The Smile!

Chương 12

“ Hà Vi Băng! Tất cả là tại cậu!” Thiên Vũ cậu ta người đầy mồ hôi, chật vật lết cái chân mỏi nhừ tiến từng bước khó nhọc, đến thở còn chẳng ra hơi qua lại liếc xéo người gây ra hậu quả này.

Hà Vi Băng lại xem chừng là không có gì không khỏe, có lẽ loại thể thao chạy bộ này đã được rèn luyện nhiều rồi.

Hà đại tiểu thư khẽ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, thong thả mà đi.

“ Reng! Reng! Reng!” Chuông điện thoại không biết từ đâu đột ngột vang lên.

Hà Vi Băng trên tay cầm điện thoại đang báo sáng một cuộc gọi, đưa lên tai, nói: “ Alo!”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nam nhưng nói cái gì thì có phần nghe không rõ. Thiên Vũ đứng bên cạnh dính sát tai vài điện thoại cũng chỉ nghe câu được câu mất. Sắc mặt Hà Vi Băng cơ hồ là cũng không mấy phần thay đổi chỉ có đôi chút ngạc nhiên.

“ Không phải là tuần sau sao?”

Thiên Vũ đứng bên cạnh tò mò không hiểu, chỉ biết đứng tròn mắt lên nhìn.

“ Được rồi, em đến là được chứ gì.”

Cuộc điện thoại được kết thúc một cách nhanh chóng, Hà Vi Băng khẽ quay người lại nói với Thiên Vũ.

“ Sao vậy?”

“ Có chút việc, tớ đi trước.”

“ Có chút việc? Là việc gì?”

“ Woon Kyo, anh ấy về rồi.” Hà Vi Băng khẽ lên tiếng, sau đó nhanh chóng dời đi, vừa bước được vài bước liền quay đầu lại.

“ Đúng rồi, bảo với hai người kia là tớ đi trước nhé.”

“ Biết rồi.” Thiên Vũ khẽ bĩu môi nhìn theo bóng dáng khuất dần kia, khẽ thở dài.

“ Ai da! Còn phải chạy thêm 3 vòng nữa. Đau hết cả chân.”

***

“ Ủa? Trong trường này có nhà kính sao?” Thiên Vũ cậu ta bước từng bước cho qua hết 5 vòng sân đột nhiên để ý thấy một góc khuất ở sân sau có dựng một nhà kính trong suốt. Tính tò mò lại nổi lên, cậu ta nhanh chóng tiến lại gần.

Nhìn từ khung cửa trong suốt, cậu phát hiện ra trong đấy có trồng rất nhiều loại hoa, có đầy đủ loại màu sắc.

“ Không biết trong đó có gì hay không?” Thiên Vũ đi quanh một vòng tìm cửa vào, cánh tay đẩy cửa bước vào cũng không tốn là bao sức lực.

“ Trong này nhiều hoa thật.” Hoàng Thiên Vũ đại thiếu gia vừa đi vừa trầm trồ nhìn ngắm khắp nơi. Trong này phải đến cả trăm loài hoa chứ chả ít.

“ Í!” Ánh mắt đả khắp nhà kính một vòng bất chợt sáng lên, hướng tới một góc trong phòng mắt không dời.

“ Hóa ra cô ấy ở đây.” Hoàng Thiên Vũ chân từ từ bước lại gần con người đang ngồi tựa vào tường ở góc phòng kia, nhoẻn miệng cười tới vui vẻ.

“ Nhi Nhi!” Thiên Vũ ngồi xổm trước mặt cô gái đôi mắt nhắm, tiếp tục lên tiếng.

“ Cậu đang ngủ sao?” Thiên Vũ khẽ nghiêng đầu nhìn Vũ Linh Nhi chăm.

Vũ Linh Nhi không lên tiếng, đôi mắt nhắm hờ như đang ngủ, đôi bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đùi, bên cạnh còn có một chậu xương rồng nhò. Cô gái đó dường như là đang thật sự ngủ rồi.

“ Xương rồng này.” Thiên Vũ chú ý tới chậu cây xương rồng bên dưới, đôi tay đưa ra chạm nhẹ vào những cái gai nho nhỏ.

“ Trông cậu ngủ nhìn cũng dễ thương ghê.” Cậu ta khẽ cười, đôi mắt nhanh chóng đổi hướng, nhìn con người trước mặt đến chăm chú.

Vũ Linh Nhi thật ra trông vô cùng trẻ con, đặc biệt là khi nhắm mắt. Làn da trắng hồng hào cùng với đôi môi đỏ nhỏ nhắn nhìn vô cùng đáng yêu. Cái ánh mắt u ám vô hồn đặc biệt ấy mỗi khi không xuất hiện liền mang đến cho người ta cảm giác khác lạ. Cứ dường như là một người hoàn toàn khác.

“ Lúc nào cũng như này có phải tốt hơn không.” Tiểu Vũ nhẹ giọng nói, như sợ rằng con người kia sẽ tỉnh dậy. Đôi mắt màu nâu đột nhiên hơi trùng xuống như đang nghĩ cái gì đấy.

Bất chợt…

Thiên Vũ nhướn người lại gần Vũ Linh Nhi. Đến khi mặt chỉ còn cách vài centimet nữa thôi thì chợt dừng lại như nghĩ ngợi điều gì. Sau đó cậu ta nhanh chóng nghiên mặt sang trái, hôn nhẹ một cái vào má ai kia. Hàng lông mi dày của ai kia đột nhiên khẽ rung động nhẹ.

