Anh hùng muôn năm
Lục Hành Thâm không quá yên tâm về Lâm Ngọc Âm.
Gió trên tháp rất lớn, vạt áo hai người đều bị thổi tung.
Lục Hành Thâm sờ bên hông, vì để phòng bị nên vẫn lấy ra một khẩu súng rất nhỏ có thể dễ dàng giấu trên người nhắm ngay trán Lâm Ngọc Âm.
"Không, muốn giết tôi không phiền phức vậy đâu, bây giờ anh chỉ cần tiến tới, đẩy nhẹ tôi xuống là được."
Lâm Ngọc Âm nhìn động tác của hắn, không hề cử động: "Anh biết mà, dù cơ thể tôi cải tạo nhiều đến đâu thì vẫn chỉ là người, một con người cần thở, cần ngủ, hoạt động bằng đầu óc."
"Rốt cuộc cậu..."
Còn chưa dứt lời, âm thanh chấn động bỗng vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện, Lục Hành Thâm nhìn xuống dưới núi, đồng tử co lại.
"Cảnh báo cấp một."
"Đừng lo, thứ này chỉ có hại với con người thôi."
Lâm Ngọc Âm cũng nhìn xuống núi như đang thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp, tỏ ra hài lòng: "Tôi chỉ từng động tay chân với công trình kết nối mạch điện, khiến quá trình tải và phát điện sinh ra ít khí thải."
Mà bọn họ đang đứng ở chỗ cao nhất, tạm thời không chịu ảnh hưởng.
Tiếng ngâm nga khẽ vang lên, Lâm Ngọc Âm từng học rất nhiều lớp thanh nhạc, âm thanh nghe hư vô mờ mịt, dù là âm thanh rất trầm, rất bình thường cũng từ từ lan ra giữa rừng, được gió thổi đến nơi xa.
Kéo tất cả chôn cùng?
Lục Hành Thâm vẫn không thể hiểu nổi hành động của y, đây không phải lần đầu Lâm Ngọc Âm có suy nghĩ lôi theo người khác chết cùng.
Khí thải công nghiệp bị rò rỉ sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người thường, dù là những người được cải tạo cũng không thể thoát khỏi đặc điểm cần thở của vật sống.
Dường như chúng không ảnh hưởng đến người máy như Lâm Ngọc Âm nói, nhưng Lục Hành Thâm biết chắc chắn không đơn giản như vậy.
Tiếng cảnh báo vang vọng trong núi, nhanh chóng át đi tiếng ngâm nga của Lâm Ngọc Âm, trong lúc giằng co, một chiếc xe bay đến lơ lửng trên đỉnh tháp, Phó Bạc Vọng nhảy xuống,phi thuyền lại quay đầu, nhanh chóng đi xa.
Phó Bạc Vọng không nói gì, tiếng súng vang lên bắn bay tay trái Lâm Ngọc Âm.
Phó Bạc Vọng giận dữ, phát súng thứ hai nhắm thẳng đầu y: "Lâm Ngọc Âm!"
"Giết tôi, anh cho rằng những người còn lại sống được?"
Lâm Ngọc Âm mỉm cười: "Sao hả, với bản lĩnh của anh mà không phát hiện ra vấn đề ở đâu ư? Phó Bạc Vọng, anh cầu xin tôi đi, cầu xin rồi tôi sẽ dừng lại."
Phát súng thứ hai sượt qua tai phải Lâm Ngọc Âm, sườn mặt cậu ta lập tức thấm đẫm máu.
Thấy Phó Bạc Vọng đến, Lục Hành Thâm thu súng, quay người rời đi.
"Tôi đi xem thử."
Nếu Lâm Ngọc Âm động tay khiến khí thải rò rỉ, Lục Hành Thâm nghĩ mình vẫn có thể giúp một tay.
"Chờ anh ta điều tra từng cái, sửa bằng cách riêng của viện sĩ Lục, chỉ sợ phân nửa người trên hành tinh này chết rồi."
