Vị khách cuối cùng ra về ngay trước hai giờ sáng, và đến ba giờ kém mười lăm thì đội ngũ nhân viên cũng không còn lại người nào. Katie ngồi tại chiếc bàn kê cạnh cửa nhà bếp và liên tục bấm những con số trên chiếc máy tính cá nhân của mình. Vấn đề là cô quá mệt mỏi đến mức không thể nhìn rõ kết quả cuối cùng. Cô lác mắt nhìn, rồi nguệch ngoạc viết lại một con số.
Con số đó trông có vẻ quá lớn, vì thế cô bấm lại các phép tính. Kết quả không hề thay đổi. Nếu đôi mắt lờ đờ của cô đang đọc đúng mọi thứ, nghĩa là bữa tiệc quyên góp đã thu lại doanh số gấp 30% so với mức mong đợi.
“Wow,” cô thốt lên, hoàn toàn kiệt sức nhưng vô cùng thoả mãn. Cô có cảm giác là cuộc đấu giá cho những món quà đặc biệt hẳn là đã đẩy các vị khách đi quá giới hạn của họ. Thực ra thì cái sự kiện cuộc đấu giá đó diễn ra sau khi ngoại M đã cố hết sức để làm cho tất cả mọi người trở nên say mèm cũng đã góp phần làm cho họ không cảm thấy đau lòng lắm.
Để hoàn thiện hơn cho buổi tối hôm nay, cô đã có mười bốn danh thiếp nhét trong cái túi bằng sa tanh nhỏ nhắn nhưng rất trang nhã của cô. Cô đã được hỏi về chuyện lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ từ lễ cưới cho đến buổi lễ khai trương nhà hàng. Trung tâm Tổ chức Sự kiện đã được đưa lên một đẳng cấp mới.
Cô tự cho phép mình mơ mộng một chút về chuyện tuyển mộ thêm đội ngũ nhân sự lớn hơn, mở những văn phòng mới, và một trung tâm giữ trẻ tại chỗ, rồi cô bỗng nhận ra rằng hai chân của cô không chỉ tê rần mà chúng còn đang hấp hối. Cô xoay xở để có thể tháo đôi giày ra. Thật không may sự đau đớn không hề biến mất, nhưng điều đó không có gì đáng ngạc nhiên cả. Những gì cô cần lúc này là mò mẫm được ra đến xe của mình và lái về nhà. Khi đã về đến đó rồi cô có thể ngã gục. Dĩ nhiên, điều đó có nghĩa là sẽ phải bước bằng chân ra khỏi khách sạn, và đó không phải là một điều mà cô muốn làm lúc này. Nhưng trước khi cô có thể tự đẩy mình vào tình trạng điên cuồng và cố gắng cử động thì Zach đã bước vào trong phòng khiêu vũ và tiến về phía cô.
“Em đã định về chưa?” Anh hỏi.
“Chắc chắn rồi. Ngay bây giờ.” Cô đưa cho anh một giờ tấy mà cô đã nguệch ngoạc các con số trên đó. “Nếu em vẫn còn có thể cộng trừ chính xác thì bữa tiệc quyên góp là một thành công vang dội.”
“Anh đã biết điều đó rồi. Đi nào.”
Anh thu dọn lại đám giấy tờ, giày và túi xách của cô, rồi kéo cô đứng dậy. Cô nhăn nhó và rồi họ bước về phía cửa.
“Em quá mệt rồi không lái xe được nữa đâu.” Anh nói. “Anh sẽ đưa em về nhà. Chúng ta sẽ tính chuyện lấy xe của em vào ngày mai.”
“Okay,” Cô lẩm bẩm bởi vì lúc này việc tranh cãi đối với cô là quá sức. “Quản lý khách sạn thật vô cùng tử tế khi đồng ý cho gia đình em ở lại đêm nay.”
“Anh chắc chắn là anh ta rồi sẽ phải hối hận về điều đó cho mà xem. Lần cuối cùng anh nhìn thấy thì anh ta và ngoại M đang uống rượu với nhau trong quầy bar. Anh đoán là đến sáng mai, anh ta sẽ ước gì anh ta đã chết, trong khi ngoại M sẽ cười khúc khích trên suốt quãng đường về nhà.”
Katie mỉm cười khi tưởng tượng ra cảnh tượng đó. “Em thực sự có một gia đình thật tuyệt vời.”
“Đúng thế.” Anh liếc nhìn cô. “Họ đã bỏ qua hết cho em.”
“Em biết.”
“Em có ngạc nhiên không?”
Cô nghĩ đến cú điện thoại mà cô đã gọi và chuyện má cô đã không hề do dự. “Trong lúc em bấm số gọi về nhà, em phải thừa nhận với anh là em sợ muốn chết. Nhưng khi nghe thấy giọng má cất lên, em biết má sẽ làm tất cả những gì má có thể. Họ là gia đình của em.” Cô liếc nhìn Zach. “Như anh và David là một gia đình vậy.”
“Có điều gia đình em ầm ĩ hơn.”
Họ bước ra phía trước khách sạn, ở đó người phục vụ đang chờ cùng với xe của Zach. Katie trèo vào bên trong, thắt dây an toàn, rồi cuộn tròn trên ghế ngồi và tựa đầu vào cửa sổ xe.
“Em nghĩ rằng bữa tiệc hôm nay thực sự rất tuyệt.” Cô nói vẻ ngái ngủ. “Em đã làm việc rất tốt.”
