Editor: Gà
Đại Dung nói ra lời này, làm không ít người chấn kinh. Thậm chí cả Minh Hòa, cũng cảm thấy hai chân mình như hơi nhũn ra, đã sớm biết vị Hộ quốc công chúa của Nhu quốc này phóng khoáng thế nào, hôm nay sao hắn lại làm ra chuyện này, nếu để hoàng hậu nghĩ rằng hắn cố ý dẫn người đến trước mặt nàng, sau này hắn còn có ngày lành sao?
Phu nhân sứ thần Đông Vũ quốc kinh ngạc mở to hai mắt, nương theo chén trà giấu khóe môi hơi há ra của mình, nhịn không được nhìn qua hoàng hậu, chuyện này hoàng hậu nương nương nên giải quyết thế nào.
Hành vi tự tiến cử chẩm tịch [1] của Đại Dung làm Khúc Khinh Cư hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, dân phong Nhu quốc bưu hãn nàng đã nghe từ lâu, tuy thật không ngờ vị Đại Dung công chúa này sẽ thẳng thắn nói loại chuyện này ra miệng, nhưng nàng vẫn chưa đến mức quá luống cuống, tao nhã đặt cốc trà trong tay xuống, nàng dùng khăn thêu hoa văn xinh đẹp nhẹ nhàng lau khóe môi: "Công chúa căn cứ vào đâu mà nói vậy, nếu ngươi ái mộ hoàng thượng, vì sao không nói cho cho chàng biết, ngược lại nói với bản cung?"
[1] chẩm tịch: trong trường hợp này đề cập đến vấn đề chăn gối giữa nam nữ.
"Tại hạ nghe nói hoàng hậu Đại Long có quyền quản lý hậu cung, như vậy mở rộng hậu cung chắc hẳn cũng là chức trách của ngài, tại hạ cầu với ngài việc này, có lẽ hợp quy củ." Công chúa Đại Dung từ trên ghế đứng lên, hành một đại lễ của Đại Long với Khúc Khinh Cư: "Đại Dung thật lòng khuynh mộ hoàng thượng, cầu hoàng hậu nương nương thành toàn."
Hành động lần này của Đại Dung không khác gì buộc hoàng hậu thừa nhận danh phận của nàng ta, đám người Ngân Liễu đứng bên cạnh, sớm đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì trở ngại thân phận mới yên tĩnh đứng một bên.
Trong lòng vài phu nhân sứ thần phụ quốc khác cũng âm thầm xấu hổ, không ít người trong các nàng cũng nghe qua lời đồn trước đó, nhưng đều hiểu rõ lời đồn này có chỗ kỳ quái, vậy mà thật không ngờ vị công chúa Đại Dung này thật sự có tâm tư với Hoàng đế bệ hạ của Đại Long. Lúc này các nàng mới bắt đầu hối hận vừa rồi đã cùng công chúa Đại Dung dạo chơi hoa viên, xảy ra loại chuyện này, các nàng ở đây thật sự không biết nên làm ra biểu cảm thế nào mới thích hợp.
"Công chúa Đại Dung nói không sai, bản cung có quyền mở rộng hậu cung." Khúc Khinh Cư cười đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Đại Dung đang quỳ gối trước mặt mình: "Nhưng bản cung cũng là thê tử của hoàng thượng, đương nhiên sẽ không thể không để ý ý nguyện của hoàng thượng, dễ dàng nạp nữ tử khác vào cung. Nếu công chúa thật sự mến mộ hoàng thượng, không bằng bày tỏ nỗi lòng với hoàng thượng, nếu hoàng thượng nguyện ý nạp ngươi vào cung, bản cung đương nhiên sẽ vui mừng vì trong hậu cung có thể có thêm một nữ nhân hầu hạ hoàng thượng."
Đại Dung thật không ngờ hoàng hậu sẽ đổ mọi việc lên người Hoàng đế bệ hạ, nàng ta hơi sững sờ rồi nói: "Một khi đã như vậy, không bằng xin hoàng hậu nương nương thay mặt tại hạ bày tỏ sự chân thành này với hoàng thượng, tại hạ tạ ơn hoàng hậu nương nương trước." Nói xong, lập tức phất tay áo quỳ xuống, thậm chí bày ra tư thế đầu cúi rạp xuống đất.
