Thế Thân Ai Trúng Virus Chập Mạch

Chương 97

Chân tình muôn năm

Dì Tề rất hài lòng với tạo hình mới của Hạ Ca, nói hình dạng bây giờ quá phù hợp, chỉ có thiên tài mới nặn ra được khuôn mặt đáng yêu như thế.

Dì Tề ngắm đi ngắm lại Hạ, ôm rồi lại ôm, một lúc sau mới chịu thả tay, dẫn cả hai vào sâu trong nhà, rời khỏi cửa chính.

Trần Tiếu Niên cũng được Hạ giới thiệu cho dì Tề, nói đây là bạn mình quen đã lâu.

Hạ Ca không hiểu mấy chuyện kia lắm, cũng không biết pháp luật, dự luật gì đó của thế giới tinh tế, chỉ nói người bạn này đã giúp mình rất nhiều, còn chơi với nhau rất nhiều lần.

Vì thế phần lớn thời gian dì Tề chỉ dẫn bọn họ đi dạo vườn hoa, chơi trò chơi như hai cậu bạn nhỏ tuổi —— Mùa thu đến rồi, không ít trái cây thơm ngon được dì Tề chăm chút cũng đã chín rục.

Dì Tề lấy hai chiếc sọt trúc đưa cho mỗi người một cái, quy tắc trò chơi là mọi người hái được bao nhiêu có thể lấy đi bấy nhiêu, giữa đường Hạ Ca còn giơ tay hỏi có được ăn hết tại chỗ hay không, dì Tề nghiêm túc dặn phải rửa sạch mới ăn được.

Hái một hồi lâu, Hạ Ca hoàn toàn không hề khách sáo hái được ba loại mình thích ăn nhất, có nho, quýt, còn có mấy quả lê. Trần Tiếu Niên thì cẩn thận hơn, đầu tiên cậu ta mới tới lần đầu, chỉ đi ké theo Hạ, thứ hai cậu ta tự nhận mình sắp tốt nghiệp rồi còn bị người ta chiều chuộng như trẻ con thế này chẳng hợp lý chút nào, mà thật ra cậu ta cũng không phải chỉ tới chơi không, vì thế chỉ hái một ít cho rổ bớt trống.

Hái được một nửa, Hạ Ca may mắn nhìn thấy một tổ ong trong vườn, mấy con ong mật thỉnh thoảng bay qua bay lại, không biết có phải vì trời lạnh hay không mà rất uể oải chậm chạp.

Hạ Ca lấy máy ảnh chụp lấy ngay trên cổ, vội vàng xích lại gần, liều lĩnh chụp hình tổ ong và ong mật.

Nhìn kỹ lại thì hình dáng tổ ong rất đặc biệt.

Không biết liệu có mật ong không?

Chờ tới lúc hết giờ, hai người ra khỏi vườn trái cây, dì Tề đã bày một cái bàn dài trên đất trống giữa sân, pha xong trà hoa quả, muốn giữ cả hai ở lại ăn trưa.

Pizza trong bếp đã được hẹn giờ nướng, tiếp theo chỉ cần chờ, trong thời gian chờ, bà dẫn cả hai đi rửa hoa quả, muốn làm bánh hoa quả, mứt hoa quả hay gì khác đều được.

Hạ Ca xung phong nhận việc, muốn làm thạch hoa quả, sau khi làm xong thì chia thành mấy phần.

Một phần cho dì Tề cực tốt bụng, một phần ăn với cậu Trần, một phần cậu muốn mang về làm đồ tráng miệng sau bữa ăn cho Lục Hành Thâm và chú Đức đến chiều mới tới nấu cơm tối.

Trần Tiếu Niên xuất thần nhìn cậu cầm con dao nhỏ loay hoay với cục thạch trái cây đã làm xong, cố gắng tỉa tót.

Trước đó còn tưởng Hạ suy nghĩ đơn giản, cộng thêm có mối quan hệ tốt với dì Tề nên thích gì lấy nấy, không hề khách sáo hay xấu hổ khi lấy thêm.

Đống hoa quả nhiều loại ngập tràn xếp thành ngọn núi nhỏ trong rổ, trông có vẻ hơi tham.

Nhưng bây giờ nhìn lại, đâu phải là tham.

Thì ra lúc cậu hái chùm nho đầu tiên xuống đã tính hết phần cho mọi người.

Thạch được cắt gọn, một khối lớn chia thành mấy miếng nhỏ, Hạ Ca bưng miếng thạch nhiều hoa quả cắn một miếng, thoả mãn nở nụ cười.