Zach bật cười và nổ máy xe. “Anh đồng ý. Anh sẽ rất vui lòng viết bất cứ lời giới thiệu nào mà em thích cho công ty em.”
“Okay.” Cô thở dài. “Em chưa bao giờ làm vụ nào lớn như vụ này. Lúc đầu em đã hơi hoảng sợ, nhưng rồi em cũng thành công trong việc tìm ra cách để chuẩn bị mọi thứ. Nhưng khi Jerome gọi cho em, em nghĩ là em sắp chết đến nơi rồi. Em có thể nhìn thấy toàn bộ sự nghiệp của em đang bị ném vào lên trên một ngọn lửa.”
“Giờ em không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa.”
“Em đoán là không.”
Cô không biết là họ có tiếp tục nói chuyện không, và cô cũng không nhớ là họ đã nói gì nếu như họ có nói chuyện. Phút trước sau khi họ rời khỏi khách sạn thì phút sau họ đã đang rẽ vào lối vào nhà cô rồi. Trước khi cô có thể tự mình mở cửa xe (chính xác thì kể từ khi nào việc mở cửa xe lại trở nên quá rắc rối như thế chứ?) thì Zach đã đi vòng sang và giúp cô ra ngoài. Nhưng thay vì để cô bước về phía cửa nhà, anh nhấc cô lên và bế cô đi về hướng đó. Sự kết hợp giữa cảm giác trôi bồng bềnh và buồn ngủ làm cho đầu cô quay cuồng. Katie quàng tay ôm lấy cổ Zach và hít vào mùi vị của anh. Anh chàng này đủ thông minh để mò mẫm tìm chìa khoá trong túi xách của cô, bởi vì cửa nhà mở ra mà cô không cần phải làm gì cả.
Cô tự mỉm cười với mình. Cô thích chuyện Zach là người tháo vát. Cô thích rất nhiều thứ ở anh. Cô...
“Cảm ơn em.” Anh nói khi lắc hông đẩy cánh cửa đóng lại, rồi từ từ hạ cô xuống sàn.
“Gì cơ?”
“Em đã nói anh tháo vát.”
Cô chớp mắt. “Em không thực sự nói to tất cả những thứ đó lên, đúng không?”
“Anh không biết tất cả những gì em đang nghĩ trong đầu, nhưng em có nói chuyện anh là người tháo vát và rằng em thích điều đó... cùng với nhiều thứ khác. Có muốn nói về những chi tiết không?”
Cô khúc khích cười. “Không đời nào.”
“Nhưng anh rất thích khi nghe em khen anh.”
“Đó là bởi vì anh luôn là trung tâm trong cái vũ trụ riêng của anh.”
“Chắc chắn rồi. Đó là một trong những đặc điểm quyến rũ của anh.”
“Quyến rũ? Anh ư?”
“Em ngưỡng mộ anh.”
Cô được cứu khỏi câu trả lời bằng nụ hôn của anh. Cũng tốt, vì cô thực sự ngưỡng mộ anh. Làm sao có thể không cơ chứ?
Hoá ra anh lại khá hơn rất nhiều ngoài việc chỉ có một gương mặt đẹp. Anh không chỉ thông minh, thành đạt và là một người cha tuyệt vời, anh còn rất ấm áp và biết quan tâm. Bên dưới bộ da cá mập đó là một trái tim của một người đàn ông tử tế đích thực, mặc dù Zach sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu anh biết rằng cô nghĩ về anh như thế.
Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô sẽ luôn nhớ chuyện anh đã đứng về phía cô trong chuyện với gia đình cô như thế nào, rồi sau đó anh đã có mặt ở đây như thế nào, anh đã quan tâm đến cô ra sao.
Nụ hôn càng sâu hơn và tất cả những suy nghĩ mạch lạc như biến mất. Sự mệt mỏi của cô cũng nhạt đi như thể nó chưa hề tồn tại, chỉ để lại nỗi khao khát đang dần tăng lên. Các ngón tay của cô siết chặt trên đầu anh, cảm thấy sự mềm mại mát lạnh của mái tóc của anh. Nhịp tim của họ dường như đang đập thình thình với một nhịp điệu ham muốn đòi được giải tỏa. Ngực cô căng lên, và cô cảm thấy sự nhức nhối ẩm ướt đầy khát khao dâng lên giữa hai đùi cô.
Tất cả những cảm giác đó ùa đến trong khi anh vẫn chưa hề làm gì kích thích cô. Cô có cảm giác rằng nếu như anh làm điều gì đó như chạm vào làn da trần của cô thì hẳn là cô sẽ thực sự tan ra thành từng mảnh.
“Katie!” Anh lẩm bẩm rồi nhấm nháp môi dưới của cô. Môi anh mềm mại lần xuống thấp hơn, lướt qua quai hàm cô, rồi di chuyển về phía tai cô. Anh liếm láp khu vực nhạy cảm phía dưới dái tai cô, làm cô đeo cứng lấy anh và quên mất nhu cầu cần thở.
Anh lần theo phía bên ngoài tai cô, làm cô cảm thấy vừa nhồn nhột vừa thích thú, rồi anh lại quay trở lại miệng cô và mạnh bạo chiếm hữu mà không hề báo trước. Anh chiếm lấy cô bằng những nụ hôn thật sâu, thật đam mê kích thích cô đáp trả với sự nhiệt tình không kém. Lưỡi cô vuốt ve cuốn lấy lưỡi anh và đòi hỏi anh mỗi khi anh lùi lại.