Khoảnh khắc ngăn ngủi nhanh chóng trôi qua. Hoàng Thiên Vũ không nhanh không chậm đứng thẳng người dậy. Cả người cậu như có chút gì chấn động, hai má bất giác hơi ửng hồng.

“ Bíp! Bíp! Bíp!”

Âm thanh đột ngột phát ra khiến người khác phải giật mình. Hoàng Thiên Vũ sợ đến hết hồi, nhảy lùi ra phía sau vài bước, tim trong ngực bất giác đập loạn vài nhịp.

Sau khi định thần, cậu ta mới phát hiện ra âm thanh ấy phát ra từ một góc bàn, chiếc điện thoái màu trắng trên bàn phát sáng báo một tin nhắn.

“ Đúng là làm chuyện lén lút sẽ bị tổn thọ mà.” Hoàng Thiên Vũ vuốt vuốt ngực, thở ra một hơi. Đột nhiên ánh mắt cậu ta khẽ sáng lên một tia giảo hoạt nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trên bàn.

Cậu ta sau một lúc thì rời khỏi nhà kính, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười gian trá đến kỳ lạ.

Nhà kính trồng đầy hoa cũng vì thế bỗng chốc yên ắng. Đôi mắt màu nân khói vô hồn từ từ mở ra chớp chớp vài cái như chưa quen với ánh sáng. Vũ Linh Nhi nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng không hiểu vì lý do gì mà lại có chút xáo trộn.

***

Bây giờ hiện tại vẫn đang là giờ học, trong sân trường cũng chẳng có mấy bóng dáng học sinh. Vẻ im ắng có chút gì yên ả bao trùm lên toàn bộ khuôn viên trường.

Vũ Linh Nhi từ nhà kính bước ra, đôi mắt nâu khói nhìn vô định về hướng nào đấy, đôi chân như vô thức mà bước đi. Cô có lẽ định vào thư viện tìm vài quyển sách đọc cho hết tiết thể dục.

“ Bộp!”

Một tiếng va chạm lớn đột nhiên truyền đến. Vũ Linh Nhi cảm giác như va phải ai đó cả người nhanh chóng liền bị đẩy ngã về phía sau. Cả người như không tự chủ ngã xuống đất, cánh tay trắng hồng cũng vì thế mà quệt một vệt dài trên đất đến chảy máu.

“ Không có mắt à?” Một giọng nam trần thấp vang lên mang theo nhiều phần lạnh lùng và tức giận.

Tràn Hà Duy đôi mắt lạnh băng không chút cảm xúc nhìn vào con người to gan dám gây sự với hắn ta nằm dưới đất.

Linh Nhi đôi mắt nâu khói khẽ chuyển hướng, từ từ chầm chậm quay đầu lại nhìn con người trước mắt, khuôn mặt không mảy may biểu hiện điều gì là sợ sệt.

Hắn ta đôi lông mày đang nhíu chặt có chút gì đó giãn ra, nhẹ ngàng tiến lại gần ngổi xổm xuống, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười nhạt đến lạnh khốc, nhìn cô gái kia có chút gì đó khinh khỉ.

“ Khuôn mặt cũng xinh đẹp lắm chứ.” Trần Hà Duy đôi tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn, ánh mắt lạnh toát lên vẻ đùa cợt.

Vũ Linh Nhi dường như không để ý, khuôn mặt khẽ nghiêng sang một bên. Hắt ta thấy cô gái ấy giống như một chú thỏ sợ hãi như mặt lại không biểu hiện gì, ánh măt khẽ ánh lên tia thú vị, đôi tay siết chặt cái cằm nhỏ bé đến đáng thương tiếp tục lên tiếng.

“ Tên gì?”

Vũ Linh Nhi không trả lời, đôi lông mày hơi nhíu như cảm nhận được nơi đang bị bóp chặt kia đang đau.

“ Cô cũng to gan thật, dám gây sự với bổn thiếu gia đây. Đừng tưởng chỉ có khuôn mặt là ngon lắm.” Hắn ta khẽ cười, đôi mắt lại nhiều phần ánh lên tia nguy hiểm, bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào một bên má trắng hồng khiến cho nó hơi ửng đỏ.

“ Vũ Linh Nhi?” Trần Hà Duy đôi mắt khẽ chuyển hướng, ánh nhìn sắc lạnh rơi xuống bảng tên được cài ngay ngắn trên chiếc áo trắng.

“ Tên hay đấy.” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi, nụ cười âm hiếm khiến người khác phải khiếp sợ.

Hắn ta đang định nói tiếp gì đó đột nhiên đứng bật dậy, lấy điện thoại từ trong túi quần, hóa ra là có người gọi tới.

“ Gì?” Trần Hà Duy lạnh giọng nói.

“ Là đứa nào dám to gan?” Trần Hà Duy đôi lông mày đột nhiên nhíu chặt, cái giọng trần thấp như lạnh đi vài phần, không khí xung quanh cũng vì thế mà giảm xuống đến mấy độ.

Trần Hà Duy sau khi nghe xong cuộc điện thoại đó, sắc mặt đen đến khó coi, gây xanh nổi đầy trên trán, dường như là đang rất tức giận. Hắn ta cũng không còn tâm trạng mà để ý đến Vũ Linh Nhi, một mạch mà bỏ đi.

Linh Nhi lúc này đôi mắt mới chớp một cái, những ngón tay nhỏ nhắn khẽ sờ lên vết thương còn đang rỉ máu, khuôn mặt chẳng mấy chốc có hơi chút trắng xanh…

(hết chap 12)
Bình Luận (0)
Comment