Vũ trụ muôn năm
Từ khi yêu cầu đi truy bắt của Phó Bạc Vọng được phê chuẩn, sắp lên đường, đích thân đi bắt người máy và người chế tạo, liên lạc giữa Hạ Ca với những người trên hành tinh biến thành đơn hướng.
Lần liên lạc cuối cùng là Trần Tiếu Niên chủ động báo tình hình mới nhất, dặn bọn họ từ giờ trở đi phải cố gắng ẩn nấp.
Trong mắt mọi người, dù là người biết chuyện hay người không biết nhiều đều cho rằng Phó Bạc Vọng đích thân đi bắt là chuyện không có gì đáng trách.
Người nằm trong nhiệm vụ của mình bỏ trốn, người ngoài chỉ thấy thượng tá Phó lập công nhiều lần mất hết mặt mũi, huống gì người máy và người chế tạo chạy trốn trước đó đã lừa hắn.
Đây cũng là một trong số những nguyên nhân yêu cầu được chấp nhận.
Mà trong mắt của người biết chuyện, Phó Bạc Vọng đang giữ vững danh xưng thiết diện vô tư.
Trần Tiếu Niên cũng được, Lâm Ngọc Âm cũng thế, mọi người đều từng nghi ngờ Phó Bạc Vọng cũng có lúc mềm lòng, có lẽ sẽ không bỏ được, sẽ khiến Hạ biến thành "ngoại lệ" trong cuộc đời hắn.
Đến cả phó quan Trương cũng lo lắng thật lâu, cảm thấy Phó Bạc Vọng như thay đổi ở đâu đó, nhưng thay đổi này khiến gã lo lắng, sợ Phó nhất thời bị tình cảm lấn át lý trí, mặc kệ nguyên tắc, không thèm quan tâm kỷ cương, lấy quyền mưu tư, thậm chí trở thành lời bàn tán hoặc chuôi nắm cho người khác.
Người càng thành công càng sợ lơi lỏng về sau, đồng thời dễ phạm phải sai lầm.
Thân là chiến hữu, không phải phó quan Trương không muốn thấy điều này, nhưng vì trước đó không chắc chắn lắm, thậm chí gã đã từng nghĩ lỡ Phó thật sự muốn theo đuổi tình yêu giữa người máy với người thì liệu gã có thể làm gì cho anh bạn này không.
Mãi tới khi tận mắt thấy Phó đưa ra yêu cầu đi truy bắt, phó quan Trương mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất.
Có lẽ vì đã yên tâm, khi Phó Bạc Vọng quyết định mang theo ít người đi, để phó quan Trương ở lại hành tinh chủ, gã đã dứt khoát đồng ý, không cảm thấy có gì không đúng.
Từ sau khi chính thức truy bắt, Phó Bạc Vọng không những được phê chuẩn sử dụng các vật tư như phi thuyền mà tín hiệu thông tin cũng được giám sát.
Phó Bạc Vọng điều tra ghi chép xuất nhập cảnh, xem báo cáo đăng ký ở các hành tinh, sau khi xác nhận phương hướng, đêm hôm ấy lập tức dẫn một đoàn người xuất phát từ cảng vũ trụ.
Vì chỉ cần bắt hai người, Phó Bạc Vọng chỉ mang theo mười lính tinh nhuệ.
Với hắn, đây là một cuộc đọ sức giữa chạy và bắt.
Đối với Trần Tiếu Niên, đây là một trận đánh cờ.
Tất cả mọi người đều biết khả năng của Phó Bạc Vọng đến đâu, chỉ cần hắn đích thân đi làm nhiệm vụ, cho tới nay chưa từng thất bại, hắn có đủ năng lực, đủ thủ đoạn, càng đủ tàn nhẫn.
Cho nên hy vọng Hạ có thể vĩnh viễn trốn đi sẽ không trở thành hiện thực.
Nhưng.
