Trường Xuân khách điếm.
Chưởng quầy đang đánh bàn tính, hắn tính toán xem ba ngày nay tổn thất bao nhiêu. Từ chiều nay đã có vài vị khách bước vào, gần cuối năm khách nhân trụ qua lại không nhiều, cho nên không có nhiều tổn thất. Hiện tại đã gần tối, khách nhân qua đường dùng cơm, có thể coi như là náo nhiệt.
Khóe mắt thấy có khách nhân tiến đến, lập tức mang khuôn mặt tươi cười chào đón.
“Khách quan, ngài là trụ ..trụ..trụ..”
Thương Thịnh nhìn chưởng quầy “Trụ” nửa ngày vẫn không nói xong, liền gật đầu nói “Đúng, là trụ, chính là gian phòng trước! còn không?”
Chưởng quầy hai mắt cứng đờ, chuyển qua khách nhân trong khách điếm, bọn họ xem vị này cũng không có gì để ý.
Cũng may sáng có cho hắn mượn mũ che lại đầu tóc yêu quái kia! Chưởng quầy thở dài một hơi, rất may mắn, vừa định nói hắn đừng tháo mũ xuống là được. Đột nhiên, phát hiện phía sau ngoại trừ tiểu hài tử béo còn có một người như đại hài tử mặt tái nhợt, đôi mắt mờ mờ, móng tay dài chừng nửa tấc, lại mặt một thân áo liệm, một đôi hài thọ, gặp nạn hay chính là một cương thi nhảy ra khỏi quan tài!
Mọi người theo dõi y, chưởng quầy có điểm ngây ngốc: “Hắn là..”
“Là đệ đệ, tại Tây Sơn đào lên!”
Vừa dứt lời, khách nhân cứ như gió mà chạy chỉ còn lại: “ Đinh linh leng keng..” dư âm của đầu đũa..
Chạy! Muốn sống phải chạy! Chưởng quầy vô vùng đau đớn, không nói nên lời, chỉ có thể nhẩm tính tổn thất…. Yêu quái này a khả hắn có thể đoán được liền xuất ra một khối bạc lớn coi như là bồi thường. Cái này cũng được, đôi lông mày chưởng quầy nhếch lên vui mừng, nằm lấy đại bạc xem, thật! Là thật! nhưng suy nghĩ, không thể dẹp khỏi hoài nghi: bạc này có thể hay không là đá, phân hay nước tiểu biến thành? Chỉ là bạc khi bọn họ ở đây trở về nguyên hình khi họ đi..
Trong lòng chưởng quầy thầm nghĩ, thu bạc xong liền trốn vào trù phòng.
Tiểu nhị mang lên một canh đầu cá còn nóng, sau nhanh chóng trở về trù phòng, nhìn chằm chằm về bọn họ, nói với chưỡng quầy: “Lão đại, ngươi nói đây là yêu quái gì a?”
Trong lòng chỉ nghĩ đến thỏi bạc, không hề hứng thú với sự tình khác, nói lầm bầm: “Ta như thế nào biết? Ta không phải là thần tiên..”
“Có thể là hồ ly tinh?”
“Cũng có thế!” như nghĩ ra việc gì, liền lấy ra thỏi bạc giao cho tiểu nhị: “Ngày mai đem thứ này lên trấn mua ít tương muối dầu, sau đó toàn bộ đổi thành bạc lẽ cho ta, một đồng cũng không thiếu”
Tiểu nhị ước chừng nói: “ cài này chỉ khoảng mươi hai, vì sao không lấy bạc lẽ? còn có phải lên trấn?”
“Bảo ngươi đi thì cứ đi! Ngươi quản nhiêu như thế làm chi? Lên mang thức ăn lên!”
“Biết!” Tiểu nhị mang đồ ăn nhanh như chớp chạy ra khỏi trù phòng.
“Khách quan, đặc sản Vong Ưu hồ, cá Bạch ti hấp, vừa mới bắt được a!”
“Cảm tạ!”
