Thế Thân Ai Trúng Virus Chập Mạch

Chương 129

Thượng tá muôn năm

Đây là ngày thứ một ngàn lẻ một Phó Bạc Vọng đóng giữ biên cương.

Khác với hành tinh chủ và những hành tinh phụ hoà bình phồn vinh, đây là khu vực tiếp giáp liên bang, giữa đế quốc và liên bang là một khu vực không thuộc về nước nào đầy hỗn loạn, chứa đầy khe hở không gian và nguy hiểm tiềm tàng.

Đối với rất nhiều người, cuộc sống mười năm như một không thấy điểm cuối, ngập tràn nguy hiểm, khó có giấc ngủ ngon như đảo lộn sinh hoạt, Phó Bạc Vọng lại thấy rất quen thuộc, dường như hắn sinh ra đã thuộc về nơi này.

Trong lúc sống chết, toàn bộ quy tắc, lo lắng, do dự đều không quan trọng, chỉ có sống sót và chiến thắng là ý nghĩa duy nhất.

Có một binh lính nói hắn lại trở thành thượng tá mà họ quen, dù không hiểu sao mọi người đều nghĩ hắn đáng sợ, nhưng ai cũng có cảm giác an toàn.

Nhưng lúc phó quan nhìn hắn lại không đồng ý lắm.

"Nếu tôi nói câu như vậy sẽ không hợp lý, dù sao chúng ta đều là kiểu người như nhau."

Lúc bọn họ nói chuyện là lúc trên hành tinh Vĩnh Dạ, nhiệt độ rét lạnh vượt khỏi sức chịu đựng của sinh vật, chỉ có nhờ vào thiết bị kỹ thuật mới không bị chết cóng trong vài phút.

Phó quan rót một ly trà nóng cho hắn, hương vị đắng chát mới ngửi thôi đã làm người ta không cười nổi lại rất tốt cho sức khỏe.

"Nhưng Phó này, trốn tránh mãi cũng phải có lúc đến điểm cuối, tới một ngày nào đó, chúng ta sẽ không tìm thấy bất cứ kình địch nào có thể chiến đấu trong vũ trụ này nữa, nơi nơi đều chỉ còn lại xây dựng sau chiến tranh, tất cả đều an cư lạc nghiệp..."

"Không tốt à."

Phó Bạc Vọng thản nhiên châm điếu thuốc, không quan tâm nhiều tới suy nghĩ của chiến hữu: "Ai cũng yêu quý hoà bình."

"Nhưng chúng ta thì khác. Nhất là cậu, cậu sinh ra vì chúng."

"Vậy à?"

Phó Bạc Vọng gõ rơi tàn thuốc, bình tĩnh nói, dường như đang phàn nàn tất cả những chuyện phiền hắn thấy nhàm chán.

"Vì bọn họ nói với anh nên dạo này bắt đầu liên tục tìm bác sĩ tâm lý cho tôi?"

"Quả thật tôi nên xin lỗi cậu đấy Phó."

Phó quan Trương nghe hắn nói vậy, xấu hổ quẹt chiếc mũi lạnh cóng: "Tôi không ngờ bọn họ ngu ngốc như thế, cho rằng cậu bị tổn thương vì phải chiến đấu không thấy lúc kết thúc, từ đó cần chữa trị."

"Một lũ ngu xuẩn... Đương nhiên tôi không phải, chỉ có mấy cậu ấm mảnh mai lớn lên trong nhà kính mới ngủ không yên vì giết một vài tên tội phạm đáng chết mà thôi."

Phó Bạc Vọng gần như muốn bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng cứng lại, đột ngột biến mất như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn cắn răng, rít một hơi thật mạnh như che giấu.

"Tôi khát khao có cuộc sống như vậy, không có gì đáng xấu hổ khi thừa nhận cả, chỉ cần còn kẻ địch có thể giết thì tôi mới còn sống, xưa nay không cần dựa vào điều gì..."

