"Tôi. . . Tôi có thể giải thích, mấy ngày trước dì gửi tin nhắn cho tôi, nói cần một tấm ảnh chụp để giới thiệu bạn gái cho tôi, tôi thấy cũng không có vấn đề gì, nên liền cho." Yến Hành càng nói mặt Hứa Điện càng trầm, Yến Hành nuốt nước miếng, sao lại có cảm giác càng tô càng đen thế này, hắn cũng đâu có ngờ người mà dì ấy giới thiệu lại là cô gái mà boss của mình đang ngày đêm theo đuổi chứ.
Hứa Điện nhếch miệng, muốn trả lời Triệu Kiều, nhưng thấy màn hình vẫn khóa
Hắn đưa di động cho Mạnh Oánh, nhướng mày: "Mật khẩu."
Mạnh Oánh chống cằm, nhận lấy, nhưng không bấm mật khẩu, mà là cất di động đặt vào lại túi, cười híp mắt nhìn Yến Hành, "Tôi thấy anh cũng không tệ lắm nha."
Yến Hành nhảy dựng lên, "Không, tôi rất tệ."
Nói rồi chạy mất hút, mặt của Hứa Điện căng cứng, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, nhìn Mạnh Oánh. Bầu không khí nhất thời lúng túng.
Sau đó, anh nhìn Kiều Khởi một vòng, Kiều Khởi khoanh cánh tay, cũng đối mặt với anh, mấy giây sau, Kiều Khởi nghiêm mặt đứng dậy, bất đắc dĩ nhường lại chỗ ngồi của mình.
Hứa Điện ngồi xuống, sát bên Mạnh Oánh.
Đối diện là Hồ Nghiệp, Triệu Việt và Chu Mẫn Nhi, ba người nhìn một lúc lâu, nhìn anh ngồi xuống, Hồ Nghiệp cười cười, hai người còn lại đồng loạt dời mắt.
Tâm trạng thiếu gia Hứa gia không tốt, không nên trêu vào.
Chu Mẫn Nhi dời ánh mắt, lại không nhịn được mà nhìn anh thêm vài lần.
Anh mặc áo sơ mi đen, quần dài, nhưng lúc này cổ áo đã được gài nút, gài không sót một viên nào, không đeo kính, nhìn vừa soái vừa gợi cảm.
Cô lại đưa mắt nhìn người bên cạnh, sau đó, khoác lên cánh tay hắn, dọa Triệu Việt bất ngờ lùi ra sau, hai người kéo kéo đẩy đẩy.
Hứa Điện khoác tay lên lưng ghế của Mạnh Oánh, nhìn chằm chằm cô.
Mạnh Oánh chống cằm, coi anh là không khí.
Hứa Điện cầm điện thoại di động lên, ấn mở khung chat với Triệu Kiều, soạn tin nhắn.
Hứa Điện: Con cũng đang ở Geneva.
Triệu Kiều: Oa, trùng hợp vậy sao.
Hứa Điện: Đừng giả vờ nữa.
Triệu Kiều: Hả giả vờ cái gì?
Hứa Điện: Mạnh Oánh là của con.
Triệu Kiều: Mẹ cảm thấy Yến Hành rất khá.
Nhìn thấy dòng chữ này, Hứa Điện dứt khoát tắt điện thoại, để lên bàn, không để ý nữa.
Bởi vì đã gọi thức ăn từ trước, cho nên đồ ăn cũng lần lượt được dọn ra, một bàn đồ ăn Trung Quốc, có cá hấp thịt băm, có đậu hũ Ma Bà.
Hứa Điện dùng thìa múc một muỗng thịt băm vào chén Mạnh Oánh, cô cúi đầu, nhìn đồ ăn, sau đó, im lặng tiếp tục ăn, Hồ Nghiệp vừa gắp thức ăn, vừa hỏi Hứa Điện: "Ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật quân sự là do Chu Dương đang phụ trách sao?"
"Ừ." Hứa Điện thấy Mạnh Oánh ăn đồ hắn gắp, tâm tình cũng dịu lại, rồi gắp tiếp một miếng cá lớn cho cô, Hồ Nghiệp thấy thế, nói: "Cậu gắp cá mà không gỡ xương à?"