Chỉ cần cậu ta có thể mau chóng đưa đề án đi vào quỹ đạo, tăng tốc tiến trình thay đổi các điều luật liên quan đến người máy trước khi Phó Bạc Vọng trở về là có thể xoá đi thân phận hàng cấm của Hạ.
Chỉ cần không phải là hàng cấm, chỉ cần có được dù là một nửa quyền tự chủ thì những chuyện cỏn con như thay người khác lên lớp, hẹn hò thay người khác sẽ không còn là tội danh, chỉ bị trường đánh dấu vào sổ đạo đức.
Trần Tiếu Niên bận rộn tới khuya, ngồi một mình bên ban công, lúc ngẩng đầu nhìn trời chỉ có thể thấy ánh sao lấp lánh khắp nơi.
Không biết bây giờ Hạ đang ở ngôi sao nào, có bị Lục Hành Thâm nhân cơ hội ức hiếp hay không.
Trí não đột nhiên vang lên tít tít, Trần Tiếu Niên mở tin nhắn, màn hình huỳnh quang màu xanh nhạt hiện lên trước mặt, vậy mà là tin nhắn đến từ Nhan Hiểu Phong và Sở Việt.
Trần Tiếu Niên nhớ lại tình hình trước đó ở toà án, tâm trạng chìm xuống, bàn tay mở tin nhắn bỗng do dự.
Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, bọn họ cãi nhau với Lâm Ngọc Âm, Lâm Ngọc Âm nhanh chóng bị mang đi, bọn họ cũng bị hối thúc rời khỏi, ai cũng có tâm trạng riêng, không bình tĩnh lắm, chưa kịp nói hay giải thích gì với nhau.
Hai người này đột nhiên lại gửi tin nhắn... Trần Tiếu Niên vô thức suy đoán xem có ý gì trước khi mở ra.
Thân phận của Hạ đã bị lộ, không riêng gì trước mặt người quen mà còn được công bố khắp trên mạng.
Bây giờ mọi người đều biết trước đây từng xuất hiện một Lâm Ngọc Âm máy.
Cậu ta nhắm mắt lại, trái tim căng chặt.
Dù cảm xúc của bên trên thế nào, nhưng đối với phần lớn người bình thường.... chỉ sợ sẽ nghĩ đó dù sao cũng là người máy.
Từ nay về sau, dù ngoài miệng nói thế nào, bên ngoài thể hiện ra sao, chắc chắn vẫn sẽ có rất nhiều người để lại dấu ấn trong lòng.
Nếu hai người bạn này sau khi trở về suy nghĩ lại, bắt đầu để ý...
Trần Tiếu Niên thở dài, cuối cùng vẫn mở tin nhắn.
Ngay sau đó, một video được gửi tới, mặt và giọng Sở Việt đồng thời phóng đại lên, la hét ầm ĩ: "Biết ngay cậu chưa ngủ mà!! Trần Tiếu Niên, ra đây cho tôi!"
Dáng vẻ tới cửa hỏi tội khiến da mặt Trần Tiếu Niên căng chặt, dù Sở Việt không phải sinh viên thể dục nhưng lại là người có thể lực tốt nhất.
Trông như muốn gọi cậu ta ra đánh một trận vậy.
"Chuyện gì?"
"Bọn tôi ở dưới nhà cậu! Cậu mau xuống đây!"
Trần Tiếu Niên che mặt, cuối cùng vẫn đồng ý.
Cùng lắm thì đánh mấy bận, quả thực cậu ta cũng đã giấu hai người này rất lâu, khiến bọn họ băn khoăn vì Lâm Ngọc Âm.
Mà có rất nhiều chuyện cũng không tiện bàn bạc qua trí não.
Vì trước đó bọn họ đều là những người liên quan mật thiết với Hạ, trong quá trình truy bắt, thiết bị liên lạc của bọn họ cũng bị giám sát, một khi xuất hiện thông tin liên quan đến Hạ đều sẽ biết rất rõ.