"Nhưng cậu đã tìm thấy đáp án khác."

Phó quan Trương không tiếp tục nhìn khuôn mặt mất tự nhiên của chiến hữu nữa, ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời tối tăm như vực sâu.

"Trong lúc chiến đấu trường kỳ bất chấp hậu quả, cậu vẫn tìm thấy thứ giúp cậu cảm nhận được sự sống... hoặc nói là người."

"Không."

"Dù kết quả thế nào đi chăng nữa, đây là dấu hiệu tốt."

"Tôi đã phá hỏng rồi."

"Điều này chứng minh cậu không phải máy móc chỉ biết chiến đấu, cậu cũng là người có máu thịt, là người bình thường."

"Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó, trông anh như trẻ con nửa đêm tìm mẹ tâm sự vậy."

"Hẳn bố cậu sẽ không đồng ý nếu cậu nói tôi như vậy."

"Hừ."

Phó quan Trương bật cười, cũng theo đó vui lên, vỗ vai Phó Bạc Vọng: "Lạc quan lên, Phó, đã rung động lần một sẽ có lần hai thôi."

"Vậy à?"

Phó Bạc Vọng từ chối cho ý kiến, điếu thuốc trong tay hắn nhanh chóng cháy hết, dập tắt trước khi ngón tay bị bỏng rồi cất vào hộp.

Có tiếng sột soạt dần tới gần trong bóng tối, Phó Bạc Vọng không nhìn, mới nghe thấy tiếng đã lấy súng điện bên người bắn một phát, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống, sau đó là mùi máu tanh nồng không giống của con người.

Loại tiếng động này thường xảy ra, đồng thời cắt ngang cuộc trò chuyện giữa đêm của hai người.

Phó quan Trương đứng dậy tiến tới, dẫn theo mấy người xử lý thi thể quái vật, nhân tiện truy tìm dấu vết nơi chúng có thể chui vào.

Đêm hôm nay không phải phiên gác đêm của Phó Bạc Vọng, sau khi xác nhận vấn đề không nghiêm trọng lắm, hắn lại uống thêm hai hớp rượu cho ấm người rồi quay về doanh trại ngủ.

Có lẽ vì trò chuyện cùng người bạn lâu năm, đêm hôm ấy Phó Bạc Vọng ngủ rất sâu, cũng mơ thấy ác mộng vừa dài vừa khó chịu.

Giấc mơ rất hỗn loạn, bị cắt thành từng đoạn ngắn không liên tục.

Hắn tưởng mình sẽ lại mơ tới cảnh người máy rơi xuống vách núi như những cơn ác mộng trước đó, rõ ràng là tay chân bằng máy, vậy mà lại ngã thịt nát xương tan trong giấc mơ của hắn.

Cả đời này hắn đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết lẫn máu tươi, rõ ràng đã biết cấu tạo cơ thể con người, nhìn thấy mọi vết thương, biết máu tươi sẽ phun ra như thế nào, nếu nội tạng bị vỡ sẽ có màu và hình dáng ra sao.

Mà tất cả những kinh nghiệm và ký ức đều trở thành một phần đẩy hắn từng bước tới tuyệt vọng trong cơn ác mộng, khiến cơ thể kia trở nên chân thật nhất trước mắt hắn, cũng thành dáng vẻ sắp chết tàn khốc nhất.

Hắn chưa từng sợ cảnh tượng ấy, cơn chết lặng từ lâu dần mất khống chế qua cơn ác mộng.

Dần dần, Phó Bạc Vọng rất bài xích nằm mơ.

Lần này lại không giống.

Không có rơi xuống, chết đi, dường như thời gian đã đi vào một thế giới song song khác, chỉ chớp mắt đã mấy năm trôi qua.

Ở nơi đó, hắn có tất cả mọi thứ hắn muốn.

