Không cần." Hạ Hành ôm Khúc Khinh Cư vững vàng: "Nơi này cách cung Thiên Khải cũng không quá xa."
"Vâng." Minh Hòa theo lời thối lui ra phía sau khom người đi theo, chuẩn bị sẵn nếu hoàng thượng chùn tay một cái, hắn ta sẽ dùng thân mình làm đệm lót cho hoàng hậu nương nương, từ đây đến hậu điện cung Thiên Khải, một đường đi đến cũng hơi xa.
"Cung tiễn hoàng thượng hoàng hậu nương nương." Hàn Thanh Hà trơ mắt nhìn hoàng thượng ôm hoàng hậu đi xuống cầu thang lương đình, đợi sau khi không thấy bóng người nữa, mới nổi giận một phen trút xuống chén trà trên bàn đá, hoàng hậu có ý gì, chẳng lẽ Hàn Thanh Hà nàng từ nhỏ là một ca cơ sao?
Đều là nữ nhân của hoàng thượng, dựa vào cái gì nàng ta còn phải xướng khúc cho nàng nghe!
"Chủ tử." Cung nữ sau lưng bị hành động này của nàng ta dọa sợ đến mức biến sắc, liếc nhìn quanh bốn phía, thấy không có người thì mới thở phào nói: "Ngài đừng tức giận ở bên ngoài, cẩn thận tai vách mạch rừng."
"Hiện giờ nàng ta có thai không thể hầu hạ hoàng thượng, còn bám hoàng thượng không buông, vậy mà còn có không ít người khen nàng ta hiền đức, ta nhổ vào!" Cơn tức trong lòng Hàn Thanh Hà đâu còn đè nén được, ngày thường đấu đá với Phùng Tử Căng đã khiến nàng ta quên đi thực tế, thậm chí quên mất thân phận của mình.
"Chủ tử!" Cung nữ sợ đến mức mềm nhũn, bỗng chốc quỳ gối trước mặt nàng ta: "Ngài đừng nói nữa, đây chính là đại tội rơi đầu!"
"Đứng lên, bên cạnh ta sao toàn là kẻ hầu ngu dốt như vậy." Hàn Thanh Hà thở phì phò vài hơi, thấy người bên cạnh sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, dần tỉnh táo lại: "Trở về!"
Một cơ hội tốt để thân cận với hoàng thượng như vậy, nhưng đã bị Khúc Khinh Cư phá hủy, thật sự làm người căm ghét!
Khúc Khinh Cư nhắm mắt tựa vào lòng Hạ Hành, nghe tiếng hít thở càng ngày càng nặng của hắn, khi sắp đến gần cung Thiên Khải thì mở mắt, vẻ mặt nàng mê mang nhìn xung quanh, cuối cùng ngửa đầu nhìn về phía Hạ Hành: "Hoàng thượng?"
"Tỉnh rồi?" Hạ Hành dừng bước lại, vùi đầu cười nhìn vẻ mặt không hiểu gì của nữ nhân trong lòng: "Vừa rồi nàng đang ngủ, ta mang nàng hồi cung."
"Hiện tại ta nặng hơn không ít, mau thả ta xuống." Khúc Khinh Cư vội la lên: "Hoàng thượng sao chàng có thể một đường ôm ta trở về, quá mệt rồi."
"Không sao cả." Hạ Hành bế nàng chặt một chút: "Đừng nháo, cũng sắp đến rồi, trẫm ôm nàng trở về."
Đầu Khúc Khinh Cư chôn trong lòng hắn, lẩm bẩm nói: "Xấu hổ chết đi được."
"Lúc nàng dọa người ta cũng đã thấy qua rồi." Hạ Hành cười nói: "Nhưng đúng là nặng hơn không ít thật."
Khúc Khinh Cư nhéo hông hắn một cái, hừ nói: "Không nhìn xem là lỗi của ai."
"Lỗi của ta, lỗi của ta." Hạ Hành nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước, không hề bị cái nhéo không nặng không nhẹ của Khúc Khinh Cư ảnh hưởng: "Nặng tốt hơn, ta thích nàng nặng một chút."
Người liên quan đi theo phía sau đồng thời yên lặng cúi đầu càng thấp, bọn họ tỏ vẻ bản thân đều không nghe được gì cả.
Đương nhiên, càng không nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của hoàng thượng khi lấy lòng hoàng hậu nương nương.