Sau khi đi xuống, quả nhiên nhìn thấy Sở Việt đội mũ trùm và Nhan Hiểu Phong vẫn ăn kem lúc trời lạnh.
Tâm trạng của Sở Việt rất xấu nhưng tuyệt không ra tay, chỉ gọi cậu ta lại lúc đã đi xuống.
"Tôi hỏi cậu mấy câu, cậu thề sẽ nói thật đi, bằng không về sau đừng làm bạn nữa!"
Trần Tiếu Niên sửng sốt, gật đầu: "Tôi thề."
Sở Việt: "Cậu đã sớm biết cậu ấy là người máy đúng không?"
Trần Tiếu Niên: "Đúng vậy."
Sở Việt: "Dạo này cậu cứ xin nghỉ phép ở trường, trừ thi và các chương trình học quan trọng ra thì không thấy mặt đâu, cả ngày lặn lội làm mấy đề án kia, ra vẻ người của xã hội qua lại với chính khách là vì quyết tâm giúp cậu ấy đúng không?"
Trần Tiếu Niên: "Đúng, nhưng cũng không hẳn. Tôi đã lên kế hoạch từ lâu, giữa đường có lúc tôi nghĩ cậu ấy đã mất rồi."
Kết thúc hai câu hỏi trên, Sở Việt nhìn qua một bên, gương mặt trẻ tuổi tràn ngập hơi thở của thiếu niên phô bày toàn bộ giận dữ trong lòng.
"Được, tôi biết rồi."
Sở Việt xoay vai, trao đổi ánh mắt với Nhan Hiểu Phong bên cạnh.
Nhan Hiểu Phong mỉm cười, cô lấy hai viên kẹo cao su ra khỏi túi, quẳng cho hai người mỗi người một viên, còn cô cũng nhai một viên.
"Bây giờ không thể gọi cậu ấy là cậu Lâm được, bình thường cậu hay gọi cậu ấy thế nào?"
"... Hạ."
"Ừ, bây giờ Hạ đang bị truy bắt."
Nhan Hiểu Phong bình tĩnh nói: "Tôi và Sở Việt đều không muốn thấy cậu ấy bị bắt mang đi tiêu huỷ, chỉ là người máy mà thôi, cậu ấy không gây ra chuyện gì tội không thể tha, cho nên nếu cậu đã bằng lòng thẳng thắn, không còn gì giấu giếm bọn tôi, vậy tôi và Sở Việt có thể tham gia hợp tác thử, cậu thấy sao?"
Trần Tiếu Niên nhìn hai người trước mặt, há to miệng sửng sốt.
"Không phải giúp cậu, cậu làm tôi tức chết, chỉ là... giúp Hạ thôi, trước đây cậu ấy đồng ý tốt nghiệp với chúng ta, còn chưa tới lúc tốt nghiệp, người đã biến mất thì rất khó hiểu."
Sở Việt ngượng ngùng nói: "Đm, nếu biết sớm cậu ấy không phải Lâm Ngọc Âm, tôi... Thôi không nói nữa, dù sao bọn tôi cũng nói rồi, về sau nhớ có việc gì thì đừng tự làm một mình, chỉ có cậu là người lớn còn bọn tôi không làm người lớn được à? Tôi cũng không phải loại tứ chi phát triển, hứ."
Trần Tiếu Niên bình tĩnh nhìn bọn họ mấy giây, sau đó cúi đầu, ủ rũ nói: "Cảm ơn."
"Trời lạnh thế này, nếu muốn thật lòng cảm ơn bọn tôi thì phải mời lên nhà uống cafe nóng chứ."
Nhan Hiểu Phong thấy bọn họ như vậy, chủ động nói: "Cũng đừng đứng dưới đây diễn kịch sến súa, lát nữa lại rơi nước mắt, tôi không an ủi các cậu đâu, chỉ biết chụp lại làm lịch sử đen tối thôi."
"Được, đi thôi, có cafe nóng, có cả đồ uống khác nữa."