Điều không hoàn hảo duy nhất là ánh mắt Hạ nhìn hắn không hề vui, người máy được hắn nâng niu trong lòng bàn tay thà ngồi trong góc vườn hoa ngắm kiến cả ngày cũng không muốn nhìn hắn lấy một cái, còn nổi giận vì hắn lỡ đạp chết mấy con lúc tới gần.

Nhưng không sao.

Dù vậy, trong mơ hắn vẫn thấy thoả mãn, có được nhiều thứ... hắn không chiếm được, người khác cũng sẽ không có được.

"Tôi sẽ cho em toàn bộ những gì tôi có."

Thậm chí hắn còn thầm oán giận nghĩ, tôi đã không giữ lại gì, vì sao em vẫn giận tôi?

Hắn dùng bất cứ cách nào để dỗ người kia vui vẻ.

Dù đối phương tươi cười đón nhận, dù đối phương nổi giận, đánh chửi thế nào cũng quan trọng... nhưng dù là đánh chửi cũng không có.

Dù Hạ luôn luôn có ý định chạy trốn, hắn cũng vui vẻ chơi đùa với cậu.

Nhưng dù là vậy vẫn là tiệc vui chóng tàn.

Cảnh mơ ngắn ngủi, gần như chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng và những đoạn cãi nhau trôi qua, chớp mắt kéo đến mấy năm sau.

Thế giới rung chuyển, chẳng biết từ lúc nào, càng ngày càng nhiều người trở thành kẻ địch của hắn.

Mà hắn từ trước tới giờ chỉ thắng trận lại liên tục bại lui.

Đế quốc đang dần biến đổi, sau lần này, rất nhiều người biến thành tù nhân, nhưng trong lòng vô số người, hẳn hắn mới là người nên bị bắt đi nhất.

Bên ngoài tòa nhà cao cao, vô số người máy tạo thành đội quân đông nghìn nghịt.

Phó Bạc Vọng ôm người khó khăn lắm mới đạt được lần cuối rồi nhìn ra bên ngoài.

Dường như chỉ trong thời gian ngắn, Trần Tiếu Niên đã thay đổi rất nhiều, bên cạnh là Lục Hành Thâm tay nắm quyền trượng, cải tạo cơ thể hơn phân nửa, có thể khống chế toàn bộ máy móc.

Một khi hai người này bắt tay thì đã đến tận thế của thế giới.

Phó Bạc Vọng trong mơ cố gắng đánh thức chút lý trí, nhịn không được chất vấn bọn họ, làm tới mức này vì một người máy, chẳng lẽ lại không thèm đặt vận mệnh của con người vào mắt?

Chất vấn bọn họ, cũng đặc biệt chất vấn Lục Hành Thâm.

"Anh đang đối địch với con người! Chẳng lẽ anh không nhìn thấy bao nhiêu người vô tội thương vong ư?!"

Trong mắt Lục Hành Thâm là một khoảng đen tối, dường như không có bất kỳ tia sáng nào có thể soi rọi trong đó, giống hệt một vực thẳm chết chóc.

Hắn mệt mỏi nói.

"Tôi không quan tâm."

Dưới cái nhìn chằm chằm khiến người khác sợ hãi của đôi mắt kia, toàn bộ căn phòng như "sống" lại.

Cửa sổ, sàn nhà, trang bị chống trộm, máy móc bảo vệ đều bị điện giật quấy nhiễu mất khống chế, trong chớp mắt dỡ bỏ từng vách tường cản đường Lục Hành Thâm, để lộ người máy giấu ở chỗ sâu nhất.

Mà phía sau hắn, Trần Tiếu Niên tuyên bố thắng lợi cuối cùng, một đế quốc mới dành cho người máy lại có thêm một hành tinh làm lãnh thổ.

"Thế giới thuộc về người máy."

Phó Bạc Vọng cảm thấy toàn bộ đều sai, không phải như thế, nhưng giấc mơ không thể khống chế.