Có một lúc nào đó cô đã nhớ đến việc phải thở, bởi vì khi anh chấm dứt nụ hôn, cô nhận ra mình đang thở hổn hển.
Sự kích thích như lấp đầy trong cô. Ở tất cả những nơi họ chạm vào nhau, cô đều cảm thấy ham muốn nhiều hơn nữa. Cô cảm thấy anh rắn chắc và chỉ muốn luồn tay cô vào giữa họ để cô có thể chạm vào anh. Cô muốn trần truồng, trên giường, làm tình với anh. Cô muốn đêm nay sẽ kéo dài không bao giờ chấm dứt.
“Nghe này,” Anh nói và ôm gương mặt cô trong lòng bàn tay rồi nhìn sâu vào trong mắt cô bằng đôi mắt xanh biếc sâu thẳm của mình. “Đây là lúc anh dừng lại để em có thể nói với anh rằng em quá mệt mỏi?”
Cô cũng nhìn anh không chớp mắt. “Em không mặc chút đồ lót nào cả.”
Ngay lập tức đồng tử của anh giãn ra và hơi thở của anh như bị mắc nghẹn lại ở cổ họng.
“Kiểm tra xem.” Cô nói vẻ hững hờ, rồi xoay ra khỏi vòng tay của anh và tiến về phía phòng ngủ. “Thực ra em có mặc đồ lót, nhưng em tin là anh sẽ biết phải làm gì với nó.”
***
Katie lăn tròn và chớp chớp mắt nhìn đồng đồ. Mắt cô đã tập trung, nhưng đầu óc cô vẫn còn do dự không thể tin được. Một giờ ba mươi ư?
Cô liếc nhìn về phía cửa sổ và nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ. Cô đã ngủ đến tận một giờ ba mươi chiều ư?
Cô nằm ngửa ra và nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ đến chuyện cô đã không ngủ mãi cho tới gần ba giờ. Thực ra cô vẫn còn khá mệt, nhưng theo hướng tích cực, theo kiểu nói-về-vài-giờ-đồng-hồ-làm-tình-vô-cùng-cuồng-nhiệt. Môi cô nở một nụ cười. Cô quay sang và đặt một tay lên phía bên giường trống nơi Zach đã ở đó. Hơi ấm cơ thể anh đã biến mất khỏi tấm ga trải giường một lúc lâu rồi, nhưng mùi vị của anh vẫn còn nấn ná ở đó. Cô liếc lên chiếc gối của anh và nhìn thấy một mảnh giấy ở đó. Cô vội túm lấy và mở ra đọc.
“Hey, thiên thần của anh. Em cần phải nghỉ ngơi, vì vậy anh không muốn đánh thức em dậy khi anh rời đi sáng nay. Hãy gọi cho anh ở văn phòng khi em tỉnh dậy. Cảm ơn em vì buổi tối hôm qua. Hôm nay anh sẽ có một khoảng thời gian dài dằng dặc cần phải tập trung làm việc. Thay vì nghĩ đến các khách hàng, anh sẽ nghĩ về em.”
Cô bật cười nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nhớ lại lần đầu tiên khi cô gặp Zach, cô đã nghĩ anh là một tay chơi. Một anh chàng không có trái tim, ích kỷ, cợt nhả lung tung. Cô không thể nào sai hơn nữa về anh.
Anh là tất cả những gì mà cô hằng ao ước. Anh là...
Katie bật dậy và há hốc miệng. Tất cả những gì mà cô hằng ao ước? Như là... như là... Cô lại ngã ngửa ra giường và kéo chăn trùm qua đầu. Không thể nào. Cô không thể nào yêu Zach được. Điều này là không thể. Nó thật điên rồ.
Cô là một cô nàng lãng mạn đã từng một thời chấp nhận hôn một con ếch với hi vọng sẽ gặp được vị hoàng tử của mình cưỡi trên lưng một con ngựa trắng. Cô vẫn còn giữ tấm thiệp Valentine đầu tiên mà cô đã nhận được từ một cậu bạn trai. Cô tin tưởng vào những trái tim, vào những bông hoa trong khi Zach không hề là thứ gì liên quan đến những điều đó.
Ngoại trừ chuyện khi toàn bộ gia đình cô cùng nhau quay lưng lại với cô thì anh đã ở đó vì cô. Cô có thể không đồng ý với những thủ đoạn của anh, nhưng anh quyết tâm ngăn chặn con trai anh không đi vào con đường mà anh thấy trước là sai lầm. Anh là người tàn nhẫn, đúng thế, nhưng anh cũng là người biết cho, biết quan tâm và chết tiệt thật, cô đã đổ anh quá nặng rồi.
Trong tất cả những năm chờ đợi ‘người trong mộng’ đã qua - một anh chàng lý tưởng, một người đàn ông làm cho cô có thể nghe thấy tiếng chuông vang lên - tối qua cuối cùng cô đã nghe thấy ít nhất là một đến hai tiếng leng keng.
Katie kéo chăn ra khỏi mặt và đọc lại mảnh giấy của anh. Cô phải gọi cho anh và chắc chắn là cô sẽ không nói gì cả. Sẽ có tác dụng gì khi nói ‘Chào Zach. Đêm qua thật tuyệt, à nhân tiện, em yêu anh.’ chứ? Đúng thế, tuyệt. Đó khó có thể là một kế hoạch hay ho.