Mỗi lần đem thức ăn lên, Thương Thịnh luôn nói cảm tạ, khiến tiểu nhị đối với yêu quái rất nhã nhặn. Ngẫm lại, khắp thiên hạ yêu quái không nhất định là hại người, một lòng hiếu kỳ, liền lấy can đảm đến gần hỏi: “Khách quan ngài tựa hồ đặc biệt thích ăn cá?” Hắn ăn tất cả đều là từ sông…
“Ân! Ta rất thích ăn cá!” Thương Thịnh gắp một cái đầu cá bỏ vào chén đệ đệ khả ái: “Linh Linh, phải bỏ xương đầu cá ra”
Thương Linh nhanh chóng gật đầu, mở cái miệng nhỏ nhắm cắn một ngụm, nhìn qua có điểm khiếp đảm.
Tiếp Thương Thịnh lại lấy một khối thịt đến uy Thương Minh, Tiểu Minh cho vào miệng ăn.
Đây là một nhà rất bình thường? Ngoại trừ tướng mạo có chút đặc biệt, các phương diện khác điều cùng người giống nhau.
“Khách quan chậm dùng!” Tiểu nhị nghĩ rất tốt. Hôm nay có thể cùng yêu quái đối thoại, này về sau có thể trở thành đề tài để mọi người bàn luận a! Đang chuẩn bị lui, Thương Thịnh đột nhiên gọi hắn
“Tiểu nhị ca!”
Tiểu nhị lập tức khuôn mặt tươi cười chào đón: “Khách quan còn gì phân phó?”
“Bạch mao yêu quái có rất nhiều loại, không nhất định là hồ ly tinh”
“A..”
“Còn có, nói với chưởng quầy ngươi, ta là một loại yêu quái thiện lương, bạc xuất ra tất cả đều là thật, không cần đến trấn đổi bạc vụn lãng phí thời gian, lãng phí sức lực”
“Ân ân..” trong lòng cứ như hài tử, yêu quái đúng là yêu quái, ngoại trừ tướng mạo, vẫn có chỗ cùng thường nhân khác nhau.
Hắn liền trở lại trù phòng, đem mọi chuyện nói cho chưởng quầy, chưởng quầy lập tức ngậm miệng, không hề nói chuyện với tiểu nhị nữa, cư nhiên dị thường mà nhìn đến cái bàn kia.
Cơm tối đi qua, Thương Thịnh một nhà ba người ngâm mình trong dục thủy.
Thương Thịnh tựa như “Trưởng bối” , trước mang tiểu mập mạp tẩy sạch, sau lại đem đại hài tử cẩn thận chăm sóc từng vết thương trên người, đem thuốc nhẹ nhàng mà thoa lên.
Thương Linh vẫn an tĩnh không nói gì, có thể không biết nói gì, chỉ mờ mịt nhìn biểu tình khó khăn của Thương Thịnh.
Làm sao mới có thể khiến y lộ ra tươi cười?
Minh nhi đã ngủ rất sâu, Thương Thịnh kéo Thương Linh qua một bên, vô cùng thân thiết mà cắt móng tay cho y: “Ngươi xem ngươi, móng tay dài như cương thi”
Thương Linh không có phản ứng, chỉ là nhìn chằm chằm móng tay mình, rất lâu ánh mắt một chút thay đổi, tựa hồ như suy nghĩ cái gì – Thương Thịnh thấy tiểu đệ “trì độn” trong lòng thở dài một hơi, nhanh chóng thay đổi vấn đề.
“Linh Linh, nói cho ta biết ba năm nay, ngươi như thế nào?”
Thương Linh lắc đầu, từ từ nói: “Ta có khi thanh tĩnh, có khi mơ hồ ..Thường là ở trong sơn động, đến khi đói sẽ ra ngoài tìm cái gì để ăn, người thấy ta liền bỏ trốn, hoặc xông lên đánh ta, tất cả mọi người đều nói ta là yêu quái…”
“Sau này sẽ không ai khi dễ ngươi, ca ca sẽ đem ngươi theo bên người, hảo hảo bảo hộ ngươi” Thương Thịnh tâm thật sự khởi đau cho tiểu hài tử lưu lạc này, hôn một cái: “Được rồi, tay đã xong, đến chân”
Thương Linh dại mặt ra trên đó còn có chút xấu hổ: “Ca..Ta có thể tự mình..”
