Editor: Gà
"Chủ tử." Dao Khê đỏ mắt nâng Khúc Ước Tố trên giường dậy, đợi nàng ngồi yên mới xoay người bưng chén thuốc bốc hơi nóng trên bàn: "Uống thuốc thôi."
Cả người Khúc Ước Tố mệt mỏi ngồi dựa vào giường, nhận chén thuốc thì nhìn thấy tay Dao Khê bị phỏng, cười khổ nói: "Là ta làm phiền ngươi, ngươi đi theo ta mấy năm nay, chưa từng làm qua mấy việc này." Cho dù nàng ta không nhìn thấy, cũng biết thuốc này do Dao Khê tự mình tìm chỗ nấu, hiện giờ Vương gia không đến viện của nàng ta, vương phi lại khắp nơi nhìn nàng ta không vừa mắt, trong phủ ai còn quan tâm nàng ta, ngay cả hạ nhân trong viện cũng dám ăn trộm vặt, chỉ cây dâu mắng cây hòe, huống chi người phòng bếp.
"Chủ tử ngài nói gì vậy." Dao Khê miễn cưỡng cười, giấu tay bị phỏng vào trong tay áo: "Mau uống thuốc thôi, ngủ một giấc là tốt rồi." Nhớ đến lời nói vừa rồi của Hà tổng quản, nét cười của nàng dường như không giữ nổi, hiện giờ ngay cả Vương gia cũng không muốn giúp chủ tử, sau này nên sống thế nào đây?
Khúc Ước Tố uống vài ngụm xong chén thuốc, nhìn thấy dáng vẻ này của Dao Khê, thở dài một hơi: "Dao Khê, ngươi còn nhớ rõ tiệc sinh thần năm năm trước của cha ta không?"
Dao Khê cầm bát rỗng từ tay Khúc Ước Tố, khẽ lắc đầu.
"Ngươi không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, nhưng ký ức của ta như vẫn còn rất mới." Khúc Ước Tố cười khổ: "Năm đó ta không cẩn thận làm vỡ một món đồ sứ trong phòng phụ thân, hôm đó là sinh thần của phụ thân, vỡ đồ là điềm xấu, ta vô cùng sợ hãi, nên cố ý bày kế cho người dẫn đại tỷ đến phòng của phụ thân..."
Dao Khê nghe thế bỗng nghĩ đến, nàng nhớ hôm sau sinh thần, lão gia tức giận đến mức cho đại tiểu thư một bạt tai, còn phạt nàng ấy đứng trong sân cả đêm, sau này đại tiểu thư bệnh nặng, phu nhân không cho đại tiểu thư mời đại phu, nếu không phải người Điền gia đến tặng đồ cho đại tiểu thư, chỉ sợ năm đó đại tiểu thư đã không còn. Nàng không nghĩ đến việc này có liên quan đến chủ tử, càng không nghĩ đến chủ tử còn nhỏ tuổi mà đã có tâm kế như vậy, nàng do dự một chút rồi nói: "Nô tì nhớ năm ấy đại tiểu thư suýt nữa đã không còn."
"Đúng vậy, suýt nữa đã không còn, lúc đó ta vừa sợ hãi vừa áy náy ray rức." Nàng ta ho khan vài tiếng: "Nhưng tỷ ấy vẫn sống sót, nếu lúc trước tỷ ta không còn, người gả đến phủ Đoan Vương chỉ có thể là ta rồi."
Tay Dao Khê cầm bát run lên, nàng nhìn vẻ mặt bệnh tật của chủ tử, đỡ nàng ta nằm xuống, giúp nàng ta đắp chăn xong nói: "Chủ tử, ngài bị bệnh, không nên suy nghĩ bậy bạ, nô tì đi xem có gì để ăn không." Sau khi nàng ra khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm, nàng còn nhớ rõ năm đó Mộc Cận quỳ ở trước mặt chủ tử cầu xin mãi, xin chủ tử cầu tình với phu nhân mời đại phu cho đại tiểu thư.