Hắn quay lại nhìn Hạ, lại thấy hai người đang chạy nhanh tới ôm nhau, thoáng chốc lóe lên ngọn lửa chói lọi.

Ngọn lửa đến từ trái tim ai đó, từ đỏ tới xanh, cuối cùng quay về trắng như màu sắc linh hồn.

Cuối cùng hắn không còn quan tâm nữa, tức giận hét với tên họ Trần kia còn không mau cứu người, Trần Tiếu Niên lại đứng trước mặt hắn tháo mũ xuống, để lộ vẻ mặt đau thương.

"Anh không biết hiện tượng quá tải không cứu được ư?"

Ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt cơ thể cả hai, kéo thời gian dừng lại ở khoảnh khắc ôm nhau.

Trước khi tỉnh mộng, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng Hạ vang lên bên tai.

"Tôi đã từng tới thế giới này, tôi không hối hận."

Phó Bạc Vọng mở choàng mắt, trái tim trong ngực đập mạnh.

Giọng nói kia nói cậu không hối hận, nhưng giờ phút này, Phó Bạc Vọng lại thấy hối hận chưa từng có.

Cũng may...

Cũng may đó chỉ là mơ.

Sau khi mọi thứ kết thúc, ảo giác đã từng có được cũng tan thành mây khói, để lại một nỗi buồn vô hạn.

Sai rồi. Đều sai rồi.

Phó Bạc Vọng bực bội đứng dậy, vô thức sờ lấy gói thuốc bên giường, lúc đụng phải hộp thuốc lá, hắn chợt khựng lại, cuối cùng vẫn cất đi.

Người máy trong mơ ghét hắn hút thuốc, hắn cũng cai, đến bây giờ cảm giác ấy vẫn còn trong đầu, lúc chạm phải hộp thuốc lá vậy mà vô thức thấy chột dạ.

Có thể... dù biết đó là sai, biết như thế sẽ chỉ khiến mọi người trở nên bất hạnh.

Như thế nào mới là đúng, như thế nào mới có thể tránh được toàn bộ bi kịch?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Phó Bạc Vọng mờ mịt.

Không ai dạy hắn nên theo đuổi người mình thích như thế nào, chuyện hắn giỏi nhất là đối phó với kẻ địch, diệt trừ mối đe dọa, nhưng những thứ này hiện không còn tác dụng, thậm chí nghĩ mãi vẫn không ra con đường thứ hai có thể đi.

Phó Bạc Vọng không phải kiểu người rụt vào mai suy nghĩ nhiều, không có được đáp án liền rời giường ra ngoài.

Bây giờ vẫn còn sớm, ở hành tinh Vĩnh Dạ không nhìn thấy bao nhiêu ánh sáng, phần lớn mọi người vẫn đang ngủ, hắn không đi gọi họ dậy.

Trước loài thực vật hình san hô có âm thanh nhỏ bé vọng đến, Phó Bạc Vọng quay lại nhìn, đối diện với đôi mắt nhỏ tròn.

Là một loài vật ngoài hành tinh lông xù nho nhỏ, không làm hại con người nhưng ngập tràn cảnh giác.

Trông thì như mèo con mà lại mọc sừng, miệng gầm gừ như đang cảnh cáo, nhìn kỹ lại, nó vẫn còn ngậm... khúc xương tối qua hắn tiện tay vứt qua một bên.

Phó Bạc Vọng không hề ngạc nhiên khi bị mấy loài vật như thế cảnh giác ghét bỏ.

Hắn biết ngay tên nhóc này không chào đón mình, vừa hay hắn cũng chỉ muốn ở một mình nên không thèm quan tâm con lông xù kia nữa, đi ngược hướng tìm một tảng đá ngồi xuống.

Không ngờ hắn không quan tâm, tên nhóc kia lại tò mò về hắn, được một lát thì xúm lại, còn ngửi ngửi hắn.

