Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 3

Hai người ôm nhau một lát, hoặc phải nói là Mạnh Oánh ôm anh, người đàn ông giơ tay cầm lấy điện thoại di động nhìn qua, trên khuôn mặt đẹp trai không có cảm xúc gì khác.

Mạnh Oánh ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.

Anh phát hiện được, khóe môi nhếch lên, thuận thế cùng cô dây dưa.

Những động tác kia liền mê hoặc cô. Mạnh Oánh lại hôn lên cằm anh một cái, "Anh có ăn cơm tối không?"

"Không ăn."

"Em làm cho anh." Mạnh Oánh nói, liền từ trong ngực anh chui ra.

Vòng qua ghế sô pha đi tới phía trước, thủ đoạn bị anh hiểu rõ, người đàn ông nâng lên cặp mắt đào hoa, giống như cười mà không phải cười, "Không cần làm, lát nữa anh sẽ đi ra ngoài."

"Đi đâu?" Cô không suy nghĩ mà thốt ra.

Hỏi xong liền thấy hối hận.

Anh vẫn là ngậm lấy ý cười, lại không trả lời, xoay người cầm kính mắt đeo lên, cài lại cúc áo sơ mi, mặc áo khoác, "Trong phòng bếp có đồ ăn, đêm nay anh sẽ không trở lạị."

Thuận tay mò trong hộc tủ lấy ra chìa khóa xe, hướng cửa về phía của đi ra ngoài. Mạnh Oánh đứng tại ghế sô pha một bên, nhìn bóng lưng cao lớn của anh mà sững sờ, hai người là đang hẹn hò.

Nhưng cô hoàn toàn không biết anh đi đâu, ở đâu, người bên ngoài không biết Mạnh Oánh có bạn trai, cũng không có người biết tổng giám đốc Hoa Ảnh có bạn gái.

Cô biết mình không thể trèo cao, xưa nay cũng không đòi hỏi việc gì cũng vì ngại thân phận thấp bé nên hạn chế cất giấu. Nhiều khi, Mạnh Oánh có loại cảm giác, người đàn ông này là bởi vì tính cách chân thành của cô nên mới có thể với cô ở cùng một chỗ, bởi vì anh biết cô yêu anh.
Dù sao thì cũng là cô tự nguyện.

Trên internet từng có người nói qua: thiếu gia Hứa gia Hứa Điện đã sớm bị phụ nữ làm hư.

Cửa cạch một tiếng đóng lại.

Anh cũng không hề quay đầu lại.

Mạnh Oánh mất hứng đi nấu cơm, cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng ở.

Phòng này vốn là biệt thự, nhưng lại không có phòng khách, chỉ có một cái bàn bi-da còn có một bộ ghế sô pha bàn trà cùng TV, còn lại là phòng bếp cùng phòng tắm.

Trên lầu có hai gian phòng được trang trí đơn giản. Cô cùng anh đại đa số đều làm trên bàn bi-da.

Thỉnh thoảng sẽ làm ở ghế sô pha.

Cực ít lên trên lầu.

Lưu Cần nhắn tin qua cho cô: Ngày mai sẽ vào tổ quay phim, em đừng quên.

Mạnh Oánh: Em biết mà.

Lưu Cần: Ăn cơm không?

Còn không có.

Nhưng Mạnh Oánh cũng không định ở nhà, cô quay người lên lầu, thay đổi váy ngủ, từ tủ quần áo bên trong lấy ra một bộ quần áo để thay. Xuống lầu, đi ra ngoài, lái xe rời đi.

Không có anh ở đó, căn nhà kia cũng chẳng có gì thú vị.

Một đường trở lại nhà mình, lại nhận được tin nhắn của người nhà, ý là em trai cô chuẩn bị khai giảng, cần học phí. Mạnh Oánh đứng trước ngăn tủ pha cà phê, nhíu lông mày, mới chuyển qua một khoản tiền.

Mẹ cô nhắn lại: Oánh Oánh, con gần đây có khỏe không?

Chỉ có cho tiền, mới nhận được lời hỏi han. Mạnh Oánh không đáp, tiếp tục uống cà phê, sau đó tiến vào trong phòng bếp, làm một chút thức ăn.

Ngồi trở lại trên ghế salon, lướt Weibo.

Buổi sáng rồi mà hotsearch vẫn không ngừng giảm nhiệt.

