Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 55

Phòng bếp thật lớn, bên ngoài cũng có người nói chuyện, Mạnh Oánh bị che mất tầm nhìn nên các giác quan còn lại nhạy hơn bình thường, cô có thể ngửi được mùi hương lành lạnh the mát thoang thoảng quanh chóp mũi.

Là từ trên người anh truyền đến, cô kéo tay anh xuống, quay đầu tiếp tục cắt hành tây.

Không có phản ứng.

Tiếng dao chạm với mặt thớt vang lên cạch cạch.

Nhịp tim cô đập nhanh bất thường, muốn lờ đi cũng khó.

Cô vẫn khó chơi. Hứa Điện tiến lại gần hơn, bàn tay khoác hờ lên eo cô, thấp giọng nói: "Anh cảm thấy, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, anh đều có thể "yêu" em."

Nói xong, không đợi Mạnh Oánh đáp lại, hắn liền buông tay, rời đi.

Mạnh Oánh dùng sức nện dao xuống thớt.

Cắt ra một miếng hành tây lớn, chênh lệch rất lớn với các miếng kia.

Mạnh Oánh cũng chỉ đành cắt nhỏ ra lại.

Mới có thể đều nhau.

Người này.

Lúc nào EQ trở nên cao như vậy?

Cô tăng tốc độ cắt.

Một lát sau, Di Tuyết đi đến hỗ trợ, sau đó từng món từng món được ra lò, để lên bàn. Mấy người Triệu Việt thấy thế, tụm lại giúp đỡ, bưng thức ăn, cầm đũa, xới cơm. Hứa Điện thì đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, nói chuyện cùng Hồ Nghiệp, tay cắm trong túi, vẫn là sườn mặt bất cần đời kia, thiếu gia phong lưu, ai cũng không ngờ rằng có một ngày hắn cũng sẽ nói những lời buồn nôn như vậy.

Mạnh Oánh lau lau tay, ra khỏi phòng bếp thì chạm mặt Chu Mẫn Nhi, cô ta thấy cô, ánh mắt tránh né như bị giật mình, vờ nhìn ra chỗ khác.

Mạnh Oánh nhíu mày.

Lúc này Kiều Khởi bưng cơm, thấp giọng nói: "Vừa nãy kết thúc buổi học, thầy bảo cô ta nếu muốn học thì phải thu bớt tính khí lại."

"Sao vậy?"

"Thầy cảm thấy cô ta có thành kiến với cô quá nhiều, sợ ảnh hưởng không khí lên lớp, thầy nói, nếu như cô ta còn có biểu hiện như vậy, thì sẽ không cho cô ta học nữa, vì thế cô ta cũng vào khuôn phép rồi đó."

Mạnh Oánh sửng sốt.

Cô lần nữa nhìn về phía Hồ Nghiệp.

Ông vỗ vỗ bả vai Hứa Điện, quay người đi tới, anh cũng đi theo, hai người cùng nhau đi đến, mà Mạnh Oánh chỉ cười với Hồ Nghiệp.

Hứa Điện: ". . ."

*

Ăn cơm xong, có nửa giờ để nghỉ ngơi, mọi người liền ở lại phòng khách ở tầng một, mỗi người chiếm một chỗ trên ghế sa lon, trước mặt Mạnh Oánh đột nhiên tối đen, cô ngẩng đầu, Hứa Điện lấy hộp thuốc lá ở trong tủ sau lưng cô, tay chống vào thành ghế sa lon, cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Buổi tối có rảnh không?"

"Không rảnh." Mạnh Oánh trả lời.

Hứa Điện cắn chặt cằm, sau đó gật gật đầu, đứng dậy, cầm hộp thuốc quay người đi ra ngoài.

Sau khi đi vài bước, bóp thật chặt hộp thuốc lá đến móp méo rồi ném vào trong thùng rác, đi ra chiếc xe đang đỗ bên ngoài, hắn sửa sang cổ áo rồi khom lưng ngồi xuống.

Ở phòng khách.

Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về Mạnh Oánh.

Nửa ngày sau Di Tuyết mới giật mình: "Hắn đang theo đuổi em."

Hồ Nghiệp xoa mặt, thở dài, kéo bà vợ chậm tiêu của mình lại.

Nếu không vì theo đuổi Mạnh Oánh thì Hứa Điện sẽ trì hoãn công việc ở Hứa thị để chạy đến Geneva này sao? Việc trong tay hắn làm không xuể, bận đến không có thời gian để thở.