Cô sẽ không nói gì cả, cô tự nhủ. Cô sẽ xử sự hoàn toàn bình thường và giữ những thông tin cá nhân của mình cho chỉ riêng bản thân cô.
Cô nghĩ đến trường hợp thú nhận sự thật với anh và cho anh cơ hội để phản hồi lại một cách tử tế. Đó có lẽ là sự lựa chọn của một người trưởng thành. Nhưng vấn đề là cô không hề có chút cảm giác trưởng thành và mạnh mẽ nào vào ngay lúc này.
Bốn tháng trước cô hẳn là sẽ nói tình cảm trong con người Zach Stryker chỉ bé bằng con muỗi mắt, rằng anh không có hứng thú với bất kỳ ai ngoài bản thân anh, và rằng cô sẽ không bao giờ gục ngã trước một anh chàng như thế. Cô đã sai trong tất cả những nhận định đó. Nhưng liệu cô có sai trong chuyện anh muốn những thứ mà cô cũng muốn không? Liệu một luật sư ly dị luôn có thái độ hoài nghi có thể nào bằng cách nào đó tin tưởng vào cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau, vào hôn nhân, vào con cái hay không? Liệu cô có ý nghĩa nhiều đối với anh hơn là một món gia vị trong tuần, hay anh sẽ quay lưng bước ra khỏi cuộc đời cô giống như anh đã từng rời bỏ tất cả những người phụ nữ khác?
Quá nhiều câu hỏi, cô nghĩ, và không có một câu trả lời nào trước mắt.
Sau khi ngồi dậy, cô tròng vào chiếc váy ngủ và liếc qua mảnh giấy nhắn tin của anh. Cô lướt nhẹ ngón tay trên chữ ký của anh, và rồi với lấy điện thoại. Dora nhấc máy ngay hồi chuông đầu tiên. “Văn phòng Zach Stryker.”
“Chào Dora, là Katie đây.”
“Chào! Cô thế nào rồi? Cô sẽ không tin được chuyện gì đang xảy ra ở đây đâu. Máy điện thoại có lẽ sắp phát điên lên rồi. Tất cả mọi người đều gọi điện tới. Họ mê mẩn bữa tiệc, đồ ăn và hai bà của cô. Tạp chí In Style muốn có công thức làm món ravioli cho một chuyên mục mà họ đang thực hiện. Những cộng sự thì sướng điên người về số tiền thu được, còn tôi thì đã phải ngăn chặn một núi các cuộc gọi từ hàng tá người muốn liên lạc với cô để thuê cô lên kế hoạch tổ chức cho sự kiện sắp tới của họ.”
Đầu Katie xoay mòng mòng. “Tôi không thể tin được.”
“Tốt hơn hết là bắt đầu tin đi. Tôi nghĩ cô sẽ cần phải có một đội ngũ nhân viên đông hơn. Nhân đây tôi muốn hỏi, liệu làm việc cho một nhà tổ chức sự kiện có thú vị hơn là làm việc cho một luật sư không nhỉ?”
Katie bật cười. “Zach sẽ giết tôi nếu tôi cướp bà khỏi tay anh ấy.”
“Chỉ là giữa tôi và cô thôi nhé, tôi sẽ không rời khỏi đây, nhưng tôi có thể ám chỉ này nọ, chỉ là để làm cho cậu ta khiêm tốn hơn một chút.” Dora khúc khích. “Nói về Quý ông đó, cậu ta đang chờ điện thoại của cô đấy, tôi sẽ nối máy ngay đây.”
“Cảm ơn bà.”
Một tiếng click vang lên, rồi Zach xuất hiện ở đầu dây bên kia.
“Vậy là cuối cùng em cũng đã thức dậy?”
“Đại loại thế. Em tỉnh rồi, nhưng vẫn còn mệt.”
“Sẽ phải mất vài ngày thì em mới quay trở lại tình trạng bình thường được.” Anh hơi hạ giọng xuống một chút. “Em cảm thấy thế nào?”
“Tốt.” Cô mỉm cười. “Tuyệt. Em đã đọc tin nhắn của anh.”
“Anh không muốn rời khỏi đó mà không nói điều gì, nhưng anh ghét chuyện phải đánh thức em dậy. Trong quá khứ chúng ta đã có tiền lệ về chuyện bỏ trốn sau khi quan hệ với nhau rồi. Ồ, chờ đã. Chỉ có em đã làm điều đó thôi.”
Cô bật cười. “Cảm ơn vì đã nhắc nhở em. Vậy là anh không phải là loại người có thể quên đi và tha thứ? Điều đó làm em ngạc nhiên đấy.”
“Ồ, anh tha thứ, nhưng anh không quên cho đến khi anh đòi lại được hết những phí tổn mà anh đã phải chịu vì chuyện đó.”
“Đúng là anh.”
“Thủ đoạn? Anh biết.”
“Hết thuốc chữa mới là điều em nghĩ đến nhiều hơn. Công việc thế nào?”
Anh khúc khích. “Anh không có chút ý tưởng nào. Đáng lẽ anh nên ở lại trên giường với em. Anh sẽ không làm xong cái gì ở đây cho xem.”
