Chân thành muôn năm
Cửa Tây là chiếc cổng hoang phế nhất toàn đại học Đô Lâm.
Ba cửa khác lúc đông người thường rất sôi động, trang trí cũng rất đẹp, giữa cửa có suối phun, hông cửa có hoa văn điêu khắc.
Nhưng cửa Tây lại rất bí mật, yên tĩnh, cách gần đó cũng chỉ có phòng ký túc xá cho nhân viên trong trường và một rừng trúc xanh um tươi tốt, ngoài cửa chỉ có một con đường nhỏ hẹp, không có bất kỳ cửa hàng, trạm bus nào, chỉ có một bãi cỏ thật lớn.
Nghe nói ban đầu khi xây trường, cánh cổng này cũng được gom vào phạm vi sân trường, nhưng sau khi gặp phải các vấn đề về kinh phí, quy hoạch thì bãi cỏ bị liệt vào danh sách hết hiệu lực, các thương gia lại lo ngày nào đó trường có thêm tiền, mua mảnh đất này về xây trường nên cẩn thận giữ gìn không cho ai tới mở tiệm.
Cứ vậy kéo đến ngày hôm nay, nơi đây trở thành địa điểm gặp mặt tuyệt vời trong mắt Phó Bạc Vọng, cực kỳ phù hợp với ý muốn thanh tịnh, ít người, không có vật che chắn tạo điều kiện cho lưu manh ẩn nấp, lại không canh chừng nghiêm ngặt như ba cổng khác.
Khi Hạ Ca đến, mấy tên lưu manh hoặc nằm hoặc lê lết thành một hàng, trông cực kỳ quỷ dị.
Bên cạnh còn có một cái cáng trống không, bên trên có huy hiệu thêu của trường.
Sở Việt nhe răng cười, giải thích đó là của mình.
Không bao lâu sau, Nhan Hiểu Phong cũng tới, một tổ bốn người đứng trên bãi cỏ nghe đám bắt cóc ủ rũ cúc cung xin lỗi.
Cảnh tượng vô cùng quái lạ.
Phó Bạc Vọng đứng một bên chèn ép mấy tên kia, cho rằng thái độ của chúng quá qua loa, trông như chưa ăn cơm.
"Trước kia lúc chúng mày làm xằng làm bậy năng nổ thế cơ mà, bây giờ diễn cái gì. Làm lại!"
Nói xong đá một phát vào người tên lưu manh tỏ vẻ bất mãn nhất, tên lưu manh kia vốn đang cúi đầu, nửa thân trên còn chưa kịp nâng lên, bị hắn đạp một phát như thế thì lập tức quỳ phịch xuống đất với tư thế chó đớp phân.
Đầu đập xuống đất.
Hạ Ca đứng đối diện gã, khoảng cách chợt rút ngắn khiến cậu sợ sệt lùi lại vài bước, phất tay: "Được, được rồi."
"Vậy à."
Phó Bạc Vọng muốn hút thuốc, hắn sờ vào túi, lại nhớ ra những thứ này không thể đưa vào trường học nên đã bị hắn bỏ lại trên xe.
"Mấy tên này sẽ bị đưa thẳng vào ngục trên đến một tinh hệ khác, em không cần lo sẽ bị chúng trả thù."
Nói xong, hắn sửa lại từ nào đó trong câu: "Các em không cần lo."
Hạ Ca âm thầm dời mắt, thầm nghĩ tôi đâu sợ cái này?
Dù cậu đã từng chứng kiến biết bao cảnh sinh lão bệnh tử trong bệnh viện, dù đã từng thấy một cụ già tắt thở lúc lâm chung ngay trước mặt mình, cậu vẫn không thể thích nổi cảnh tượng bạo lực máu me như vậy.
Tên trộm phạm lỗi cứ để pháp luật trừng phạt là được.
Lời này nghe như đang dạy đời thượng tá, cho nên cậu không nói.
Phó Bạc Vọng không hài lòng lắm: "Tôi không thấy chúng ăn năn chỗ nào cả, cứ tùy tiện giam lại sẽ rất hời cho chúng."
Dù sao ăn trộm cũng không phải tội gì nặng, tàng trữ hàng cấm nghiêm trọng hơn, tội cướp bóc và cố ý gây thương tích thì tàm tạm, nhưng cộng lại vẫn chưa đủ để tử hình.
Chỉ là một đám nhân chứng dơ bẩn.
"Thượng giáo, tôi nói vài câu được không?"
Nhan Hiểu Phong luôn giữ im lặng, làm giảm cảm giác tồn tại đột nhiên lên tiếng.
Ba người khác lập tức nhìn cô, nhất là Trần Tiếu Niên hiểu rõ cô nhất, bình thường không thích nói chuyện nhưng phát ngôn câu nào chắc câu đấy.
