The Switch

Chương 3

Ông chủ quán trọ là một người đàn ông vạm vỡ, nói năng ầm ĩ. Charlie chiếm lấy một ghế ở bàn, nhận lấy cốc bia ông ta mang tới, sau đó nhấp từng ngụm khi cô cân nhắc tới việc làm thế nào để đặt vấn đề với ông ta về khẩu súng. Sau một lúc, cô liếc quanh căn phòng, trống không ngoại trừ cô và người chủ quán, và vẫy ông ta lại gần.

"Ngài còn cần gì nữa, thưa ngài?"

"Bầu bạn, nếu ông không phiền, ông chủ. Ngồi đi."

Mắt mở lớn, ông chủ quán ngập ngừng trong một thoáng, sau đó đi lấy một bình rượu mới và một chiếc cốc vại cho bản thân ông ta. Quay trở lại, ông ta ngồi vào chỗ đối diện với Charlie, đổ đầy lại cốc của cô, sau đó rót cho bản thân ông một cốc và họ uống trong sự yên lặng thân thiện trong một lúc.

"Tôi nghe rằng có thể có nguy hiển trên đường đi," cô cuối cùng cũng bình luận.

"Vâng." Ông chủ quán gật đầu trang trọng. "Mặc dù tôi sẽ không lo lắng gì hết, thưa ngài, với Đức ông đi cũng ngài. Ngài ấy tự mình đối phó với mọi chuyện rất tốt."

Charlie gật gù. "Hôm nay anh ấy dạy tôi bắn súng."

Ông chủ quán cười toe toét tới tận mang tai. Ông đã nhìn thấy hai người bọn họ ngoài cánh đồng. "Cậu sẽ học được thôi," ông ta nói đầy cảm thông.

Charlie liếc lên, sau đó mỉm cười gượng gạo. "Phải."

Vươn người tới phía trước, ông chủ quán lại đổ đầy cốc của cô, và Charlie liếc xuống đầy ngạc nhiên. Cô không nhận ra rằng cô đã uống nhanh đến vậy. Quyết định là phải uống chậm lại, cô hỏi, "Ông có súng lục không?"

"Ồ, có chứ. Một khẩu tốt, thưa ngài. Muốn xem nó không?"

Charlie gật đầu đầy háo hức và người đàn ông có khuôn ngực vạm vỡ nhấc mình ra khỏi chiếc bàn và vội vã ra khỏi phòng. Charlie nhấm nháp cốc bia của mình khi cô đợi, ngẩng đầu lên khi người đàn ông quay lại, một khẩu súng lục ở trong tay.

"Đây." Ông ta đặt khẩu súng lên trên bàn đầy thận trọng, sau đó rót thêm rượu cho cả hai bọn họ khi Charlie nâng thứ vũ khí đó lên. Nó dường như là một khẩu tốt, dài mười ba inch với báng súng bằng thép được khảm những hoạ tiết hoa văn. Mắt cô mở lớn khi cô chú ý đến những chữ viết tắt R.N. được khắc bằng tay trên báng súng, đoán một cách chắc chắn là ông chủ quán trọ không thể nào có đủ tiền để mua một khẩu tốt như thế này.

"Có nó từ một quý ngài," ông ta thông báo, chú ý đến sự thích thú của cô đối với mấy chữ cái viết tắt. "Không thể trả hoá đơn của hắn ta được. Bị vướng vào trò đỏ đen với những người khách khác trong quán trọ. Thua hết tiền. Tóm được hắn ta đang chuồn đi vào lúc nửa đêm. Hắn ta thà đưa cho tôi khẩu súng còn hơn là để bản thân mình bị bắt giam."

"Thật là việc tồi tệ. Chuồn khỏi quán trọ vào lúc nửa đêm."

Charlie gần như đánh đổ cốc rượu của cô trước những lời đó và liếc lên một cách sắc nhọn để thấy Radcliffe đang đứng phía trên cô, ánh cười chứa đầy trong mắt anh.

"Tôi nghĩ ngài đã lên giường rồi, thưa ngài," cô cáu kỉnh bình luận, ngọ nguậy trên chỗ ngồi của mình và đưa trả lại ông chủ quán khẩu súng.

"Chúng ta đã ngủ cả ngày rồi," Radcliffe chỉ ra, chiếm lấy một chỗ tại bàn và vẫy tay ra hiệu cho ông chủ quán ngồi lại khi ông ta định nhỏm dậy. "Đừng rời đi vì ta. Ta nghĩ nên tham dự với cả hai người."