Thấy Hạ vui vẻ như thế, dì Tề phấn khởi kéo bọn họ đi chọn chiếc hộp thích hợp đựng hoa quả và đồ ăn mang về.

"Được ạ!"

Hạ Ca đang làm thạch, lúc chia ra còn chưa nghĩ nên mang đi kiểu gì, định bụng cứ thế bưng về, nghe nói có hộp thì mừng rỡ reo lên.

"Dạo này gió to, lá rụng cũng nhiều, có hộp rồi sẽ không lo trên đường về bị bẩn hoặc dính bụi."

Dì Tề vừa đi vừa nói, còn gọi Trần Tiếu Niên đi cùng.

Khi thấy vô số hộp gói, hộp đựng bánh trong kho viện sĩ Tề, Trần Tiếu Niên không khỏi im lặng nghi ngờ.

Đối với một nhà nông nghiệp không có con, khách không hay ghé thăm, gần như mỗi ngày đều ở lì trong nhà... Có nhiều hộp giấy đáng yêu như vậy thật khiến người ta khó hiểu.

Hạ Ca nhìn giấy gói đáng yêu rực rỡ muôn màu nhưng không nghi ngờ chút nào, trừ vui vẻ ra thì là tán thưởng, tìm muốn hoa cả mắt, cuối cùng quyết định dùng hộp màu đỏ và một chiếc hộp vàng có con ong mật nhỏ màu cam để phân biệt.

Sau khi chọn xong, cậu quay lại nhìn Trần Tiếu Niên: "Cậu chọn được chưa?"

Trần Tiếu Niên vẫn chưa chọn, được cậu nhắc nhở, lập tức chọn một chiếc hộp màu matcha đơn giản ở chỗ gần đó.

"Cậu Trần định mang về tặng ai?"

"Tôi..."

Trần Tiếu Niên bị hỏi như vậy, không khỏi do dự: "Còn chưa biết tặng ai."

Cha mẹ ư? Bọn họ vẫn luôn bận rộn, hơn nữa thân thiết với anh trai cậu ta hơn, có vẻ sẽ không thích món quà. Thậm chí cậu ta có thể tưởng tượng ra phản ứng của cha mẹ khi đối mặt với thứ này.

Có lẽ sẽ khen cho có nhưng không chịu động vào, dù sao cha mẹ đã quen ăn những món cao cấp bên ngoài, không hứng thú gì với đồ ngọt, thỉnh thoảng ăn một chút chứ không thích gì cho cam.

Chờ đến lúc biết đồ ngọt và hoa quả từ đâu mà có sẽ lờ đi giá trị của món quà, bắt đầu hỏi cậu ta sao lại quen được viện sĩ Tề, có để lại ấn tượng tốt cho người ta không, có...

Tặng bạn... Cảm giác phải tặng ngay trong ngày mới ngon được.

Trần Tiếu Niên làm bánh kếp hoa quả, vỏ ngoài mềm mỏng, ăn lạnh là hợp nhất nhưng không hợp để qua đêm.

Dù là nhóm Sở Việt chơi thân trước đây thì dạo này ai cũng bận.

Nhất là sau khi cậu ta bận đề xuất dự luật đã ít qua lại với mọi người, bạn bè thật sự càng ít đi.

Không, dù là tới hôm nay.

Trần Tiếu Niên cụp mắt, động tác gói hộp cũng chậm lại.

Hôm nay cậu ta có mục đích riêng, muốn Hạ chưa biết nhiều về xã hội giúp mình một tay nên mới theo tới.

Trong mấy giây ngắn ngủi, tâm trạng Trần Tiếu Niên bỗng thay đổi, chợt hiểu vì sao Hạ là người đặc biệt.

Được cho phép vào không cần hẹn trước, chào hỏi xong có thể làm khách bất cứ lúc nào, còn được đối xử thân thiết như thế, dường như trước mặt không phải là viện sĩ Tề thanh cao, sống lánh đời mà chỉ là một dì hàng xóm thân thiện.

Trong tình huống, bầu không khí như vậy lại phải làm bộ hùa theo, cuối cùng đưa ra mục đích thật sẽ phá hỏng sự ấm áp này.

Trần Tiếu Niên dừng gói, Hạ Ca bên cạnh đã gấp hộp của mình, đóng kín lại.