Minh Hòa thấy hành vi gần như vô lại này của công chúa Nhu quốc, yên lặng liếc mắt ra phía sau một cái, canh giờ này hoàng thượng cũng sắp hạ triều, không biết tiểu Cam tử có thể mời hoàng thượng đến hay không, việc này làm không tốt sẽ lớn chuyện. May thay thủ đoạn làm việc của hoàng hậu nương nương ổn thỏa, có vẻ đi đường vòng, lúc này dọa người trước mặt phụ quốc rồi.
"Đã là thật lòng, cần gì phải do người khác nói, chẳng phải làm bẩn phần chân tình này sao." Khúc Khinh Cư tiến lên vài bước, vươn tay đến trước mặt Đại Dung, mỉm cười: "Xin công chúa mau chóng đứng lên, tuy Nhu quốc là phụ quốc của Đại Long, nhưng ngươi vẫn là công chúa một nước, sao có thể hành lễ lớn với bản cung như thế?"
Phu nhân sứ thần Đông Vũ quốc nghe xong lời này cũng cảm thấy đỏ mặt thay Đại Dung, lời này của hoàng hậu nương nương là đang cười nhạo nàng ta tự hạ thân phận không biết xấu hổ đấy. Là một nàng công chúa, dù quốc gia nhỏ bé, thì nó cũng là một quốc gia, ngôn hành của nàng ta đại biểu cho quốc gia đó, lúc này khúm núm chỉ vì muốn tiến vào hậu cung Đại Long để làm một phi tần, nếu nữ vương Nhu quốc biết hành vi này của nàng ta, không biết trong lòng sẽ nghĩ thế nào đây.
Tuy Đại Dung tự cho mình rất cao, nhưng không phải dạng người ngu xuẩn, đương nhiên nghe ra thâm ý trong lời Khúc Khinh Cư, nhìn đối phương vươn tay ra với bản thân, nàng ta kính cẩn nói: "Không dám làm phiền hoàng hậu nương nương." Sau đó lập tức đứng lên, nàng ta có chút bi thương thở dài một tiếng: "Tại hạ thân là nữ tử, ngày thường có thể nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ tôn quý được mấy lần chứ, chỉ ôm một phần vọng tưởng, để có thể làm bạn ngự tiền thôi."
"Công chúa chưa gặp được hoàng thượng mấy lần, đã giao trái tim thiếu nữ rồi, thật sự quá cuồng dại, làm bản cung cũng không thể không ghé mắt nhìn." Trên mặt Khúc Khinh Cư lộ ra vài phần ý cười, như châm chọc như kiêu ngạo: "Một khi đã như vậy, không bằng bản cung cho ngươi một cơ hội, để ngươi nói với hoàng thượng tâm ý của ngươi?" Nàng nói xong câu đó, ánh mắt lập tức nhìn về phía bên cạnh núi giả, nơi đó có Hạ Hành mặc một thân long bào màu đen đang đứng, sắc mặt đối phương trầm tĩnh đến đáng sợ.
Hình như Đại Dung cũng nhận ra phía sau có người, nhìn lại, thật không ngờ đúng là Hoàng đế, đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng lộ ra ý cười tươi ngọt, nhẹ nhàng cúi đầu: "Bái kiến Hoàng đế bệ hạ tôn quý."
Các phu nhân phụ quốc khác cũng đứng dậy, ào ạt hành lễ, các nàng đều là nữ nhân thành gia thất, đương nhiên đều có kỹ năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cho nên chỉ liếc mắt một cái, các nàng đã có thể nhìn ra, sắc mặt Hoàng đế bệ hạ không tốt lắm, dường như mang theo một chút tức giận.
Không khí như quay về lúc công chúa Đại Dung mở miệng tự tiến cử chẩm tịch, Hạ Hành đi đến bên cạnh Khúc Khinh Cư ngồi xuống, nhìn công chúa Nhu quốc ăn mặc xinh đẹp, trầm giọng nói: "Chư vị phu nhân xin đứng lên."
Đại Dung thân mình hơi lung lay chuẩn bị đứng dậy, nhưng nàng ta do dự một chút, cuối cùng vẫn duy trì tư thế hành lễ. Dường như Hạ Hành không hề thấy dáng vẻ này của nàng ta, chỉ nói hai câu với sứ thần phu nhân, thì không nói nữa, mà chỉ im lặng uống trà ở một bên.