Hứa Điện dừng lại.
Nhìn Hồ Nghiệp, "Phải gỡ xương à?"
Hồ Nghiệp: ". . ."
Nói rồi, Hứa Điện nhìn Mạnh Oánh, đưa tay muốn gắp lại miếng cá kia.
Mạnh Oánh trầm mặc dùng đũa gõ tay hắn, "Đừng đụng, không cần, tôi tự gỡ."
Hứa Điện: ". . ."
Sao có thể để cho đại thiếu gia đây hạ mình gỡ xương cá chứ, được gắp cho đã khó rồi. Giọng điệu Mạnh Oánh nhàn nhạt, lại mang theo một chút xíu ghét bỏ, nghe được tiếng nghiến răng của Hứa Điện, lại gắp một miếng cá đặt vào trong bát của mình, chăm chú nhìn, chọc chọc đũa vào miếng cá.
Lúc này.
Triệu Việt ở đối diện nói: "Thật ra loại cá này không cần gỡ xương, bởi vì căn bản là không có xương."
Một bàn trầm mặc.
Mấy giây sau, Hứa Điện buông đũa xuống.
*
Cơm nước xong xuôi, bên ngoài sắc trời đã tối, Mạnh Oánh ăn khá nhiều, từ buổi sáng hôm qua đến buổi trưa nay đều ăn ở chỗ này, nhưng ăn món Tây, cà ri, hamburger, rốt cuộc cũng ăn được bữa cơm quê nhà, di động Hứa Điện kêu lên, lúc hắn bắt máy, thuận tay dắt Mạnh Oánh, ai ngờ Mạnh Oánh lại cầm túi sượt qua người hắn.
Hắn nhìn chằm chằm bàn tay trống không, sau đó thả tay xuống, quay người đuổi theo.
Một đám người xuống lầu, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, bởi vì đa số ở đây toàn kinh doanh quán cà phê hoặc là quán bar, Mạnh Oánh che miệng, ngáp một cái.
Quay đầu nhìn Hồ Nghiệp.
Hồ Nghiệp nói: "Xe đến rồi, về nhà thầy, nhận xét buổi ghi hình hôm nay."
"Dạ thầy." Mạnh Oánh gật gật đầu, dư quang lướt qua người đàn ông bên cạnh, vẫn đang nghe điện thoại, không biết bên kia đang nói cái gì, chỉ thấy hắn hừ một tiếng, rất lạnh lùng.
Cúp điện thoại, Hứa Điện đi xuống bậc thang, quay người lại, nhìn Mạnh Oánh.
Mặc dù đứng dưới cô một bậc thang nhưng cũng cao hơn cô một chút, bởi vì ánh đèn, trong khoảnh khắc cảm giác như đôi mắt đào hoa này đang mỉm cười, anh bước một chân lên bậc thang nơi cô đứng, cong đầu gối, có chút ngả ngớn, nói "Anh đưa em đến chỗ Hồ Nghiệp?"
Mạnh Oánh vô thức lui lại, "Không cần."
Hứa Điện duy trì động tác kia, mấy giây sau, thu chân, nói: "Được."
Sau đó, anh nhìn Yến Hành với một đôi mắt không thể sắc bén hơn.
Yến Hành lập tức ném đi điếu thuốc trong tay, chạy đi khởi động xe.
Hứa Điện mở cửa xe, thân cao chân dài, bóng lưng rộng lớn, khom lưng ngồi xuống, sau đó cầm thuốc lá, lấy bật lửa, chuẩn bị bật lên, dừng lại một chút, hắn thò đầu ra, nhíu mày hỏi: "Mạnh Oánh, có đi hay không? Cho em thêm một cơ hội."
Mạnh Oánh đáp: "Không đi."
Sắc mặt hắn hung ác hơn, ngồi trở về, nói: "Lái xe."
Xe chạy đi không bao xa, lại ngừng lại, một đám người nhìn Hứa Điện sải bước chân nhanh đi tới, đến trước mặt Mạnh Oánh, nắm lấy cằm của cô, hắn cắn răng nói: "Em mà thích bất kỳ người nào trong mấy bức hình kia, anh xử người đó.''