"Tôi chỉ lấy cho ngài một chiếc ly thôi, thưa Đức ông," ông chủ quán trọ nói đầy hạnh phúc, vội vã rời khỏi chiếc bàn.

Charlie theo dõi ông ta rời đi với một tiếng thở dài. Ông ta vui mừng khôn siết khi mọi việc lại trở nên thế này. Không phải thường xuyên mà, cô cho là thế, hai thành viên có địa vị trong xã hội lại ngồi uống với ông ta. Thật xấu hổ là cô không thể nào chia sẻ sự hài lòng với ông ta, nhưng ngay tại giây phút này, Charlie ước Radcliffe ở bất cứ nơi nào ngoại trừ nơi này.

"Chỉ còn chưa đến một ngày đường là sẽ tới London tính từ quán trọ tiếp theo chúng ta sẽ dừng chân."

Charlie liếc sang Radcliffe khi anh ta tiếp tục.

"Tôi sẽ gửi một người đưa tin từ đó để yêu cầu một chiếc xe ngựa thuê. Đã khá gần rồi và tôi nghĩ tốt nhất cậu và em gái mình không nên bị nhìn thấy đi tới nơi. Cậu có thể ở lại tại ngôi nhà trong thành phố của tôi và tôi sẽ giới thiệu hai người như em họ của tôi. Điều đó sẽ cho các cậu một chút thời gian trước khi sự dối trá bị khám phá và ông bác các cậu tìm ra các cậu ở chỗ nào. Với một chút may mắn, khi đó chúng ta đã gả chồng cho cô ấy rồi."

Anh ta im lặng trong một chốc, sau đó tiếp tục với kế hoạch của anh ta dành cho bọn họ, "Tôi sẽ đưa cậu tới chỗ người buôn đồ trang sức tôi biết ngày kế tiếp sau khi chúng ta tới nơi. Ông ta sẽ trả đúng giá cho chỗ đồ trang sức của mẹ các cậu. Mặc dù vậy, tôi không khuyên đổi hết chúng ra tiền mặt ngay lập tức đâu. Chỉ đủ tiền trả cho tủ quần áo và tiến hành một vài khoản đầu tư nên làm thôi. Bản thân tôi cũng đang tới thành phố để đầu tư vào một dự án mạo hiểm. Cậu có thể muốn cân nhắc tới nó. Nó khá là rủi ro, nhưng nếu tất cả đều tốt đẹp, nó có thể sẽ rất có lãi đấy."

Charlie chỉ đơn giản là ngồi chớp mắt trước người đàn ông đó, sững sờ một chút trước tất cả những gì anh ta đang nói. Anh ta đề nghị nhiều hơn sự bảo hộ rất nhiều, và những gì anh ta đề nghị thật đáng sửng sốt. Nhà, bảo hộ, và sự trợ giúp của anh ta. Với sự giúp đỡ của anh ta, cô có thể gây dựng cả một gia tài và gả Beth cho một người đàn ông an toàn, dễ thương, người mà con bé thích ...

Nếu cô thật sự là Charles chứ không phải Charlie, cô tự nhắc nhở bản thân mình và thở dài. Trong hai người bọn họ, Beth không phải là người thật sự ở trong mối hiểm hoạ. Con bé sẽ bị đau khổ khi cưới Seguin, nhưng nó sẽ được chăm sóc đầy đủ. Nguy hiểm thật sự chính là bản thân Charlie, và cô khó có thể tìm được một đức ông chồng với tư cách là một người đàn ông.

Thở dài, cô lắc đầu đầy tiếc nuối. Nó quả là một ý tưởng rất dễ thương, nhưng cô không thể mạo hiểm để Beth ra mắt xã hội thượng lưu. Ngay cả với một cái tên giả. Lựa chọn an toàn nhất của bọn họ là đào tẩu đến chỗ Ralphy. Với điều đó trong tâm trí, cô kiên quyết đợi cho tới khi Radcliffe đi ngủ, sau đó sẽ đưa ra đề nghị với ông chủ quán rượu về khấu súng.

"Cậu nhóc có vẻ hơi khó ở một chút, thưa ngài," ông chủ quán bình luận đầy ngạc nhiên. "Không quen với đồ uống mạnh, tôi dám chắc là thế."

Radcliffe liếc sang vẻ mặt còn hơn cả ngây ngốc của Charles và mỉm cười gượng gạo. "Và ta sẽ nói là ông đã đúng," anh đồng ý khô khốc, vội vã vươn tới để túm lấy gáy cậu nhóc khi cậu ta bất thình lình lảo đào về phía trước trong khi vẫn ngồi tại chỗ của mình với một vẻ rất chắc chắn là sắp đập mặt vào bàn.