"Nói."
"Nếu bị ép xin lỗi hoặc dùng vũ lực sẽ rất khó để ăn năn, cũng không thể khiến chúng thay đổi suy nghĩ, hiểu được khó khăn của sinh viên đại học."
Nhan Hiểu Phong thản nhiên nói: "Ví dụ như tham gia lao động cải tạo trong tù, trải nghiệm cái gì gọi là nỗi đau "Ngày mai deadline đến đít mà bản thảo như đống giấy lộn còn bị người ta thó đi chùi mông"."
Hạ Ca trợn mắt.
Phó Bạc Vọng nhíu mày: "Cô chắc chắn mình không xin xỏ thay chúng chứ?"
"Dù sao trông chúng không thông minh cho lắm." Nhan Hiểu Phong mỉm cười: "Đối với người thông minh, ngày ngày học tập là một chuyện cực kỳ thú vị, nhưng đối với mấy tên ngu đần thì sẽ rất đáng sợ. À, tôi không có ý khinh thường người ngu, ý tôi là ai cũng có sở trường riêng, chắc chắn cũng có sở đoản, dù làm sao đều không học nổi, một khi bắt đầu học sẽ rất đần độn."
Phó Bạc Vọng hiếm khi im lặng suy tư.
Chuyến này có được kết quả lẫn đề nghị như vậy đúng là ngoài dự liệu của hắn
Nói chuyến đi này để góp vui cho bốn tên ranh con kia là chuyện không thể.
Dù không có việc này, hắn cũng có chuyện khác phải làm, nếu không phải con người cần ăn uống ngủ nghỉ, có thể hắn sẽ làm việc liên tục thâu ngày thâu đêm.
Nhưng sau khi mấy tên lưu manh kia khai ra vài chuyện, trực giác nói cho Phó Bạc Vọng biết bọn họ vẫn còn việc giấu diếm.
Nhất là những chuyện liên quan tới Lâm Ngọc Âm.
Dù lúc ấy khẩu cung của bọn chúng đều thống nhất muốn bắt Lâm Ngọc Âm chỉ là vì trông tên này yếu nhất, hơn nữa còn rất giàu.
Dẫn bọn chúng đến gặp Lâm Ngọc Âm lần nữa có thể sẽ có thu hoạch. Suy nghĩ ấy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Phó Bạc Vọng kể từ ngày hôm đó.
Lúc tìm người chế tạo mặt dây chuyền kia làm quà, có chiến hữu chọc hắn, hỏi có phải mục đích tặng quà không đơn giản, muốn bắt lấy trái tim người đẹp hay không.
Phó Bạc Vọng không phủ nhận cũng không khẳng định.
Quả thật hắn có ý đồ riêng, cũng có mục đích, việc này không tính là mâu thuẫn đối với một thượng tá thường xuyên tiếp xúc với mặt tối của thế giới.
Lấy món đồ suýt nữa đã đoạt mạng Lâm Ngọc Âm chế thành trang sức, hắn cần quan sát khi Lâm Ngọc Âm thấy thứ này sẽ có phản ứng gì hay không.
Dù không có phản ứng, nếu Lâm Ngọc Âm liên quan tới sự kiện này thật, dù là nông hay sâu... Cũng có thể trở thành một lời nhắc bất cứ lúc nào.
Nhắc nhở y có người muốn đoạt mạng.
Nếu Lâm Ngọc Âm hiểu thật sẽ chỉ thấy yên tâm vì đám tội phạm đã đền tội.
Phó Bạc Vọng không rõ rốt cuộc là mình hi vọng y trong sạch hay hi vọng y có liên quan.
Chuyện từ hôn không hề dễ, nhưng nếu Lâm Ngọc Âm có liên quan tới hàng cấm, vậy cũng coi như hắn có lý do chính đáng để từ hôn.
Đến lúc đó Phó Bạc Vọng không cần duy trì kế hoạch ban đầu của mình nữa, quá tốn sức.
Suy xét thật lâu, hắn đưa mắt nhìn sang mấy tên lưu manh, phát hiện có tên chẳng thèm ngó ngàng gì tới đề nghị kia, thậm chí còn cười khẩy, có tên thì trông nghiêm túc hẳn lên.
Dù như thế nào đi nữa, hôm nay hắn đã đạt được mục đích rồi.
"Cũng không tệ."
Thấy Phó Bạc Vọng nghe theo đề nghị, không có ý định biểu diễn trình diễn hình phạt riêng, Hạ Ca thở phào một hơi.
Một ngày đầy chấn động cuối cùng cũng kết thúc.
Hạ Ca sợ lại bị Nhan Hiểu Phong hỏi chuyện thi thể dục nên vội vàng tạm biệt ba người bạn, đi về với bác sĩ Lý.
