Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 7

Hạ Dịch Dương sao có thể không giật mình, anh thử nhắm mắt lại, nghĩ rằng bản thân lại sinh ra ảo giác.

Khi anh mở mắt ra, bên dưới ánh sáng đèn dìu dịu, thân ảnh gầy gầy nho nhỏ vẫn đang đứng đó, ánh mắt mở thật to, nói cô là giật mình còn không bằng nói cô rõ ràng bị dọa ngây người.

“Diệp Phong, em sao lại ở đây?” Anh cố gắng vuốt xuống chấn động trên ngực, khóe miệng trưng ra một nụ cười ôn hòa.

“Em…” Diệp Phong còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe ‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy đóng lại, đi xuống.

Trong lòng cô không ngừng kêu khổ, lúc này không thể không ngẩng đầu, bày ra biểu tình kinh hỉ, “Hi, Hạ Dịch Dương, sao khéo vậy, anh cũng ở nơi này

Kỳ thật khoảnh khắc thấy anh bước ra thang máy, cô đã biết đáp án. Cô không dự đoán được của anh khẳng định, mà dự đoán được của anh phủ định.

“Em cũng ở bên này?” Hạ Dịch Dương chỉ vào cửa lớn nhà cô.

Cô cười mếu máo, “Không nghĩ tới ha, chúng ta cư nhiên thành hàng xóm.”

Cô không lùn, nhưng là anh rất cao, cùng anh nói chuyện, không thể không ngẩng đầu, càng cảm giác được khí thế bức người của anh, làm cô không ngừng nảy ra ý niệm trốn chạy. Nói như vậy, thật không có lương tri. Hạ Dịch Dương là người duy nhất trong lớp không gọi thẳng cô là ‘Nha bộ muội’, mà thật sự gọi cô ‘Diệp Phong’.

Bốn năm Quảng viện, số lần bọn họ cùng xuất hiện gặp mặt nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.

Anh là người rất bận rộn, lên lớp xong liền chạy ra ngoài làm thêm, nghỉ ‘Đinh’ và nghỉ hè cũng không trở về nhà, vì lộ phí, cũng vì kiếm học phí. Việc làm thêm chiếm của anh rất nhiều tinh lực nên chuyện học hành đương nhiên thành tích không được nhiều lý tưởng, điều này làm cho giáo sư đặc tuyển anh vào trường mỗi khi nhắc đến anh, đều lắc đầu tiếc nuối, mà anh lại bình thản chịu đựng mọi khó khăn.

Mới vừa vào năm học, ở ký túc xá nam sinh, anh mời cô một cốc trà; đến năm hai, hai người được phân ở cùng một tổ, hợp tác một tiết mục, đọc diễn cảm ‘Tháng Tư kỷ niệm’; năm thứ ba, mọi người trong lớp rủ nhau đến Zoo Amoy lùng mua quần áo, kết quả mọi người lạc nhau, còn lại cô với anh cùng đi. Không nghĩ tới, ví tiền của cả hai bị kẻ xấu chôm mất. Hai người đành phải đi bộ trở về học viện. Lần đó, lòng bàn chân cô đều phồng rộp, đến cửa học viện, nhìn thấy Biên Thành, cô chết sống cũng không chịu nhúc nhích, Biên Thành cõng cô về ký túc xá. Còn có một lần… Dường như cũng là chút việc nhỏ, không đáng nhắc tới.

Cô thấy thật kỳ quái, ở trước mặt anh, cô khẩn trương cái gì chứ? Thế cho nên đầu ngón tay cũng không tự giác phát run, nói chuyện bối rối đến độ hụt hơi.

Là nhìn thấy anh nên không thể không nhớ đến đoạn tình cảm lưu luyến không có kết quả cùng Biên Thành sao?

Có lẽ, có lẽ, chim sợ cành cong[5]!

“Thật trùng hợp.” Hạ Dịch Dương nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ trước mặt, sau đó chuyển ánh mắt, nhìn cô đang xách túi, bận trang phục đi đường, giật mình hỏi, “Em đang muốn đi ra ngoài?”

“Phải, phải, em đang vội đi làm.” Thang máy ‘cứu mạng’ lại bắt đầu đi lên.

“Anh đưa em đi.” Anh xoay người, cùng đứng song song với cô.

“Không cần, không cần, có xe buýt đến phát thanh Thành Đô, rất thuận tiện.” Lời vừa ra khỏi miệng, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Quả thực là không đánh đã khai.

“Chỗ đó thật sự không xa! Không cần khách sáo, chúng ta là bạn học cũ.” Anh cười cười, thần thái rõ ràng không cho cô cự tuyệt.

Cô đáp lại anh một nụ cười bất đắc dĩ.