Có lẽ đôi mắt kia quá tròn, quá vô hại, cũng có lẽ đôi tai tiu nghỉu cụp xuống rất giống người nào đó, Phó Bạc Vọng do dự một lát, ma xui quỷ khiến không đuổi nó đi, sau khi ăn hết lương khô thì ném thêm một miếng xương thừa.

"Ăn xong thì cút xa vào, đạn lạc không có mắt đâu."

Con thú kia hơi nghiêng đầu, dường như không hiểu ý hắn, liều lĩnh duy trì một khoảng không xa không gần với hắn nhưng không rời đi.

Mãi tới lúc có thêm nhiều người lục tục tỉnh lại, con thú mới trốn đi.

Phó quan Trương cũng phát hiện con thú nhỏ kia, cười chúc hắn buổi sáng tốt lành, cũng phổ cập khoa học đó là sinh vật vô hại, nếu thích còn có thể bắt về làm thú cưng, rất thông minh.

"Không cần."

Phó Bạc Vọng phất tay, không cho bất cứ ai để mắt đến nó: "Anh biết mà, tôi nuôi gì chết đó, tốt hơn cứ để nó như thế."

Câu trả lời như vậy khiến phó quan Trương ngạc nhiên tới á khẩu, sau đó bật cười.

"Cũng phải."

Dù sao không có được cũng tốt hơn phải tự tay phá hủy thứ mình thích.

Phó Bạc Vọng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt lại không ngờ con thú non kỳ dị từ đó lại bám chặt hắn như cái đuôi, đi một lần kéo dài rất nhiều năm.

Chờ đến lúc nhiệm vụ kéo dài nửa đời kết thúc, có thể rời khỏi mảnh đất hoang vu, Phó Bạc Vọng mở cửa khoang phi thuyền, chờ con thú non đã lớn lên thật lâu, lại không chờ được nó chủ động tiến đến.

Hành tinh chủ đã thay đổi rất nhiều, lúc những chính khách, những người đồng hành gặp lại Phó Bạc Vọng đều nói hắn cũng thay đổi rất nhiều, không còn giống chiến sĩ chém giết đã lâu, tất cả góc cạnh đều bị mài mòn bớt, tính cách tốt hơn, cũng im lặng hơn.

Càng không giống "thượng tá Phó" tiếng xấu vang xa vì phong cách làm việc quá dữ dội trước đó.

Có người cảm thấy may mắn vì họa lớn của đế quốc cuối cùng đã biết ngoan ngoãn hơn, không còn đi đến đâu ghét đến đó, cũng có người vì thế mà lo lắng, cho rằng nanh vuốt sắc bén nhất của đế quốc đã bị mài bớt góc cạnh không phải chuyện tốt.

Mà những bàn tán ấy ra sao sẽ không bao giờ là vấn đề Phó Bạc Vọng quan tâm.

Hắn ngồi phi thuyền đi ngang qua nơi quen thuộc, từ xa nhìn về hướng nào đó thật lâu rồi lại nhanh chóng rời đi, vội vàng bước lên hành trình mới lần nữa như lúc đến.

***********************************

Lảm nhảm: Không biết các cô thấy sao, chứ tôi chỉ thấy thương Phó Bạc Vọng, cả đời đi chinh chiến cho dân thì bị ghét vì ổng cục, về sau thì lại bị shaming đủ thứ. Chính ra tôi thích ông này hơn cả hai nhân vật chính vì ổng gu tui. Đối với tôi ổng mười điểm nhưng ổng hút thuốc (chê, mùi thuốc khó thở nhắm) và không thuộc về tui hmu hmu hmu:((( Tôi chỉ mong ổng sẽ có một cái kết đẹp hơn, có người thật lòng yêu thương ổng và ổng cũng yêu thương người kia, như zậy mới thỏa lòng tuiiiiiiii:<
Bình Luận (0)
Comment