Tất cả đều là khen Dương Đồng, hạ thấp cô.

"Mạnh Oánh chắc chắn là muốn cướp danh tiếng của Dương Đồng, nếu không thì sao lại cố ý mặc váy cùng màu.''
" Dương Đồng thật đáng thương, lại bị người ta cướp hotsearch, Mạnh Oánh định dựa hơi Dương Đồng cọ nhiệt độ bao lâu nữa đây."

Cô nhìn một lát, liền bỏ điện thoại di động qua một bên. Đứng dậy lên lầu thu thập hành lý, Lưu Cần vẫn cảm thấy mang theo Mạnh Oánh chính là tiết kiệm tiền bạc cùng công sức, cô cơ bản không cần trợ lý, một người có thể giải quyết rất nhiều chuyện.

Thu thập xong.

Mạnh Oánh trước khi đi ngủ nhắn tin cho Hứa Điện.

Mạnh Oánh: Ngày mai em sẽ vào đoàn quay phim.

Ý là lần sau gặp mặt sẽ là rất lâu, anh vẫn như cũ không trả lời. Cô tắt đèn ngủ, ngủ thật say.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Lưu Cần gọi điện thoại đến, Mạnh Oánh đã làm xong, cô kéo lấy rương hành lý mở cửa, ngoài cửa có hai người trợ lý cười nói: "Buổi sáng tốt lành, Oánh tỷ."

"Buổi sáng tốt lành." Mạnh Oánh kéo khẩu trang lên, sửa sang lại áo khoác.

Các cô tiếp nhận hai rương hành lý, đi theo sau lưng.

Có gió nổi lên nên có hơi lạnh, mùa hè lại chưa đến. Dư Lâm đi mở xe, Trần Khiết bỏ hành lí vào xe, Mạnh Oánh cúi đầu ngồi vào trong xe, Trần Khiết thuận thế kéo cửa lên.

Ở trong xe ăn bữa sáng, lại trang điểm một chút, rất nhanh liền đến sân bay, tiếng hò hét ầm ĩ, thành phố Lê là một nơi phồn hoa và náo nhiệt, lại là trung tâm vận chuyển có đầu mối then chốt trọng yếu nên lưu lượng người rất lớn, Lưu Cần đeo khẩu trang, kéo hành lý, đứng tại cửa sân bay nhắn tin cho Mạnh Oánh.

Lưu Cần: Đến trễ giờ lại gặp Dương Đồng đúng là xui mà.

Mạnh Oánh tựa lưng vào ghế, xem tin nhắn, lại nghe tiếng thét chói tai của fan hâm mộ ở bên ngoài. Điện thoại di động lại vang, cô nhìn qua.

Lưu Cần: Dương Đồng đi rất nhanh, phía trước cô ta còn có một mỹ nam nha, thu hút rất nhiều fan hâm mộ, anh đẹp trai kia còn có cặp mắt đào hoa, ông trời ơi.

Cặp mắt đào hoa.

Mạnh Oánh ngồi thẳng dậy, úp sấp bên cửa sổ, một phen kéo cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Quả nhiên.

Thấy được Hứa Điện, anh lấy kính râm đeo lên, khóe môi mang theo một chút ý cười, ý cười lại không tới đáy mắt, cặp mắt đào hoa bị kính râm che đi, không có nửa điểm cảm xúc.

Anh muốn đi đâu?

Tại sao lại không trả lời tin hắn của cô?

Dương Đồng đi sau lưng anh, đôi chân rảo bước vội vã, hai người tuy là duy trì khoảng cách nhất định, thế nhưng tầm mắt của cô chỉ rơi vào người Hứa Điện.

Dương Đồng

Lưu Cần: Em mở cửa sổ làm gì vậy? Nhanh đóng lại.
Lưu Cần: Người đi cùng Dương Đồng kia, thật đẹp trai, đáng tiếc, môi mỏng chính là người bạc tình bạc nghĩa.

Cũng không phải.

Chính là bạc tình bạc nghĩa.

Cạch

Mạnh Oánh đóng cửa sổ lại.

Tựa lưng vào ghế, không nhúc nhích.

Mối quan hệ của cô với Hứa Điện ở thời điểm này, mang một loại nhặt được tâm tình, không đòi hỏi, không sao cả. Chỉ cần đi cùng với anh, dù là một buổi tối, cũng thật thỏa mãn.

Nhưng là, lòng người không đáy.