Khoé miệng Trần Tiếu Niên cong lên, mỉm cười dẫn bọn họ tới thang máy: "Thật ra trước đó Hạ từng tới chỗ tôi mấy lần, cậu ấy rất thích đồ ăn ngon, cho nên trong tủ lạnh nhà tôi chứa rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt."
Sở Việt: "Cái gì?! Hai người các cậu dám lén lút sau lưng chúng tôi?!"
Nhan Hiểu Phong: "Cậu Trần càng ngày càng giống nam mama đấy."
"... Khụ khụ." Trần Tiếu Niên ho khẽ, sau khi đi lên tầng mở cửa phòng mình, từ chính diện có thể thấy từng dãy hoa trên ban công.
Hạ đã từng nói thích chúng biết bao nhiêu, mỗi lần tới đây đều ngồi trước giàn trồng hoa ngắm thật lâu.
Dường như bóng dáng kia vẫn còn lưu lại trong đầu, Trần Tiếu Niên đi đến trước giàn hoa, nhịn không được hỏi: "Các cậu... không ngại thật chứ?"
"Nếu nói là hoàn toàn không thèm để ý thì không thể nào."
Sở Việt tuỳ ý ngồi phịch lên sofa, nhúc nhích cơ thể, nhấc chân đạp lên bàn trà phía trước, vẫn là dáng vẻ không chút phép tắc như lúc ở ký túc xá sinh viên.
"Nếu sớm biết đó là người máy, tôi sẽ không kết bạn thật, nhưng bây giờ cậu ấy đã là bạn tôi, tình cảm vốn không thể bị lý trí khống chế, nói thu là thu, muốn không quan tâm là không quan tâm được, tôi chỉ biết bây giờ tôi muốn cậu ấy lành lặn quay về, không thể cứ vậy biến mất."
"Ừ."
Trần Tiếu Niên đưa lưng về phía bọn họ, đứng trong bếp pha đồ uống.
Đúng vậy, chuyện không do lý trí khống chế sao có thể nói không để ý là không để ý được.
Có thể máu lạnh như vậy, chỉ vì phát hiện đối phương là người máy nên không hề nể tình... cũng chỉ có Phó Bạc Vọng mà thôi.
***
Trong vũ trụ, phi thuyền khổng lồ đang đi tới một hành tinh màu xanh lục.
Lúc qua một hành tinh vắng người trên đường tắt, phi thuyền đột nhiên thay đổi tuyến đường, tạm thời đáp xuống đó.
Trên hành tinh hoang vu là biển cát vô tận, từ cát ra chỉ có đá, không khí và áp suất đều không thích hợp để con người sinh sống, nếu không có quần áo bảo hộ và bình dưỡng khí thì không thể tuỳ tiện ra ngoài, ở đây cũng không có tầng cản tia vũ trụ.
Lục Hành Thâm không mở cửa khoang ngay mà sau khi đáp xuống cũng không ngồi yên, tập trung điều chỉnh phi thuyền phù hợp với địa hình, sau đó ngồi bên trong chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Ca lấy một bàn cờ ra chơi, dùng cách lắc xúc xắc để chơi với Lục Hành Thâm.
Mấy ván trôi qua, Lục Hành Thâm lại kiểm tra trạng thái bên ngoài của phi thuyền, sau đó cười khẽ: "Được rồi."
Sau khi đáp xuống, phi thuyền đã tắt hết màng bảo vệ, lộ ra dưới bão cát và tia vũ trụ, lớp vỏ ngoài dần bạc màu, toàn bộ thuốc nhuộm chuyên để bảo vệ lớp ngoài phi thuyền hoàn toàn bị phá hỏng, trở về màu xám đen vốn có.
Rất xấu, nhưng còn chưa tới mức ảnh hưởng tới chất lượng
Chờ màu sắc phai hết, không còn nhận ra nhãn mác và vẻ ngoài ban đầu của phi thuyền, Lục Hành Thâm mới mở lớp bảo vệ, tiếp tục bay về phía hành tinh xinh đẹp.