Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 1.3

Phỏng vấn thực tế chính là một loại kiểm tra thần kinh.

Diệp Phong hít sâu một lần nữa, giả vờ không nghe hai cô gái bên cạnh bình luận về mình.

Cô trước khi đi, còn đặc biệt trang điểm, chải mascara, đánh má hồng, tô son bóng, ở trước gương soi đi soi lại, tự cảm thán mình rất hào phóng trí tuệ, lúc đó mới mỉm cười khoát áo ra cửa. 

Mỹ phẩm là bạn thân nhất của phụ nữ, nhưng dù là mỹ phẩm tốt nhất, cũng sẽ không nói dối.

Đây là buổi phỏng vấn tuyển vị trí người chủ trì tiết mục tình cảm 《 Đêm khuya khuynh tình 》 của Đài phát thanh Thành Đô, cũng không phải cuộc thi sắc đẹp, vậy mà đến đây một cô so với một cô xinh đẹp, một cô so với một cô thướt tha. Ở giữa một nhóm toàn những cô gái trẻ trung xinh đẹp, người hai mươi bảy tuổi như cô, thật sự xấu hổ vô cùng.

Bi kịch là cô còn mặc trang phục giống với một cô gái khác ở đó. Khi chọn quần áo, cô thầm nghĩ ăn mặc trang trọng một chút để lưu ấn tượng tốt với người phỏng vấn. Bộ váy âu phục vải cashmere màu tím nhạt, cổ áo nhỏ, váy chữ A, đi lại dễ dàng mà không quá cứng ngắc. Đây là ngày thứ hai sau khi trở về Bắc Kinh, cô ở trung tâm mua sắm Xidan mua hai bộ duy nhất.

Trong đại sảnh rất ấm, sau khi cô báo danh xong, liền cởi áo khoát ngoài, mới vừa đi vào hành lang, liền nghe được một tiếng thét chói tai. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái cũng mặc bộ váy giống cô. Cô ta trừng mắt nhìn cô, tức giận muốn khóc. Mấy cô khác cùng chờ phỏng vấn, có người vui sướng khi người gặp họa, có người căm giận bất bình, có người mặt lộ trào phúng.

Diệp Phong cảm thấy thực bất đắc dĩ, bộ váy này, cô mặc gọi đoan trang, cô gái kia mặc kêu thanh lịch tao nhã, tuổi với tuổi liền so ra. Cô cũng muốn lập tức đem bộ váy này cởi ra, nhưng mà cởi xong cô mặc cái gì?

Cô đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống, làm bộ không phát giác chính mình thành cái gai trong mắt cô kia.

May mắn cô không phải đợi lâu, chỉ chốc lát, liền có một người đàn ông mặc đồ Tây đưa cô vào một văn phòng bố trí rất trang nghiêm. Trang nghiêm? Đúng vậy, màu sắc trong phòng không trắng thì đen, ngay cả người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc cũng là một thân áo đen.

Trước mặt cô ta đã có vài bộ lý lịch, thấy cô tiến vào, khoát tay về phía ghế sô pha, "Mời ngồi." Giọng nói lạnh lùng.

Diệp Phong lễ phép ngồi xuống, lúc cuối người, cô nhanh mắt liếc nhìn bản tên trên bàn: Thôi Linh, trưởng phòng nhân sự.

"Cô tốt nghiệp ở Quảng Viện* sao?" Thôi Linh không có ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn cô, giọng điệu trăm phần trăm nghi ngờ.

"Tôi có đem theo bản gốc bằng tốt nghiệp, cần kiểm chứng lại không?" Diệp Phong khóe miệng mỉm cười. Tốt nghiệp ở học viện ra chẳng lẽ trên đầu đều dài hơn hai tấc?

Thôi Linh không cười, mày chậm rãi nhíu lại, "Phẫu thuật thẩm mỹ hả?"

"Không có."

"Thay đổi ghê gớm thật!" Thôi Linh lại liếc mắt đánh giá cô lần nữa, dường như vẫn là chưa tin, nhưng cô không hề bận tâm chuyện này.