Trong lúc nhất thời các phu nhân sứ thần cũng không biết nên lui ra hay ngoan ngoãn ngồi đó, dè dặt cẩn trọng nhìn công chúa Nhu quốc vẫn duy trì tư thế hành lễ, trong lúc nhất thời cả thở mạnh cũng không dám. Bọn họ đều là tiểu quốc phụ thuộc, nếu gặp phải thiên tai còn cần trông cậy vào Đại Long cứu tế, ai dám bất kính trước mặt Hoàng đế Đại Long chứ, đừng nói hành lễ, thậm chí Hoàng đế Đại Long muốn tìm lý do lấy tính mạng một trong các nàng, bọn họ cũng không có lá gan dám nói gì.
May thay các Hoàng đế triều đại Đại Long đều không phải hạng người bạo ngược, cho nên những năm gần đây phụ quốc bọn họ xem như an bình, nhưng lỡ như thật sự chọc giận Hoàng đế bệ hạ, bọn họ trừ nước mất nhà tan ra thì không có đường khác có thể đi.
Khúc Khinh Cư cũng nhận thấy bầu không khí không tốt lắm, vì thế nói: "Hoàng thượng sao lại đến đây vậy?"
"Trẫm nghe nói nàng đi dạo ở vườn, nên qua nhìn một cái." Giọng điệu Hạ Hành ôn hòa không ít, hắn nhìn Khúc Khinh Cư, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, cũng không tức giận vì hành vi của công chúa Nhu quốc, mới cười nói: "Trẫm chờ dùng cơm trưa với nàng."
Phu nhân sứ thần Đông Vũ quốc nghe thế, không khỏi cảm thấy khinh thường Đại Dung, cảm tình Đế Hậu Đại Long hòa thuận, công chúa Đại Dung này tham mộ hư vinh, muốn tiến vào hậu cung Đại Long, thật sự vừa không biết xấu hổ vừa không có đầu óc. Hiện tại nàng ta là công chúa Nhu quốc, hoàng hậu nương nương còn có thể khách khí với nàng ta hai phần. Nếu thành phi tần hậu cung, dựa vào thực lực bạc nhược của Nhu quốc này, hoàng hậu nương nương muốn thu thập nàng ta, thật sự chẳng có điều gì phải bận tâm đâu đấy.
"Mới vừa rồi thiếp nghe được một đoạn cảm động lòng người từ công chúa Nhu quốc, không biết hoàng thượng có hứng thú nghe không?" Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn về phía Hạ Hành: "Thiếp nghe nói xong, thì vô cùng khiếp sợ."
"Người thừa kế Nhu quốc đã định, trẫm và công chúa Nhu quốc nam nữ khác biệt, đã không còn gì để bàn luận nữa." Hạ Hành đặt chén trà xuống, lạnh lùng nói: "Công chúa điện hạ, nếu quý quốc có việc muốn cùng Đại Long ta thương lượng, vậy thì mời thái tử điện hạ quý quốc đến yết kiến."
"Hoàng thượng, việc này không liên quan đến chính sự." Đại Dung thấy hai mắt Hoàng đế Đại Long lạnh như băng, trong lòng đã hơi hối hận, nhưng bây giờ tên đã lên dây, nàng ta không nói không được: "Do tại hạ mến mộ hoàng thượng, xin hoàng thượng rủ lòng thương xót."
Đuôi lông mày Khúc Khinh Cư hơi giật, bưng trà che giấu khóe môi nhếch lên của mình.
"Trẫm nghe nói dân phong Nhu quốc phóng khoáng, hôm nay nhìn thấy công chúa, quả thật danh bất hư truyền." Hạ Hành không vì dung mạo Đại Dung xuất sắc, tư thái khiêm tốn mà có nửa phần thương tiếc, ngược lại thản nhiên nhìn nàng ta nói: "Tâm ý công chúa trẫm xin nhận, nhưng cuộc đời trẫm chỉ ái mộ hoàng hậu, không có ý lại nạp hậu cung."
