Nhân loại muôn năm
Nửa tiếng sau, cá nướng chỉ còn lại xương đầu cá.
Một đống xương cá xếp thành ngọn núi nhỏ trước mặt Lục Hành Thâm.
Qua vài lần thực hành, trước tiên Hạ Ca nhìn hắn làm mẫu, sau đó ăn luôn đống thịt cá Lục Hành Thâm làm mẫu gỡ ra.
Bước thứ hai là cậu cũng thử gỡ, gỡ xong đưa cho Lục Hành Thâm kiểm tra, trong lúc kiểm tra thỉnh thoảng còn có thể phát hiện một ít xương dăm, sau đó lấy ra rồi lại đưa cho cậu.
Hạ Ca lại ăn luôn miếng thịt cá đủ tư cách vượt tiêu chuẩn.
Chú Đức quản gia lén nhìn bọn họ, đưa một đĩa salad qua, sau đó quẹt nước mắt ra ngoài, gửi tin nhắn cho ông bạn già:
[Cậu chủ nhà tôi gỡ xương cá cho nhóc Lục, đút cho cậu ấy ăn từng miếng một! Ấm áp quá hạnh phúc quá, tôi không nỡ lòng nào quấy rầy!]
Ông bạn của ông làm quản gia ở nhà họ Trần, bình thường không rảnh rỗi như bọn họ, nghe vậy chỉ chê cười ông.
[Không phải chỉ là ăn cá thôi à, ông nhìn ông xem ha ha…]
[Ông thì biết cái gì, cậu chủ nhà bọn tôi… Ài, khi còn nhỏ cậu ấy bị ông chủ bà chủ yêu cầu rất nghiêm khắc, tất cả đều được nuôi dạy theo hướng ưu tú nhất, yêu cầu cậu ấy phải tự làm chuyện của mình, làm gì ra dáng trẻ con nổi…]
Vừa nói tới chuyện cậu chủ, chú Đức lại dông dài hơn hẳn, đặc biệt là khi nhắc chuyện quá khứ càng giống cái máy hát bật công tắc, ngập tràn cảm khái như đang nói chuyện về con mình.
[Đâu giống nhà họ Trần các ông, người một nhà cùng ăn bữa cơm, hòa thuận vui vẻ, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời về hình ảnh ấy…]
[Nói cũng đúng, ông cũng thảm quá, đi theo gia đình lạnh như băng vậy.]
Quản gia Trần nói tiếp.
[Món ăn dù ngon đến đâu, nếu không có người chia sẻ thì cũng chỉ có nhiệm vụ lấp đầy bụng mà thôi.]
[Thật ra cậu chủ Lục rất đáng yêu, vẫn còn giống lúc nhỏ…] Chú Đức quản gia lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, không ngừng khen Lục Hành Thâm đáng yêu như thế nào, vẫn là kiểu nói chuyện phiếm với người khác, hoàn toàn không giống như đang nói Lục Hành Thâm, khiến lông mày người nghe điện thoại giật giật.
Không lâu sau, Hạ Ca đã giải quyết sạch đồ ăn trên bàn, Lục Hành Thâm cũng được rảnh rỗi, tiếp tục công việc chuyên môn.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, lúc Hạ Ca chán muốn chết cũng không chịu rời khỏi căn phòng này, dù mấy lần ra ngoài tìm chuyện làm cũng nhanh chóng mang theo gì đó quay về.
Lần đầu là cầm mấy món đồ chơi nho nhỏ lấy được ở tiệc rượu, lần thứ hai là một cái cốc thủy tinh, một chén nước, một ít đường và quả mê tang cùng với các gia vị khác.
Cậu làm trò trước mặt Lục Hành Thâm, thực hiện theo những gì học lỏm được ở tiệc rượu, cắt nát quả mê tang dại đỏ rực, đổ chút đường trắng và mấy hạt muối ướp hơn mười phút, sau đó bỏ nó và những loại thịt quả khác vào ly, đổ nước vào khuấy.
Cuối cùng lại cho thêm một túi trà rút thăm trúng thưởng được, chờ nó tản ra thứ màu nhàn nhạt liền lấy túi trà ra, cho một cục đá vào.
Lục Hành Thâm bỗng ngẩng đầu nhìn cậu, vài giây sau mới nhận ra không đúng ở đâu.
“Cậu lấy cục đá kia ở đâu?”