Sự thú nhận của anh làm cô cảm thấy phía bên trong cô run rẩy. “Thật chứ?”
“Chắc chắn rồi. Em làm anh mất tập trung.”
Cô cũng có thể nói như thế về anh. Cơ thể của Katie vẫn còn rần rật vì khoái cảm thậm chí là vài giờ sau cuộc làm tình. Zach đã làm những thứ cho cô và với cô làm cho cô có cảm giác như mình là một nô lệ tình dục hơn là một đối tác cùng giường.
“Thay vì cố gắng làm việc trong tình trạng gà gật, em đã tự cho phép em và nhân viên của em nghỉ ngày hôm nay.” Cô nói. “Bởi vì đây là kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên của em trong nhiều tuần qua, nên em sẽ quay về trang ấp chiều nay. Bọn em sẽ có lễ hội xâu chuỗi. Anh có muốn đến tham gia không? Anh sẽ không phải thực sự xâu hạt nếu như anh không muốn.”
“Em đi guốc vào bụng anh rồi đấy.” Anh đùa. “Không phải về vụ xâu hạt mà về kỳ nghỉ cuối tuần. Thế là anh nhận được lời mời chính thức cho anh và David rồi nhé. Việc đầu tiên hai bố con anh làm sáng mai là sẽ lái xe về trang ấp.”
“Tuyệt. Em mong gặp lại anh ở đó.”
“Anh cũng thế. Và nếu như em ghé mắt nhìn ra trước nhà, em sẽ thấy xe của em đang chờ ở đó. Chìa khoá để ở dưới tấm thảm chùi chân ở phía trước nhà.”
Cô siết chặt hơn ống nghe điện thoại trong khi trái tim cô kêu lên một tiếng ping vui sướng. “Anh làm hết những thứ rắc rối này vì em ư?”
“Rõ là thế rồi. Anh lấy chìa khoá khi rời khỏi đó sáng nay và gọi người đem xe về. Này, đây là L.A. Em không thể không có xe.”
Katie thở dài. Zach có thể không có một con ngựa trắng, nhưng anh vẫn có phong thái đĩnh đạc của một vị hoàng tử.
“Em phải trả anh về với công việc thôi.” Cô nói.
“Đúng thế. Anh có thể đọc đống hồ sơ này lần thứ ba và xem xem liệu khả năng tập trung của anh có thể quay trở lại được không, ít nhất giờ thì anh cũng đã nghe được giọng nói của em rồi. Katie?”
“Vâng?”
“Tối qua thực sự rất đặc biệt đối với anh.”
Thật kỳ cục, mắt cô như thể nóng bừng lên. “Với em cũng thế. Không chỉ là chuyện làm tình, mà là cái cách anh để ý đến em. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều.”
“Anh đã muốn chăm sóc em. Sợ chứ?”
“Anh biết rồi đấy. Hẹn gặp lại anh ngày mai.”
***
David ngủ quá giấc buổi sáng hôm sau, điều đó không có gì bất thường, nhưng lần đầu tiên trong nhiều năm qua nó làm Zach cảm thấy lo lắng. Anh ngồi trên chiếc giường bé xíu của con trai mình trong phòng Ký túc xá mà thằng bé ở chung với một sinh viên năm thứ nhất khác và chờ đợi trong khi David tắm táp trong suốt hai mươi phút. Cuối cùng thì cậu cũng đã sẵn sàng, với chiếc túi ngủ và một chiếc ba lô đầy những sách vở.
“Con có rất nhiều bài về nhà.” David lầm bầm khi trượt vào ghế trước trong chiếc BMW của Zach. “Con có một tiểu luận đến hạn vào tuần tới và kỳ thi trong ba tuần nữa.”
Zach lái xe ra khỏi bãi đỗ. “Bố chắc là Mia cũng phải chịu áp lực tương tự. Hai đứa có thể học chung với nhau.”
David không nói gì cả, thay vào đó cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, trông có vẻ ủ rũ.
Zach cau mày. “Nghe này, nếu con không muốn đến trang ấp nhà Marcelli, thì con không phải đi đâu.” Anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ trả David về Ký túc xá và tự mình tiếp tục đi đến đó một mình.
“Không phải như thế.” David nói và sụm người xuống trong chỗ ngồi. “Chỉ là có quá nhiều thứ diễn ra.”
“Có muốn nói về chuyện đó không?”
David nhún vai, điều đó có thể là có, không, hoặc có thể.
“Có phải về chuyện học hành không?”
Lại một cái nhún vai nữa.
“Về Mia?”
“Bọn con ổn cả.”
Câu nói của David là rõ ràng, nhưng giọng nói sõng sượt của cậu lại nói lên điều ngược lại. Liệu đó có phải là về cô bé tóc đỏ? Liệu có phải David và Mia đang cãi nhau?
“Có lý do nào mà Mia không muốn về cùng chúng ta không?”
“Cô ấy về từ hôm qua, sau bữa tiệc quyên góp.” David liếc nhìn anh. “Thế bữa tiệc ấy thế nào? Mia nói điều gì đó về chuyện tất cả mọi người bị ốm. Có phải giống như kiểu họ bị quăng lên sàn nhảy không?”
Zach chấp nhận chuyện thay đổi chủ đề câu chuyện. Khi con trai anh đã sẵn sàng để nói chuyện thì anh cũng sẵn sàng.