“Không có việc gì, ngươi từ nhỏ đã được ta làm qua, chỉ là ngươi không nhớ rõ thôi”
Bắt lấy cổ chân Thương Linh, bắt đầu cắt.
Chờ Thương Linh ngủ, Thương Thịnh cho ngọn đèn sáng thêm, một mình ngồi bên giường. Tiếp đem y phục Linh Linh chỉnh sửa một chút, rất dễ đem đường may tháo ra, nhưng làm qua làm lại vẫn không kết lại được trái lại đâm vào chính ngón tay mình.
“Ai…tay của ta hảo bổn..” Thương Thịnh bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu, quyết định buông tha, ngày mai sẽ mua một y phục mới cho Linh nhi. Vừa định cởi y phục xuống, bỗng nghe được y đang nói chuyện. nhất thời hiếu kỳ, liền nghe một chút.
“A Lạc..đừng bắt A Lạc đi..”
A Lạc? Thương Thịnh có điểm hoảng hốt, cau mày chăm chút nghe y nói mớ, tuy rằng nói rõ nhưng lại gián đoạn nên làm người nghe không thể hiểu hết được nhưng ít ra hắn có thể khẳng định đây là ký ức trước kia của y, chỉ là lộn xộn.
“A Lạc..” Thương Linh thần sắc càng ngày càng quái, đến cuối cùng đã bật tiếng khóc, đột ngột ngồi dậy từ trên giường ngã xuống: “A Lạc..”
“Linh Linh”
Thương Thịnh bắt lấy y, phát hiện đôi mắt kia có chút hé mở, lúc đầu tưởng mộng du, Thương Linh dùng sức đẩy hắn ra, bước lui đến cánh cửa, mười phần cảnh giác: “Ngươi là ai?”
“Ta là ca ngươi a”
“Ca cái gì?”
“Thân sinh ca, cùng một nương!”
Vừa nói xong câu này, Thương Thịnh kinh ngạc phát hiện bên trong phòng u ám lại có những hoa tuyết nhẹ nhàng bay, chúng nó chầm chậm xoáy tụ lại trong tay Thương Linh, ngưng tụ thành một băng mâu sắc bén, tản ra ngân bạch quang, Thương Linh ngón tay chạm đầu mâu, lạnh lùng nói: “Ta không có ca”
Nhìn khí tức trên người Thương Linh, khiến cho Thương Thịnh hoài nghi y đã hồi phục ký ức. vậy trước lui ba bước…
“Hảo, hảo, ta thừa nhận không phải thân ca của ngươi, ta chỉ là bà con xa của biểu ca ngươi”
Cố gắng lộ ra vui vẻ tươi cười, bắt đầu suy tính cố sự biểu ca, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Thương Linh căn bản không cho hắn nói tiếp liền bước lên động thủ, không phân tốt xấu, trở mặt so với thư còn nhanh! Thương Thịnh vội vàng giăng kết giới bảo vệ Thương Minh, trong phòng một mảnh hỗn loạn, lập úp cái bàn, phá vỡ bình hoa, chật vật mà trốn đầu mâu không dài mắt! Thế nhân từng nói làm người tốt không phải như vậy dễ dàng, cái này Thương Thịnh rốt cuộc cũng lãnh ngộ, ngày hôm nay đúng là tự kiếm phiền phức, xem ra không có biện pháp, để tự bảo vệ mình không thể làm khác hơn là mạnh bạo…
Chưởng quầy cùng tiểu nhị đốt đèn đứng dưới chân cầu thang, do do dự dự không dám bước lên, này nửa đêm, trên lầu lại truyền đến âm thanh cửa sổ bị phá hư, sàn bị giẫm đến nổi rung động, có thể cả đầu trấn cũng có thể nghe thấy, yêu quái là đang nháo cái gì? Vạn nhất phá vỡ đồ này nọ, thỏi bạc vừa cấp kia cũng không đủ bồi thường a!
