Ngoài trời sắc màu dần dần chuyển sang xám đen. Quản gia Kim nhìn Hoàng Thiên Vũ cũng ngồi ở đây cũng đã gần 3 tiếng, trong đầu không khỏi cảm phục một tiếng.
“ Thiên Vũ thiếu gia, cậu có cần ở lại ăn tối không? Để tôi kêu người đi chuẩn bị thêm thức ăn.” Quản gia cúi đầu nói một tiếng, đôi mắt già nua không tự chủ được nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt vị thiếu gia kia.
“ A! Cháu!” Hoàng Thiên Vũ ôm điện thoại nãy giờ cũng bắt đầu thấy mỏi, trong đầu lại suy nghĩ gì đó, nhìn vị quản gia kia hỏi: “ Nhi Nhi! Cậu ấy có xuống đây ăn không?”
“ Cô chủ có thói quen ăn trên phòng.”
“ A…” Hoàng Thiên Vũ à lên một tiếng, sắc mặt có thêm vài phần chán nản, sụ mặt ngồi trên ghế sofa.
“ Reng! Reng!”
Điện thoại của cậu ta đúng lúc này rất không thức thời mà vang lên mấy tiếng. Là Hà Vi Băng đang gọi đến.
“ Alo!”
“ Bây giờ sao?” Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi, đôi mắt khẽ nhìn về phía đồng hồ treo trên tường. Cũng đã gần 6 rưỡi rồi đi.
Quản gia Kim đứng bên cạnh không biết vị thiếu gia kia đang nói chuyện với ai, mà cơ hồ là ông cũng không cần quan tâm đến.
Hoàng Thiên Vũ lại có phần suy nghĩ một chút, sau đó liền lên tiếng: “ Được a!”
“ Bác quản gia, cháu về nhé!” Thiên Vũ tắt điện thoại, ngay sau đó liền quay sang nhìn ông quản gia bên cạnh tươi cười nói. Như rằng cái bộ dạng ủ rột mấy giây trước là của ai kia chứ không phài là của cậu ta.
“ Tôi đưa cậu ra ngoài.”
“ Không cần đâu, cháu tự đi được.” Thiên Vũ xua tay, dứng dậy hướng phía của mà đi.
“ A đúng rồi!” Cậu ta vừa đi ra đến của liền kêu lên một tiếng, quay người lại nhìn ông quản gia nói:
“ Ngày mai cháu lại đến.”
***
“ Cộc! Cộc! Cộc!”
Quản gia Kim đứng ngoài cửa phòng, một tay bê khay thức ăn vừa mới nấu xong vẫn còn đang bốc khói, tay còn lại gõ nhẹ lên cửa mấy cái.
“ Tiểu thư tôi vào nhé.”
“ Cạch!”
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, toàn bộ căn phòng đều được quản gia thu hết vào trong tầm mắt. Chẳng mấy bao lâu ông đã nhìn thấy mật thân ảnh mặc váy trắng ngồi vẽ ngay giữa phòng.
Vũ Linh Nhi đôi tay cầm bút khẽ buông thõng, ánh mắt vô hồn nhìn vào tờ giấy màu trắng có chút nhức mỏi.
Ông quản gia khẽ thở ra một hơi, bước đến ngay trước cái bàn gỗ tròn ngay gần giá vẽ rồi đặt khay thức ăn xuống. Đập ngay vào mắt ông là một chiếc điện thoại màu trắng vẫn còn đang báo sáng, trong đó, không biết là đã nhận bao nhiên tin nhắn rồi.
Đôi lông mày của ông khẽ nhíu lại, trong như đầu suy nghĩ điều gì đó. Ông ta nhanh chóng đứng dậy, chắp hai tay sau lưng khẽ lên tiêng.
“ Lúc nãy Thiên Vũ thiếu gia có đến đây.”
Vũ Linh Nhi khẽ ngước đôi mắt lên nhìn quả gia Kim, đôi mắt nâu khói mơ hồ đến khó hiểu.
“ Cô chủ ăn sớm đi, không tí nữa thức ăn sẽ nguội mất.” Quản gia không nói gì nhiều, chỉ dặn lại một câu rồi đi ra ngoài. Đi đến của ông ta bỗng dừng lại, cánh tay đặt trên nắm cửa khẽ buông thõng. Người đàn ông đã lớn tuổi kia khẽ thở dài một tiếng.
9 năm trôi qua, con người cũng đã thay đổi rất nhiều. Cô bé hồn nhiên ngây thơ trước đây từng nói, từng cười với ông liệu đã chết rồi?
“ Cạch!”
Tiếng đóng cửa mang căn phòng trở lại sự yên tĩnh. Đống thức ăn ở trên bàn vẫn chưa đụng đến dần trở nên nguội lạnh.
Vũ linh Nhi đôi mắt màu nâu khói vằn lên vài tia đỏ của sự đau đớn. Đôi mắt nhất thời chìm trong một mảng đen tối.
Ngoài trời tối thành một vùng, bên trong căn phòng vẫn sáng đèn, đôi mắt mơ mơ hồ hồ đến con ngươi cũng không chuyển động một cái. Tất cả đều tối sầm không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đôi tay nhỏ bé quơ quạng trong không trung...