Bây giờ.

Cô lại có chút mất khống chế.

Dùng sức cất điện thoại, cô nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới những điều mà mình phải trải qua trong nhiều năm, tất cả mọi người đều nói đó là cái giá phải trả, chưa từng có người nào hỏi qua cô, có cần thiết hay không. Muốn học đại học phải tự chính mình kiếm học phí, dù sao không có người cho, cũng không có người ủng hộ

Lưu Cần: Nếu đi ra thì gọiTrần Khiết lái xe đến cửa B.

Mạnh Oánh nhìn qua điện thoại di động, phân phó Trần Khiết.

Trần Khiết đáp ứng, lái theo dòng xe cộ đi qua, dừng ở cửa B. Lưu Cần kéo hành lý ở bên ngoài đứng chờ, mấy người xuống xe, Trần Khiết không đi cùng, Dư Lâm đẩy hai rương hành lý, Mạnh Oánh đưa tay tiếp nhận một cái, ba người đi trước gửi vận chuyển hành lý, sau đó tiến đến kiểm an, Lưu Cần vừa đi vừa nhìn điện thoại di động.

"Phi, Dương Đồng vậy mà hôm nay cũng xuất phát đi Ảnh Thị, cô ta làm gì có khả năng diễn xuất chứ."

Mạnh Oánh không có lên tiếng, lấy áo khoác mặc vào. Lưu Cần mang giày cao gót, theo sau lưng, bởi vì tới chậm, phía trước đã không ít người lên máy bay.

Lần này Lưu Cần xa xỉ một phen, đặt khoang hạng nhất, bản thân còn rất thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới Dương Đồng cũng đi Ảnh Thị, phỏng chừng không tránh được chạm mặt

Có thể Mạnh Oánh không nghĩ tới, không chỉ chạm mặt Dương Đồng, còn đụng phải Hứa Điện.

Anh lật tạp chí, kính râm đã gỡ xuống, lại mang lên kính mắt viền bạc, đầu ngón tay thon dài thờ ơ lật, cả người mười phần tự phụ, cấm dục, cô đi vào, anh cũng chỉ là giương mắt, nhẹ nhàng nhìn lướt qua, lại cúi đầu.

Giống như là không quen biết.

Tối hôm qua anh còn ở trên người cô dây dưa.

"Thật là trùng hợp." Dương Đồng ngồi bên trái Hứa Điện, mỉm cười hướng cô vẫy tay.

Đều là một người, hôm qua hai người còn lên hotsearch. Mạnh Oánh ôn nhu đáp lại cô cười một tiếng, "Thật là trùng hợp."

Dương Đồng sờ cằm, chân dài bắt chéo.

Ánh mắt đều là ý cười, giống như chưa từng có cuộc chiến nào giữa hai người. Mạnh Oánh mang theo ý cười, đi qua anh, ngồi xuống ở phía sau.

Sau khi ngồi xuống, cô chỉnh cái ghế, ánh mắt hướng về Hứa Điện.

Đầu ngón tay anh gõ gõ trên bàn, sau đó tiếp viên hàng không lại đây, hỏi Dương Đồng, "Quý khách có muốn dùng đồ uống không ạ?"

Dương Đồng cười nói: "Một ly cà phê."

"Cho anh ấy cũng một ly cà phê."

Cho anh.

Cho Hứa Điện.

Mạnh Oánh thu hồi ánh mắt, nhìn về ra cửa sổ, cánh tay chẳng có mục đích thắt dây an toàn.
Dương Đồng là kim bài của Hoa Ảnh.

Hứa Điện là tổng giám đốc Hoa Ảnh.

Đó là chuyện rất bình thường.

Giúp nhau chút cà phê cũng rất bình thường.

Cô tắt điện thoại di động, cầm lấy bịt mắt,đeo lên.

Thành phố Ảnh Thị ở phía bắc, mùa đông thường kéo dài đến cuối tháng tư, nếu chưa đến ngày mồng một tháng năm ngày Quốc Tế Lao Động thì tuyệt đối sẽ không ấm lên. Tại giữa trưa khoảng mười giờ, máy bay đến Ảnh Thị, Mạnh Oánh tuy là vừa lên máy bay liền ngủ, nhưng lần này ngủ không ngon, phía trước Dương Đồng ngẫu nhiên nói chuyện với Hứa Điện.