“Từ tủ lạnh chứ đâu.”
Hạ Ca trả lời chắc nịch: “Trên đó kết nhiều đá lắm.”
“Đá đó… Thôi được.”
Lục Hành Thâm day trán, không sạch thì thôi, chỉ cần không phải cho hắn uống là ổn.
Sau khi làm xong đồ uống, Hạ Ca giơ chiếc cốc thủy tinh lên, nước trái cây chua chua ngọt ngọt vào miệng khiến mắt cậu sáng lên.
“Ngon quá! Cái này ngon quá!!”
Hương vị cực kỳ tuyệt vời!
Vì đang làm việc mà có người máy mô phỏng ngồi một bên hô hào, cho nên hiệu suất không cao lắm, Lục Hành Thâm nhìn chằm chằm cậu dốc một đống đường kính vào quả mê tang chua quá khả năng tiếp nhận của loài người là biến thành đồ uống, cuối cùng vẫn không nói gì.
Không bao lâu sau, Hạ Ca lại bưng một ly nước trái cây được làm bằng cách tương tự đến trước mặt hắn.
“Thức đêm uống cafe không tốt cho cơ thể, Lục Hành Thâm, anh thử đổi sang uống loại trà này xem?”
Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn thoáng qua, xác nhận bên trong không có cục đá kỳ lạ.
Hắn không nhận lấy ngay cũng không từ chối, đặt ly nước lên bàn.
Cái ly che khuất mắt hơi xê dịch, một cái bụng mỡ phình lên như trống chỉ trong một đêm xuất hiện trước mặt hắn.
Trên bụng là một giọt nước trái cây thấm vào áo sơ mi.
Lục Hành Thâm: “…”
Hạ Ca theo tầm mắt hắn cúi đầu, đột nhiên cứng đờ.
Ôi thôi xong.
Lục Hành Thâm lại thở dài.
Hắn thả món đồ trong tay xuống, cầm lấy gậy chống bên cạnh, kéo 996 đi ra ngoài.
“Lại đây.”
“Đi… Đi đâu vậy…”
Hạ Ca lập tức chột dạ, nhìn Lục Hành Thâm rồi lại nhìn cái bụng của mình.
Không biết là xấu hổvì cái bụng ăn đến cực hay là thấy sợ vì bị phát hiện làm bẩn quần áo.
“Đổi dạ dày, thay quần áo.”
Lục Hành Thâm vốn định hỏi lại “Cậu nói xem?”, thế nhưng bỗng sửa miệng.
Chỉ vì chuyện này mà xúc động, người mất mặt sẽ là hắn.
Đi tới đi lui, dẫn 996 tới trước căn phòng giống phòng khám nha khoa.
Hạ Ca nhớ lại chuyện lần trước, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp.
“Vẫn là vào từ đâu ra từ đó à?”
Lục Hành Thâm chuẩn bị chiếc ghế máy, chuẩn bị công cụ, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu.
“Có thể đổi chỗ lấy ra không…”
Hạ Ca đi đến bên cạnh hắn, theo hắn bận bịu chuẩn bị này nọ, từ đầu này phòng tới đầu kia phòng, Lục Hành Thâm dừng cậu cũng dừng.
“Bây giờ tôi có vị giác rồi, nó đầy như vậy, lỡ may trúng phải gì đó, chẳng phải là tôi sẽ ghê tởm muốn chết ư… Lục Hành Thâm Lục Hành Thâm, hay là anh làm mông cho tôi luôn đi, như vậy không cần phải phiền anh rửa giúp tôi mỗi lần nữa rồi, tôi có thể tự làm…”
Động tác của Lục Hành Thâm hơi khựng lại.
“Đúng là cần phải thay đổi một chút.”
“Thật không! Có thể đổi mông rồi ư!”
Lục Hành Thâm lắc đầu: “Không. Đổi dạ dày sang hình thức lên men, chuyển hóa thức ăn nước uống thành nguồn năng lượng dự trữ, như vậy khi cậu không thể nạp điện cũng có thể dựa vào chúng để phát điện…”
Chỉ là yêu cầu phải có thiết bị điều khiển lên men, thu nhỏ thể tích phần cứng trên thị trường tới một phần mười.
Cũng… không phải không được.
Lục Hành Thâm chìm vào suy tư, trong đầu suy nghĩ khoảng ba kiểu phương án thay đổi.