Cửa thang máy mở ra, anh nghiêng người, để cô vào trước rồi mới đi vào, đứng ở bên kia thang máy. Trong không gian nhỏ hẹp, dù cho đứng thẳng sát vách, nhưng mỗi cái hít vào thở ra của đối phương, đều có thể nghe rõ ràng. Cô gắt gao ôm ngực, sợ tiếng tim đập thình thịch của mình bị anh phát hiện. Chỉ cảm thấy mỗi một giây đi qua đều dài như một n ánh sáng, mà đây chỉ là mới bắt đầu.

Xe của anh cũng giống con người anh, Passa màu đent, nội liễm[6] mà lại ổn trọng. Bên trong xe đối lập hoàn toàn với xe của Ngả Lỵ, sạch sẽ như vừa xuất xưởng. Không có đồ ăn, không có sách báo, không có CD, không có mùi nước hoa, cũng không có khăn giấy. Lúc này đang tiết đầu xuân, vừa ngồi xuống ghế da liền cảm thấy cái lạnh truyền khắp cả cơ thể.

Xe này thật chính xác với cách gọi ‘phương tiện giao thông’, cũng là công năng duy nhất, cô thắt dây an toàn xong, hít vào một hơi.

Có thể là do bão cát, đêm nay trên đường rất ít xe. Đại lộ bằng phẳng rộng rãi dường như trải dài về phía trước, hiện ra con đường thông thoáng mà bình thường khó thấy, cũng bởi vì rộng rãi liền cảm giác có mấy phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, bởi vì trong trẻo nhưng lạnh lùng, bên trong xe trầm mặc làm không khí càng thêm xấu hổ.

Cô ho vài cái, muốn mình trở nên tự nhiên một chút.

“Cảm lạnh sao?” Anh cũng không giống như bạn học nhiều năm không gặp hỏi han lải nhải không ngừng, anh như kiểu chuyên tâm lái xe để cô nhanh chóng đến nơi.

“Không có, chỉ là cổ họng có hơi ngứa.”

“Thời tiết Bắc Kinh so với khi chúng ta vừa tốt nghiệp ngày càng xấu hơn.”

“n! Về phương diện này, nước ngoài làm tốt hơn nước ta nhiều.” Cô rốt cục tìm được đề tài để nói, vì thế từ ánh nắng ở Auckland nói đến kiến trúc Edinburgh cổ, từ công việc dầu tiên của cô nói đến công việc hiện tại. Anh không nói chen vào, chỉ thường ghé mắt nhìn cô, lộ ra nụ cười cổ vũ, hoặc là phát một vài tiếng, cho cô biết anh đang lắng nghe.

Cái thay đổi không chỉ là hoàn cảnh, anh cũng thay đổi rất nhiều. Không kể là quần áo hay thần thái, đều đã không giống với cậu nam sinh ôn hòa hay cười rộ lên trước kia. Anh vẫn là ôn hòa, nhưng loại này ôn hòa không hề trống trải, anh biết hợp thời thu phóng tự nhiên, vẫn duy trì vừa đúng khoảng cách, cho bạn cảm giác thân thiết, mà không làm bạn sinh ra hiểu lầm. Mà thanh âm của anh, khi cất cao làm kích tình dào dạt, lúc hạ thấp thật mị hoặc lòng người.

“Em có muốn nghe đài không?” Cô như học sinh tiểu học, đem hết thảy mọi việc trải qua sáu năm nói hết một lần, khi không khí lại lần nữa trầm mặc xuống, anh mở miệng hỏi cô.

“Được!” Chỉ cần có âm thanh là được.

Anh vừa mở radio, giọng người chủ trì hưng phấn như vừa lượm được báu vật làm cô giật mình. Nguyên lai là phát thanh Thành Đô quảng cáo sản phẩm, MC đang ra sức giới thiệu công năng nồi cơm điện, không chỉ có thể nấu cơm, còn có thể nấu canh, hầm cháo, thời gian tùy mình đặt ra, như vậy bất kể khi nào bạn về nhà đều có thể ăn đồ nóng hầm hập.

“Nghe cũng không tệ.” Khi chờ đèn xanh, anh xoay người nhìn cô.

Cô ngơ ngác nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, đang xuất thần. “Hả?” Nghe thấy anh nói, cô vội quay đầu lại, anh nhìn thấy khóe miệng cô bị cô cắn còn để lại dấu.

“Chủ nhật họp lớp, em có rảnh đi không?”

“Em nếu không đi, Ngả Lỵ sẽ đem em ra chém.”

Anh cong cong khóe miệng, cũng không phải cười, nhìn đến đèn xanh sáng, quay đầu đi chuyên tâm lái xe, qua một đoạn đường đã tới Radio Thành Đô.

Anh cho xe chạy đế cửa lớn, cô nói tiếng cám ơn rồi mang theo laptop xuống xe.