Thiết kế của hộp giấy rất thú vị, ban đầu chỉ là bìa cứng bình thường, gấp gọn theo trình tự, không cần nhựa cây hay nhựa cao su đã có thể biến thành hộp bánh gato khó vỡ, Hạ Ca nghiên cứu một lát, không học tự thông.

Cậu thấy Trần Tiếu Niên thất thần, còn tưởng cậu Trần không rành mấy ngón thủ công như thế này nên gặp khó, chủ động xích lại: "Cậu Trần, chỗ này làm vậy này... Vậy là được rồi, để tôi giúp cậu nhé."

"Ừ, cảm ơn."

Trần Tiếu Niên đâm lao đành phải theo lao, không giải thích mình đang thất thần, mỉm cười nhận ý tốt.

Hộp gói xong được dì Tề bỏ chung vào tủ lạnh, pizza cũng ra lò, mùi thơm phô mai ngào ngạt, Hạ Ca cảm thán kéo phô mai thật dài, dì Tề đứng lên kéo sợi phô mai dài nhất có thể, sau đó đưa miếng kéo được cho Hạ đã cầm dao nĩa.

Hạ Ca ngẩng đầu ăn đuôi phô mai, sau đó nâng đ ĩa lên, ăn hết rồi bắt đầu lẩm bẩm nếu chụp lại được thì tốt rồi.

Trần Tiếu Niên ngồi bên gõ trí não mấy lần, vừa cười vừa nói: "Chụp được rồi, gửi cho cậu ngay đây."

Hạ chỉ muốn chụp sợi phô mai: "Chụp cả tôi luôn à?!"

"Ơ, thế gửi cho dì một tấm với?"

"Vậy dì đừng cho người khác xem đấy, không thì mất mặt quá."

Dì Tề cười ha ha.

Một ngày thưởng trà cứ vậy nhanh chóng kết thúc, lúc sắp về, Hạ Ca còn tích cực kể chuyện vườn hoa, kể mình trồng hoa, nói lá trà đã có thể đứng thẳng trong nước và mật ong, gửi cho dì Tề ảnh mình chụp, hẹn dì Tề lần sau sẽ tới chăm sóc cắt tỉa lá vườn hoa và nhổ cỏ dại.

Mãi tới lúc đi thật, Trần Tiếu Niên vẫn không nhắc đến chuyện nhờ viện sĩ Tề giúp đỡ, ánh mắt cậu ta không nhẹ nhàng trong suốt như những người ở độ tuổi này nhưng đã bớt câu nệ so với lúc vừa tới.

Dì Tề đưa bọn họ tới cổng, lại mỉm cười nhìn Trần Tiếu Niên: "Cậu cũng về luôn à?"

"Vâng, hôm nay rất vui, cảm ơn dì."

Dì Tề lắc đầu, ý nói không cần cảm ơn: "Dì còn tưởng cậu sẽ nhân dịp hôm nay nói chuyện gì khác, còn cố ý mang món quà đắt tiền như vậy tới gặp mặt."

Ý đồ bị nhìn ra, chỉ có thể nói không hổ là viện sĩ Tề.

Trần Tiếu Niên xấu hổ mỉm cười, lắc đầu: "Chờ lần sau cháu sẽ đến với thân phận khác chứ không phải bạn của Hạ, lúc chính thức đến gặp viện sĩ Tề sẽ nói mấy chuyện nghiêm túc tẻ nhạt kia, còn hôm nay của cháu... rất thú vị, rất phong phú."

"Đứa trẻ ngoan."

Viện sĩ Tề nhìn cậu ta, không cần nói nhiều đã có thể hiểu hết, tiến lên vỗ vai Trần Tiếu Niên cao hơn mình một chút.

"Tốt tốt, thấy Hạ có cháu để mắt, trân trọng bạn bè như vậy, dì cũng yên tâm hơn rồi. Cháu đó, không hổ là thanh niên, trò giỏi hơn thầy, thông minh hơn dì hồi đó nhiều, chờ đến lúc già rồi, chắc chắn trong viện của cháu sẽ còn rộn ràng hơn nhà dì."

Trần Tiếu Niên ứng tiếng, khẽ cúi đầu với viện sĩ Tề, quay đi đuổi theo bóng lưng Hạ Ca.

"Cậu Trần! Cậu mà chạy nhanh thế, bánh kếp trong hộp sẽ bị lắc lệch đấy!"

"Không sao, bọn họ không để ý đâu."

"Hả? Đã nghĩ ra nên tặng ai rồi à?"