Hạ Ca: “Mình còn phải nạp điện nữa à…”
Lục Hành Thâm bảo cậu nằm lên chiếc ghế như ghế nha khoa, kéo một sợi dây điện vừa to vừa dài từ dưới ghế, sau đó vén bụng cậu lên.
Nhẹ nhàng xoa ấn bụng, cảm xúc mềm mại làm hắn như đang chơi đùa, kết hợp với khuôn mặt nghiêm túc khiến nó trở nên không hòa hợp.
Hạ Ca hơi hối hận vì không tiện tay mang máy ảnh chụp lấy ngay tới đây.
Lục Hành Thâm nhanh chóng giữ mắt rốn, bấm vào từ phần ngoài như cắt móng cho mèo, hơi dùng sức bấm, để lộ đầu cáp màu đen giấu bên trong.
Bàn tay cầm lấy sợi dây điện cắm chặt vào.
Cảm giác ấm áp thoải mái như ngâm suối nước nóng, cơ thể dần trở nên thoát lực lại thả lỏng theo dòng điện tràn vào cơ thể Hạ Ca.
“Ưm…”
Hạ Ca hơi nheo mắt, mí mắt bán khép che khuất ánh sáng thông báo trong mắt, đắm chìm vào cảm nhận kỳ diệu, yên tĩnh hơn hẳn.
Thì ra đây là cảm giác nạp điện.
Cậu hơi cụp mắt, cúi đầu xoa xoa bụng, nghĩ thầm hóa ra mắt rốn có công dụng khác thật.
Trong lúc không để ý, Lục Hành Thâm đã thuận tay cởi áo cậu ra luồn xuống dưới.
Lúc đống quần áo đáng thương sắp bị ném vào thùng rác, Hạ Ca chợt sực tỉnh, bật dậy như cá chép trở mình: “Nhẹ nhẹ cái tay thôi!!”
Lục Hành Thâm: “?”
“Nó chỉ hơi bẩn một chút, tôi có thể giặt sạch mà! Đừng vứt chúng đi được không, xin anh đấy…”
Lục Hành Thâm đang đứng trước chiếc thùng rác lộ ra trên vách tường, hai ngón tay nhón lấy chiếc áo sơ mi trắng bị bẩn, trông cực kỳ ghét bỏ.
Nghe người máy mô phỏng cầu xin thay cho chiếc áo, Lục Hành Thâm không khỏi hoang mang, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì.
Hắn hơi dừng lại: “Tôi sẽ mua mới cho cậu.”
“Nhưng tôi chỉ thích chiếc này! Để tôi thử xem đã, nếu giặt không sạch thì hẵng vứt!”
Lục Hành Thâm lại nhìn sang chiếc áo sơ mi trong tay, bàn tay khẽ nhếch, đổi góc đánh giá, hàng mày vẫn nhăn chặt, hoàn toàn không nhìn ra nó có gì tốt.
“Vì sao?”
“Đây là món quà đầu tiên tôi nhận được.”
Hạ Ca cho rằng điều này rất rõ ràng, làm gì có ai muốn tiện tay vứt quà đâu?
Lúc vừa tỉnh lại, trên người cậu vốn mặc quần áo, nhưng có thể là vì mặc luôn nên không có quá nhiều cảm xúc với chúng.
Nhưng chiếc này là do cậu đích thân mở ra.
Cậu còn nhớ trên bao bì được quấn một dải lụa màu vàng, dùng hộp trong suốt đóng gói, cho dù là gấp lại bỏ vào nhưng lúc lấy ra lại không hề có nếp gấp.
Lục Hành Thâm trả lại quần áo cho cậu, không biết là vì bị thuyết phục thật hay không muốn phí lời.
“Tùy cậu.”
“Lục Hành Thâm, chờ đổi sang cái dạ dày có thể chuyển hóa điện năng rồi, có phải tôi không cần nạp điện nữa không?”
Hạ Ca tưởng tượng tới cuộc sống lúc đó, bỗng cảm thấy chờ mong.
“Cảm giác nạp điện rất dễ chịu, liệu ăn cơm vào sẽ trở nên thoải mái vậy không?”
“Nghiêm túc mà nói thì bây giờ chưa xác định được.”
Lục Hành Thâm lục lọi hộp dụng cụ, cuối cùng tìm được một tuýp keo trong suốt màu đen, sau đó khẽ gõ vào đỉnh gậy chống, một màn hình hiện ra trước mặt, bắt đầu sắp xếp kiểm tra các tài liệu cần thiết.