Anh gọi cô lại dặn dò: “Khi trở về trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Gió lớn, cô nghe không rõ nên hơi hơi cúi người gần sát cửa kính xe, ánh mắt cũng không nhìn thẳng anh mà nhìn về phía đầu xe, giống như nơi đó có cái gì thú vị.

Anh trợn mắt, “Vào đi thôi!”

“Tạm biệt!” Cô vẫy tay chào anh, quay đầu đi vào trong. Lúc trình thẻ công tác cho bảo an, cô cảm thấy lòng canh cánh, đột nhiên nhớ tới một đường đến đây cô đem chính mình đạn thời gian sáu năm trải qua hết thảy đều nói hết, mà đối với anh cô lại hoàn toàn không biết gì cả.

Cô xoay người ra cửa nhìn dòng xe cộ lui tới trên đường lại tìm không ra bóng dáng xe của anh.

Hạ Dịch Dương hôm nay trở về sớm, là mang theo công việc về nhà, nhưng anh phát hiện anh dường như không thể tĩnh tâm lại. Ngoài cửa sổ là nồng đậm bóng đêm, giống như cái chụp bàn bao phủ tất cả, xa xa từng cái ngọn đèn chợt tắt, thành phố sắp chìm vào giấc ngủ.

Anh ở trong phòng đi qua lại một hồi, không quan tâm đã là mấy giờ vẫn bấm điện thoại gọi cho Giang Nhất Thụ.

“Cậu điên hả, không thèm nhìn đồng hồ sao, tôi ngày mai còn phải cùng phóng viên xuất ngoại công tác.” Giang Nhất Thụ mới vừa ngủ, tức giận đến phát cuồng.

“Biết, biết, nhưng tôi rất muốn tìm người cùng uống một chén. Anh tới đây hay là tôi đi qua đó?” Hạ Dịch Dương trong mắt tràn đầy sung sướng.

“Cậu uống rượu sao? Cổ họng cậu có thể tùy tiện ép buộc vậy sao? Có phải cậu không có người theo đuôi thì không vui, muốn giúp bọn họ làm cái tít giật gân sao?”

“Ngẫu nhiên uống một lần không có việc gì đâu.”

“Lấy cái tửu lượng đó của cậu, cùng cậu uống không hứng thú.” Miệng tuy nói như vậy, Giang Nhất Thụ cũng đã hoàn toàn tỉnh.

“Không hứng thì nói chuyện phiếm. Nhất Thụ, tôi qua chỗ anh bên kia?”

“Đừng, hôm nay trên mạng đăng cái kia cái gì biên tập viên tâm sự tình cảm, cậu đã làm cho đài lo lắng đủ rồi, nếu cậu uống rượu lái xe, lại bị chụp ảnh, tôi không gánh nổi trách nhiệm đó đâu. Bất quá cái kia bài viết thật nhảm nhí, chỉ dựa vào thanh âm tương tự, lại dám nghi thần nghi quỷ, còn nói muốn truy ra số điện thoại di động người gọi. Bất quá, làm lợi cho tiết mục Thành Đô Radio đó, chỉ một buổi tối liền nổi tiếng.”

Hạ Dịch Dương cúi đầu cười, “Mỗi người đều cần một người lắng nghe, biên tập viên cũng là người.”

“Cái điện thoại đó không phải là cậu gọi thật chứ?” Giang Nhất Thụ ngây người.

“Đương nhiên không phải, tôi có người bạn tốt như anh, còn cần gọi điện thoại gì gì sao?”

“Cũng đúng! Chờ đó, tôi lập tức đến.”

Hạ Dịch Dương lấy ra vài chai bia trong tủ lạnh, làm chút đồ ăn. Giang Nhất Thụ tới, hai người ngồi nghe nhạc, vừa uống vừa tán gẫu, nói chủ yếu là công tác và tiết mục, không nói chuyện gì khác, nhưng Giang Nhất Thụ nhìn ra được Hạ Dịch Dương tâm tình rất tốt, đáng tiếc tửu lượng không cao, uống được mới hai chai đã gục.

Anh đưa Hạ Dịch Dương lên giường, thu dọn một chút tàn cuộc, bước ra cửa, Diệp Phong đang lấy chìa khóa mở cửa, nghe được tiếng động, sợ tới mức thân mình run lên, kinh hoảng quay đầu lại.

“Thực xin lỗi!” Giang Nhất Thụ cười cười ái ngại, nghĩ rằng này cô gái này sao lại về nhà trễ như vậy? Nhìn khí chất cũng không đến nỗi nào, đoán chừng là làm ca đêm.

“Không có gì!” Diệp Phong nhìn theo anh ta đến cửa thang máy, rồi mở khóa cửa vào nhà.

Giang Nhất Thụ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ninh ninh mi, Dịch Dương chẳng lẽ vì nữ hàng xóm xinh đẹp ở đối diện mà tâm tình vui vẻ?
Bình Luận (0)
Comment