Sau khi về đến biệt thự, Mạnh Oánh trực tiếp vào bếp nấu cơm, Di Tuyết vốn muốn vào phụ giúp, nhưng Chu Mẫn Nhi lại giành trước, cô nói trong khoảng thời gian này mình rất ít khi vào bếp nên Di Tuyết cũng không câu nệ nữa, cởi tạp dề đưa cho Chu Mẫn Nhi.
Mạnh Oánh ấn nút nấu cơm, vừa quay người thì thấy Chu Mẫn Nhi đứng bên cạnh rửa rau cần, loại rau này có khá nhiều đất, tiếng nước xả rầm rầm.
Mạnh Oánh nói: "Rửa sạch rồi thì để tôi cắt cho."
Chỉ thấy Chu Mẫn Nhi cúi thấp đầu, không đáp, chuyên chú rửa rau.
Mạnh Oánh nhìn một lát rồi không để ý nữa, cô bắt nồi, chuẩn bị lấy ra xé gà, tay chân bận rộn không ngừng, đột nhiên nghe được tiếng hít mũi của Chu Mẫn Nhi.
Hình như là đang khóc, Mạnh Oánh cũng chỉ suy đoán, cô cầm lấy khăn lau tay, lại đi lấy nắp nồi, nhón chân lấy xuống, trong lúc đó cô lướt qua thấy có giọt nước nhỏ xuống trong chậu rửa tay.
Chu Mẫn Nhi thực sự đang khóc.
Sau lưng truyền đến tiếng Kiều Khởi: "Mạnh Oánh, tôi muốn ăn chua, cô có làm khoai tây chua cay không?"
Chu Mẫn Nhi siết chặt nhánh rau cần, Mạnh Oánh thấy thế, quay lại đóng chặt cánh cửa kính trong suốt, chặn Kiều Khởi ở bên ngoài.
Kiều Khởi không ngờ cô sẽ làm vậy, nhưng vẫn kiên trì khoa tay múa chân với Mạnh Oánh món khoai tây chua cay, Mạnh Oánh không thèm để ý hắn, cô nhìn Hứa Điện ở bên cạnh hắn, anh đá lên đầu gối Kiều Khởi.
Kiều Khởi: "..."
Mạnh Oánh quay người trở lại bếp, Chu Mẫn Nhi rửa sạch rau cần, cầm dao, do dự không biết nên cắt như thế nào mới phải, Mạnh Oánh lấy dao đi, nói: "Rửa khoai tây đi, để tôi cắt."
Chu Mẫn Nhi vẫn không có bất kì phản ứng gì, lúc cô quay người, Mạnh Oánh thấy được hốc mắt đỏ lên của cô ấy, nhưng hiển nhiên là cô ấy không muốn người khác biết được, nên Mạnh Oánh cũng không có nhiều lời.
Bây giờ Triệu Việt đã thoát vai, còn Kiều Khởi lại cứ thích chơi trò mèo vờn chuột, rất biết cách nắm bắt tâm tư của phụ nữ, mặc dù không cao siêu bằng Chu Dương, nhưng hắn rất cần mẫn giăng lưới, hết người này đến người nọ, Hồ Nghiệp cũng nói Chu Mẫn Nhi vẫn chưa hoàn toàn thoát vai, cũng không biết đã cùng Kiều Khởi phát triển đến mức nào.
Hay vẫn còn dây dưa không dứt với Triệu Việt, cho nên lúc này đang giãy dụa thống khổ sao? Mạnh Oánh vừa thái thịt, vừa nghĩ, Chu Mẫn Nhi bây giờ, rất giống cô lúc trước, khi yêu vào liền đem hết tâm tư đặt vào đối phương, rất giống một đứa trẻ thiếu tình thương mà đánh mất bản thân.
Lưu Cần đã từng nói, bởi vì chưa từng nếm được vị ngọt, cho nên người ta vừa đưa một miếng bánh liền tưởng đó là hũ mật.
Mà lúc này, bộ dạng không màng thế sự, chỉ toàn tâm toàn ý, đối với cô mà nói lại có cảm giác xa lạ.
Xoay người, lấy vài củ hành để xắt, ánh mắt lướt ra phòng khách, Hứa Điện ngồi trên ghế sa lon, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, nghiêng đầu nói chuyện với Hồ Nghiệp.