Hắn vừa suy nghĩ vừa bình tĩnh trả lời: “Có khả năng là 50%, đồng thời trong tình huống lý tưởng nhất có thể làm được như vậy, nhưng tần suất ăn và sức ăn của cậu cũng sẽ rất cao.”
“Ngày ba bữa đủ không?”
“Trong tình huống như vậy, xác suất 70% là được, ăn ba bữa cũng đủ.”
Hạ Ca bỗng mỉm cười, mũi chân nghịch ngợm không hề nhúc nhích: “Chẳng phải thế thì cũng giống người ư.”
Nghe câu nói kia, động tác của Lục Hành Thâm bỗng khựng lại, quay đầu nhìn cậu.
Vẻ mặt của người máy mô phỏng cực kỳ hiền hòa tự nhiên, hệt như đang nghĩ đến chuyện khiến người ta hạnh phúc.
Nếu bác sĩ Lý hay bất kỳ ai ở đây đều sẽ cảnh giác ngay.
Thậm chí nếu Phó Bạc Vọng nghe thấy câu ấy sẽ xem nó như chứng cứ, dẫn người máy mô phỏng đi thẩm tra, nghiệm chứng xem có suy nghĩ nguy hiểm muốn trở thành con người hay không.
Lục Hành Thâm chỉ nhìn cậu một lần, mang theo chút bất ngờ.
Hắn vẫn luôn quan sát từng lời nói hành động của UR996, mấy ngày trôi qua, hắn thậm chí còn nghi ngờ người máy này đã sớm xem mình như người sống.
Không phải trước đó chưa từng có tiền lệ, nhưng kết cục cuối cùng thường không tốt, đối với những gì mình tự nhận thức được cùng với sự thật khách quan được đưa vào, chỉ cần một chút chênh lệch sẽ hủy diệt ý thức mới sinh ra.
Nhưng 996 lại quá bình tĩnh tỉnh táo.
Hắn nói với giọng cực kỳ bình thường, hệt như đang nói chuyện hàng ngày: “Có nhiều lúc làm người cũng không tốt vậy đâu.”
Hạ Ca lười biếng không muốn cử động, nghe xong vẫn nghiêng người, bày ra vẻ lắng tai nghe hắn nói.
“Không tốt chỗ nào?”
“Loài người rất yếu ớt, sẽ sinh bệnh, bị thương, sẽ đau.”
Lục Hành Thâm lời ít ý nhiều nói mấy câu: “Sẽ xúc động, lúc bị kích thích và mất khống chế cảm xúc sẽ không khác gì so với động vật chỉ có bản năng mà không có đầu óc.”
“Có sao đâu.”
Hạ Ca nghe xong, hoàn toàn không hề dao động, những chuyện đó cực kỳ bình thường đối với cậu.
“Tôi thích con người, dù không hoàn hảo hay nhiều khuyết điểm cũng không ảnh hưởng tới thích hay không.”
Lục Hành Thâm thất thần, nhập liệu thành một lỗi chính tả.
Hắn âm thầm sửa lại, ừ một tiếng.
“Cũng như tôi rất thích anh, không phải vì anh cực kỳ giỏi, đến một ngày nào đó Lục Hành Thâm anh xúc động, thay đổi cảm xúc, tôi cũng sẽ không ghét anh, vì anh rất tốt với tôi.”
Hạ Ca mỉm cười: “Nhưng anh yên tâm, không phải lúc nào tôi cũng muốn biến thành người đâu, được như bây giờ tôi đã hài lòng lắm rồi.”
Quá tham lam chẳng những dễ thất vọng mà còn mất nhiều hơn được, đến cả những gì mình có trong tay cũng sẽ vuột mất, đây là điều cậu hiểu rõ nhất.
Lục Hành Thâm cất miracast đi, đặt thùng dụng cụ bên ghế cải tạo, đứng cạnh Hạ Ca.
Ánh đèn chói lóa chiếu qua, Hạ Ca nằm yên ngược sáng nhìn lên, không thấy rõ vẻ mặt của Lục Hành Thâm.
Tai cậu bị kéo một chút, giọng nói của Lục Hành Thâm lờ mờ vọng đến.
“Đừng lúc nào cũng treo chữ thích bên miệng.”