Hai người thấy không còn ồn ào cuối cùng cũng tới trước cửa phòng, chuẩn bị gõ cửa hỏi chuyện gì, cùng lúc ấy Thương Thịnh từ trong bước ra, một đầu tóc mất trận tự, y phục rách nát, cánh tay còn chảy máu, thế nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười. “Ây, chưởng quầy, ngài còn chưa ngủ a?”
Chưởng quầy lén nhìn bên trong, tiểu yêu quái bạch mao té trên mặt đất, cửa sổ bị phá, bàn cũng hư, chén trà bình hoa đều bị nghiền nát, sợ mà gật đầu nói: “Đúng vậy..lão đây tối uống nhiều nước nên hội muốn đi nhà xí..”
“Nhà xí trên đây?”
Chưởng quầy đầu óc nhanh nhảu: “Ta, là không muốn dùng nhà xí, nghĩ là lên đây sử dụng dạ hồ a.. (cái bô =.=)”
“A, vừa lúc, bên này cửa sổ bị hư, gió thổi đến rất lạnh, có thể hay không đổi một gian phòng khác? A, tốt nhất là hai gian”
“Được..Được..tiểu nhị?” tiểu nhị không đáp lại, tám phần mười là bị dọa đến choáng váng! Chưởng quầy liền kêu: “Tiểu nhị, nhanh cấp khách quan đổi gian phòng”
“Ngài đang gọi ai?” Thương Thịnh không thể giải thích được.
Chưởng quầy xoay đầu..mới phát hiện tiểu nhị đã sớm không thấy bóng dáng, vào lúc này đào tẩu không nói một tiếng, một chút nghĩa khí cũng không có!
Tiểu nhị không gặp, chưởng quầy đành phải thay khách quan đổi phòng. Bạch mao đại yêu quái bị thương, không quan tâm mà còn còn phụ trách mang tiểu yêu quái bạch mao cùng tiểu hài tử béo đến tân phòng, chưởng quầy thật lo lắng có khi nào tỉnh lại liền cắn hắn một ngụm lìa cả cái cổ.
Sau khi sắp xếp xong, chưởng quầy liền xuống lầu, tiểu nhị từ trong góc phòng cười hì hì bước ra, xấu hổ chào hỏi: “Lão đại, vừa rồi ta đau bụng, nên đi nhà xí chút, ngài không có việc gì?”
Chưởng quầy nghiêng người nhìn hắn: “Ngươi thượng nhà xí thế mà tốc độ xuống thang thật nhanh a, kể cả âm thanh cũng không nghe thấy!”
“Nói ra có chút hổ thẹn, ta từ bé có ý sẽ trở thành một vị đại hiệp, nên có luyện qua kinh công..”
Thương Thịnh một bên chăm sóc vết thương, một bên lẳng lặng nhìn tay Thương Linh. Minh nhi đã được an bài tại một gian phòng khác, cho dù chuyện vừa rồi xảy ra nữa cũng không có gì nguy hiểm.
Vừa rồi Thương Linh quả thật lợi hại, thiếu chút nữa là bị y đánh chết, y xiên người như một điền kê (chim bìm bịp) vừa chuẩn vừa ngoan. Cho tới bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cũng may vào lúc Thương Linh tấn công, không hiểu sao lại đột ngột ngã xuống, ghé vào sàn mà tiếp tục ngủ say.
Xem ra thân phận Thương Linh so với suy nghĩ không phải như vậy đơn giản, ban ngày mất đi trí nhớ, đến ban đêm lại hành xử như vậy nhất định là do nguyên nhân nào đó tạo thành, nhưng mặc kệ là như thế nào, y quá thực mạnh mẽ, nếu tối nào cũng cùng y lăn qua lăn lại thế này cho dù có mười cái mạng cũng không đủ a. Tiểu động vật nguy hiểm như thế có nên hay không vứt bỏ hắn? Thế nhưng rất vất vả mới kiếm được, còn có đã từng gọi mình là ca ca..Hơn nữa y cũng rất đáng thương, nếu bỏ y nói không chừng sẽ chết, thế nhưng nếu lần sau y đâm trúng ngực chẳng phải này là không có gì bù đắp được a?