"Ừ." Trần Tiếu Niên đi bên cạnh cậu, nhìn từng hàng cây lớn phủ đầy lá đỏ cuối con đường, buồn cười nói: "Nghĩ ra rồi."

***

Hạ Ca chia tay Trần Tiếu Niên ở trước cổng sở nghiên cứu, hẹn lần sau sẽ cùng đi chơi, sau đó ôm sọt đồ ăn ngon quay về.

Trong sân, chú Đức đã tới, quét dọn lá vàng rụng khắp sân thành một đống nho nhỏ khiến người khác muốn nhảy thật cao lên rồi đáp vào giữa.

"Chú Đức!!!"

Hạ Ca vươn một tay chào hỏi từ phía xa, nghe thấy giọng nói dù đã thay đổi nhưng lại mang ngữ điệu quen thuộc, chú Đức lập tức phản ứng, ném cây chổi trong tay đi.

Xa xa, Lục Hành Thâm đang bận rộn cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lập tức thấy người máy nào đó chạy thật nhanh, dường như mục tiêu là chồng lá rụng vừa quét sạch, trái tim lập tức căng lên.

Cũng may cảnh tượng khiến người ta lo sợ không xảy ra, bên cạnh chồng lá vàng rụng là chú Đức được gặp lại cậu vui tới choáng váng, vứt chổi đi chạy tới.

Chú Đức đã hơn mấy chục tuổi, là người vô cùng điềm tĩnh trong ấn tượng của Lục Hành Thâm, thậm chí còn vì lo lắng cho sự phát triển của hắn nên đã từng là một người nghiêm khắc khi hắn còn bé.

Tất nhiên một người nghiêm khắc chưa chắc đã hà khắc, nhưng đột ngột kéo một đứa trẻ khác chạy tới phòng bếp là điều rất bất thường.

Vả lại hình như trên cổ 996 có thêm một chiếc khăn quàng cổ màu cafe, sau khi vào cửa vẫn không chịu đi.

Lý Ngạn chưa rời khỏi cũng nhìn thấy cảnh tượng này, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Hôm nay chú Đức mang theo một con gà ác và một con cá sạo lớn đến, cái này chắc là chiều cháu hơn chiều con nhỉ? Giống kiểu ông sợ cháu lạnh ấy."

Lục Hành Thâm:?

Lý Ngạn càng thêm chắc chắn: "Tôi đoán chú Đức thương Hạ của chúng ta như cháu trai vậy, không phải lần trước ông ấy đi thăm cháu trai cũng mang theo gà với cá à, tiêu chuẩn thấp nhất đấy!"

Lục Hành Thâm: "... Ai là chúng ta với cậu."

Sau khi lạnh lùng phản bác, Lục Hành Thâm rời đi.

Lần này Lý Ngạn không còn ngạc nhiên vì bị hắn phũ, ngược lại nhìn bóng lưng Lục Hành Thâm chốc lát như có điều suy nghĩ.

"Lục Hành Thâm ơi Lục Hành Thâm..."

Một túi văn kiện được Lục Hành Thâm cầm lấy ném về sau: "Đừng nói nhảm nữa, đi ăn tối nhanh lên."

"Đồ keo kiệt."

Lý Ngạn đón được cái túi, nhỏ giọng chửi thề rồi đi theo.

"Bây giờ ngày nào cậu cũng sống như tiên rồi đấy Lục Hành Thâm, có điều mọi chuyện vẫn chưa xong đâu, một người bạn của tôi – cậu biết mà – lén nói cho tôi biết ai kia có dấu hiệu sắp thức tỉnh, có lẽ sẽ không biến thành người thực vật."

Lục Hành Thâm chợt đi chậm lại, biểu cảm gần như có thể dùng từ sinh động để hình dung, vẻ ghét bỏ giữa bạn bè cũng bị thu lại: "Vậy à."

Không cần chỉ mặt gọi tên cũng có thể đoán ra người được nhắc đến là Lâm Ngọc Âm.

Nói đến đây, Lục Hành Thâm không khỏi cau mày: "Đã lâu vậy rồi, phía bên Phó Bạc Vọng không có động tĩnh gì, hoàn toàn không nhắc đến chuyện từ hôn."

"Hả? Cậu nói chuyện này à?" Lý Ngạn bị hắn thay đổi chủ đề đến bất ngờ: "Nhưng đã tới nước ấy rồi, hắn từ hôn hay không còn quan trọng nữa đâu?"

Lục Hành Thâm từ chối cho ý kiến: "Hắn quá yên tĩnh."