Sườn mặt lạnh lùng kiên định, không thấy rõ đôi mắt đào hoa kia.
Một giây sau, anh nhấc tay đưa điếu thuốc đến bên môi, đúng lúc nhìn thấy cô đang nhìn mình, anh khựng lại, nhìn thuốc lá trong tay, rồi lại nhìn Mạnh Oánh đang nhìn chằm chằm anh.
Hứa Điện chần chừ một lúc, hạ tay dụi tắt điếu thuốc, ném vào trong gạt tàn, tay mở ra.
Ý là không có hút nữa.
Sau đó hai tay lồng vào nhau, lần nữa nghiêng đầu nghe Hồ Nghiệp nói chuyện.
Trong ánh mắt của cô có chút cảm giác quen thuộc.
Giống như ánh mắt thuở đầu hai người mới quen nhau.
Là ánh mắt toàn tâm toàn ý.
Mạnh Oánh bóc xong vỏ hành tây, quay người trở lại bếp lò, Chu Mẫn Nhi ở bên cạnh vẫn đang khóc, Mạnh Oánh cầm một hộp khăn giấy qua rồi tiếp tục làm việc trong tay.
Chờ đồ ăn làm xong, Mạnh Oánh cầm một bình thuốc, nói: "Thoa một chút lên vành mắt, sẽ không bị phát hiện."
"Cám ơn." Chu Mẫn Nhi dừng việc trong tay lại, đưa lưng về phía cô, thoa mắt.
*
Cơm tối rất phong phú, rất nhiều món ăn, Hồ Nghiệp muốn uống rượu, nhưng Hứa Điện phải lái xe, cho nên không uống, hốc mắt Chu Mẫn Nhi chỉ hơi đỏ một chút, nhưng cô vẫn không nói nửa lời, chỉ cúi đầu ăn cơm, cho nên không có người nào chú ý, Triệu Việt và Kiều Khởi còn cụng ly với nhau, hai người bọn họ cũng không để ý đến cảm xúc của Chu Mẫn Nhi.
Di Tuyết vô tư, đương nhiên cũng không phát hiện.
Hồ Nghiệp coi như phát hiện ông cũng không nói ra, Hứa Điện thì ngay cả dáng dấp Chu Mẫn Nhi ra sao còn không để ý, trong mắt chỉ có Mạnh Oánh, ăn xong dựa vào lưng ghế, anh giật giật cổ áo, ánh mắt rơi vào cần cổ mảnh khảnh của Mạnh Oánh, và lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện mỗi khi cô cười.
Sau khi cơm nước xong, mọi người lại ngồi một hồi mới kết thúc, bên ngoài ánh trăng treo trên cao, Mạnh Oánh cầm túi và cuốn sổ đi ra ngoài, Hứa Điện tay bỏ trong túi, đeo kính mắt lên, đi theo, hai người một trước một sau băng qua đường, lúc này, Hứa Điện nhỏ giọng, hỏi: "Lúc nào em mới đồng ý?"
Bước chân Mạnh Oánh ngừng lại, ngay sau đó bị anh kéo tay, theo quán tính mà xoay người lại, anh ôm eo của cô, cúi đầu nhìn cô, gương mặt xinh đẹp phản chiếu lên thấu kính, Hứa Điện nhịn không được ôm sát eo của cô, Mạnh Oánh đang sắp xếp câu trả lời, một giây sau, thân thể cô cứng lại.
Cô cắn răng, nhìn chằm chằm anh.
Hứa Điện cúi người, tựa ở bên tai cô, cũng nhẹ nhàng chạm vào vành tai, "Cảm nhận được không?"
"Đụng đến em liền cương."
Mạnh Oánh: "Anh không tự mình giải quyết sao?"
"Em cảm thấy anh mỗi ngày đều tới nhìn em, còn có tâm tư tự mình giải quyết sao?"
Mạnh Oánh: ". . . . . Chậc."
"Không thì em nói đi, khi nào anh mới có được cái gật đầu của em, hoặc là, em cũng cần giải quyết nhu cầu, anh có thể cho em ngủ miễn phí, không bao giờ để mang thai." Giọng Hứa Điện rất trầm, chất chứa sự ẩn nhẫn, còn có một chút xíu khẩn trương, nhưng đều bị anh kiềm chế.