Lâm Ngọc Âm vẫn không hề hoang mang, y nhìn Lục Hành Thâm rời đi, toà tháp này vốn là một trong những điểm kiểm soát, tình hình thế này cũng nằm trong dự đoán của cậu ta.
"Còn một cách tốt hơn đấy, thượng tá Phó, chỉ cần anh bằng lòng hi sinh người máy 996 anh yêu, tôi sẽ lập tức ngăn khí thải rò rỉ, cứu người vô tội trên hành tinh này, anh thấy giao dịch này thế nào?"
"Mơ đi."
Phó Bạc Vọng nhìn chằm chằm y, sát ý trong mắt lồ lộ: "Cậu cho rằng trốn thành công một lần là có thể muốn làm gì thì làm? Lâm Ngọc Âm, ở đây không ai đàm phán với cậu."
"Không chịu đàm phán với tôi hay không dám?"
Lâm Ngọc Âm chớp mắt: "Tôi không có gì cả... Không còn gì cả! Anh còn muốn lợi dụng tôi để có được thứ anh muốn, thượng tá Phó, anh mới là người đang mơ đấy?"
Lâm Ngọc Âm lấy ra một thứ: "Công tắc này là thiết bị phá sóng vùng rỉ chỗ thải, chỉ cần anh đè nhẹ xuống, những thứ nho nhỏ gây rò khí thải sẽ dừng làm việc, cho anh thời gian cứu viện thật dài, tất nhiên quấy nhiễu quá mạnh cũng sẽ khiến người máy đáng thương vô tội kia giống những cái máy nho nhỏ đó... Đoàng! Hoàn toàn nổ tung."
Dưới chân núi, từ xa nhìn lại có thể quan sát thành phố như trẻ con xếp gỗ, mọi người hoặc kêu la sợ hãi chạy trốn giữa luồng khí thải sẫm màu như kiến, hoặc giãy dụa ngã xuống.
Luồng sương lan tỏa rất nhanh, cứ theo đà này, dù người leo lên nóc nhà cũng khó thoát.
Lục Hành Thâm rời đi nhanh chóng quay lại, hiệu quả điều tra loại bỏ của hắn cực kỳ cao, dường như hắn đã chạy đến trước đó, nghe toàn bộ những lời vừa rồi của Lâm Ngọc Âm, đẩy cửa sân thượng đi đến chỗ Lâm Ngọc Âm rồi vươn tay ra.
"Giao nó cho tôi."
"Không."
Lâm Ngọc Âm giấu tay phải ra sau lưng, tránh qua bên phải một bước: "Anh đừng dùng vũ lực, nếu tôi không cẩn thận ngã xuống, chắc chắn sẽ bất cẩn nhấn nút bấm trong lúc rơi, hoặc là phá huỷ nó không chừng?"
"Phó Bạc Vọng, anh bị điên à? Người ở ngay trước mắt anh còn để cậu ta gây động tĩnh lớn như vậy?"
Lục Hành Thâm không đuổi theo cậu ta nữa, vọt qua Phó Bạc Vọng chửi ầm lên: "Nhiều thành phố như vậy, nhiều vùng rò rỉ khí thải như vậy, cậu ta mới trốn đi được mấy tiếng? Não anh đâu?!"
"Anh câm mồm cho..."
Phó Bạc Vọng phản xạ có điều kiện chửi lại, đang nói được một nửa bỗng dừng lại: "Giúp đỡ? Cậu ta thế mà có người ở đây ủng hộ... Lâm Ngọc Âm."
"Thật đáng tiếc, muộn rồi."
Lâm Ngọc Âm buông tay, lúc lắc nút bấm nhỏ, ra vẻ hoạt bát: "Thượng tá đã từng nghe... Thứ gì anh càng muốn sẽ càng dễ mất..."
Sau đó y giang hai tay lùi về sau nửa bước, đặt nửa bàn chân ra khỏi rìa sân thượng như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Thượng tá Phó, tên ngạo mạn như anh nên thử mùi vị tự tay từ bỏ người muốn có được nhất, gián tiếp hại cậu ta biến mất đi. Hai chọn một đúng là lựa chọn kinh điển, đúng không?"