Lúc đó vẻ mặt chủ tử bất đắc dĩ, lấy hiếu đạo để khéo léo từ chối Mộc Cận, sau này kêu mình tặng mấy viên dược hoàn cho đại tiểu thư rồi không nói đến việc này nữa, thật không ngờ chân tướng sự tình là thế này, nàng sờ cánh tay, giữa ngày hè nhưng lại cảm thấy hơi ớn lạnh.
"Đây không phải Dao Khê sao?" Một nha đầu mặc áo khoác màu lục nhìn thấy Dao Khê đi ra, giương giọng nói: "Khúc trắc phi khỏe chưa, chủ tử nhà chúng ta rất nhớ đấy."
"Còn chưa khỏe, đa tạ di nương lo lắng." Nụ cười của Dao Khê hơi khó nhìn, vị này là một nha hoàn hầu hạ bên cạnh di nương, ngày thường không lui tới nhiều với nàng, hiện giờ cả nha hoàn bên cạnh di nương đều có thể cười nhạo chủ tử rồi.
"Trời nóng như vậy, cũng thật tội." Giọng nói nha đầu này đột nhiên biến đổi: "Nghe nói trước khi hoàng hậu nương nương xuất giá đã bị người nhà ngược đãi, ngươi nói xem... Hiện giờ có dáng vẻ thế này, có phải báo ứng hay không?"
Nàng ta nhìn thấy sắc mặt Dao Khê thay đổi, cười vỗ tay nói: "Ông trời có mắt thật, người làm nhiều việc ác, có kết cục gì tốt chứ." Nha hoàn khoác áo màu lục hơi gập đầu gối: "Ta kính ngươi là kẻ trung thành, nhưng ngươi nên ngẫm lại đi." Nói xong, xoay người đi mất.
Dao Khê nhìn bóng lưng nha hoàn này, bất đắc dĩ cười, theo đường cũ đi đến phòng bếp.
Chuyện tú nữ được Ngụy gia đưa vào cung, trong hiếu kỳ của Tiên đế, làm trái với cung quy, bị hoàng đế trách phạt đuổi ra khỏi cung, nhanh chóng trở thành trò cười trong Kinh thành, tốt xấu gì Ngụy gia cũng xem như có chút thể diện trong Kinh thành, nhưng chuyện này đã làm mất hết mặt mũi, cả cửa cũng không dám ra.
Tú nữ trải qua tầng tầng chọn lựa, vốn có cơ hội được Tiên đế ban cho tôn thất hoặc nạp làm hạ nhân hầu hạ hậu cung, kết quả Tiên đế băng hà, đừng nói Hoàng thất cần giữ đạo hiếu, ngay cả dân chúng bình dân trong một tháng còn không thể gả cưới đấy.
Nhưng Ngụy gia ngược lại, trong hiếu thời kì đã muốn nữ nhi hấp dẫn sự chú ý của Tân đế, cũng không ngẫm lại đương kim có tính tình gì, là người tham hoa háo sắc sao? Huống chi Đế hậu tình thâm đã là chuyện nhiều người trong triều Đại Long đều biết, nữ nhi Ngụy gia chẳng lẽ sánh bằng thiên tiên, nếu không tại sao dám tự tin xông loạn vào Ngự Hoa viên?
Ngày thứ hai sau khi Ngụy Châu bị đuổi về Ngụy gia, bị người Ngụy gia đưa đến nữ đạo quan ở Kinh giao, nói cho oai là tu thân dưỡng tính, nhân danh tiên đế vì hoàng thượng cầu phúc.
Tất cả mọi người đều biết, chẳng qua là Ngụy gia cho nhà mình một cái tấm màn che mà thôi, hiện giờ hoàng thượng đã hạ chỉ rõ ràng, nữ nhi Ngụy gia không được vào Hoàng thất, người Ngụy gia này xem như sắp xuống dốc rồi.
Ba tháng hiếu kỳ nhanh chóng đi qua, nhưng Hạ Hành vẫn lấy tiêu chuẩn hiếu kỳ yêu cầu bản thân, rất chú ý cách ăn mặc, dẫn đến người thiên hạ lại khen Đế vương nhân hiếu.