“Khách khứa thì ổn cả.” Anh nói. “Thay vào đó đội nhân viên nhà bếp lại nôn mửa mặt xanh mặt vàng.” Rồi anh giải thích chi tiết cho David.
Cậu bé cau mày. “Làm thế nào mà không ai gọi con đến giúp nhỉ? Con có thời gian rỗi mà.”
“Bố không biết.” Zach thừa nhận. “Katie có số của con không? Có lẽ cô ấy nghĩ là Mia sẽ cho con biết.”
“Con đoán thế.”
Cậu không nói gì thêm nữa. Sau vài phút cậu chồm về phía trước và mở radio. Cậu nhấn cái nút ngoài cùng bên trái trên bảng điều khiển, rồi tiếng nhạc đồng quê ầm ĩ tràn ngập trong xe. Zach cười gằn. Anh và con trai mình đều là fan của thể loại nhạc đồng quê, mặc dù họ thà rút hết móng chân còn hơn là thừa nhận điều đó.
Một bài hát Montgomery Gentry giật cục cất lên làm cả hai người họ cùng hát rống lên theo. Khi họ hòa vào làn đường cao tốc, Zach mở mui xe và David kích hoạt âm thanh nổi. Sẽ không còn nhiều quãng thời gian như thế này nữa, Zach nghĩ trong khi họ hướng về phía Bắc. David có cuộc sống của nó, có sở thích của nó. Sớm thôi nó sẽ không còn về nhà vào mỗi đợt nghỉ nữa. Nó sẽ có cuộc sống riêng của mình, và anh có cuộc sống riêng của anh. Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ nhiều về cuộc sống sau khi David đã trưởng thành. Có quá nhiều sự điên rồ ngày qua ngày làm anh phân tâm. Nhưng giờ khi khoảng thời gian đó đang dần trôi đến rất nhanh, và cuộc sống của Zach cũng không còn quá bận rộn như trước đây nữa, anh cảm thấy lòng ham muốn mãnh liệt về một thứ gì đó khác nữa. Một thứ gì đó... có ý nghĩa.
Zach khịt mũi. Đúng thế, có ý nghĩa. Điều đó và một miếng taco nhân đậu phụ sẽ làm anh cảm thấy cuộc đời thật tươi sáng.
(Taco: một món ăn truyền thống của Mexico bao gồm một lớp bánh mỏng làm từ ngô hoặc lúa mì được gấp hoặc cuộn lại, phía bên trong có nhân - nghe như kiểu bánh xèo của ta. Nhân của taco có thể có nhiều loại khác nhau: thịt bò/bê, thịt cừu, hải sản, rau hoặc pho mát)
Anh gạt sự bồn chồn lo lắng kỳ quặc đó ra khỏi đầu và tập trung vào việc lái xe.
Không khí buổi sáng thật ấm áp và hoàn hảo. Một kiểu thời tiết tháng Sáu làm cho bầu trời xanh ngắt trông như hình ảnh trên màn hình máy tính có độ phân giải cao. Anh cẩn thận không đi nhanh hơn giới hạn tốc độ bảy dặm một giờ bởi vì nhận một tấm vé phạt lúc này sẽ chỉ làm anh đến khu trang ấp chậm hơn mà thôi. Thậm chí ngay lúc này đây anh đã cảm thấy mình muốn có mặt ở đó ngay lập tức. Anh muốn gặp hai bà, Colleen và Marco, và thậm chí là cả ông nội Lorenzo nữa. Anh muốn ngắm nhìn cánh đồng nho và khám phá những thay đổi so với lần trước anh đến đó. Nhưng phần lớn lý do là anh muốn ở cạnh Katie.
Anh không thể gạt cô ra khỏi đầu óc của mình và không nhớ được lần cuối cùng anh không thể quên một người phụ nữ là lúc nào. Anh đã quan hệ tình dục rất nhiều trong vòng mấy năm vừa qua, nhưng không có mối quan hệ nào lại... gần gũi thân thiết như thế. Ở bên cạnh cô anh cảm thấy khác hẳn - tuyệt vời hơn hẳn. Cô làm anh cười. Cô làm anh nhìn thấy những viễn cảnh và thấy một tương lai. Điều đó đáng lẽ phải làm anh bỏ chạy càng xa càng tốt mới phải. Anh sẵn lòng thừa nhận là điều đó làm anh sợ chết khiếp, nhưng vẫn chưa đủ để làm anh bỏ chạy. Vậy nếu anh không bỏ đi thì anh sẽ phải làm gì?
Anh và David đến khu trang ấp ngay trước buổi trưa. Khi anh đỗ xe bên hông ngôi nhà ba tầng, Mia đã đang đứng chờ trên hiên trước.
“Hai người đây rồi!” Cô nói và nhún nhảy bước xuống những bậc thềm về phía chiếc xe.
David trèo ra ngoài. Zach chờ Mia lao vào vòng tay của thằng bé, nhưng thay vào đó họ chỉ đứng đó và nhìn nhau chằm chằm. Theo một cách nào đó, sự căng thẳng làm cho giây phút đó dường như thân mật hơn là một nụ hôn, và Zach quay đi để hai đứa được riêng tư. Anh bước vòng qua chiếc xe tải, David và Mia đã hoàn thành cái thứ im lặng kiểu Thiền mà chúng đã làm và bước tới cùng anh.
