The Smile!

Chương 25

“ Cộc! Cộc! Cộc!”

“ Tôi là Kim quản gia.” Quản gia Kim đứng ở bên ngoài cửa, một tay cầm cái khay có đựng cốc nước và một lọ thuốc nhỏ.

“ Cạch!”

Cánh cửa phòng bật mở, mọi vật trong phòng vẫn được bài trí như thế. Cả không gian mang theo một gam màu trắng có chút ảm đạm. Vũ Linh Nhi ngồi trên giường, mái tóc buông thả tự nhiên cứ thế trải dài xuống giường. Hai đôi mắt đều bị bịt kín bởi tấm vải trắng tinh nhất thời đều chìm vào bóng tối.

“ Cô chủ, đến giờ uống thuốc rồi.” Ông quản gia đặt chiếc khay lên bàn, hai tay nhanh chóng mở nắp lọ thuốc lấy ra hai viên đặt vào tay Vũ Linh Nhi.

Vũ Linh Nhi cầm hai viên thuốc đó một lúc rồi từ từ cho lên miệng, “ực” một cái liền nuốt xuống.

“ Nước đây.” Ông quản gia đưa cốc nước cho cô gái kia. Vũ Linh Nhi lại liền một hơi uống hết cốc nước.

Cô bây giờ đang là không thấy gì, cũng tốt trước sau gì cũng sẽ bị mù, chi bằng sớm hơn một chút rồi cũng sẽ quen.

“ Cô chủ đừng lo. Bác sĩ Hà nói chỉ phải tạm thời quấn băng một tuần thôi, tiếp tục uống thuốc sẽ mắt sẽ khá hơn.” Ông quản gia khẽ thở ra một hơi. Biết là cô bé kia vốn không quan tâm đến lời ông nói nhưng cuối cùng ông vẫn không yên tâm mà nói ra.

Vũ Linh Nhi từ đàu đến cuối vẫn không có biểu hiện gì. Quản gia Kim đứng ở đó một lúc rồi cầm theo khay đi ra ngoài.

***

… 1 tuần sau…

Cả sân trường tấp nập người qua lại. Bây giờ chưa có vào lớp nên không khí xung quanh có phần náo nhiệt hơn. Dường như không ai để ý đến bong dáng nhỏ nhoi cô độc kia. Trong mắt họ người kia có lẽ đã trở thành người vô hình.

Vũ Linh Nhi bước từng bước chậm chạp trên sân trường. Đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm xuống đất không có một tia biến đổi.

Từ một hướng khác, Trần Hà Duy đang đi tới. Ánh mắt hắn ta không hiểu sao lại nhìn về phía con người vô hình kia. Đôi lông của hắn đột nhiên hơi nhíu lại. Đôi mắt dài lóe lên tia lạnh lùng lại có chút thú vị, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nguy hiểm. Hắn ta đi đến chỗ con người kia, đứng chắn ngay trước mặt.

Vũ Linh Nhi đột nhiên dừng lại, có người đang đứng trước mặt cô. Đôi mắt vô hồn khẽ chớp vài cái, trong đáy mắt liền phản chiếu một đôi giầy da màu đen. Cô gái đó không ngẩng mặt lên tránh sang một bên tiếp tục đi.

Trần Hà Duy hơi sững người, từ trước đến nay còn chưa có ai dám thách thức hắn. Tâm tình hắn đột nhiên lại xấu đi vài phần, đôi mắt dài hiện lên vài ngọn lửa tức giận. Hắn ta quay người lại đối mắt với bong lưng cô gái kia, khẽ gằm giọng nói.

“ Đứng lại!” Âm thanh trầm thấp đó phảng phất đầy sự nguy hiểm, không lớn lắm nhưng nhưng người trong phạm vi 10 mét đều có thể nghe được.

Đám người đứng gần đó nghe thấy giọng kia thì rét run cả người, họ muốn đi mà cũng không đi được toàn thân như đông cứng lại, chỉ biết nuốt nước bọt một cách đầy sợ sệt.

Vũ Linh Nhi như rằng không nghe thấy, đôi chân vẫn tiếp tục đi không dừng lại.

Trần Hà Duy sắc mặt ngày càng khó coi, đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm con người không sợ sống chết kia. Gân xanh nơi cánh tay nổi lên chằng chịt.

“ TÔI NÓI CÔ ĐỨNG LẠI! KHÔNG NGHE RÕ À?”

Cả sân trường vì âm thanh kia đột nhiên rơi vào im lặng đến đáng sợ. Người nào người nấy nhìn chằm chằm vào con người đáng sợ kia, không dám nói một tiếng. Một trận gió đột nhiên thổi tới khiến ai nấy đều lạnh cả sống lưng.

Vũ Linh Nhi lại đột nhiên dừng lại, cả người từ từ quay lại. Đôi mắt nâu khói vô cảm kia nhìn vào con người trước mặt không mặt tia sợ hãi.

Hắn ta khẽ cười nhạt một tiếng, đôi mắt đáng sợ nhìn chằm vào Vũ Linh Nhi. Những người ở ngoài chỉ cần nhìn thấy thế cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả đám người bắt đầu tiến lại gần như để xem kịch hay sắp diễn ra, không ai dám lên tiếng nói một câu nào.