Nhưng mặc kệ thế nào, theo lý lúc này Hạ Hành có thể nạp phi vào hậu cung, nhưng tất cả mọi người trong hậu cung đều hiểu rõ, hoàng thượng hoàn toàn không có ý đến hậu cung.
Khánh Đức năm 34 mùng sáu tháng tám, chính là ngày may mắn nhất mà Khâm Thiên giám chọn ra gần nửa năm, sao Tử Vi và Hộ tinh thật loá mắt, lại có thế Hoàng điểu ngẩng đầu, cho nên ngày đó tổ chức đại điển phong hậu là thích hợp nhất.
Đại điển phong hậu triều Đại Long vô cùng long trọng, trước tế bái trời, đọc tế văn; lại do Đế vương và Đế hậu cùng tế bái tổ tông, bày tỏ với tổ tiên, nàng với hoàng gia sẽ là người một nhà. Lại sau đó Hoàng đế tự mình cắm trâm phượng, vẽ lông mày cho hoàng hậu. Cuối cùng hoàng hậu sẽ mặc Phượng Hoàng bào nhận bái lạy của văn võ bá quan và nhóm mệnh phụ.
Trước gương đồng, Khúc Khinh Cư mặc Phượng Hoàng bào do nhóm dệt dệt trong ba tháng đêm làm không nghỉ, rõ ràng tầng y phục này trông rất cầu kỳ và đẹp đẽ quý giá, nhưng mặc lên người lại không biết có bao nhiêu trói buộc.
Phượng Hoàng bên ngoài của cái váy này rõ ràng không nạm vàng khảm châu, nhưng vẻ rực rỡ đã làm mù hết ánh mắt của mọi người.
Thấy Hạ Hành nghiêm túc chăm chỉ giúp mình tô xong lông mày, lại dịu dàng giúp bản thân cắm trâm phượng, nàng lộ ra một nụ cười.
Làm xong mọi thứ, hai người nắm tay đứng cùng một chỗ, tay Hạ Hành nắm tay nàng, cùng nhau bước lên đài cao. Trên đài cao có Long ỷ và Phượng ỷ [1], Long ỷ bên trái, Phượng ỷ bên phải.
[1] Long ỷ, Phượng ỷ: chỉ chỗ ngồi của vua và hoàng hậu
Khúc Khinh Cư đứng ổn định trước Phượng ỷ, hơi nâng cằm nhìn văn võ bá quan phía dưới, thấy những người này đều đồng loạt quỳ xuống.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Sau đó hành đại lễ tam bái cửu khấu, Khúc Khinh Cư và Hạ Hành đứng sóng vai nhau, nhìn màn này, nàng chợt cảm thấy trong lòng có chút sôi sục.
"Lên." Lễ quan giương giọng nói: "Tấu nhạc."
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, vừa trang trọng vừa có chút nhẹ nhàng, Khúc Khinh Cư không biết rõ đây là nhạc khúc gì, nhưng thấy nhóm bách quan đứng khom người, có thể đoán được đây xem như truyền thống trong đại điển phong hậu.
Đợi khi tiếng nhạc ngừng, Khúc Khinh Cư và Hạ Hành đồng thời ngồi xuống, sau đó quan viên theo cấp bậc tự mình bái một lần nữa, sau đó nhóm mệnh phụ lại đến một lần, chỉ nhìn người ta quỳ với mình thôi, nhưng Khúc Khinh Cư phải ngồi hơn một canh giờ.
Đợi những người này tham bái xong, Hạ Hành nói: "Hôm nay chính là đại điển phong hậu, lại là năm trẫm kế vị, cho nên đại đặc xá thiên hạ tích phúc cho hoàng hậu, phàm kẻ đi đày đều giảm 60 dặm, phàm bị tù tội giảm một năm, tử tù hoãn hành hình một tháng!"
Phía dưới đều luôn miệng hô hoàng thượng hoàng hậu nhân từ, phúc trạch vạn năm.