***
Thứ ánh sáng chớp nhoáng bảy màu thay đổi không ngừng. Bóng tối và ánh sáng như hai gam hỗn độn không ngừng xoay chuyển nhìn đến hoa mắt. Tiếng nhạc dồn dập vang lên tại mọi ngóc ngách cùng với nhữ con người đang nhảy điên cuồng. Không khí về đêm ồn ào bậc nhất chính là ở nơi đây, quán bar lớn nhất thành phố
Tại một bàn VIP ở nơi khá khuất nhưng không biết vì lý do gì vẫn thu hút được rất nhiều ánh mắt từ người khác. Tại đó, có bốn người, hai nam hai nữ trông vô cùng nổi bật đang ngồi.
“ Kyo! Quà của em đâu?” Lưu Anh Phương rất không vừa lòng nhìn con người có mái tóc màu vàng ngồi đối diện, đôi tay cũng theo thế mà chìa ra.
Lee Woon Kyo nhếch môi cười một cái, đôi tay cầm cốc rượu khẽ lắc nhẹ khiến thứ chất lỏng sánh bên trong kia không ngừng chuyển động. Sau đó anh ta lên tiếng, không thương tiếc đánh tan cái hy vọng của ai kia: “ Anh về đột xuất, quên mua quà rồi.”
“ Còn cái áo hiệu của em thì sao? Là hàng hiếm đấy.” Phương Phương cả người như đám bông nhũn ra nằm bò trên bàn.
“ Được rồi, khi nào anh dẫn nhóc đi mua được chưa.” Lee Woon Kyo khẽ cười khổ một tiếng, xoa xoa cái đầu kia một cái.
“ Thật không đấy.”
“ Còn không phải sao? Anh đã khi nào lừa em đâu.”
“ Không phải là anh đã lừa rất nhiều lần rồi sao?” Hà Vi Băng ngồi bên cạnh thấy có điểm không thuận tai, nói chen vào.
“ Nhóc con! Ai đến lượt em lên tiếng.” Woon Kyo quay sang mắt lớn trừng mắt nhỏ với kẻ phá đám, thuận tay cốc vào đầu Hà Vi Băng một cái.
“ Anh dám đánh em hả? Về nhà anh chết chắc.” Hà Vi Băng cái tính hiếu thắng lại nổi lên, dồn bực tức vào chân mà đá người bên cạnh. Nhưng mà không có đá ông anh kia mà lại đi đá Jung Gyu, có một điểm vô cùng không hợp lý ở đây.
Chan Jung Gyu đột nhiên bị đá, mặt rất không hiểu tại sao la lên oai oái, tốt nhất về sau không nên ngồi gần con người này nếu không sẽ có ngày giận cá mà chém đôi cả cái thớt cũng không chừng.
“ Ai nha, nhưng mà anh nghe nói là dạo gần đây mấy đứa rất hay cúp tiết. Hình như là ba anh chưa biết việc này thì phải.” Lee Woon Kyo nhấm một ngụm rượu, ánh mắt giảo hoạt nhìn cô nhóc bên cạnh cười đến là sáng lạng quá mức bình thường.
“ Anh nhớ đấy.” Hà Vi Băng ý trí giảm xuống hơn một nửa, như núi lửa sắp phun tràn đột ngột tắt ngúm. Đối với Hà Vi Băng, cô gái này có lẽ sợ nhất là cái người thân duy nhất đó, ông bác mà biết cô đại tiểu thư họ Hà kia suốt ngày đi quậy phá lung tung không cấm túc trong nhà dăm bữa nửa tháng mới là lạ.
“ Đúng rồi. Sao tự nhiên anh lại về đây.” Chan Jung Gyu đôi mắt nhất thời không hiểu, cậu với Lee Woon Kyo cũng có thể coi như là anh em thân thiết đi đáng lẽ là tuần sau anh ta về mới phải.
“ Không phải là do cái tên Trần Hà Duy đó sao.” Hà Vi Băng khẽ bĩu môi một cái, nhớ tới chiều hôm nay tự nhiên không nhưng không nhị gì lôi cả đám đàn em ra. Báo hại cô cả chiều vốn định đi chơi lại bị lôi đến đánh tới đánh lui một hồi.
“ Cũng có thể coi là vậy.” Lee Woon Kyo khẽ gật đầu một cái. “ Cậu ta cũng không phải nhẹ a, mặc dù thân thủ không được tốt lắm.”
“ Hắn ta, đảm bảo sẽ bị đánh đến thê thảm đi.” Jung Gyu ở một bên lắc đầu vài cái, đem đống rượu trong cốc nốc cạn.
“ Ngày mai không phải sẽ có bão lớn sao?” Lưu Anh Phương chăm chăm ăn đống hoa quả trên bàn, ngẩng đầu nói một câu.
" Như thế chẳng phải rất vui sao?" Hà Vi Băng khẽ cười một cái.
“ Còn nữa, nhóc con kia sao bây giờ vẫn chưa đến.” Woon Kyo liếc nhìn đồng hồ trên tay, khẽ nhíu mày nói.
“ Vũ không phải Tiểu Băng gọi rồi sao?” Lưu Anh Phương cắn một miếng táo, thuận tiện liếc mắt về phía cửa người ta vào tấp nập.