Dù bác sĩ Lý chờ ở nơi khác nhưng vẫn biết chuyện thi thể dục, nghe Hạ Ca bảo muốn nói cho Lục Hành Thâm thì hoàn toàn không hề bất ngờ.
"Cũng không tệ lắm."
Bác sĩ Lý cười ha ha, dường như không thèm quan tâm Lâm Ngọc Âm có gặp rắc rối vì chuyện này hay không.
"Cậu cũng đừng lo vì nhận được mấy lời mời tham gia câu lạc bộ, không sao đâu, bây giờ chúng ta đi ăn nhé?"
Hạ Ca nằng nặc đòi gọi Lục Hành Thâm đi ăn cùng.
Bác sĩ Lý lắc đầu: "Cậu ta hả, cậu ta đang bận ở bên Lâm Ngọc Âm rồi, bây giờ Lâm Ngọc Âm vừa khỏe lên chút, cậu ta trốn được một lúc nhưng không trốn được cả đời."
Hạ Ca không hiểu lắm, nhưng nghĩ nếu đã vậy thì đi ăn với bác sĩ Lý cũng được, còn bàn với anh ta nên ăn gì trên đường đi.
Nhà họ Lâm.
Lục Hành Thâm thả tách cafe trên tay xuống, khẽ chạm lên trí não mấy lần.
"Sao vậy?"
Lâm Ngọc Âm khẽ dò hỏi, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt cán thìa: "Mọi chuyện... Suôn sẻ không?"
"Rất suôn sẻ."
Lục Hành Thâm vừa nói vậy, Lâm Ngọc Âm lập tức thở hắt ra.
Dù sao trông người máy kia không đáng tin lắm, hơn nữa đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, y rất lo nó sẽ phạm sai lầm.
"Nhưng mà..."
Lục Hành Thâm còn chưa dứt lời đã nhanh chóng nói thêm một câu: "Hình như suôn sẻ hơi quá."
Lâm Ngọc Âm tỏ ra nghi ngờ.
"Bây giờ cậu là người nổi tiếng trong trường rồi."
Dù đang trần thuật sự thật như thế nào, Lục Hành Thâm đều có thể bình tĩnh, trấn định tự nhiên, nhưng dù là vậy, Lâm Ngọc Âm vẫn có thể thấy ánh mắt hắn lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
"Người nổi tiếng...?"
Lâm Ngọc Âm càng hoang mang hơn, y vốn đã rất nổi tiếng rồi, không rõ rốt cuộc là thế nào.
"Lần đầu nhảy sào đã cùng cậu Sở phá kỷ lục trường, đạt thành tích gần với tiêu chuẩn vận động viên, lần đầu leo núi đã leo lên tới đích cùng lúc với trưởng câu lạc bộ leo núi..."
Lục Hành Thâm nói đến đây, vô thức mím môi, gằn từng chữ một.
"Thiên tài thể thao."
Lâm Ngọc Âm: "..."
Lục Hành Thâm nâng chén lên uống thêm một hớp cafe, mượn động tác che đi nụ cười nhàn nhạt.
"Sao có thể..."
Lâm Ngọc Âm ngơ ngẩn: "Sao, sao tôi có thể là thiên tài thể thao đây, chẳng lẽ người máy kia không biết rõ tình hình à? Không phải anh đã nói với nó chỉ cần đạt điểm thi tiêu chuẩn là được ư?"
"Tôi cũng không rõ, nhưng có thể cậu ta hiểu sai ý tôi."
Lục Hành Thâm giải thích: "Khả năng lý giải ngôn ngữ của trí tuệ nhân tạo khác chúng ta, lúc ấy tôi chỉ nói đừng cố gắng quá, thành tích đạt tiêu chuẩn là được, nhưng quên nhắc cậu ta đừng thể hiện quá xuất sắc."
"Đó là người máy do anh tạo ra, sao có thể không hiểu điều này được?"
Lâm Ngọc Âm nói, nghĩ đến những điều phải đối mặt khi quay lại trường học, cơn kích động dâng lên, trong lúc nói vô thức cao giọng, tốc độ nhanh hơn.
"Nó biết tất cả dữ liệu của tôi! Biết tôi là kiểu người như thế nào, biết tôi sức khỏe yếu, không thể thất thố trước mặt mọi người, nhưng nó vẫn làm những chuyện như vậy... Người máy mô phỏng này, nó..."
"Lâm Ngọc Âm, cậu bình tĩnh đi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Ngoài ý muốn thật ư?"
Nhắc Lâm Ngọc Âm bình tĩnh, cậu ta bỗng bình tĩnh lại thật, thở sâu mấy hơi, cụp mắt im lặng mấy giây.