"Tôi xem lý lịch của cô, sáu năm trước tốt nghiệp, sau đó xuất ngoại, đã làm viên chức ngân hàng, còn làm hướng dẫn viên du lịch. Cô... vì sao xuất ngoại? Lại vì sao về nước?" 

Tốt nghiệp Đại học Truyền thông, cho tới bây giờ đều rất danh giá, có khả năng vào được CCTV, các đài khác cũng nhiệt tình đưa ra lời mời. Mà Diệp Phong, lại xuất ngoại chuyển sang học tài chính.

Vấn đề này chạm đến cực hạn bản thân cô rồi! Nhưng cô vẫn tỏ vẻ hài hước trả lời: "Bởi vì tôi rất yêu nước! Xuất ngoại là để trải nghiệm chính mình, để cho một ngày kia vì tổ quốc mà cống hiến. Hiện tại tôi về nước thực hiện ước mơ của mình."

Thôi Linh mở to mắt, xém chút bị sặc nước miếng."Vậy cô cảm thấy ở Đài phát thanh này có thể giúp mơ ước của cô cất cánh sao?"

Diệp Phong còn thật sự gật đầu.

"Bé gái bảy tuổi nói mơ ước thật đáng yêu, thiếu nữ mười bảy tuổi nói ước mơ là có chí hướng, phụ nữ hai mươi bảy nói ước mơ có phải hay không rất... ngây thơ?" Thôi Linh lạnh lùng nhướng đôi lông mày.

Diệp Phong trên trán nhảy ra ba vạch đen, "Ngây thơ không tốt sao? Người ngây thơ ít nhất là chân thành, còn không biết lõi đời, sẽ không làm ra vẻ. Ở tiết mục tình cảm, người chủ trì ngoại trừ cần có thanh âm cùng trí tuệ, càng cần sự chân thành thật tâm, mới có thể làm cho người nghe cảm nhận được, mới nguyện ý cùng cô thổ lộ tâm tình..."

"Trưởng phòng Thôi..." Cửa đột nhiên bị một người từ bên ngoài đẩy ra, cắt ngang lời Diệp Phong. 

Cô xoay qua, đứng cạnh cửa là một người đàn ông, dáng người cao thẳng, đeo kính, khí chất văn nhã.

"Đang phỏng vấn?" Người đó đi vào.

Thôi Linh đứng dậy, "Còn có ba người nữa là xong."

Anh ta gật gật đầu, thuận tay cầm lấy lý lịch Diệp Phong nhìn xem."Được rồi, vậy cô tiếp tục đi."

"Phỏng vấn xong, tôi qua văn phòng anh."

Người đàn ông nhìn sâu vào mắt Diệp Phong một cái, mở cửa ra ngoài.

Diệp Phong phát hiện người đó tuổi không còn trẻ, tóc bên tai đã có mấy phần bạc.

"Đừng nhìn, có chủ!" Thôi Linh ngẩng đầu, thấy Diệp Phong còn chằm chằm nhìn cửa, lạnh lùng khụ một tiếng.

Diệp Phong trêu chọc nói: "Không có biện pháp, khống chế không được, rất phong độ!"

Thôi Linh sửng sốt vài giây, khuôn mặt chậm rãi đỏ bừng, tức giận nói: "Đó là chồng tôi."

"Ah! " Diệp Phong nhún nhún vai, thì ra có gia đình rồi! Cô có chút đồng tình với người phụ nữ trước mắt, phải giữ người chồng tuấn nhã như vậy, thật sự là căng thẳng.

"Trưởng phòng Thôi, chúng ta tiếp tục chứ?"

"Cô có cảm thấy vị trí này phù hợp với cô hay không?" Giọng của Thôi Linh đã không còn bình tĩnh, âm lượng cao vút chói tai lợi hại.