Không phải sao, đến Geneva còn phải mở cuộc họp trực tuyến.

Kiều Khởi cười nhạo một tiếng, dựa lại gần Mạnh Oánh, nói: "Đừng đồng ý hắn, cho người khác một cơ hội đi."

"Hứa Điện ở Lê thành hô phong hoán vũ cần cô gái nào mà không có, tôi còn chưa thấy hắn theo đuổi phụ nữ bao giờ đấy, quá ly kỳ." Kiều Khởi nhìn Mạnh Oánh, muốn tìm kiếm một điểm đặc biệt nào đó từ cô, khiến Hứa Điện phải theo tới tận đây. Ánh nắng hắt lên gương mặt Mạnh Oánh, cô không cười, thế nhưng ở khóe môi mang theo lúm đồng tiền như ẩn như hiện, mặt mày rạng rỡ, giống một vầng trăng sáng.

Cô gái như vậy đúng là không tồi, đặc biệt là làn da trắng.

Khó trách.

Kiều Khởi liếm khóe môi, nhìn chằm chằm Mạnh Oánh. Cô phát giác được ánh mắt của hắn, nhíu mi, sau đó ngồi xa một chút, cách hắn xa một chút, vừa lúc lúc này, Hứa Khuynh gửi tin nhắn tới, hình như đã hai ngày rồi Mạnh Oánh chưa liên lạc với Hứa Khuynh, cô ấn mở, trả lời.

Hứa Khuynh: Có phải Hứa Điện chạy đến chỗ em rồi không?

Mạnh Oánh: Ừ.

Hứa Khuynh: Đã nói cái gì rồi?

Mạnh Oánh chần chừ một lúc, nói lại những lời Hứa Điện nói trong phòng bếp.

Quả nhiên, Hứa Khuynh trả lời lại rất nhanh.

Hứa Khuynh: EQ ngày càng cao đấy nhỉ.

Hứa Khuynh: Ý hắn là, vô luận có quá khứ hay không, hắn đều sẽ yêu em.

Hứa Khuynh: Chậc chậc.

Một câu tẩy trắng vài hành vi lúc trước của hắn.

Mạnh Oánh nghĩ thầm, Cô cũng có suy nghĩ như vậy. Cô dừng lại một chút, nhìn tin nhắn của Hứa Khuynh, nhìn một lúc lâu, mới động ngón tay trả lời Hứa Khuynh. Sau đó hai người hàn huyên một hồi, mới rời khỏi Wechat. Lại ngồi một hồi, liền lên lớp.

Mấy người trở lại tầng ba.

Buổi chiều bắt đầu thực hành.

Chu Mẫn Nhi đã thu liễm rất nhiều so với buổi sáng, lúc cùng Mạnh Oánh đối diễn, động tác rất quy củ, nói chuyện cũng dựa theo kịch bản, hai người diễn với nhau mấy cảnh.

Trong đó một cảnh là Mạnh Oánh bị Chu Mẫn Nhi ép hỏi, cô hoảng hốt lui lại về phía sau, lúc lùi nhanh đến cửa thì cửa mở, Mạnh Oánh va vào ngực của người mở cửa.

Mùi hương lành lạnh truyền đến, cô theo tính phản xạ đứng thẳng, nhưng tay của người kia ôm sát eo của cô, sau đó, môi mỏng Hứa Điện dán lên lỗ tai cô nói: "Sao em có thể đụng vào? Em biết anh muốn em đến điên rồi sao?"

Trong phòng học mấy người, Chu Mẫn Nhi một mặt kinh ngạc, Mạnh Oánh giãy dụa, Hứa Điện ghì cô lại, sau đó mới nới lỏng. Mạnh Oánh vô thức đưa tay về phía Chu Mẫn Nhi, cô kéo Mạnh Oánh lại, Hứa Điện đi qua bên người cô, thần sắc tự nhiên đi đến vị trí cũ lúc sáng hắn đã ngồi.

Lời nói vừa rồi của anh, nói rất nhỏ.

Chỉ có một mình Mạnh Oánh nghe được.

Hồ Nghiệp trừng Hứa Điện một cái, nhịn không được cầm cuốn sổ ném qua, Hứa Điện giống như mọc mắt, né đi, cuốn sổ rớt xuống mặt đất.

Hắn nhấc lên mí mắt, nhìn Hồ Nghiệp.

Hồ Nghiệp nói: "Cậu có thể theo đuổi, nhưng không thể động tay động chân."