Tiếng nói anh trầm thấp.

Mang theo mấy phần ý cười, rất nhỏ trêu chọc, như gió mùa xuân.

Mạnh Oánh trằn trọc, nhịn đến khi xuống máy bay, cô nhanh chóng đứng dậy, gấp gáp đi ra, điện thoại di động bịch một tiếng rơi trên bàn Hứa Điện, cô sửng sốt một chút, muốn đưa tay lấy đi, anh đã cầm lên, ngậm lấy ý cười đưa cho cô, Mạnh Oánh chần chờ mấy giây, lấy đi, cầm rất nhanh, đầu ngón tay hai người chạm nhau.

Hứa Điện nhíu mày, cười nhẹ hai tiếng.

Mạnh Oánh nhanh chân rời đi, thẳng ra cửa hầm, sắc hồng bên tai mới hơi tán đi.

Sau lưng.

Dương Đồng cười hỏi Hứa Điện: "Anh chắc là biết Mạnh Oánh? Cô ấy cũng là diễn viên đó"

Hứa Điện cười như không cười nhìn cô một cái.

Dương Đồng nói: "Em cảm thấy cô ấy rất giống một người "

Người đàn ông cúi đầu chỉnh tay áo, không đáp, cầm điện thoại di động cùng máy tính, đi trước Dương Đồng, thư ký của anh đoàn trợ lý vội vã đuổi theo, vây quanh anh xuống máy bay.

Fan hâm mộ ở sân bay Ảnh Thị không nhiều bằng thành phố Lê, Mạnh Oánh cùng Dư Lâm Lưu Cần gặp nhau ở cửa ra, Lưu Cần thở dài: "Lúc đầu chị cùng Dư Lâm cũng mua khoang hạng nhất, mà không được, em chỉ có thể ngồi một mình, cảm thấy thế nào?"

Mạnh Oánh cố gắng mấy năm nay cũng có chút dư dả, mới chơi lớn một lần. Những lần trước ngồi khoang phổ thông cùng xe thương vụ, rất dễ gặp fan hâm mộ, nhiều lần Mạnh Oánh đang ngủ đều có người chụp lén cô, fan hâm mộ phần lớn đều là vì ngưỡng mộ nhan sắc của cô, cũng rất thích kỹ thuật diễn xuất của cô, nhưng lại bị Dương Đồng chèn ép, tài nguyên tốt đều bị Dương Đồng cướp đi hết.

Mạnh Oánh nhàn nhạt đáp: "Bình thường, về sau không cần tốn kém như vậy."

Lần thứ nhất trải nghiệm khoang hạng nhất lại không có cảm giác rất tốt.

"Hở? Không thoải mái sao?" Lưu Cần mù mờ.

Mạnh Oánh không trả lời.

Xe đoàn làm phim đã tới, xe thương vụ màu đen, lái xe là một người đàn ông, cười đi xuống hỗ trợ xách hành lý, nói: "Cố ảnh đế cũng vừa mới đến."

"Nhanh như vậy?" Lưu Cần lập tức có chút khẩn trương, tranh thủ thời gian lôi kéo Mạnh Oánh lên xe.

Lái xe cười cười đóng cửa xe, lượn qua đầu xe lái xe.

"Hôm nay hẳn là chỉ là cắt băng khởi động máy, chụp poster đi?" Lưu Cần cầm điện thoại di động, tiếp tục xác định, lần thứ nhất cùng lão đại hợp tác, thực sự cẩn thận.

Xem xét một vòng, xác định là hôm nay không còn việc gì ngoài chụp ảnh, trong lòng thở phào một hơi.

Cô nắm lấy cánh tay Mạnh Oánh, "Biểu hiện tốt một chút, bộ phim này phải quay thật thành công."

Thật vất vả mới giật được miếng thịt trong miệng Dương Đồng, rốt cục cũng cắn được một khối thịt ngon, nhất định phải chế biến tốt, tuyệt đối không thể lãng phí.

Mạnh Oánh cười: "Được."

Xe thương vụ tiến vào dòng xe cộ, sau lưng cũng có chiếc xe thương vụ, so với chiếc xe phía trước còn tốt hơn, Dương Đồng ở trong chiếc xe đó. Ngoài ra còn có một chiếc Hummer màu đen, cũng chầm chậm hòa vào trong dòng xe cộ, hướng tới Ảnh Thị.

Bình Luận (0)
Comment