“Tất cả mọi người đều đang ở trong nhà.” Mia nói. “Chú chỉ cần vào đó thôi. Họ đang nói về bữa tiệc quyên góp và rằng họ cảm thấy nó thú vị ra sao. Có thật là ngoại M đã làm cho tất cả mọi người say xỉn không?”
“Không phải tất cả.” Zach nói với cô. “Một số người trốn thoát được.”
“Cháu rất tiếc vì đã bỏ lỡ màn đó.” Cô nói, rồi túm lấy tay David. “Đi nào, đi dạo một chút đi.”
David để cho mình bị dẫn đi, để lại Zach trèo lên các bậc thềm một mình. Cánh cửa đã mở sẵn, vì thế anh cứ bước thẳng vào và đóng nó lại sau lưng. Khi đã vào đến bên trong, anh đặt túi hành lý xuống rồi bước vào theo hướng phát tiếng nói để đến phòng khách. Tất cả những người phụ nữ trong gia đình đều đang ngồi cùng nhau khâu vá. Hai bà có ở đó, cùng với Colleen, Francesca (lần này thì trông hoàn toàn bình thường) và Katie. Chỉ có Brenna là vắng mặt. Cả Mia nữa, lúc này đang đi dạo cùng với David.
Anh nhìn thấy đống hoa đăng ten đã hoàn thành trong những cái túi đặt bên cạnh chiếc bàn trà và những hộp đựng các loại hạt đang chờ được xâu. Đã có lúc - cách đây không quá lâu - anh đã nhìn thấy những người phụ nữ này cũng đang làm những công việc như thế này và nghĩ rằng họ là những con nhện đang giăng bẫy con trai anh. Nhưng bây giờ anh nhận ra anh đã sai. Họ không phải là những con nhện và đây không phải là một tấm mạng nhện. Thay vào đó mỗi một mũi khâu tập hợp lại với nhau tạo nên một phần của một tấm lưới an toàn.
Giá như lúc này là một lúc khác, giá như David đã lớn hơn, sẵn sàng hơn, trưởng thành hơn, Zach sẽ không thể nào đòi hỏi một gia đình thông gia tuyệt vời hơn thế này. Anh sẽ cho rằng anh và con trai anh may mắn cực kỳ khi có thể trở thành thành viên trong cái gia đình kỳ diệu này. Nhưng David vẫn chưa đáp ứng được những yêu cầu đó. Zach yêu con trai mình nhiều đến mức nào thì anh cũng nhìn thấy rõ ràng những sai trái của nó nhiều đến mức đó. Cuộc hôn nhân này đã được định trước là sẽ thất bại và rồi lúc đó tất cả những lời buộc tội sẽ đổ lên đầu David.
“Chào các quý bà quý cô.” Anh thoải mái lên tiếng rồi tìm chỗ ngồi xuống.
“Zach!” Những người phụ nữ đón chào anh. Katie thoáng mỉm cười với anh rồi cúi đầu xuống.
“Đi đường thế nào?” Colleen hỏi. “Anh có đem David đi cùng không?”
Anh ngồi lên một chiếc ghế tựa và duỗi thẳng chân ra trước mặt. “Chuyến đi ổn cả. Và có, David đang ở đây. Nó và Mia đang đi dạo.”
“Cậu có đói không?” Nội Tessa hỏi. “Chúng ta sẽ ăn trưa trong vòng một giờ nữa, nhưng nếu cậu muốn có chút gì đó...”
Anh với tay vỗ nhẹ vào bàn tay nhăn nheo của bà. “Tôi có thể chờ mà. Tôi không muốn bất cứ thứ gì làm hỏng thói phàm ăn của tôi đâu.”
Francesca nhặt bông hoa đăng ten đang làm dở của Mia lên. “Có muốn giúp chút không?”
Anh cười gằn. “Không.”
“Em cũng không.” Cô thở dài. “Khâu vá thực sự không phải năng khiếu của em. Thực tế thì em đã phá hỏng một cái máy may khi em tham gia cái lớp khâu vá đó. Em vẫn nói với Katie là em liên tục châm vào ngón tay mình, em bị chảy máu khắp nơi.”
“Chị có thể giặt vết máu đi dễ dàng hơn nhiều so với chuyện chị tự xâu tất cả các thứ một mình.” Katie trả miếng mà không hề lỡ một mũi kim nào.
“Vậy là chiếc váy đã gần như hoàn thành rồi?” Anh hỏi, trong lòng không chắc là anh có muốn biết hay không.
Katie liếc nhanh qua anh. “Đừng có hỏi về chuyện đó. Em sẽ chuyển sang tâm trạng hoảng sợ ngay đấy.”
“Thiếp cưới sẽ xong bất cứ lúc nào.” Colleen nói với Zach. “Tôi nhớ là Mia đã nói chúng ta có danh sách mời của anh rồi. Chúng ta sẽ gửi thiếp mời đi trong tuần tới. Ngày xưa thiếp cưới phải được gửi đi sáu tuần trước lễ cưới, nhưng giờ mọi người nói rằng chỉ cần một tháng là đủ.”
“Brenna đâu?” Anh hỏi.
Nội Tessa cau mày. “Nó nói là nó phải đi Santa Barbara, nhưng không nói là để làm gì. Nó sẽ quay về vào giờ ăn trưa.”
Katie đứng dậy. “Trời quá đẹp không nên ở trong nhà. Con sẽ bắt chước Mia đưa Zach đi dạo một chút. Bọn con sẽ quay về trong vòng một giờ.” Cô liếc nhìn anh. “Nếu anh đồng ý.”