Mạnh Oánh buồn cười, cô khoác tay lên bả vai anh, nhón chân, có thể cảm giác gọng kính của anh cọ sát với vành tai cô, Mạnh Oánh thấp giọng nói: "Để em suy nghĩ một chút."
"Còn bao lâu nữa? Miễn phí em cũng không muốn?"
"Người cho em miễn phí rất nhiều, đâu chỉ có mỗi anh?"
Hứa Điện dùng sức bóp lấy eo của cô, hận không thể ở chỗ này nuốt cô vào.
Mạnh Oánh cười lên, thanh âm rất êm tai, Hứa Điện chỉ cảm thấy nóng, bực bội, anh có ý nghĩ bá đạo hơn, nhưng cũng không dám vọng động, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lên bậc thang, thân ảnh yểu điệu ngoặt một cái, đã không thấy tăm hơi.
"Sh*t!"
Nắm đấm của anh va chạm thân thiết với bức tường.
*
Mạnh Oánh đi tắm, ngâm trong nước ấm, trong đầu hiện lên rất nhiều hình tượng, trải qua tính người, bao nhiêu đều có sinh lý nhu cầu.
Mặc vào áo choàng tắm sau, Mạnh Oánh lau tóc, uống một cốc nước lớn, trên bàn điện thoại lại một đầu Wechat.
Cô ấn mở nhìn.
Hứa Điện: Anh chỉ muốn làm với em, còn lại không hứng thú.
Mạnh Oánh nhìn vài lần, chậc một tiếng, quấn khăn bọc tóc lại, đi đến ban công, chiếc xe màu đen vẫn dừng ở dưới lầu, có thể thấy một bàn tay ở ngoài cửa sổ xe đang cầm điếu thuốc, mông lung mà gợi cảm, Mạnh Oánh quét mắt một vòng, trở lại, đóng cửa kính kéo rèm lại, đi sấy tóc rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau học khá nhẹ nhàng, nhưng vẫn ở khu người Hoa, hôm nay vẫn quan sát, Mạnh Oánh vừa chưa ngồi được bao lâu, liền nhận được một cuộc điện thoại.
Là Triệu Kiều gọi đến.
Cô sững sờ, lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhất thời có chút khẩn trương, cô ngừng một chút, mới tiếp.
"Dì ạ."
"Oánh Oánh à, chú dì đã đến Thụy Sĩ, Geneva rồi, bây giờ đang ở trong xe, đi đến chỗ con nè, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?"
"Sao chú dì lại tới đây?" Mạnh Oánh ngạc nhiên rồi theo phản xạ mà hỏi, nhưng hỏi xong thì mới kịp phản ứng lại, người cũng đã tới, hỏi như vậy có hơi thừa, cô lập tức nói: "Dạ được, à mà. . . Hứa Điện đi đón chú dì ạ?"
"Không có, dì vẫn chưa nói với nó, chú dì tìm con trước."
"Dì có biết địa chỉ chưa?"
"Biết rồi."
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy một chiếc xe dừng lại, sau đó cửa xe vừa mở ra, Triệu Kiều cùng Hứa Diệc từ trong xe bước xuống, Mạnh Oánh nghĩ thầm, nhanh như vậy! ! Cô nhanh chóng cất điện thoại, đi qua với tâm thế khẩn trương, cũng không phải khẩn trương vì bọn họ là cha mẹ Hứa Điện mà là bởi vì câu chuyện kia mà khẩn trương.
"Oánh Oánh!" Triệu Kiều trực tiếp tiến lên, ôm lấy Mạnh Oánh.
Một mùi hương lập tức xộc vào mũi, đó là một loại hương hoa hồng, Triệu Kiều còn vuốt tóc Mạnh Oánh, "Mập lên rồi."
"Có một chút." Mạnh Oánh lập tức có chút ngại ngùng, cười nhìn Triệu Kiều, bà nhìn khuôn mặt không tì vết của Mạnh Oánh, khí chất trên người cũng không tồi, thích đến ghê gớm, lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Thật xinh đẹp."
Sau đó, bà nhìn Hứa Diệc, ông ừ một tiếng, nói: "Đúng là càng ngày càng duyên dáng."