Khúc Khinh Cư thật không ngờ Hạ Hành sẽ đại xá thiên hạ trong đại điển phong hậu, tuy Tân đế kế vị sẽ cần phải đại xá một hồi, nhưng cố ý chờ đến hôm nay mới ban ý chỉ này, đây cũng quá...
Nàng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, bất đắc dĩ khẽ cười.
Tuy đại điển phong hậu làm rất long trọng, nhưng đại điển tấn phong đám người Hiền phi phía sau thì đơn giản hơn. Hiền phi còn đỡ, ba người khác so ra còn kém hơn tấn phong phi tần khi tiên đế còn tại vị, nhất là Bình tài tử, cái này mới gọi là keo kiệt, nếu không phải ngày đó có hoàng hậu thưởng xuống, trong cung hầu như không ai biết ngày đó là ngày nàng ta được chính thức tấn phong.
Con người ấy mà, không sợ không biết phân biệt tốt xấu chỉ sợ còn không bằng một món hàng, trong cung đều là kẻ thành tinh, sao có thể không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, Bình tài tử này không được hoàng thượng thích đó là chuyện chắc như đinh đóng cột, hoàng thượng đã không muốn gặp, thì sao bọn họ phải nguyện ý đi tâng bốc?
Phùng Tử Căng thế mới biết cuộc sống trong cung có bao nhiêu gian khổ, mỗi ngày đều đưa thức ăn nguội lạnh đến, lá trà thì để lâu ngày, đều là những món phế phẩm, nếu thiếu hoặc hỏng cái gì, bảo điện Trung Tỉnh bổ sung thì khó càng càng thêm khó.
Nàng ta nháo ầm ĩ, cuối cùng phát hiện thứ đưa đến càng ngày càng kém, có đôi khi còn không đưa, qua mấy tháng, nàng ta mới chính thức biết được, như thế nào nô đại khi chủ [2], thâm cung khó sống.
[2] nô đại khi chủ: kẻ dưới khinh thường, không xem trọng chủ nhân.
"Chủ tử, Hàn Lương đệ đến." Hạ Vân vội vàng đến gần phòng trong, sắc mặt hơi khó nhìn.
Phùng Tử Căng cười khổ đứng lên, ra khỏi nội thất đã nhìn thấy Hàn Thanh Hà ngồi trên ghế uống trà, dưới chân nàng ta dừng một chút, đi đến trước mặt nàng phúc thân nói: "Tần thiếp bái kiến Hàn Lương đệ."
"Bình tài tử xin đứng lên." Hàn Thanh Hà cười liếc mắt đánh giá Phùng Tử Căng, trên người đối phương mặc một lớp áo ngoài tám phần tối tăm, hoàn toàn không thấy vẻ kiêu ngạo ban đầu lúc ở trong phủ, nàng đặt chén trà xuống lau khóe môi nói: "Lá trà ở chỗ ngươi rất chát, ngày mai ta cho người mang một ít đến cho ngươi."
Phùng Tử Căng khéo léo từ chối nói: "Không cần làm phiền Hàn Lương đệ."
"Như vậy sao được, năm đó muội muội ở vương phủ cả trà xuân Long Tỉnh cũng không uống mà, hiện giờ vào cung, sao có thể ủy khuất bản thân chứ." Nàng đứng lên nói: "Hôm nay ánh mặt trời vừa khéo, không bằng tài tử theo ta di dạo một chút?"
Biết nàng cố ý làm mình khó xử, Phùng Tử Căng lại không thể không vâng, đành phải đi theo phía sau Hàn Thanh Hà.
Ở phía trước Hàn Thanh Hà cười lạnh, năm đó khi Phùng Tử Căng làm nhục mình, càng vô tình hơn mình nhiều, hiện giờ thủ đoạn ấy của nàng còn không tính là gì. Nghĩ vậy, Hàn Thanh Hà quay đầu liếc mắt nhìn Phùng Tử Căng, nụ cười càng ngày càng rõ.
Sau này nàng ta phải chịu, nỗi nhục mà nàng đã từng chịu đựng, không thể nhận không rồi.