Dứt lời, Lâm Ngọc Âm ném cái nút bấm nho nhỏ kia về phía Phó Bạc Vọng, còn mình vươn tay với Lục Hành Thâm.
"Anh Lục."
Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn, cánh tay Lâm Ngọc Âm đã được cải tạo toàn bộ thành máy móc không biết từ lúc nào hiện đã bị rời ra, giữa tay và cánh tay chỉ còn lại một sợi dây kim loại mềm thật dài nối lấy.
Mà sợi dây trên tay kia vung ra vòng qua mắt cá chân hắn.
Lâm Ngọc Âm bật cười, ngửa ra sau, rớt xuống.
"Đừng!!"
Hạ Ca đã trốn ở bên cạnh nghe được một lúc bỗng vọt ra, không trốn tiếp mà nhào về phía Lục Hành Thâm bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời phóng tới sợi dây thừng đáng sợ như bàn tay ma quỷ.
Dù sao đó cũng là "tay" được nối bằng dây thừng, bị cậu quấy rối, vận sức gỡ ra thì không thể tóm được chân Lục Hành Thâm nữa.
Nhưng bàn tay kia còn linh hoạt hơn cậu nghĩ, không bắt được mắt cá chân lại đột nhiên kéo dài, uốn éo như rắn đổi phương hướng, nắm chặt bắp chân Hạ Ca.
"Dây" rất dài, nhưng theo Lâm Ngọc Âm rơi xuống, chỉ trong chớp mắt đã kéo căng, Hạ Ca chưa kịp phản ứng, chỉ thấy chân bị lôi về phía sau, trước mắt nhoáng lên.
"...!!"
Lục Hành Thâm tóm chặt cậu, nhưng lực rơi quá lớn nên cũng bị kéo đến rìa sân thượng, nửa người treo lơ lửng bên ngoài.
Một tay hắn nắm chặt tay Hạ, tay kia dùng gậy chống c ắm vào khe hở giữa viền sân thượng, nếu không phải Phó Bạc Vọng cũng vội tới giúp thì đã suýt bị kéo theo xuống.
"Hạ!! Nắm chặt tôi... Nhanh, kéo lên..."
Hạ Ca bị kéo đột ngột nên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lục Hành Thâm đang lo lắng phía trên, còn có thượng tá đang cố giúp đỡ bên cạnh.
"Mau nhấn nút đi, thượng tá."
Cậu bỗng nói.
"Tôi đang ở đây nên không cần lo tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng, thiết bị gây nhiễu chỉ có ở nơi đã tiết lộ, chứng tỏ chỗ này sẽ không sao."
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này!"
Phó Bạc Vọng hét lên: "Không phải cậu là người máy à?! Sao không mau hất thứ trên đùi rồi bò lên đây!"
"Tôi không làm được."
Hạ Ca lảng tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn chân: "Nặng lắm, tôi không nhấc nổi chân... Hình như vừa rồi bị kéo hỏng chỗ nào đó, tay tôi cũng không với đến."
Dưới chân là sợi dây thật dài, còn có phía dưới ngọn tháp cao không thấy đất và dốc núi dài tới vô tận.
Lâm Ngọc Âm rớt xuống dưới như đã hôn mê, cánh tay buông thõng, cậu ta im lặng rũ đầu, nhưng dù là Lâm Ngọc Âm bên dưới cũng cách đất quá xa.
"Không sao, không sao đâu Hạ."
Lục Hành Thâm đang bắt lấy tay cậu càng lúc càng mất sức, bắt đầu dần trượt xuống dưới, từ có thể nắm ở gần bả vai chỉ còn bắt được cánh tay.
"Tay cậu vẫn còn cử động được, nắm lấy tôi, leo lên, cậu làm được mà... Nhanh lên!"
Hạ Ca ngẩng đầu, mờ mịt luống cuống nhìn Lục Hành Thâm.
"Xin lỗi, thật ra vừa nãy tôi đã nghe lén rất lâu nhưng lại sợ bị phát hiện, do dự mãi vẫn không dám ra."