"Cậu ta quá chén và say bí tỉ rồi," ông chủ quán cười phá lên.

"Phải." Thở dài, Radcliffe thẳng người dậy, vẫn giữ đầu cậu nhóc thẳng lên, sau đó nâng cậu ta lên trong vòng tay anh.

"Một cậu bạn nhỏ gầy trơ xương phải không?" ông chủ quán bình luận, liếc qua cậu nhóc đang nằm mềm rũ trong vòng tay người đàn ông. "Trông rất giống em gái cậu ta. Hành động cũng rất giống cô ấy nữa. Tuy nhiên cậu ta sẽ trở thành một người đàn ông tốt một khi cậu ta lớn lên."

"Phải." Radcliffe hướng đến cầu thang. "Sẽ trả thêm tiền khi ta thanh toán ngày mai. Cảm ơn vì sự bầu bạn của ông và chỗ rượu."

"Không có gì, thưa ngài. Hân hạnh là của tôi."

Radcliffe ẵm Charles lên phòng họ, liếc mắt đầy tò mò tới khuôn mặt của cậu nhóc khi anh di chuyển. Sự giống nhau giữa cặp sinh đôi thật đáng ngạc nhiên, và giờ khi ông chủ quán trọ nhắc đến nó, họ quả thật có cách cư xử rất giống nhau. Thỉnh thoảng cậu nhóc có vẻ điệu đà tiểu thư. Nó có lẽ là vì dành quá nhiều thời gian bầu bạn với Beth, anh cho là thế, điều chỉnh lại cậu nhóc trong vòng tay mình để mở cửa phòng của họ. Cậu ta sẽ loại bỏ những cung cách này dễ dàng sau một thời gian làm bạn với cánh mày râu, không nghi ngờ gì hết. Nó đã trở nên rõ ràng từ cuộc hội thoại ở bữa tối là anh trai và em gái dành hầu hết, nếu không phải là toàn bộ, thời gian ở cùng nhau. Điều đó chẳng có gì là ngạc nhiên khi người thân thuộc duy nhất ở quanh là ông bác của họ.

Đá cánh cửa đóng lại với một chân đi ủng, Radcliffe bước tới chỗ chiếc giường và nhẹ nhàng đặt cậu nhóc lên nó, nhận thức một cảm giác nhẹ nhõm kỳ quặc khi anh làm thế. Anh không cảm thấy thoải mái tí nào khi chạm vào cậu nhóc. Anh đã chú ý đến điều đó vào chiều nay trong khi đang dạy cậu ta bắn súng. Một cảm giác kỳ quặc đã thiêu đốt xuyên qua người anh tại một điểm khi anh đặt vị trí mình phía sau cậu nhóc, một tay trên vai cậu ta, tay kia trên tay cậu ta để giúp cậu ta ngắm bắn. Lúc này tâm trí anh đang xua ký ức đó đi, như khi anh đã di chuyển thân thể mình ra khỏi sự gần gũi của Charles ngay lúc đó.

Radcliffe có một đời sống tình dục khỏe mạnh và đã đưa rất nhiều đàn bà lên giường của anh, hoặc là giường của họ nếu tình thế yêu cầu. Anh thật sự khá là hoang mang bởi phản ứng của mình với cậu nhóc trẻ tuổi, mảnh mai này. Có thể là do sự giống nhau của cậu nhóc với em gái cậu ta, anh bất thình lình quyết định, nhẹ cả người trước sự giải thích đơn giản đó. Đã hai tuần kể từ khi anh chia tay với cô nhân tình gần đây nhất của anh. Không nghi ngờ gì việc kiêng khem trong chuyện chăn gối gần đây của anh, cộng thêm cậu nhóc này giống một cách đến kinh ngạc với em gái cậu ta, là nguyên nhân của phản ứng đầy lúng túng bên trong của anh.

Lời giải thích loằng ngoằng này hoàn toàn có nghĩa đối với anh. Mặc kệ cái thực tế là anh đã không hề chú ý tới bất cứ phản ứng nào về việc chạm vào cô gái khi anh ẵm cô vào trong quán trọ khi họ mới tới đây, anh quyết định rằng thật ra là anh bị cuốn hút bởi Beth. Anh luôn luôn yếu đuối trước những đường cong mềm mại, và cô gái thì thừa những thứ đó. Chính cô là người mà anh thật sự phản ứng lại khi anh chạm vào anh trai của cô.