"Không có chút tự tin, tôi tới nơi này làm gì?" Diệp Phong ánh mắt trong trẻo đột nhiên sáng ngời, cả khuôn mặt đều sinh động lên, "Tôi được đào tạo chuyên nghiệp, có một chút từng trải, sai giờ còn không có đảo lại, sẽ thích ứng công tác ban đêm, hơn nữa tôi còn thực... ngây thơ. Tuy rằng, cuối cùng quyền quyết định là do cô, nhưng tôi đã cố hết sức, mặc kệ kết quả thế nào, tôi đều không hối hận."

Nói xong, cô gật đầu chào Thôi Linh, khi xoay người ra cửa, cô dùng sức cắn môi dưới. Nhìn Thôi Linh mặt xanh mét, cô nghĩ phỏng vấn lần này hỏng chắc.

Lại một cô gái khác đi vào, cô quay lại nhìn cửa phòng đóng kín, nhếch môi, lấy áo khoát, đi ra đại sảnh.

"Diệp tiểu thư!" Cánh cửa cuối hành lang mở ra, là người đàn ông có tóc bạc hai bên tai vừa nãy gọi cô.

Cô dừng lại.

"Giám đốc Lâu, anh có điện thoại." Bên trong phòng có người nói vọng ra.

"Tôi chốc nữa đi qua." Anh ta cũng không quay đầu lại, nhìn Diệp Phong cười cười.

Giám đốc Lâu?.

Giám đốc đài phát thanh Lâu Dương? Diệp Phong bất động thanh sắc hít vào một hơi.

Lâu Dương nhìn nhìn cổ tay, "Sắp đến giờ cơm trưa, để tôi đưa Diệp tiểu thư đi tham quan một chút căn tin của đài chúng ta!"

"Đây cũng là nội dung phỏng vấn sao?" Diệp Phong tim đập nhanh, tay khẩn trương nắm chặt. Cô được chọn sao?

Lâu Dương cao giọng cười to, "Không, bởi vì Bắc Kinh hôm nay không có bụi, thời tiết rất đẹp!"

Thời tiết thật tốt, mưa phùn lơ thơ, mưa từ giữa đêm đến bây giờ cũng chưa dứt.

"Tôi có thể xem đây là vinh hạnh của một viên chức của đài không?" Cô thật cẩn thận hỏi.

"Diệp tiểu thư rất thông minh, bất quá làm viên chức của Đài cũng không tốt như cô nghĩ. Đi, đi hướng bên này." Lâu Dương đi ở mé ngoài, cùng Diệp Phong duy trì khoảng cách một cánh tay.

Căn tin nằm ở tầng hầm của tòa nhà, ra thang máy, liền nghe được toàn mùi dầu mỡ. Bọn họ tới hơi sớm, căn tin còn chưa có ai đến dùng cơm.

"Thực đơn ở đây rất phong phú, cũng có điểm tâm kiểu Tây, tùy cô lựa chọn." Lâu Dương đưa cho Diệp Phong một cái khay, ôn hòa mỉm cười với vị đầu bếp đứng sau quầy "Cho tôi một phần cơm B."

Diệp Phong cũng chọn phần B cơm trưa giống anh ta.

"Ở thành phố này, có khoảng hai mươi bốn đài phát thanh hoạt động. Trong đó có vài cái tiết mục tâm sự đêm khua như, 《 Bóng đêm ôn nhu 》《 Thành phố thì thầm 》《 Thiên thiên tình 》《 Những ngôi sao đêm 》 đều rất thành công, đài chúng ta thời điểm này không theo kịp, bất kể đề tài là thị trường kinh tế, hay quan hệ lưỡng tính, độ chú ý người nghe đều không cao. Tôi khảo sát rất lâu, cảm thấy điều chúng ta cần là một người chủ trì tài năng. Diệp tiểu thư giọng rất tốt, có kinh nghiệm cuộc sống, lại chuyên nghiệp, biết đâu có thể hấp dẫn được người nghe, tôi rất hy vọng Diệp tiểu thư có thể thay đổi tình hình hiện nay."

