The Smile!

Chương 70

Thư viện trong trường thường rất ít người lui tới. Vũ Linh Nhi thường vào giờ thể đến nhà kính, nếu không thì sẽ đến đây. Cô lại thực thích nơi này, chỉ là nó rất yên tĩnh lại có thể đọc sách. Đã hai tháng trôi qua, mặc dù cô có thể ít nhiều tiếp xúc với người khác nhưng cô vẫn không thích những nơi ồn ào.

“ Cộp! Cộp! Cộp!”

Trong thư viện chỉ vang lên những tiếng bước chân nho nhỏ của Vũ Linn Nhi. Cô đi quanh những kệ sách, dường như đang tìm cuốn sách nào đó.

Đột nhiên, đôi mắt cô khẽ sáng lên. Cô nhìn chằm chằm về phía quyển sách dày cộp trên cao đằng kia.

Cô khẽ nhướn chân, với tay định lấy nhưng lại không thể với tới. Nó ở quá cao so với tầm của cô. Vũ Linh Nhi hơi nhíu mày. Cô kiễng chân, một tay bám vào kệ sách, một tay cố với lấy quyển sách kia.

Không cẩn thận, giá sách hơi lung lay, như đứng không vững mà sắp đổ xuống.

“ RẦM!!!”

Một tiếng động lớn vang lên. Cả giá sách to đổ ập xuống. Thế nhưng, cô lại không cảm thấy đau. Ngược lại, cô cảm giác có ai đó đang ôm cô, ôm thật chặt.

Vũ Linh Nhi hơi nhíu mày, hai cánh tay đang ôm chặt lấy cô vẫn không buông. Cô nhìn về phía người đó, ngoài ý muốn lại thất thần.

Trần Hà Duy vẫn ôm lấy Vũ Linh Nhi, đôi lông mày nhíu chặt lại. Bên người bọn họ là cả một kệ sách to nằm trên mặt đất. Nếu bị cái kệ sách đó đè không biết đã bị gãy mất mấy cái xương rồi.

Hắn ta nhìn Vũ Linh Nhi, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Hắn không biết vì cớ gì mà lúc nãy lại cứu cô ta, lại khiến cho chính bản thân mình bị thương. Cánh tay hắn bị xước một vệt dài, đang chảy máu.

“ Anh…” Vũ Linh Nhi khẽ ấp úng nói. Cô bây giờ mới để ý đến hắn vẫn đang ôm lấy cô, có chút không thoải mái.

Trần Hà Duy nhanh chóng buông Vũ Linh Nhi ra, từ trên mặt đất đứng dậy.

“ Cô không biết cẩn thận một chút sao?” Hắn dùng đôi mắt lạnh lùng mà liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp lại thập phần đáng sợ.

“ Xin... xin lỗi…” Vũ Linh Nhi cả thân người khẽ run rẩy. Cô cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn ta.

Là hắn ta đã cứu cô sao? – Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi nhíu mày. Mỗi lần cô gặp hắn ta là lại xảy ra chuyện. Hắn ta luôn lạnh lùng, độc ác mà nói chuyện với cô. Nhưng không hiểu tại sao hắn lại cứu cô?

“ Cảm ơn.” Cô càng ngày càng cúi thấp đầu hơi, lí nhí nói.

Trần Hà Duy đột nhiên cảm thấy tim mình đập lệch một nhịp. Hắn nhìn chằm chằm Vũ Linh Nhi đang ngồi dưới đất không rõ biểu tình kia. Lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay người đi khỏi.

“ Xui xẻo.”

Một lúc lâu sao, Vũ Linh Nhi mới ngẩng đầu lên. Trong thư viện lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu của nó.

Hắn đi rồi. – Cô nhìn ra phía cửa, không khỏi nghĩ thầm.

***

“ Rầm!!” Cửa thư viện bị một hắn thô bạo đá một cái, liền lung lay như sắp gãy.

Hắn trong lòng đột nhiên có chút bực bội, cũng không để ý đến vết thương ở cánh tay. Một mình bước đi trên dãy hành lang. Hắn cũng chằng buồn trở lại lớp, đi hóng gió một chút còn thoải mái hơn.

Hắn không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bực bội, chỉ là hắn cảm thấy thực khó chịu. Nhìn con người kia hắn không hiểu sao khó chịu, rồi lại đi cứu cô ta. Hắn trước đây luôn không để ý đến cô ta nhưng không hiểu sao thời gian gần đây hắn lại luôn nhìn đến cô ta. Cô ta xuất hiện trong tâm trí hắn, thậm chí là ngay trước mặt hắn.

“ Duy! Trùng hợp nhỉ?”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Đinh Trần Hải Yến đứng ngay trước mặt hắn.

Cô ta cười cười nhìn hắn, đôi lông mày bỗng nhiên hơi nhíu lại.

“ Tay anh bị làm sao vậy?” Cô ta cầm lấy cánh tay còn đang chảy máu của hắn, có chút lo lắng.

Trần Hà Duy nhìn đến vết thương ở cánh tay mình. Lúc nãy kệ sách kia đổ xuống đã quệt phải tay hắn.

“ Anh đến phòng y tế đi. Nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy.” Cô ta kéo tay hắn nhưng lại hắn cơ hồ là không có nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ.

“ Bỏ ra.” Hắn lạnh lùng nói một câu, ánh mắt cũng không thèm nhìn đến người kia một cái. Hắn cảm thấy thực phiền toái.

“ Tay anh đang chảy máu đấy.” Đinh Trần Hải Yến không để ý đến hắn, vẫn kiêm quyết kéo tay hắn, đôi mắt lại hiện lên vài tia tổn thương.