Anh tuyệt vọng tin vào điều này đến nỗi anh rất có khả năng đưa cô gái lên giường, ngoại trừ rằng anh chưa hề quan tâm tới hôn nhân và cô gái không phải là loại để chơi đùa. Đặc biệt không khi cô được cho là ở dưới sự bảo hộ của anh. Anh cho là anh sẽ phải tới thăm nhà chứa ngay khi họ tới London. Khi đó mọi thứ sẽ ổn thoả cả thôi.

Cái nhìn chăm chăm của anh rơi trên cậu nhóc đang ngủ trên giường của họ và anh gật đầu. Anh sẽ đưa Charles đi cùng với anh. Cậu nhóc có thể sẽ đánh giá cao bài học nhập môn bước vào tuổi trưởng thành.

Radcliffe không đặt câu hỏi tại sao anh biết rằng cậu nhóc ngây thơ về vấn đề xác thịt, anh chỉ đơn giản là chấp nhận sự hiểu biết đó. Anh cũng không đặt câu hỏi tại sao anh không sẵn lòng cởi đồ cho cậu nhóc và chuẩn bị cho cậu ta đi ngủ. Anh chỉ đơn giản là quay người và đi tới phía bên kia chiếc giường và bắt đầu tự mình thay đồ. Anh đã cởi áo khoác, áo sơ mi và đang với tới để tháo cái quần ống túm của mình thì anh ngập ngừng. Ánh nhìn của anh trượt tới cậu nhóc có khuôn mặt ngọt ngào đang nằm trên giường, anh quyết định sẽ mặc quần và tránh mặc đồ ngủ đêm hôm đó. Anh cũng chẳng băn khoăn gì nhiều cho quyết định đó khi anh thổi tắt nến, sau đó bò lên giường, cẩn thận sắp đặt bản thân mình sao cho không một phần thân thể nào bên dưới tấm chăn vải lanh của anh chạm vào cậu nhóc.

Radcliffe đang nằm mơ về cô tình nhân gần đây nhất của anh, Lena. Họ đang ôm ấp ở trên giường, tay quấn chặt lấy nhau. Cô ta đang lầm bầm ngọt ngào với anh, đôi môi đầy đặn của cô ta chà sát những nụ hôn lên khắp ngực anh khi cô ta với xuống dưới bằng một tay, bao bọc và vuốt ve cái vật đàn ông của anh.

Thở dài đầy thoả mãn, anh mở mắt và ôm người đàn bà đó vào gần hơn một chút, sau đó cứng người lại. Người đàn bà trong vòng tay anh không phải là đàn bà một chút nào hết. Đó là Charles Westerly đang say ngủ. Bàn tay anh mơ đã vuốt ve anh thật ra là đầu gối của cậu nhóc quẳng qua người anh đầy phóng túng khi cậu ta ngủ. Cậu nhóc quấn quanh anh như thể cậu ta là một ả điếm ấm áp trong một đêm trời lạnh, và tệ hơn là, bản thân Radcliffe đang phản ứng lại với sự gần gũi đó theo cái cách không ả điếm nào có thể khơi dậy được. Anh đang cứng như một cây gậy vậy.

Nguyền rủa một cách thô lỗ, anh vật lộn thoát ra khỏi vị trí bên dưới cậu nhóc với một nỗi sợ hãi tương ứng, đứng lại trên đôi chân của mình, và quay lại trừng mắt nhìn cậu nhóc như thể nó là lỗi của cậu ta vậy.

Giật mình tỉnh giấc bởi sự xô đẩy và bật xóc, Charlie đột ngột ngồi dậy, liếc nhìn xung quanh đầy báo động.

"Gì? Chuyện gì thế?" cậu nhóc hét lên. Charlie chỉ vừa mới tỉnh giấc, nhưng hình như đã thấy được sự sợ hãi của Radcliffe như một bệnh dịch lây lan và tìm kiếm sự giải thích. Ý nghĩ đầu tiên của cậu nhóc chắc hẳn phải là họ đã bị trộm. Lăn mình nằm úp bụng xuống, cậu ta cúi xuống để ngó vào gầm giường, hiển nhiên là nhẹ cả người khi cậu ta nhận thấy những chiếc túi vẫn ở đó. Lôi một chiếc lên, cậu ta giật nó mở ra, sau đó thở dài khi cậu ta thấy chỗ đồ trang sức vẫn chưa bị đánh cắp.