Bỏ không được, lưu không xong, không một chút ý định, thật nhứt đầu, thẳng thắn xuất ra một đồng tiền, giao cho trời quyết định đi!
“Mặt phải là lưu, mặt trái là bỏ”
Tung đồng tiền lên trên, đồng tiền phía trên xoay xoay lật lật rơi vào tay hắn – mở ra mặt trái…
Vừa nhìn thấy đáp án, ngẩng đầu nhìn trần nhà trách cứ: “Lão thiên gia, ngươi thật sự muốn ta mất y? ngươi không có lòng nhân từ?” nếu ai cũng như thế, thì lão thiên cũng không cần làm.
Lúc này Thương Linh lại bắt đầu nói mớ, hắn nghe trong đó có phần thương cẩm, còn có nước mắt rơi xuống, làm cho tâm ý muốn bảo hộ của Thương Thịnh lần nữa dấy lên, đặt mông ngồi bên cạnh y, chậm rãi quan sát. Y có chút hé mở đôi mắt khiến hắn hoảng sợ, muốn chạy trốn. vừa chuyển qua, Thương Linh liền nhanh chóng bắt lấy tay hắn: “Lạc..đừng bỏ lại ta..”
“Gì?”
“Đừng bỏ lại ta..”
Thanh âm rất thương cảm, nhãn thần lại khiến người động tâm đau, con người rất đáng thương này. Đối mặt với hài tử như vậy, ai đã quyết tâm bỏ y?
Thương Thịnh nghĩ sẽ tiếp tục giữ y bên cạnh, sẽ chiếu cố y, cho y một biểu ca, còn chưa suy nghĩ nhiều hơn, Thương Linh bắt ngờ ôm lấy, kế tiếp là…miệng đối miệng…là hôn a. Trên môi có chút lạnh nhưng lại rất non mềm, đầu lưỡi lại không được nhuyễn mà lại rất cuốn người…điều này làm cho Thương Thịnh từ hồ Băng Lô đi ra một yêu quái có chút ngây ngơ mà thụ sủng nhược kinh, cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, trong đầu cứ như trận tuyết rơi một mảnh trắng xóa.
Thương Linh chẫm rãi buông ra, lộ ra tinh thần thoái mãi tươi cười, tiếu ý từ khóe miệng lóe ra, nhãn thần mơ màng, trong nháy mắt cư như đã nhiếp hồn một ai đó..tiếp tục nhắm mắt lại trở về giường ngủ, Thương Thịnh vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.
Hồi lâu sau, vô thức sờ sờ miệng mình, cảm giác cứ như đang mơ. Trong một buổi tối, hắn đã hai lần thất thần, một lần thiếu chút nữa bị đánh chết, lần còn lại..đột nhiên bị hôn môi…
Nhìn vẻ mặt đang ngủ của Thương Linh, bất tri bất giác vươn tay xoa mặt, bất đầu ảo tưởng hình dạng y khi được mười tám, tiếp tục ảo tưởng lại cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, lấy cái gương bên cạnh xem, mới phát hiện mặt giờ hồng như con gà mái hạ được trứng đầu tiên….
“Nguy rồi..ta như thế nào..” đối hài tử động tâm?!
Loại này Thương Thịnh không nói nên lời. không nhìn gương bắt đầu chỉ trích chính mình: “Thương Thịnh a Thương Thịnh, ngươi như thế nào đối với tiểu hài tử mươi ba tuổi mà có ý niệm xằng bậy? Ngươi tuy rằng không phải người, thế nhưng ngươi là lương cầm a!”