Càng như vậy càng khiến người khác không thể yên tâm.

"Cũng phải... Đột nhiên dè chừng như vậy không giống phong cách của thượng tá."

Lý Ngạn ngẫm nghĩ, cũng nhận ra sự bất thường: "Không, thay vì nói là quá yên tĩnh hay dè chừng thì càng giống đang chờ đợi hơn, dù sao cũng không phải kiểu buồn rầu mượn rượu giải sầu, từ đây đi xuống được, nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể."

Lục Hành Thâm tiễn anh ta ra cổng, hai người đứng trước cửa, Lý Ngạn cầm lấy áo khoác ngoài trò chuyện thêm vài câu.

"Thôi thì mấy hôm nay cứ quan sát đã." Lý Ngạn thoải mái nói, nhún vai.

"Chỉ cần 4-5 ngày nữa cậu ta không tỉnh lại, thẩm phán sẽ bắt đầu, chỉ còn tuần cuối thôi, nói đúng ra... là năm ngày. Nếu như bạn tôi nói, trong vòng năm ngày này cậu ta tỉnh lại nhờ các bác sĩ không ngừng cố gắng..."

"Vậy chuyện gì cậu ta cũng có thể làm được."

Lục Hành Thâm lạnh lùng nói thêm.

Lý Ngạn nghĩ đến tình huống ấy, khó có khi im lặng.

Toàn bộ khu hàng cấm đã bị khống chế, Lân Tinh đang dần trở lại trật tự thường ngày, trong mắt mọi người, có lẽ Lâm Ngọc Âm ngủ hay tỉnh cũng không có gì khác biệt, không còn phá phách được bao nhiêu.

Nhưng hôn ước chưa giải trừ vẫn là người trong gia đình quân nhân, mức độ phán quyết sẽ khác nhau, một khi tỉnh lại liệu có đưa sự tồn tại của 996 ra ánh sáng để trả thù hoặc dùng điều này uy hiếp lại là một tai hoạ ngầm khác.

"Tóm lại tôi mang bản sao lưu này đi trước, các cậu nhớ cẩn thận."

Lý Ngạn vỗ vai Lục Hành Thâm, thấy hắn chán ghét lấy khăn ra lau chỗ anh ta chạm vào thì cười to: "Hạ còn chưa chữa khỏi bệnh thích sạch sẽ của cậu đúng là kỳ tích. Yên tâm đi, dù cậu bị cậu ấy kéo xuống nước, phải chịu cách ly điều tra một thời gian, Hạ cũng đã có tôi ở bên rồi, sẽ không để cậu ấy gặp chuyện đâu."

"Được."

Lý Ngạn bước lên phi thuyền, trước khi đi còn ngang ngược lái xe chạm nóc mái sở nghiên cứu, hạ kính xe vẫy tay với chú Đức đang vặt lông gà ác với Hạ, nhận được câu cảm thán "Bác sĩ Lý vẫn còn ở đây à!" đầy ngạc nhiên.

Sau đó nhanh chóng rời đi dưới cái nhìn sắc bén của Lục Hành Thâm.

***

Trong phòng bệnh ngập mùi thuốc sát trùng, ánh đèn trắng lạnh tỏa ra chiếu sáng phòng bệnh nhưng không khác nào giống ngục giam.

Vách tường và sàn nhà đều trắng, ngoài ga giường chăn nệm ra, đến cả cửa sổ và đường thông gió đều hàn kín đến mức người gầy nhất cũng không thể chui qua lan can, toàn bộ những vật sắc nhọn đều bị cất giấu, dù là lược cũng không để lại, cánh cửa duy nhất đã bị khoá, bên ngoài có hai người đứng canh gác.

Khó có thể tưởng tượng công trình nghiêm ngặt như vậy lại nhắm vào một thanh niên gầy ốm đã bất tỉnh hơn bốn mươi ngày, da của y trắng hơn giấy, cánh tay gầy đến mức có thể thấy hình dạng của xương.

Nhưng chính người như vậy đã ăn cắp nghiên cứu, cải tạo chip vứt đi thành món hàng cấm nguy hiểm, thậm chí qua lại với mười mấy tên tội phạm hung ác bị truy nã, chiếm một hành tinh làm cứ điểm.

Phó Bạc Vọng đứng bên giường bệnh, thăm y bằng thân phận chồng sắp cưới – hoặc là nói giám sát thanh niên đáng sợ nhìn như vô hại này.