Mạnh Oánh càng ngại hơn, cô nói: "Chú dì muốn đi ăn ở đâu ạ? Hay chúng ta đi dạo một lát, sau đó lại đi ăn được không ạ?"
Người đã tới, chắc chắn phải tiếp đón.
Hơn nữa còn là trực tiếp tới tìm cô.
"Được, chúng ta đi dạo chơi phố đồng hồ đi?" Triệu Kiều nói xong, lại hỏi: "Có làm chậm trễ công việc của con không?"
Bà nhìn thấy đám người ở cách đó không xa, Mạnh Oánh lắc đầu, "Không đâu ạ, để con nói với bọn họ một tiếng là được."
"Được." Triệu Kiều gật đầu.
Mạnh Oánh trở lại xin Hồ Nghiệp cho nghỉ, Hồ Nghiệp nhận ra Hứa Diệc, chào hỏi ở phía xa, lúc này tự nhiên là duyệt. Kiều Khởi ở một bên khoanh tay, cảm giác Mạnh Oánh thiếu điều gọi là ba mẹ chồng, Mạnh Oánh cầm túi xách trở lại bên người Triệu Kiều, ngồi lên xe, tiến về khu trung tâm.
Trong xe, Mạnh Oánh nhắn tin cho Hứa Điện.
Mạnh Oánh: Chú dì đã tới.
Hứa Điện: Anh biết rồi.
Triệu Kiều kéo tay Mạnh Oánh, lúc dạo phố, nhìn cái gì cũng muốn mua cho Mạnh Oánh, nhưng cô không dám nhận, cực lực từ chối, cũng may rốt cục nhịn đến buổi trưa, chọn một nhà hàng, ba người lên lầu, ngồi xuống, Triệu Kiều cầm thực đơn, đưa cho Mạnh Oánh, nói: "Dì nói con nghe, dì với chú đã tới Geneva mấy lần rồi, công ty ở chỗ này nha, cho nên dì biết món ngon nhất ở đây là gì, để dì chọn cho con."
"Dạ, cảm ơn dì." Mạnh Oánh cũng nhìn theo, Triệu Kiều chọn món, Mạnh Oánh sững sờ, mắc như vậy, "Dì."
"Phụ nữ mà phải đối xử với bản thân thật tốt, cái này ăn ngon, đừng từ chối nữa." Triệu Kiều trực tiếp chốt đơn, sau đó lại gợi chuyện nói với Mạnh Oánh, lúc này, thang lầu truyền đến tiếng bước chân, Hứa Điện cởi xuống cà vạt, đi tới, có Yến Hành đi theo phía sau, anh nhìn Triệu Kiều: "Mẹ. . . . Cha. . . ."
"Ai nha, Yến Hành à? Tới, tới, đến chỗ dì ngồi này." Triệu Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Điện sau lưng là Yến Hành, ánh mắt sáng lên, "Tới đây."
Hứa Điện bước chân dừng lại, sầm mặt lại.
Quay đầu nhìn Yến Hành.
Đầu gối Yến Hành mềm nhũn, ngơ ngác mà nhìn Triệu Kiều.
Dì? Đây là thế giới ma quỷ gì vậy?
"Đến đây, tới ngồi." Triệu Kiều ngoắc, Hứa Diệc ho một tiếng, cũng nói: "Tới ngồi đi."
Yến Hành: "Dì, con còn có việc, con. . ."
"Không cho phép đi, nếu con đi, dì mách mẹ con là ở Geneva con chưa có bạn gái." Triệu Kiều hừ một tiếng, Yến Hành: ". . . . ."
Hắn nuốt nước miếng, hắn rất sợ người mẹ sắp xếp cho hắn xem mắt 1 năm 365 ngày không thiếu ngày nào, đó là một sự tra tấn, hắn kiên trì, vượt qua ánh mắt hình viên đạn của Hứa Điện mà đi tới chỗ Triệu Kiều, hắn cảm thấy đây chỉ là bữa cơm thông thường, bỏ qua quá khứ, trò chuyện hai câu mà thôi, ai ngờ. . .
Triệu Kiều đột nhiên kéo cánh tay của hắn, để hắn ngồi bên cạnh Mạnh Oánh, Triệu Kiều còn kéo tay Mạnh Oánh, nói với Yến Hành: "Lần trước dì nói muốn giới thiệu bạn gái cho con đó, con xem Mạnh Oánh có phải là rất đẹp hay không?"