“ Biết dừng lại rồi hả? Tôi còn tưởng cô điếc rồi chứ?” Hắn ta đi đến chỗ con người kia đang đứng, trầm giọng nói.

Vũ Linh Nhi không lên tiếng, vẫn như cũ nhìn con người kia.

“ Thách thức tôi sao?” Hắn cười lạnh một tiếng, đôi tay to lớn bóp chặt cằm cô gái nhỏ bé kia, đôi mắt đáng sợ vằn lên vài tia máu đỏ.

Linh Nhi hơi nhíu mày, cảm giác đau buốt từ từ truyền đến.

“ Tôi không tin là cô mang được cái vẻ mặt này cho đến khi chết.” Trần Hà Duy gằm ra từng chữ, đôi tay một lần nữa bóp chặt lấy cái cổ trắng ngần kia. Vũ Linh Nhi cả người không chút sức lực bị nhác lên không trung. Đôi chân nhỏ bé quơ quạng trong không khí.

Đám người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, trong họ lại có chút hoảng sợ. Không biết chừng tí nữa sẽ có án mạng xảo ra. Thân thế của hai người này trong trường không ai không biết, nói về địa vị hay tiền bạc cũng là ngay ngửa nhau. Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ là một chuyện không hề nhỏ.

Trần Hà Duy đôi tay lại siết chặt thêm vài phần, hoàn toàng không có ý định là sẽ dừng lại. Đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm chết người.

Vũ Linh Nhi bắt đầu cảm tháy khó thở. Đôi lông mày một lần nữa lại nhíu chặt nhưng vẫn không mở miệng nói câu nào.

“ Cô cũng gan thật đấy.” Trần Hà Duy chưa từng gặp qua con người không sợ chết như thế này. Tâm tình lại càng thêm tức giận. Đôi tay bóp chặt cái cổ kia cũng không nương tình.

Vũ Linh Nhi cảm giác như sắp không thở nổi, từng đợt không khí phải hô hấp một cách khó khăn. Đôi mắt hơi mờ đi đến không nhìn rõ con người trước mặt. Trong ánh mắt vô hồn kia đột ngột hiện lên một tia yếu ớt rồi sau đó lại nhanh chóng biết mất.

Cô, đến cùng vẫn là sợ chết sao?

Là sợ cái chết sẽ đến với mình thế sao? Không phải là mục đích để tiếp tục sống cũng đã không còn sao? Vậy thì còn nuối tiếc cái gì chứ?

Đầu óc cô trở nên mơ hồ, một hình ảnh đột nhiên hiện lên. Chiếc thánh giá đeo trên cổ trong ánh nắng khẽ sáng lên.

“ Ừ! Khi nào gặp tớ sẽ tặng cho cậu một chậu xương rồng, được không?”

“ Hứa rồi nhé!”

“ Hứa mà.”

Có lẽ là lời hứa đó vẫ chưa được thực hiện, đã 9 năm rồi không biết bây giờ còn có ai nhớ đến nó. Như một lời nói đã lãng quên đi từ 9 năm trước…

Vũ Linh Nhi bắt đầu hơi giãy dụa, khuôn mặt có chút hồng hào lại trở nên trắng bệch. Đôi mắt vô hồn kia vẫn như trước nhưng một lần nữa lại hiện ra ánh nhìn yếu ớt.

Trần Hà Duy hơi sững người, cái ánh nhìn yếu ớt vừa mới xuất hiện kia khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Có chút gì đó đáng thương, lại có chút gì đó đen tối. Trái tim hắn hẫng một nhịp, đôi tay đang siết lấy cái cổ nhỏ bẻ kia đột nhiên dừng lại. Đôi mắt dài phảng phất chút xót thương hiếm thấy. Khuôn mặt anh tuấn mà tàn ác kia lộ lên nét cười nhạt.

Cô gái đó, có lẽ rằng cũng giống như hắn. Là một con người đầy khổ đau, như đang đứng trong một hang động tối tăm không lối thoát, một tia sáng vừa lóe lên lại ngay lập tức vụt tắt.

Đôi tay của hắn từ từ buông lỏng, cả thân người nhỏ bé không còn ai giữ, ở giữa không trung liền rơi xuống đất. Vũ Linh Nhi ngã xuống đất liền cảm thấy choáng váng, toàn thân đều đau ê ẩm. Cô hai tay ôm lấy cổ, ho dồn dập mấy cái. Luồng không khí trong cổ họng mới được lưu thông dễ dàng hơn.

Trần Hà Duy nhìn con người chật vật dưới đất kia, trong lòng lại không dấy lên một chút thương cảm nào, như rằng mớ cảm xúc trước đó là không có thật. Hắn ta hừ lạnh một tiếng nói:

“ Cô thú vị hơn tôi tưởng đấy.” Giọng nói trầm kia căn bản là khá nhỏ nên người ngoài đều không nghe thấy được, nhưng Vũ Linh Nhi, cô gái đó chắc hẳn là nghe thấy.

Vũ Linh Nhi khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu khói chỉ còn nhìn thấy một cái bóng mờ mờ ở đằng xa…

Khuất sau bước tường sau phòng hóa học, một dáng người đang đứng đó. Không lâu sau liền đi đâu mất.

(hết chap 25)
Bình Luận (0)
Comment