Kỳ thật, Thương Linh mười hai mười ba tuổi, không ai biết. Thương Thịnh cho là mười ba, một tuổi không được may mắn cho lắm, cũng giảm bớt tội lỗi trong lòng, đây chính là thủ đoạn lừa mình dối người của hắn.
Một đêm thật dài, hắn có điểm uể oải, không dám chất vấn cảm giác trong lòng, lại càng không muốn đáp án, thế nhưng lúc này lại có vài tiếng: “A Lạc” một cảm giác lo lắng dâng lên. A Lạc tột cùng là ai? Vì sao Linh nhi luôn kêu “A Lạc”? còn có mang theo thương cảm cùng ly biệt.
Nếu một ngày nào đó y nhớ về chuyện xưa, có thể hay không mà trở lại bên tên A Lạc kia? Khó mà làm được!
Thương Thịnh có phần tiếc nuối, ích kỷ trong lòng không ngừng quấn lấy, hai tay đè lấy huyệt Thái Dương Linh nhi, thử tìm xem ký ức của y.
Ký ức rất mật trận tự, chỉ có một chút đoạn ngắn diễn những cảnh linh tinh, y đúng là tọa tại một tòa tuyết sơn, có một mảnh màu lục, còn có thư sinh tại lam thiên bạch vân mà mỉm cười. Đây chính là A Lạc, quả nhiên rất ấn tưởng a, liếc sơ qua cũng biết đây chính là loại hồ ly tinh chuyên câu dẫn nhân.
Lại đố kỵ dâng lên, bất quá hắn nhanh chóng dập tắtt, bởi hắn thấy thư sinh kia đã..chết.
Trong trí nhớ có những ngày vui sướng cũng có những ngày thống khổ, tất cả đều nằm trong khoảng ngắn kí ức về thư sinh.
Nhẹ buông tay ra, vạn phần đồng tình nhìn Thương Linh. Ai nói tiểu tử này không hiểu được cái gì là yêu? Hẳn Linh nhi đã chịu qua kích động rất nghiêm trọng dẫn đến thần trí rối loạn..
Nếu như là thế này, giữ lại loại ký ức thống khổ này cũng không cần, không bằng triệt để quên đi làm một tiểu hài tử khoái lạc mà sống. tuy rằng thay đổi khí ức người khác có điểm quá phận, thế nhưng, Thương Thịnh không đành lòng vứt bỏ y, không muốn lại nhìn thấy y cứ như vậy mà mờ mịt, nếu như có thể, nhượng y trở thành hài tử một thương gia cũng được..tin tưởng A Lạc trên trời có linh thiên cũng không nhẫn tâm nhìn thấy Linh nhi sống với ký ức bi thương này.
Vì vậy, ấn lấy đỉnh đầu Thương Linh bắt đầu đọc chú ngữ. Hắn tự nhận pháp thuật không tinh, không thể xóa đi ký ức của một người, hắn chỉ có thể làm thành một đoạn hư cấu, hắn cũng không thể làm một ký ức hoàn mĩ mà là che đi những hồi ức kia biến chúng thành những mảnh nhỏ lưu lại trong đầu. Như vậy y có thể khôi phục lại cuộc sống như người bình thường.
Cho nên, Thương Thịnh tạo thành một chút cấp Thương Linh một giấc mộng ngọt.
Trong mộng y là một hài nhi vô ưu vô lo mà sống…
Lúc ấy, có cha nương yêu chiều, có ca ca bảo hộ, cuộc sống nhàn nhã trôi qua tại dưới chân núi tuyết. Cả cha và nương đều là làm nông, ca ca có ít pháp thuật, dựa vào việc này mà giúp gia đình không ít, mộng kia kéo đến ba năm trước vào một ngày kia bất ngờ núi lở, lúc ấy một đoạn trống rỗng. Sau đó, ngày hôm qua, hai người ngoài ý muốn mà gặp lại nhau.
Chỉ một giấc mộng nhanh nhưng cứ như đã đi qua vài chục năm, mặt trời mọc lên, Thương Linh xoa hai mắt nhìn thấy Thương Thịnh quen thuộc ngồi bên cạnh, liền mở miệng tươi cười: “Ca, ngươi tỉnh?”