Mạnh Oánh cũng cắn răng, cô dùng túi đẩy bả vai hắn, cố ý nói: "Anh quản tôi? Anh thì tính là cái gì?"
Hứa Điện nhìn vẻ mặt khiêu khích của cô, đột nhiên cười, tới gần cô một bước, "Em nói thử xem?"
"Cái, gì, cũng, không, tính." Mạnh Oánh từng chữ từng chữ đáp trả.
Hứa Điện: ". . ."
Ngay lúc hắn chuẩn bị làm gì đó, đột nhiên Chu Mẫn Nhi giữ chặt tay Mạnh Oánh, kéo cô chạy, nói: "A, xe tới xe tới."
Sau đó Triệu Việt cũng lượn lờ như ngăn cản Hứa Điện, Hồ Nghiệp cũng đưa tay giữ hắn lại, sau đó vội vàng vượt qua hắn, ngồi vào xe, Kiều Khởi đi ngang qua Hứa Điện, cũng cười khiêu khích: "À, cái gì cũng không tính."
Trong khoảnh khắc.
Hứa Điện đá mạnh vào đầu gối của Kiều Khởi, khiến hắn lảo đảo rồi trực tiếp té quỵ dưới đất.
"Sh*t!" Hắn rống to.
Chân Hứa Điện đạp phía sau lưng của hắn, chậm rãi khom lưng, nói: "Nói lại lần nữa?"
Người còn lại đều ngồi vào xe, bị một màn này hù dọa, Mạnh Oánh trùng hợp ngồi sát cửa xe, nhìn Kiều Khởi giống như đang hướng cô quỳ xuống.
Lại nhìn bộ dáng Hứa Điện cà lơ phất phơ, không sợ trời không sợ đất kia, như quay lại khung cảnh ngày ấy ở cổng trường đại học, cô trố mắt nhìn đối mắt với Hứa Điện.
Chỉ khác là đôi mắt đào hoa nay đã không còn có ý cợt nhã, khinh bỉ, mà chất chứa cảm xúc sâu không thấy đáy, xen lẫn sự chiếm hữu.
Một người đàn ông có lòng chiếm hữu rất mạnh.
"Hứa Điện, cậu buông hắn ra." Lúc này, Hồ Nghiệp từ trong xe xuống tới, bất đắc dĩ nói.
Kiều Khởi đau đến mức đổ mồ hôi trán, đưa tay cầu cứu: "Thầy, thầy. . ."
*
Rốt cục, Kiều Khởi có thể ngồi vào trong xe, hắn chửi thề một tiếng, xoa xương bả vai, nén đau. Chu Mẫn Nhi vỗ vỗ bả vai hắn, hỏi: "Cậu đã làm gì mà đắc tội anh ta vậy?"
Kiều Khởi nhìn lướt qua Mạnh Oánh, lại chửi thề một tiếng, không đáp.
Xe khởi động.
Mạnh Oánh thu hồi ánh mắt, dựa vào thành ghế.
Mà ngoài xe.
Hứa Điện vẫn đứng đó, tay cắm túi, mím chặt môi, nhìn chằm chằm cửa sổ xe vừa đi khuất dạng. Yến Hành không đợi được người, thấy chiếc xe kia đã đi, đẩy cửa ra xuống tới, đi đến bên cạnh anh, nói: "Đừng nhìn nữa, người đều đã đi rồi."
"Đã rất lâu rồi tôi chưa chạm đến cô ấy." Hứa Điện tiếng nói rất thấp, như đang kể truyện.
"Cái gì?" Yến Hành sững sờ mấy giây, "Sau đó thì sao?"
Trong đầu anh nghĩ cái gì vậy? Người còn chưa theo đuổi được nữa mà.
*
Trở lại biệt thự, Kiều Khởi còn xoa xương bả vai, nhìn rất đau, mọi người chỉ có thể an ủi, sau đó lên tầng ba, xem nội dung quay được hôm nay, nhận xét, rút kinh nghiệm.
Hồ Nghiệp đứng trước màn chiếu, phân tích, cho lời bình.