Nhắm mắt lại, cậu nhóc hít vào hai hơi thật sâu, sau đó quay người lại nhìn chăm chăm vào Radcliffe, người vẫn đứng gần chiếc giường, quắc mắt nhìn cậu ta gần như là cuống nộ. Sự hoang mang hiển hiện rõ ràng trên khuôn mặt cậu nhóc, cậu ta lăn người nằm thẳng lưng lại, sửa thẳng bộ tóc giả trên đầu cậu ta, và ngồi dậy. "Gì thế?"

Chớp mắt, Radcliffe nhìn trừng trừng cậu nhóc trong một thoáng, sau đó kiên quyết nhìn đi chỗ khác. Cậu nhóc hoàn toàn không nhận biết được chuyện gì vừa mới xảy ra. Một cái nhìn vào lòng cậu nhóc đã đủ để nói cho anh biết rằng Charles đã không hề bị khuấy động vì cuộc chạm trán tẹo nào, dù có ngủ hay không.

Quay lưng lại với cậu nhóc, sợ rằng cậu ta sẽ chú ý tới sự khuấy động của chính Radcliffe, anh tóm lấy chiếc áo sơ mi của mình và nhanh chóng trượt người vào trong nó, lầm bầm, "Ác mộng," như là để giải thích.

Anh nhanh chóng hoàn tất việc mặc đồ, mặc dù anh có thể cảm thấy cái nhìn chăm chăm đầy hoang mang của cậu nhóc chiếu vào lưng anh. Ngay khi đã hoàn tất, Radcliffe giật lấy chiếc túi của anh và hướng ra cửa. "Rửa ráy đi, sau đó đánh thức em gái cậu dậy. Chúng ta sẽ rời đi ngay khi chúng ta ăn xong."

Anh đóng cánh cửa phía sau mình lại với một tiếng sầm thật lớn.

Lắc đầu trước sự kỳ quặc của đàn ông, Charlie liếc xuống chiếc túi cô đã kéo ra từ dưới gầm giường. Nhanh chóng đóng nó lại, cô di chuyển tới chỗ bồn rửa để rửa ráy, tâm trí cô tua lại cảnh đêm hôm trước. Cô đã cương quyết ngồi lâu hơn Radcliffe ở dưới nhà, sau đó ngã giá với ông chủ quán rượu về khẩu súng. Có vẻ như cô đã thất bại thảm hại. cô không thể nhớ gì nhiều về cái phần sau đó của buổi đêm. Ông chủ quán cứ tiếp tục đổ đầy cốc của cô và cô cứ tiếp tục uống. Cô không cố ý, nhưng bằng cách nào đó cứ mỗi lần cô quay qua cô lại nuốt xuống nhiều rượu hơn. Cô thậm chí còn không nhớ là đã lên giường tối hôm qua. Cô cho là cái thực tế rằng cô đã về giường ngủ có nghĩa là cô đã không thể mua được khẩu súng.

Thở dài, cô liếc nhanh về phía cái cửa đóng kín, sau đó giật bộ tóc giả ra khỏi đầu cô. Gãi đầu với cả hai tay, cô di chuyển lại chỗ những chiếc túi của mình để moi ra một chiếc lược. Ngồi xuống một bên của chiếc giường, cô lấy mái tóc dài đến eo của mình ra khỏi lưng áo sơ mi, tháo sợi dây đã buộc chặt nó thành một cái đuôi thật dài ở cổ cô, sau đó chải chiếc lược vào nó. Cảm thấy nó nhờn vì bẩn, và cô tưởng tượng nó nhìn còn tệ hơn, nhưng cô không ngạc nhiên gì. Cô đã đội cái mớ tóc giả trời đánh thánh vật đó hai ngày hai đêm rồi, đầu cô mướt mát mồ hôi phía dưới nó. Tuy nhiên, nó vẫn không khó chịu bằng một nửa cái băng vải quấn chặt quanh ngực cô, và tóc cô làm lưng cô phía dưới chiếc áo sơ mi ngứa ngáy.

Charlie sẽ thích được thả ngực cô ra khỏi cảnh tù tội của nó. Ngay cả chỉ lâu đủ để hít vào một hoặc hai hơi thật là sâu. Cô cũng sẽ thích được gội đầu và tận hưởng một cuộc tắm táp dễ chịu thật lâu. Nhưng bất cứ lựa chọn phía trên nào cũng quá là rủi ro để thử. Radcliffe có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.

Nghĩ về người đàn ông đó khiến Charlie thở dài đầy đau khổ. Thực tế rằng cô đã không xoay xở để mua được khẩu súng hay chuồn đi với Beth đã thật sự không đập vào cô ngay khi thức dậy. Giờ thì nó đã. Điều đó có nghĩa là thêm một ngày đường nữa cách khỏi địa điểm trong dự định của họ.