Lúc cất tiếng trở lại, giọng cậu ta trầm hẳn xuống, cơn mất khống chế ban nãy hệt như ảo giác, chỉ sau mấy lần hít thở đã quay về vẻ lạnh nhạt, thản nhiên nói.
"Hành Thâm, anh đã tạo ra một người máy mô phỏng tiệm cận trí tuệ nhân loại, cực kỳ cực kỳ thông minh, một khi nó sinh ra ý thức riêng... Có khi nào sẽ cố ý làm một số hành động khác thường khiến người ta chú ý không?"
"Thật à, cậu cho rằng người máy mô phỏng cố ý làm như vậy?"
Lục Hành Thâm từ chối cho ý kiến, cũng không quá kích động, chỉ dẫn dắt Lâm Ngọc Âm nói tiếp.
"Tôi nghĩ, thay vì nói là cố ý, còn không bằng nói nó đang làm những việc tôi muốn nhưng lại không làm được."
Không biết Lâm Ngọc Âm nghĩ đến điều gì, khuôn mặt dịu đi, mỉm cười nhàn nhạt: "Nếu tôi cũng có thể có một cơ thể khỏe mạnh, có cơ hội rèn luyện hàng ngày, tôi cũng sẽ muốn được như nó hôm nay, dốc hết sức mình thể hiện, chảy mồ hôi dưới ánh mặt trời, chứng minh bản thân rất xuất sắc."
"Ý cậu là, hôm nay cậu ta làm như vậy không phải vì ngoài ý muốn mà vì bất cẩn dùng sức quá mạnh trong lúc bắt chước cậu."
Đáy mắt Lục Hành Thâm mang theo ý cười lạnh lẽo: "Cho nên vì quá thông minh mới diễn quá sâu?"
"Đúng vậy, nếu là như thế thì chắc nó không có ác ý, làm vậy cũng không phải muốn hại tôi mà vì muốn tốt cho tôi."
Lâm Ngọc Âm cười khẽ: "Không hổ là người máy do anh Lục thiết kế, thật đặc biệt."
Lục Hành Thâm nhìn y, khuấy nhẹ chiếc thìa nhỏ trong cốc, chợt nghĩ gì đó, cúi đầu thả một cục đường vào trong.
Lần nữa nếm thử, quả thật hơi ngọt.
Lâm Ngọc Âm không khỏi ngạc nhiên: "Anh Lục, anh bắt đầu ăn ngọt rồi à?"
"Không phải, chỉ là nếm thử thứ mới mẻ mà thôi."
Lục Hành Thâm đổi đề tài: "Thật ra để giải quyết chuyện hôm nay rất đơn giản, có hai con đường có thể chọn."
Nụ cười của Lâm Ngọc Âm càng thêm chân thành: "Tôi biết anh luôn có cách giúp tôi mà."
"Cách thứ nhất, từ nay về sau tôi sẽ cấm 996 tới trường, tiếp xúc với bạn cậu, đồng thời thanh minh thành tích hôm nay không phải thực lực của cậu mà trong lúc được bác sĩ chữa trị đã không kiểm tra, vô tình uống phải thuốc k1ch thích, tạo ra những thành tích vượt bậc hôm nay."
Lúc nghe nửa câu đầu, mắt Lâm Ngọc Âm sáng lên, đây là điều y muốn, nhưng nụ cười của y nhanh chóng cứng đờ.
Thuốc k1ch thích? Uống thứ này tham gia thi thể dục? Đùa gì vậy, dù y vô tình, đẩy hết trách nhiệm cho bác sĩ, việc đó cũng sẽ chỉ khiến y trở thành trò cười trong trường, trở thành vết nhơ không thể xóa trong cuộc đời y!
Cậu ta vội từ chối: "Không thể như vậy được!"
Lục Hành Thâm dừng nói.
"Tôi, ý tôi là, không phải như vậy sẽ cần thi lại ư? Không thể tránh khỏi kéo dài thời hạn tốt nghiệp..."
Lục Hành Thâm dịu giọng như muốn trấn an y: "Không sao, còn có cách thứ hai."
"Là gì?"
"Thừa nhận mình rất giỏi thể thao, chỉ là trong lúc bị bệnh uống thuốc không thể vận động mạnh, để UR996 đóng vai cậu lúc "Khỏe mạnh có sức sống"."
Lục Hành Thâm trầm giọng nói, làm như nghiêm túc suy nghĩ một phen, lo lắng thay cho y.
"Chẳng qua cách này vẫn có rủi ro, lập trình của cậu ta gặp vài vấn đề, có một số hành vi sẽ không giống cậu lắm, nếu xuất hiện quá nhiều sẽ rất khó để giải thích vì sao tính cách cậu thay đổi nhiều như vậy."
Tác giả có lời muốn nói: [Màn kịch OOC]
Lâm: Anh đang làm khó tôi chứ gì hu hu.