"Không sao, không trách cậu, không trách cậu, nhưng chúng ta lên rồi hẵng nói được không?"
Hơi thở của Lục Hành Thâm càng lúc càng nhanh, yếu ớt nói: "Đừng sợ, Hạ, cố thêm chút nữa, cậu xem, sát vách tường lắm rồi..."
Hạ Ca thử lại lần nữa nhưng vách tường quá cứng quá bóng, trong lúc đang treo giữa không trung không thể mượn lực, nếu cậu cử động bừa bãi chỉ sợ sẽ lắc đứt tay Lục Hành Thâm.
Phó Bạc Vọng bên cạnh cũng căng thẳng không thôi, lấy súng chạy đến chỗ xa, muốn nhắm vào dây thừng dưới chân người máy: "Giơ cái chân còn lại lên! Để tôi thử bắn đứt dây thừng!"
Đoàng, vì lắc lư nên không thể bắn chuẩn, đạn găm lên vách tường, tiếng thứ hai dường như đã trúng, thế nhưng đạn lại kẹt giữa sợi thừng... vậy mà không đứt.
"Tôi không sợ, Lục Hành Thâm, tôi đã tắt chức năng cảm nhận đau đớn rồi."
Hạ Ca ngửa đầu, cậu bỗng nghĩ đến điều gì, nhỏ giọng trấn an: "Lục Hành Thâm, tay anh... bị thương rồi, ban nãy tôi còn nghe thấy tiếng, nếu tiếp tục như vậy anh sẽ trật khớp, buông tay đi."
"Tôi không sao... không chết được."
Lục Hành Thâm nhìn cậu, hốc mắt đỏ lên: "Hạ, đừng làm tôi sợ được không?"
"Lục Hành Thâm, nếu con người rơi từ đây xuống chắc chắn sẽ chết, tôi không muốn anh chết."
Hạ Ca cười với hắn: "Cũng may không phải anh bị kéo xuống, thả tay đi."
"Lục Hành Thâm! Không được buông tay!!"
Phó Bạc Vọng bắn mấy lần không thể cắt đứt sợi dây kia, tức giận xông lại níu lấy Lục Hành Thâm.
"Cố thêm chút nữa!"
"Không biết tổng cộng mấy trăm cân nữa... Không được."
Hạ Ca lắc đầu, từ chối bọn họ níu lại: "Phải tin vào khả năng tính toán của người máy chứ, điều này đã vượt xa giới hạn của con người, dù chờ được cứu viện cũng sẽ phải đánh đổi, cánh tay sẽ có tật."
"Hạ..."
Hạ Ca áy náy nhìn mặt Lục Hành Thâm, nước mắt nóng hổi nhỏ từ trên xuống, nện lên mặt Hạ Ca, cậu ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng nói:
"Lục Hành Thâm, anh đừng khóc, anh khóc tôi sẽ khó chịu."
Lục Hành Thâm không muốn buông tay, cánh tay dần đau nhói chết lặng, mồ hôi trong lòng bàn tay khiến hắn dần không nắm được cánh tay, cuối cùng chỉ có hai ngón tay.
"Đừng..."
Hạ Ca nới lỏng ngón, từ từ trượt xuống.
"Không sao."
Ngón tay cuối cùng cũng không bắt được, Hạ Ca rơi xuống, trên tháp cao có tiếng hét nghẹn ngào.
Lục Hành Thâm được Phó Bạc Vọng kéo lên để không bị rớt xuống, hai đầu cánh tay gần như đã bị thương, ngón tay không cử động nổi, chỉ cần vận sức sẽ run lên.
Đúng lúc này, Lục Hành Thâm mới để ý tới tin nhắn nhận được chưa kịp đọc vài phút trước.
[Nghe nói lúc lộn ngược ra sau lúc rơi xuống có thể tản lực, tôi nghĩ tôi vẫn còn cứu được.]
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ: Lộn nhanh ra sau có thể tự cứu.
Đọc thì không biết cách lộn người ra sau trong lúc rơi xuống giúp tản lực, không bị nặng quá có thật hay không, tất nhiên người máy không phải người rồi.