Đặt chiếc lược sang một bên, cô buộc lại mái tóc của mình và kéo cổ áo xa khỏi da cô đủ để có thể trượt cái bím tóc vào lại trong áo sơ mi của cô.

Cô không thể nói cô thật sự hối tiếc về việc không thể đào tẩu được. Radcliffe rất tốt với họ. Cô cảm thấy không đúng khi chuồn khỏi anh vào lúc nửa đêm.

Một tiếng gõ cửa nhẹ khiến cô cứng người lại trong một thoáng, sau đó Charlie nhanh chóng tái định cư lại mở tóc giả trên đầu cô và đứng dậy khi cánh cửa mở ra, thư giãn khi đầu Beth thò vào ngó quanh nó.

"Chà, tốt quá. Chị có một mình." Trượt vào bên trong, cô di chuyển tới cạnh chỗ Charlie đứng.

"Chị không thể lấy khẩu súng được," Charlie bắt đầu xin lỗi.

"Tốt," Beth đột ngột nói. Khi Charlie chớp mắt đầy ngạc nhiên, cô nhún vai. "Em không thật sự muốn chạy trốn khỏi Đức ông Radcliffe. Bên cạnh đó, em nghĩ rằng sau cùng thì ở tại thời điểm này London có lẽ là điểm đến tốt nhất cho chúng ta. Nghĩ mà xem. Sẽ tốt hơn biết bao nhiêu nếu đến chỗ của Ralphy với tiền thật sự hơn là đồ trang sức? Và với sự trợ giúp của Radcliffe, chúng ta chắc chắn có được một cái giá phải chăng với những món đồ trang sức của mẹ. Sau đó chúng ta có thể lên đường tới chỗ Ralphy... nếu chúng ta phải."

Cái nhìn chằm chằm của Charlie hẹp lại trước những lời đó. "Em có ý gì khi nói nếu chúng ta phải?"

"Ừm..." Cô khẽ mím môi. "Một ý nghĩ loé ra trong em là chúng ta có thể muốn được ra mắt."

"Beth, chúng ta không thể!" Charlie thở hổn hển mất hết cả tinh thần.

"Sao lại không?"

"Sao lại không hả? Em có ý gì? Câu trả lời hiển nhiên quá rồi còn gì nữa. Giây phút Bác Henry nghe thấy chúng ta xuất hiện ở London, bác ấy sẽ—"

"Sao bác ấy có thể nghe được chứ?"

"Làm sao bác ấy lại không?" Charlie phản bác lại một cách mất kiên nhẫn.

"Bác ấy sẽ không nghe nếu chúng ta không nói tên thật của mình," Beth chỉ ra một cách đơn giản.

Charlie đảo mắt trước những lời lẽ đó. "Ờ, phải. Chị chắc chắn là một cái tên giả có thể lừa thiên hạ được. Chính xác thì em nghĩ có bao nhiêu cặp sinh đôi ở Anh quốc này chứ, Beth? Và bao nhiêu trong số họ em tin là ở độ tuổi của chúng ta và có khả năng dự một buổi ra mắt năm nay chứ? Và bao nhiêu người có tóc nâu mắt đen chứ?"

"Sao chúng ta phải nói với họ chúng ta là sinh đôi chứ?"

"Em không nghĩ họ sẽ chú ý à?" Charlie khô khốc hỏi.

"Không, em không... Charles."

Charlie cứng người lại trước những lời đó, nhận thức kéo về tràn ngập người cô. Nó nhanh chóng kéo theo nỗi đau đớn cô cố dấu bằng cách quay mặt đi. "Chị hiểu rồi. Em muốn chị tiếp tục cái vụ giả vờ vớ vẩn này để em có thể ra mắt," cô lầm bầm đầy đau khổ.

"Charlie," Beth thì thầm, vươn tới để chạm vào cánh tay cô, nhưng chị gái sinh đôi của cô giật ngay ra.

"Cũng ổn thôi."

"Không. Chị hiểu nhầm rồi. Em nghĩ cả hai chúng ta đều tìm lấy một ông chồng."

Charlie cười cay nghiệt trước những lời lẽ đó. "Sẽ thật khó cho chị để quyến rũ một ông chồng với tư cách là một người đàn ông, em gái à."