"Cô ấy nhào vào ngực tôi." Hứa Điện tựa vào vách tường, chân dài duỗi thẳng, miễn cưỡng đáp.

Một đám người: ". . ."

Mạnh Oánh nói: "Không có việc gì, không quan hệ, đóng phim cũng ôm tới ôm lui, tôi quen rồi."

Một đám người: "Quen rồi."

Hứa Điện nhìn cô.

Mạnh Oánh cũng nhìn hắn cười cười, Hứa Điện cắn răng, hỏi: "Có thể giống nhau sao?"

Mạnh Oánh: "Giống nhau."

Đôi mắt anh sâu hơn, mu bàn tay nổi lên gân xanh, sau đó, hắn gục đầu xuống, cầm máy quay phim, mày mò, sắc mặt âm trầm, không nói thêm gì nữa.

Một chút đắc ý kia đã tan biến.

Điện thoại tích tích vang lên.

Chu Dương: Như thế nào, có tiến triển không?

Hắn quét mắt một vòng, không để ý tới.

Chu Dương: Cậu không trả lời, xem ra là còn chưa có tiến triển.

Hứa Điện: Cô ấy khó chơi, tao nói cái gì cổ cũng không phản ứng.

Qua một giây, bồi thêm một câu: Cô ấy còn nói không có cảm giác với tao.

Chu Dương: Vợ cậu ghê gớm thật, tu luyện thành tinh a.

*

Buổi chiều tập diễn phải quay chụp. Hứa Điện đeo kính mắt, cầm máy quay phim, đứng ở cách đó không xa, quay chụp, mà quay Mạnh Oánh nhiều nhất, mỗi khi hướng ống kính đến cô, đều sẽ dừng lại thêm mấy giây, trái tim trong lồng ngực đập loạn, hắn vuốt vuốt khóe môi, chăm chú quay Mạnh Oánh.

Hồ Nghiệp phát hiện.

Đi đến bên cạnh hắn, nói: "Hứa tổng, có thể công tư phân minh một chút được không?"

Hứa Điện nghiêng đầu nhìn ông một chút.

"Cô ấy không phải đang làm rất tốt sao?"

"Thì, mặc dù là, nhưng. . . ." Hồ Nghiệp buổi sáng đã cho điểm, Mạnh Oánh biểu hiện tốt nhất, bởi vì năng lực cộng tình của cô chân thật nhất, Hứa Điện cười nhạo: "Vậy là được rồi."

Hắn tiếp tục quay.

Hồ Nghiệp nhìn chằm chằm tên chó chết này.

Quên đi.

Nhìn thái độ của Mạnh Oánh, chắc chắn là không thích vị thiếu gia họ Hứa này đâu.

Cũng nhìn không ra người này thế mà có thể đuổi tới đây, rất là hiếm lạ, cũng thật đáng thương.

*

Cơm tối là Di Tuyết làm, bà rất biết nấu bát mì sợi, mấy người ăn mì xong, rồi ai về nhà người nấy. Mạnh Oánh đi ra cửa biệt thự, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân, cô nhìn lại thấy Hứa Điện cầm điếu thuốc đi theo sau lưng, nói: "Anh đưa em về."

Mạnh Oánh chần chừ một lúc, không phản ứng.

Đi ra ngoài, băng qua đường.

Buổi tối ở bên này không giống như ở trong nước khắp nơi đều có ánh đèn.

Có thể nói là rất tối.

Bởi vì là khu dân cư.

Có tiếng chó sủa, nhưng không có bóng dáng con người, khoảng cách giữa hai biệt thự cũng rất xa, Thụy Sĩ được quyền sử dụng vũ khí, không hoàn toàn an toàn.

Chân đạp trên mặt đất, có thanh âm rõ ràng theo quy luật, Mạnh Oánh nhìn nhà trọ của mình, nắm vuốt điện thoại, đi qua, nơi đó càng tối hơn.

Nhưng tiếng bước chân ở sau lưng.

Ổn trọng hữu lực.

Từng bước một theo sát, cô liếc nhìn cái bóng bên cạnh, có thể nhìn thấy hắn vẫn cầm điếu thuốc, đầu ngón tay ở cái bóng kéo đến thon dài. Rốt cục đi tới cửa.

Mạnh Oánh lên lầu.

Người đằng sau cất giọng trầm thấp nói: "Ngủ ngon."

Bình Luận (0)
Comment