Xem ra hiệu quả phi thường tốt, hài tử này nhìn qua tất cả đều bình thường, không chút nào nhận ra ký ức có vấn đề.
Một đêm uể oải, bất gặp Linh nhi miệng tươi cươi mọi mệt nhọc coi như xóa sạch, trong lòng thầm than: Thật xinh đẹp…thì ra tiểu Linh nhi cười lên lại như thế khả ái, xem ra đêm qua không uổng phí!
Vừa nhìn mỹ nhân cười, lại nghĩ đến hôm qua hôn, nghĩ đến cái hôn đêm qua, lại mong chờ sẽ bên nhau mãi, tuy rằng hiện tại không nên có ý đồ cùng y cái gì cái gì và vân vân..thế nhưng tiểu hài tử rồi cũng lớn lên, chính mình lại không già, cho nên cái kia cái kia và vân vân rất có khả năng a! Ha hả ha hả…
“Ca? ngươi cười cái gì?”
“A?” bị Thương Linh như thế kêu, Thương Thịnh mới phát hiện đã đi vào trạng thái hoa si, không có ý tứ nói: “Không, không cười cái gì”
Thương Linh xốc chăn lên ngồi xuống, chậm rãi duỗi thất lưng, nhìn qua liền phản ứng: “Ca, Minh nhi đâu?”
“Bên gian phòng của ta, ta qua xem ngươi ngủ như thế nào”
“Ta ngủ rất tốt a!” đem y phục chuẩn bị mặc vào, mới phát hiện y phục nhặt được từ trong huyệt động, giờ lại thành mảnh vải, ngẩng đầu hỏi: “Ca, đây là chuyện gì?”
“Cái này…hôm qua ta nghĩ sẽ giúp ngươi sửa nhỏ, kết quả..Ha hả..cứ như vậy..Ngươi trước cứ ở đây, ca lấy nước cho ngươi rửa mặt!” Thương Thịnh tâm tình rất tốt, tiểu Linh Linh vừa tỉnh dậy liền kêu “Ca” nghe được khiến cả người phiêu a phiêu a, cứ thế đi xuống lầu.
Tiểu nhị khách điếm này lại lười như vậy, đã trễ mà còn chưa chịu tỉnh, không thể làm gì đành phải tự mình dùng lửa đun sôi nước, trong thời gian đó, liên tục nói với chính mình: Trước làm một hảo ca ca! Sự tình sau cứ để từ từ!
Khi đem nước đến, lại phát hiện một chuyện khiến hắn phải giật mình – Thương Linh đã đem y phục chỉnh lại rồi, còn mặc vào đứng trước gương soi a.
Thiên a! Y như thế nào có khả năng?
Đoan đoan chính chính chạy đến trước mặt hắn, chăm chú nói: “Ca, y phục này thật đẹp, hơn nữa, nhưng, cái này là từ trên thân người chết lấy xuống, ta không thích, có thể hay không cho ta một y phục mới?”
“Được, được!”
Hạ chậu rửa mặt xuống Thương Linh liền nhào vào lòng hắn mà cọ cọ: “Cảm tạ ca! Ngươi đúng là hảo ca ca của ta!”
Nếu tiểu đệ đã nhào vào lòng ca ca là nũng, loại ý tứ của ca ca hắn đương nhiên muốn làm, thân thủ sờ sờ đầu y, hôn lên gương mặt y. Cảm giác, quả thực so với thần tiền còn muốn hạnh phúc hơn!
Loại hạnh phúc này, sẽ từ ngày hôm nay mà tiến triển.