"Không nếu chúng ta đổi vai là một người." Khi Charlie nhìn trân trân vào cô một cách ngây ngốc, Beth giải thích, "Chúng ta có thể đổi qua đổi lại. Một đêm chị sẽ là anh trai, còn em là em gái, và đêm tiếp theo chúng ta sẽ đổi lại. Với cách đó chúng ta có thể khuyến khích bất cứ người nào mà chúng ta chọn. Cuối cùng chúng ta có thể nói ra sự thật khi chúng ta đã chắc chắn về người đàn ông trong diện nghi vấn."

Charlie vẫn lặng yên trước những lời đó và đối diện với cô. "Em sẽ đổi vai để giả làm con trai à?"

Beth gật đầu trang trọng, môi cô nhè nhẹ cong lên sau một thoáng và huỷ hoại hiệu ứng đó. "Thật ra là, có vẻ như chị càng ngày càng có nhiều trò vui vì là con trai, Charlie."

"Trò vui?" Lông mày cô dựng lên trước những lời lẽ đó.

"Phải. Well, nhìn mà xem. Hôm qua Đức ông Radcliffe dẫn chị đi tập bắn. Sau đó tối qua chị thức suốt cả đêm uống rượu cho tới khi chị say bí tỉ không biết trời đất là gì."

"Say bí tỉ không biết trời đất gì?" Charlie nhìn trừng trừng vào em gái cô, kinh hãi.

"Phải. Vợ ông chủ quán rượu kể với em tất cả chuyện đó rồi. Chồng bà ấy kể cho bà ấy rằng chị uống gần một gallon rượu nặng pha nước của ông ấy (= 4.546 lit Anh, hoặc 3.785 lít Mỹ), sau đó say không biết trời trăng gì như một con cá. Đức ông Radcliffe phải bế chị về giường ngủ."

"Ôi, không." Charlie chìm vào một bên giường đầy thiểu não.

Beth theo dõi cô đầy tò mò trong một chốc, sau đó bình luận, "Mặc dù hôm nay chị chẳng có biểu hiện gì là đau nhức vì nó, phải không?"

Charlie chớp mắt trước những lời lẽ đó của cô, sau đó liếc lên cô một cách ngạc nhiên. "Không, chị không hề. Sáng nay chị cảm thấy khỏe như vâm."

"Hừm. Bác Henry luôn luôn phàn nàn về chuyện đầu đau như búa bổ vào buổi sáng sau một đêm uống thả cửa."

"Phải," Charlie đồng ý với một cái nhăn mặt. Người đàn ông đó đã đủ tệ để sống chung trong thời kỳ tốt đẹp rồi, nhưng ông ta thật không tài nào chịu đựng nổi khi bị đau nhức bởi di chứng sau một đêm quá chén. "Tuy nhiên Cha chẳng bao giờ bị đau nhức buổi sáng hôm sau, phải không?"

"Không." Beth mỉm cười rạng rỡ. "Em cũng rất muốn thử uống say."

"Beth," cô đánh vào em gái mình với sự thích thú nhiều hơn là thật sự chỉ trích.

"Chà, tại sao lại không chứ? Chị luôn có tất cả những trò vui mà." Beth nói những từ đó một cách trêu trọc, sau đó thình lình thở dài và thú nhận. "Em đã chán phải luôn luôn là người biết phải trái rồi, chị biết đấy."

Charlie bắt đầu phản đối trước điều đó, sau đó nhớ lại sự khó chịu vào đêm hôm trước khi Beth đã mong đợi một cách hoàn toàn tự nhiên rằng cô nghĩ ra một kế hoạch sẽ giải quyết được tất cả những rắc rối của họ. Đó đã là vai trò đầy tự nhiên của họ. Charlie đã luôn luôn nảy ra hết kế hoạch dại dột này đến kế hoạch dại dột khác, và Beth, với tính cách biết rõ đúng sai tự nhiên của cô, sẽ tán thành hay phản đối. Nếu Beth phản đối, Charlie sẽ loại bỏ kế hoạch. Nếu cô đồng ý, họ sẽ tiến hành nó. Giờ thì Charlie nhận ra rằng cô đã phụ thuộc vào những cảm giác của Beth nhiều như Beth phụ thuộc vào những kế hoạch mạo hiểm đầy cám dỗ của cô. Chuyện này sẽ là một sự thay đổi dễ thương đây. "Ai cũng phải thử một đôi giày mới trong một thời gian," cô lầm bầm.

Beth chớp mắt trước những lời đó. "Gì cơ?"