Lâu Dương tướng ăn cũng giống anh ta thật văn nhã, cơm là từng muỗng đưa vào trong miệng, ăn canh không phát ra một chút thanh âm. Ngồi dùng cơm với người đàn ông như vậy, Diệp Phong càng thêm đồng tình với Thôi Linh trưởng phòng.

Diệp Phong gian nan nuốt xuống một ngụm canh, "Giám đốc Lâu, thẳng thắn mà nói, tôi sau khi tốt nghiệp, chưa hề làm phát thanh viên, càng chưa bao giờ làm người chủ trì tiết mục. Hôm nay, tôi đến đây cũng chỉ muốn thử vận khí chút thôi, tự bản thân mình cũng không có nắm chắc. Đối với đề tài tình cảm, tôi có thể... sẽ làm giám đốc Lâu thất vọng." Trong tình yêu, cô cũng là thủ hạ bại tướng, có tư cách gì đến chỉ đạo chuyện tình cảm của người khác? Những lời vừa rồi nói với Thôi Linh, chẳng qua nói mạnh miệng hả hê chút thôi.

" Tiết mục này là 1+ 1, còn có một vị chuyên gia tình cảm phối hợp với cô. Giọng nói của Diệp tiểu thư rất có sức cuốn hút, hơn nữa... tôi đối với sinh viên của Quảng viện có lòng tin. Diệp tiểu thư, tôi thấy cô rất quen?"

Nếu Lâu Dương trẻ hơn mười tuổi, nếu cô xinh đẹp như hoa, câu hỏi như vậy, cô sẽ nghĩ có ám muội hàm súc. Nhìn Lâu Dương vẻ mặt ôn hòa trưởng bối, cô nghiêm trọng khinh bỉ chính mình có tư tưởng "không tốt đẹp", thành thành thật thật trả lời: "Tôi đến Bắc Kinh nhập học năm 2000, năm 2004 tốt nghiệp đi New Zealand, tôi... có thể bộ dạng rất đại chúng hoá!"

"Tốt nghiệp năm 2004, thành danh cũng không ít người, Hạ Dịch Dương, Hứa Mạn Mạn, còn có..." Lâu Dương phát giác Diệp Phong đột nhiên trầm mặc không nói, ánh mắt bối rối, ngưng lại. Nhưng anh vẫn thấy Diệp Phong quen quen, nhưng ở nơi nào gặp thì nhất thời không nghĩ ra.

Cơm nước xong, anh ta lại đưa cô đi thăm tầng lầu kế tiếp, 《 Đêm khuya khuynh tình 》được bố trí ở phòng thu thứ tám. Diệp Phong vuốt ve microphone, loa, vách kính cách âm... Nhẹ nhàng thở dài, lòng dâng lên một niềm xúc cảm đã lâu không có.

"Ngày mai đến đài hoàn thành thủ tục nhân sự, ngày kia có thể đi làm chứ?" Lâu Dương hỏi.

"Được."

Lâu Dương bận việc đi trước, để thư ký tiễn cô xuống lầu. Ở trong thang máy, gặp được Thôi Linh. Cô mỉm cười chào, Thôi Linh lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó hất cằm lên.

Diệp Phong không để ý, cô đoán cô được tuyển, nhất định là do ý của Lâu Dương.

Mưa vẫn chưa tạnh, cảnh tượng giống ngày cô rời khỏi Edinburgh. Cô dùng túi xách che đầu, chạy qua bên kia đường đón xe. Phát thanh Thành Đô cách căn hộ cô thuê không bao xa, ngồi xe buýt chỉ mất 5 phút. Lúc xem tivi thấy thông báo tuyển dụng, cô kích động đến độ nhảy dựng lên.

Một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô, "Tiểu thư, đi đâu đây?" Lái xe quay đầu hỏi.

Cô rút ra khăn tay lau mặt, "Quảng viện, cám ơn!"

---

(*) Quảng viện: một cách gọi của Đại học Truyền thông Bắc Kinh.
Bình Luận (0)
Comment