Thương Thịnh nhìn y chỉnh sửa gian phòng, nhìn y thay Minh nhi rửa mặt chải tóc, nhìn y từng ngụm từng ngụm ăn màn thầu, nhìn y cùng Minh nhi nắm tay đi trên đường, nhìn y tại bố phường chọn y phục, nhìn y cùng lão bản mặc cả, nhìn y đối với văn phòng tứ bảo lại thập phần hứng thú. Quay về với sự thật, trong tầm mắt chỉ có Linh nhi, trong đầu liền cảm thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc cả ngày tràn đầy, từ những cái giơ tay nhấc chân của Thương Linh hắn đưa ra một kết luận: Y phi thương khôn khéo, không giống như thiếu niên mười ba tuổi. Có thể y đã mười bốn, nếu như mười lăm lại càng tốt.
Vừa định nói hài tử này thật thông minh, hắn lại nhìn y một mặt hảo ngốc.
Trên đường quay về khách điểm, y đột ngột kéo y phục ca không chịu buông. Chỉ vào một người đang bán khoai lang nướng, mở miệng nói: “Ca…ta nghĩ muốn ăn khoai lang..”
Thương Minh cũng theo góp vui: “Phụ thân, ta cũng muốn ăn khoai lang!”
Muốn ăn liền mua! Hắn không phải keo kiệt liền mua hai phần lớn, thế nhưng liền phát hiện một điểm không thích hợp, tiểu Linh nhi bắt được khoai cứ thế mà ngây ngô cười, cái loại cảm giác hài tử này thông minh vừa rồi không biết tiêu thất nơi đâu không thấy bóng dáng.
Có chút nghi hoặc nhưng mặc kệ chỉ cần Linh nhi vẫn gọi hắn là ca ca là được!
Chiều tối, Tiên Nhạc trấn tuyết bắt đầu rơi, từng nhà từng nhà bận rộn, chuẩn bị đón năm mới. Thương Thịnh đứng bên cửa sổ, vuốt ngọc phù tại thắt lưng, xuất thần nhìn ngọn đèn từ vạn nhà trên trấn.
Vừa qua một năm, năm nay xem ra cùng hài tử vượt qua tại khách điếm..
Thật hy vọng có một gia đình nho nhỏ, không cần phải tinh xảo, nhưng nhất định phải thoải mái, trong viện một nửa trồng hoa, một nửa trồng rau, nhất là trước phòng còn có một hồ nước, trên bờ nuôi một ít ngỗng trắng, trong ao lại có tôm có cá, muồn ăn lúc nào cũng được chỉ cần tốn một ít công sức. Vào buổi sáng Minh nhi cùng Tiểu Linh đến lão sư, sau đó chính mình tìm một nghề mà sống, nghiên cứu cổ mộ cổ ngọc, có lẽ tại dưới ánh mặt trời mà an ngủ một giấc, đến tối bọn họ về, cùng nhau dùng cơm tối.
Đây là những sinh hoạt mà Thương Thịnh suy nghĩ, nếu có thể như vậy, cho dù tìm được “ký nghiêu” cũng không cần nguyện vọng gì. Nga được rồi, có thể cho Thương Linh..Quên đi, quên đi, chuyện này để sau..Lại một lần nữa nhắc nhở mình.
Năm nay, cả nhà đúng là tại Trường Xuân khách điếm vượt qua. Cơm tất niên rất phong phú, một nhà ba người còn có chưởng quầy không vợ lại thêm tiểu nhị, tổng cộng là năm. Bữa cơm này rất ngon, chỉ là khó có thể tìm được hương vị này lần nữa. rõ ràng là ăn không có mùi vị thế nhưng vẫn nở nụ cười.
Ngày đầu năm, Thương Thịnh mang tiểu hài tử cùng đệ đệ rốt cuộc rời khỏi Tiên Nhạc trấn. Chưởng quầy cũng Tiều nhị chấn hưng tinh thần, sáng sớm liền tống ôn thần, phất tay nhìn một nhà ba người đi khuất, liền cảm tạ trời đất, quỳ gối dâng hương, thành tâm khẩn cầu sau này đừng gặp lại.
Thiêu xong xoay người về gian phòng kia thu thập, mới phát hiện Thương Thịnh để lại một phong giấy trên giấy viết: Sau này còn gặp lại.
Không phải chứ còn gặp lại sao….