Hắn đã sớm nhận ra sự bất thường từ Lâm Ngọc Âm, nếu không phải có người máy kia xuất hiện, giả thành Lâm Ngọc Âm lâu như vậy, có lẽ hắn đã sớm phát hiện ra dấu vết.

Sau một tháng trở về, những người ở Lân Tinh bị tra xét một lần, đối chiếu vô số nhân khẩu mất tích, lén chạy, lẩn trốn, thậm chí đã đăng ký chứng tử.

Trong số đó có những kẻ độc ác tội không thể tha, cũng có những người đáng thương, tự cho là đã sống trong xã hội Utopia không cần âu lo, vô tư vô lự.

Điều này khiến việc phán quyết điều tra về sau càng thêm khó.

Nhưng việc của họ là giải quyết hậu quả, thân là thượng tá, chức trách của Phó Bạc Vọng không liên quan.

Thậm chí các luật lệ được điều chỉnh như thế nào cũng không phải chuyện hắn quan tâm nhất.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ bên ngoài không lớn hơn chiếc cửa sổ là bao, hiện đang dần kéo dài bò xuôi lên giường.

Phó Bạc Vọng che giấu hơi thở đứng im bên giường, kéo cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất tới mấy tiếng vẫn không thành vấn đề.

Hắn đã đợi lâu lắm rồi.

Nhưng đến tận lúc này, cuối cùng hắn cũng đã đợi được.

Phía bên mép giường, chiếc cặp tay theo dõi nhịp tim bỗng khẽ nhúc nhích.

Hành động rất nhỏ như ảo giác, hoặc chỉ là do người kia nằm mơ vô thức cử động, nhanh chóng biến mất.

Nếu là người giám sát hoặc ai khác đến thăm, chắc chắn sẽ lập tức báo phát hiện này cho bác sĩ chữa trị.

Nhưng Phó Bạc Vọng không hề nhúc nhích, thậm chí con mắt cũng không chớp, giữ vững hơi thở vừa trầm vừa chậm như chưa từng đứng ở đây.

Sau cử động rất nhỏ ấy, mí mắt Lâm Ngọc Âm run run, lông mi khẽ rung.

Phó Bạc Vọng vẫn không phản ứng.

Qua hai mươi phút nữa, Phó Bạc Vọng dời mắt nhìn màn hình điện tâm đồ, bỗng nhiên bật cười.

Nhịp đập trên điện tâm đồ gần như không thay đổi so với trước đây, vẫn chậm như vậy, giống hệt nhịp tim chỉ người đang ngủ say hoặc hôn mê mới có.

Nhưng dù là biến hoá nhỏ như thế, chỉ nhanh, nặng hơn vừa rồi một chút vẫn bị nhìn ra.

Đối với con người, biến hoá như vậy không đồng nghĩa với việc thức tỉnh.

Nhưng Lâm Ngọc Âm là loại [70%].

Phó Bạc Vọng bước tới gần mép giường y, cụp đôi mắt xanh sẫm như nước đọng vũng sâu, đến giọng nói cũng mang theo cảm giác vọng về từ vực thẳm.

"Lâm Ngọc Âm, cậu tự mở mắt hay để tôi giúp?"

"..."

Nhịp tim trên điện tâm đồ bỗng đập nhanh.

Phó Bạc Vọng cười mỉa: "Kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng ép tôi ra tay. Chờ dự luật mới có hiệu lực, cậu cũng chỉ được xem như bán nhân loại, tất nhiên trước đó tôi không ngại "cưới" cậu về, từ từ tra tấn một cách hợp pháp."

Nói xong, hắn lấy ra một hộp kim loại dẹt, vươn tay dán lên thiết bị giám sát bên giường bệnh.

Tất cả số liệu đều thay đổi, biến thành biểu hiện giả dối.

"Nói chuyện."

Lâm Ngọc Âm trên giường bệnh mở choàng mắt, đôi mắt tỉnh táo không hề lờ đờ mê mang.

Kế hoạch muốn vờ ngủ đến lúc tên đàn ông này bỏ đi đã chết yểu.

"Phó Bạc Vọng, anh muốn gì?"

"Chân tướng và thái độ hợp tác của cậu."

Phó Bạc Vọng cúi thấp xuống, kéo ngắn khoảng cách đủ để khiến y tắt thở bất cứ lúc nào, lạnh lùng ép hỏi.

"Người máy mô phỏng giả mạo kia..."
Bình Luận (0)
Comment