“ Phiền phức!” Hắn giật tay ra khỏi tay cô, quay người bỏ đi. Biểu hiện trên mặt hắn chán ghét đến cực điểm.

Đinh Trần Hải Yến đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn. Trong đôi mắt cô ta lại hiện lên đầy tổn thương và mất mát.

Tại sao? Tại sao hắn lại làm như vậy? Hắn không yêu cô nhưng để cô yêu hắn cũng không được sao? Cô đã không đòi hỏi gì ở hắn, cô không cần hắn phải yêu cô nhưng ngay cả việc ở bên cạnh hắn cô cũng không được phép sao?

Cô yêu hắn như vậy nhưng hắn một cái liếc mắt nhìn cô cũng không. Hắn cần phải tỏ ra chán ghét cô đến vậy sao? Cô từ trước tới nay muốn cái gì là đều được cái đó. Nhưng… lần này tại sao lại không thể? Cô đã cố gắng rất nhiều, cố gắng yêu hắn, cố gắng chịu đựng đau khổ vì hắn. Cô chỉ cần hắn yêu cô.

Không! Chỉ cần hắn không tỏ ra lạnh lùng với cô một chút thôi cũng được. Một tâm nguyện nhỏ nhoi đó của cô vận mà mãi không thành hiện thực. Là do cô ngu dốt, là do cô quá mù quáng mà yêu hắn? Cô biết đểu hắn yêu cô là điều không thể. Vẫn biết là đau nhưng cô lại không thể buông tay. Cô giống như một con ngốc ở bên cạnh hắn. Nực cười!

Trần Hà Duy, không phải anh quá tàn nhẫn với em sao?

***

Vũ Linh Nhi bước ra khỏi thư viện. Từ lúc hắn ta xuất hiện, cô vốn đã không còn tâm trạng để đọc sách. Cô không hiểu nổi hắn ta định làm gì, rõ ràng là bộ dáng lạnh lùng, lại có phần chán ghét cô nhưn lại cứu cô. Cô không nghĩ hắn là người có lòng trắc ẩn hay gì đó.

Lúc đi qua phòng học nhạc, cô đột nhiên nghe thấy có âm thanh gì đó, giống như là tiếng đàn ghita.

Cô thông qua cánh cử khép hờ nhìn vào bên trong. Hôm nay hình như không có lớp nào có tiết nhạc, cô nhìn quanh phòng một lúc mới phát hiện ta có người đang ngồi dưới đất. Là… hắt ta?

Trần Hà Duy ôm lấy cây đàn ghita ngồi dưới đất, mắt khẽ nhắm lại, đôi tay vẫn tiếp tục gẩy những dây đàn. Dây đàn theo đôi bàn tay đó rung lên, một giai điệu vang lên trong căn phòng.

Vũ Linh Nhi đứng lặng người ở trước cửa. Cô không biết đây là bài gì nhưng cô cảm giác được nó có chút lạnh, có chút thê lương, lại có chút cô đơn. Cô đột nhiên nhìn hắn ta. Hắn ta dường như mất đi cái vẻ lạnh lẽo đáng sợ thường ngày. Khuôn mặt bình yên lại ngập đầy nỗi cô đơn. Cô đã từng nhìn thấy vẻ mặt này một lần. Có lẽ, cho đến bây giờ cô vẫn nhớ. Đột nhiên trái tim cô khẽ xao động, đôi mắt ta nhìn vào hắn không chớp.

Cô cảm thấy hắn thật sự rất đơn độc, giống như cả thế giới chỉ có mỗi mình hắn vậy. Hắn dường như sống ở một thế giới khác với cô. Trong thế giới cảu hắn lại chỉ có mình hắn cùng bóng tối. Đúng! Chính là bóng tối. Bóng tối như bao trùm lấy hắn, nuốt chửng lấy hắn. Dù hắn có vùng vẫy. có gào thét như thế nào cũng không thể thoát ra. Bởi vì căn bản không ai nghe thấy hắn, hắn sống trong một thế giới của riêng mình. Thế giới ấy lại trong khoảnh khắc này, hòa nhập với thế giới của cô.

Hắn như đang dần dần bước vào cuộc sống của cô, giống như Vũ.

***

“ Nhi Nhi! Tý nữa hết giờ học tôi đưa cậu đến một nơi nhé.” Hoàng Thiên Vũ cầm khăn lau mồ hôi trên trán, chạy lại chỗ ngồi của Vũ Linh Nhi, tươi cười nhìn cô. Vừa mới hết tiết thể dục, mặc dù đang là mùa đông nhưng vận động nhiều cũng sẽ thực đổ mồ hôi.

“ Một nơi?” Vũ Linh Nhi hơi nghiêng đầu, khẽ hỏi.

“ Bí mật! Đến đó sẽ biết.” Cậu tỏ ra vẻ thần bí nhìn cô rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

“ Hoàng Thiên Vũ, cậu là đồ có mới nới cũ.” Lưu Anh Phương ngồi bàn trên không khỏi tặc lưỡi nói.

Hai tháng gần đây, cậu ta lúc nào cũng như dính chặt lấy Vũ Linh Nhi. Ở đâu có cô thì chắc chắn ở đó có người tên là Hoàng Thiên Vũ. Đến cả Lưu Anh Phương như cô đây rủ đi chơi cũng bị cậu ta vứt lại ra sau đầu, không thèm quan tâm.

“ Liên quan gì đến cậu?”

(hết chap 70)
Bình Luận (0)
Comment