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt.
Yến Hành cũng không dám nhìn Mạnh Oánh, hắn muốn đứng lên, chuẩn bị chạy trối chết, Hứa Điện lại nhếch môi đi tới, tay đè bả vai hắn, để hắn ngồi tại nguyên chỗ, Hứa Điện cúi đầu hỏi: "Cậu cảm thấy cô ấy có đẹp không? Có dám theo đuổi không?"
Yến Hành trong lòng gào khóc: "Không không không không không không không không không không, không dám không dám."
"Vậy thì biến." Hứa Điện buông tay, Yến Hành xoát đứng dậy, quay người cúi đầu: "Dì, chú hẹn gặp lại."
Sau đó, lại nhìn Mạnh Oánh nói: "Bà chủ hẹn gặp lại!"
Nói xong, hắn quay người, biến mất.
Triệu Kiều tức giận: "Sao anh lại đuổi người ta đi thế, tôi đang giới thiệu cho Mạnh Oánh kia mà."
Hứa Điện kéo ghế, ngồi xuống, tay khoác lên thành ghế của Mạnh Oánh, dựa ra sau, nhìn Triệu Kiều, "Mẹ giới thiệu cho con không phải tốt hơn à? Con là con mẹ đấy, mẹ thích cô ấy như vậy, con để cô ấy sinh cháu cho mẹ."
Triệu Kiều khẽ nhếch miệng: "..."
Kèo này có vẻ thơm.
Mạnh Oánh kéo tay Hứa Điện xuống, liếc anh, "Em đã đồng ý chưa?"
Không khí u ám bên người Hứa Điện bỗng chốc tiêu tán đi, anh hạ giọng nói: "Anh vẫn đang cố gắng."
Sau đó, lại lén nhìn cô.
Thấy sắc mặt cô không biến đổi gì nhiều, Hứa Điện mới chống cằm nghiêng đầu nhìn cô.
Triệu Kiều và Hứa Diệc ở một bên, nhìn con trai mà kinh ngạc, lập tức trao đổi ánh mắt hẹn nhau khi nào về Lê thành phải đốt pháo ăn mừng.
"Ăn cơm đi, chúng ta đã chọn món hết rồi." Hứa Diệc nói.
Từng món ăn được bày lên bàn, chỉ có một phần tuyết giáp, Triệu Kiều đưa cho Mạnh Oánh, Mạnh Oánh cảm thấy không hay lắm, cô cầm bát, chia cho Triệu Kiều một nửa, bà sửng sốt, rồi nhìn người bên cạnh Mạnh Oánh, đây tuyệt đối là đầu tiên bà gặp cô gái như này, kể cả bất kỳ cô thiên kim tiểu thư nào.
Bà cũng đã gặp.
Bà là người rất nhiệt tình với người quen, cũng biết những thứ này rất tốt cho phụ nữ, nhưng cho tới nay chưa có ai làm vậy, bởi vì ngại ngùng mà chia sẻ cho bà.
Trong lòng Triệu Kiều ấm áp, lại nghĩ tới câu chuyện kia, một cảm giác áy náy trỗi dậy, bà liếc thằng quý tử nhà mình, híp híp mắt, sau đó, bà kéo Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh cắn một cọng rau xanh, liếm môi, quay đầu, "Dạ, dì?"
Triệu Kiều cầm điện thoại di động lên, nhấn nhấn, lật qua lật lại, sau đó kéo Mạnh Oánh, ấn mở hình ảnh, nói: "Dì nói con nghe, dì cảm thấy người này rất được, nó là bác sĩ, vốn liếng cũng rất tốt, tên Lý Nghiêu, con xem này,. . . . Ôn tồn lễ độ, giống với chú đó."
Trên màn hình điện thoại, là Lý Nghiêu, một thân áo khoác trắng, thoải mái nhìn ống kính. Mạnh Oánh nhìn sang, bên cạnh liền vang lên tiếng thìa ném vào trong chén.
Keng một tiếng.
Tiếng vang thanh thúy khiến không khí lúc này vô cùng ngột ngạt.
Triệu Kiều hoàn toàn không để ý.