"Em không nhớ câu chuyện mẹ vẫn kể cho chúng ta khi chúng ta còn bé à? Về một công chúa, người có một đôi giày mềm rất dễ thương ấy? Một ngày chị họ cô ấy đến thăm với một đôi giày cứng màu đỏ tươi với một cái móc khoá bằng bạc sáng chói. Chúng rõ ràng là quá nhỏ với công chúa. Tuy nhiên cô ấy vẫn khăng khăng đòi thử chúng và đi chúng cho đến khi chân cô ấy phồng giộp lên trước khi từ bỏ chúng và quay trở lại đầy biết ơn với đôi giày mềm dễ thương của cô ấy. Mẹ nói bài học của câu chuyện là ai cũng phải thử một đôi giày mới trong một thời gian, chỉ để cuối cùng nhận ra rằng người đó thích đôi giày cũ của chính họ hơn. Chị băn khoăn liệu đó có phải là chính xác điều mẹ muốn nói hay không."

Beth mỉm cười. "Mẹ luôn luôn rất thông thái, phải không?"

"Phải. Cha cũng thế." Charlie thở dài. "Chị đều nhớ họ rất nhiều."

Chìm vào chiếc giường bên cạnh cô, Beth luôn tay cô vào tay chị gái mình và siết nhẹ. "Em cũng vậy."

Họ cùng lặng yên trong một thoáng, sau đó Charlie đột ngột đứng lên. "Well. Vậy thì chúng ta sẽ đi London, đổi chỗ đồ trang sức của chúng ta ra tiền mặt, mua một tủ quần áo mới, và tìm cho mỗi người chúng ta một ông chồng." Mỉm cười, cô liếc sang em gái mình. "Lạy chúa tôi, Beth. Chị tin là em đã nảy ra kế hoạch mạo hiểm đầy cám dỗ đầu tiên của mình rồi đấy. Em có nghĩ nó có hiệu quả không?"

Beth nhún vai. "Thử thì cũng chẳng mất gì. Chúng ta luôn luôn có thể chạy trốn đến chỗ Ralphy nếu nó không hiệu quả."

"Hừm." Charlie gật gù, sau đó mỉm cười. "Gần như là hoàn hảo. Tối qua Radcliffe đề nghị cho chúng ta ở nhờ và giới thiệu chúng ta như là em họ của anh ta."

"Anh ấy làm thế?" Mắt Beth mở lớn đầy ngạc nhiên. 'Thật là dễ thương."

"Phải."

"Chị có nghĩ chúng ta nên kể với anh ấy chúng ta đều là con gái không?" Beth hỏi, trông có vẻ lo lắng.

"Không nếu em muốn thử các trò vui mà đàn ông thường làm."

Beth gật đầu trang trọng. "Vậy thì chúng ta phải giữ bí mật nó."

"Vậy thì khi nào em muốn đổi vai? Giờ ư?"

Beth ngập ngừng, sau đó lắc đầu lầm bầm, "Có lẽ khi chúng ta tới London."

Mắt Charlie sáng lên vì ngạc nhiên trước những lời đó. "Sợ phải chung giường với Đức ông Radcliffe ư? Anh ta khó có khả năng bổ nhào vào em với tư cách là một cậu nhóc."

Cô khẽ mỉm cười trước những lời đó, nhưng nhún vai. "Tuy nhiên, em vẫn hài lòng với việc chờ đợi."

"Như em muốn, Beth."

Cánh cửa mở tung khiến cả hai bọn họ quay lại để ngó Radcliffe khi anh trừng mắt nhìn vào trong phòng hướng về phía họ. "Điều gì khiến hai cô cậu lâu quá vậy? Đi nào, chúng ta phải ăn và lên đường."

"Vâng, thưa ngài." Charlie mỉm cười thật rộng với anh ta, sau đó cúi xuống để nhấc lên một trong những cái túi của họ ở bên cạnh chiếc giường. Beth di chuyển tới chiếc kia, nhưng Radcliffe đã ở đó trước cô.

"Tôi sẽ mang nó, cô bé. Em không nên bận tâm đến. Nó khá là nặng. Đi nào, chúng ta xuống cầu thang thôi. Cả hai cô cậu ăn sáng càng sớm, chúng ta càng rời khỏi đây nhanh. Ngày mai các cậu sẽ được thưởng thức tiện nghi của một chuyến xe ngựa tới thành phố."

"Nghe thật dễ thương," Beth lầm bầm trên đường ra khỏi cửa, và Charlie mỉm cười trước những từ ngữ dịu dàng của cô. Phải, sẽ thật dễ thương khi được tận hưởng tiện nghi của một chiếc xe ngựa sau mấy ngày họ cật lực trên cái yên ngựa dạng chân cứng nhắc đó, bụi phủ kín mặt họ. Nó chắc sẽ phải như thiên đường vậy.
Bình Luận (0)
Comment