"Tại hạ không cầu có thể được hoàng thượng sủng ái, chỉ cầu có thể hầu hạ hoàng thượng." Hai mắt Đại Dung rưng rưng, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhìn Hạ Hành: "Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"
"Nữ tử thiên hạ thương mến trẫm vô số, chẳng lẽ trẫm phải rủ lòng thương xót rồi nhét hết vào hậu cung sao?" Giọng điệu Hạ Hành mang theo vài phần tàn khốc: "Nếu trẫm làm thế, vừa chẳng có ích gì cho bản thân trẫm, cũng không có lợi cho người ái mộ trẫm. Ý tốt của công chúa trẫm xin nhận, nhưng vẫn mong công chúa về sau đừng nên nhắc lại việc này."
Lời này nói rất thẳng thắn, dù nữ nhân thiên hạ thích ta nhiều thế nào, chẳng lẽ đều phải nạp tiến cung, đây không phải làm chính bản thân ta ghê tởm sao?
Đại Dung thật không ngờ mình nói đến nước này, Hoàng đế lại không hề nể mặt cự tuyệt nàng ta, đối phương thậm chí còn so sánh nàng ta với nữ nhân tục tằng khác, dường như nàng ta và những nữ nhân đó không có gì khác biệt.
Nàng ta không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt các phu nhân sứ thần khác, bởi vì không cần nhìn nàng ta cũng biết trong lòng những nữ nhân đó nhất định đang cười nhạo nàng ta. Bởi vì trượng phu của một số nữ nhân này nhìn thấy nàng ta thì thất thần, thậm chí còn từng ân cần với nàng ta, cho nên những nữ nhân đó ghen ghét với nàng ta, căm hận nàng ta.
"Hoàng thượng, thái tử Đồ Nhĩ của Nhu quốc cầu kiến, Thành vương Điện hạ cầu kiến." Tiền Thường Tín vờ như không thấy vở kịch hỗn loạn ở đây, sắc mặt bình tĩnh đi đến, thuận tiện còn không nhìn Đại Dung quỳ dưới đất.
"Thái tử Nhu quốc?" Hạ Hành nhìn Đại Dung, mặt trầm xuống nói: "Báo lại với thái tử Nhu quốc, nói nếu Nhu quốc bọn họ muốn Đại Long tiếp tục nâng đỡ mình, thì mang thành ý này ra ngoài. Trẫm không thiếu nữ nhân, càng không có hứng thú với nữ nhân Nhu quốc. Mặt khác kêu tứ đệ chờ trẫm ở Ngự Thư phòng, lát sau trẫm lập tức đi qua."
Những lời này không khác gì một bạt tai tát vào mặt Đại Dung, nàng ta không dám tưởng tượng sau khi những lời này truyền đến Nhu quốc, nhóm quốc dân sẽ nhìn nàng ta thế nào, cũng không dám tưởng tượng nếu bởi vì nàng ta mà Nhu quốc bị Đại Long lãnh đãi, thì sẽ có cảnh tượng ra sao.
"Một khi đã như vậy, Minh Hòa tiếp tục mang chư vị khách quý đi dạo, bản cung cũng nên hồi cung rồi." Khúc Khinh Cư cười đứng dậy, nói với Hạ Hành: "Hoàng thượng đã có việc, thì nên sớm đi đi thôi, thiếp chờ chàng trở về dùng cơm trưa."
"Được, trẫm đi rồi về ngay." Hạ Hành khẽ gật đầu với vài vị phu nhân sứ thần, rồi nhanh chóng dẫn người hầu hạ rời đi, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn Đại Dung.
Khúc Khinh Cư đi đến trước mặt Đại Dung, cười nói: "Công chúa xin đứng lên, xưa nay tính tình hoàng thượng vốn như vậy, mong công chúa bỏ qua cho."
"Tại hạ không dám." Đại Dung cảm thấy xương cốt của mình đều đang rét run, nàng ta nơm nớp lo sợ thi lễ với Khúc Khinh Cư: "Cung tiễn hoàng hậu nương nương."
"Ừ." Khúc Khinh Cư gật đầu, vịn tay Mộc Cận xoay người đi mất.
Các phu nhân sứ thần nhìn theo Đế Hậu rời đi, trào phúng liếc nhìn Đại Dung, trong đó một vị phu nhân lắc đầu cười nói: "Ai dô, thật sự quá đáng tiếc rồi."
Mấy người khác bắt đầu cười theo, tiếng cười truyền vào tai Đại Dung, lanh lảnh khó nghe, nhưng nàng ta lại không thể tránh được.