Anh đã không được ở một mình với cô kể từ tối thứ Năm.
“Ý tưởng tuyệt vời.” Anh nói và đứng dậy.
“Vui vẻ nhé.” Colleen nói mà không hề rời mắt khỏi những mũi khâu.
Khi họ đã ra đến ngoài cổng vòm, Zach kéo Katie lại gần và nhẹ nhàng hôn cô. Cô đáp lại, ôm lấy anh và thở dài. “Thật tốt khi được gặp lại anh.” Cô thừa nhận.
“Anh cũng thế. Anh nhớ em.”
Họ nhìn nhau không chớp mắt. Đột nhiên Zach muốn nói nhiều hơn nữa, mặc dù anh không biết sẽ nói gì. Anh cũng muốn đưa cô lên thềm và làm tình với cô, điều đó rõ ràng là không thể. Thay vào đó, anh nắm lấy tay cô và bắt đầu bước xuống các bậc thềm.
“Em nghĩ là họ sẽ bắt đầu bàn tán về chúng ta ngay lập tức hay họ sẽ mào đầu trước đã?” Anh hỏi.
“Nhiều nhất là năm phút.” Cô nói và bật cười. “Em bị giằng xé giữa chuyện dẫn anh đi dạo như đã hứa và quay lại trốn đâu đó để nghe trộm.”
“Anh có cảm giác là câu chuyện đó sẽ làm cả hai chúng ta xấu hổ. Hãy đi dạo thôi.”
“Okay. Anh đã nhìn thấy nhà nếm thử chưa?”
“Chưa.”
“Vậy hãy tới đó.”
Khi họ bước theo một con đường mòn vòng về phía trái ngôi nhà, Zach cố gắng phân tích xem vì sao anh không cảm thấy phiền lòng về chuyện em gái, mẹ và hai bà của Katie đang bàn tán về hai người họ. Thường thì anh không thích người khác nói sau lưng về chuyện riêng của anh, nhưng lần này lại khác, nhưng không phải vì thế mà anh có thể giải thích được vì sao. Cho đến giờ chỉ cần ở bên cạnh Katie trong một ngày đẹp trời như thế này đối với anh là đủ rồi.
Họ tản bộ qua nhiều mẫu đất trồng nho, rồi lại quay lại. Ở phía trước khoảng một dặm anh nhìn thấy một tòa nhà hai tầng, vây xung quanh là những mảnh vườn rất ấn tượng. Hàng tá xe hơi đang đậu ở phía trước và bên hông nhà. Rõ ràng đó là khu vực trưng bày rượu vang của nhà Marcelli.
“Sao im lặng thế?” Anh hỏi cô.
“Em vẫn hơi mệt.” Cô thừa nhận. “Và em có rất nhiều thứ phải suy nghĩ trong đầu.”
“Vậy là em đang nghĩ về anh?”
Cô quay sang anh và phát mạnh vào cánh tay anh. “Anh không phải là trung tâm của vũ trụ đâu.”
“Anh là trung tâm trong vũ trụ của em.”
Cô đảo tròn mắt. “Anh và cái tôi đó của anh. Thật là kỳ lạ khi anh vẫn còn chỗ cho những người khác trong cuộc đời của anh.”
Anh lấy vai mình hích vào vai cô. “Thôi nào. Em cảm thấy ấn tượng bởi anh, anh có thể thấy điều đó.”
“Không đời nào.”
Anh cười thích thú. “Katie, em thật kỳ diệu và còn rất nhiều thứ khác nữa, nhưng em nói dối tệ khủng khiếp. Hơn nữa, em đã để ý đến anh kể từ lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Đừng quên chuyện em đã nói với gia đình em là anh rất nóng bỏng.”
Cô dừng lại giữa đường, rút tay lại, và lừ mắt nhìn anh. “Thứ nhất, em đã nói với anh rồi - em chưa bao giờ dùng từ nóng bỏng. Thứ hai, anh không nóng bỏng được như thế đâu. Thứ ba, lý do duy nhất mà em đã đề cập đến anh trước toàn bộ gia đình em là vì họ cứ tra tấn em về chuyện không có bạn trai. Em đã giả vờ là bị anh cuốn hút để họ buông tha em ra và em có thể có một kỳ nghỉ cuối tuần thật thoải mái. Khuyết điểm duy nhất trong cái kế hoạch đó là tự nhiên anh lại xuất hiện mười phút sau đó.” Cô chống hai tay lên hông và nheo nheo mắt. “Anh có hiểu được bất cứ điều gì trong chuyện này không?”
Sự cáu kỉnh cháy lên trong đôi mắt màu nâu của cô. Sự bực bội làm hai má cô đỏ bừng lên. Nhưng bên dưới vẻ bề ngoài nhăn nhó đó là sự thích thú và cảm giác yêu thương. Anh nhìn thấy điều đó trong cái cách mà khóe miệng cô khẽ khàng cong lại.
Cô thật xinh đẹp. Hài hước. Thông minh. Một người tình tuyệt vời. Một người phụ nữ tuyệt vời.
Anh cười toe toét. “Không.” Anh nói và vòng cánh tay quanh người cô. “Em ngưỡng mộ anh. Giờ hãy đến nhà thử rượu và em có thể mua cho anh cái gì đó để uống.”