Ông rất xem trọng Mạnh Oánh, cho cô điểm số rất cao, những điều cần nói đều đã nói xong, ông đóng lại máy tính, kể: "Rất nhiều người bởi vì kịch sinh tình, Cố Viêm năm đó cũng là như thế, hắn quay một bộ phim, liền yêu một người, quay một bộ khác, liền đổi người yêu, hết vai liền sinh ra cảm giác mất mát, cũng mất một khoảng thời gian để thoát vai."
Mấy người một trận thổn thức, Triệu Việt lập tức hỏi: "Tiền bối Cố mà cũng từng như vậy sao? Vậy anh ấy có yêu mấy cô nữ diễn viên đó không?"
"Có chứ, suýt chút kết hôn, lúc ấy ai cũng chuẩn bị sẵn cho hắn một phong bì mừng cưới rồi, kết quả lúc nó quay bộ thứ hai, hắn lại tỉnh ngộ." Hồ Nghiệp nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Đây là bình thường, cho nên tôi không đề nghị các em cứ dùng cộng tình để diễn, phải học được kỹ xảo chung tình, chính là những gì tôi dạy các em hai ngày này, Mạnh Oánh hôm nay đã hiểu được, có tiến bộ, cũng không tệ lắm."
Nói, ông nhìn về phía Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh cười cười.
Không ngờ Cố Viêm cũng từng trải qua tình trạng này, khó trách anh liếc mắt liền nhìn ra cô cộng tình khi quay phim.
Đúng là người từng trải.
Sau đó, Hồ Nghiệp lại chỉ Kiều Khởi nói: "Cậu đó, nhưng thật ra là có tiềm lực nhất."
Bởi vì người đa tình, thì càng hiểu được thật giả. Tính tình Kiều Khởi như thế, là ưu thế trời sinh, Mạnh Oánh nhấc tay hỏi: "Như vậy Tần Tuyển cũng thuộc dạng này?"
"Tần Tuyển? Cái tên đang nổi lềnh phềnh kia?" Hồ Nghiệp suy nghĩ một chút, mấy giây sau khoát tay, "Không cần lo lắng, công tử cưỡi ngựa xem hoa, có gì phải sợ."
"Ha ha ha ha ha." Mấy người cười, Chu Mẫn Nhi thì mở weibo Tần Tuyển ra. Chỉ có Kiều Khởi bởi vì đau, cười không nổi. Hắn cũng không dám nhìn Mạnh Oánh một cái, tức chết hắn.
Khó khăn lắm mới tạo được chút hảo cảm, vậy mà bị đạp đến quỳ xuống trước mặt cô, quá mất mặt.
Làm một nam nhân, sao có thể tùy tiện quỳ xuống!
*
Đêm nay tan học rất trễ, mấy người ra cửa biệt thự, có thể cảm nhận được, sự tĩnh lặng đến đáng sợ, mà có nơi lại không có đèn sáng.
Bọn họ không đi cùng một hướng với Mạnh Oánh, cho nên không ai chú ý tới Mạnh Oánh có biểu hiện sợ hãi, cô băng qua đường cái thứ nhất, bước chân nhanh hơn.
Lúc đang chuẩn bị băng qua đường thứ hai, một chiếc xe màu đen chạy ra, đi theo bên cạnh cô, cô vừa quay đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tứ của Hứa Điện.
Hắn thăm dò, "Có sợ không?"
Mạnh Oánh cắn răng, lần này không sợ không nói ra miệng.
Hứa Điện nhíu mày.
Giống như phát hiện điều gì đó, xe chậm rãi rẽ qua một khúc ngoặt, dừng ở khu nhà trọ. Mạnh Oánh đi nhanh hai bước, chuẩn bị lên lầu, lúc này, giọng Hứa Điện có chút ngả ngớn ở sau lưng truyền đến: "Bên này có một cái thị trấn, chuyên bắt cóc phụ nữ châu Á, đi bán, đi làm nô lệ, càng xinh đẹp, càng nguy hiểm. . . ."
Nói còn chưa dứt lời.
Mạnh Oánh lập tức quay lại, đứng trên bậc thang, cắn răng nhìn hắn.
Hứa Điện ngậm miệng.
Một giây sau, mở cửa xe nói: "Anh đùa thôi."
Mạnh Oánh: "Cút!"
Hứa Điện: ". . ."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa chó: Không cút được không.
* ai biểu dọa con gái người ta chi, dừa lắm. 14/11/2021