Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 77

Trong phòng chỉ bật một bóng đèn mờ, Mạnh Oánh quay người, bưng bát canh giải rượu, đưa cho anh, Hứa Điện ngẩng đầu, cầm lấy rồi một hơi uống hết.

Ánh đèn mờ ảo vương lên mặt anh, nhìn không ra thần sắc, cho nên cũng không nhìn ra được là anh có khóc hay không, Mạnh Oánh cũng không có ý định hỏi.

Thôi thì giữ cho anh một chút mặt mũi.

Uống xong canh giải rượu, Hứa Điện bắt đầu giở trò lưu manh, Mạnh Oánh nắm tay, kéo anh dậy, Hứa Điện cười bất lực, nói: " Anh có thể đi mà."

Nói xong, anh đứng dậy, bắt đầu cởi áo sơ mi, Mạnh Oánh ở sau lưng anh, mở cửa phòng tắm, dùng sức đẩy anh vào, "Tắm rửa."

Không đợi anh lên tiếng.

Mạnh Oánh một tay đóng cửa lại.

Hứa Điện chưa kịp phản ứng, anh hơi bất mãn, sau đó cởi áo sơ mi, mở vòi sen, tắm rửa.

Mạnh Oánh trở lại trong phòng khách, dọn dẹp, lại cầm bát đi rửa, lúc trở ra, thuận tay tắt đèn của phòng khách, lại vào trong phòng ngủ, phòng tắm sáng đèn, tiếng nước rầm rầm, Mạnh Oánh ngáp một cái, nằm ở trên giường, nghiêng người chơi điện thoại.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Tiếng nước trong phòng tắm càng thêm rõ mồn một, Mạnh Oánh nghe tiếng nước, có chút mơ màng, nhàm chán lướt điện thoại, một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Hứa Điện cầm khăn lau khô tóc, trên người là chiếc áo choàng tắm khoác hờ, ánh đèn trong phòng nhỏ mà ấm áp, liếc mắt liền thấy hình dáng cô đang đưa lưng về phía phòng tắm, anh bỏ khăn xuống, đi qua, chống bên giường, khom lưng hôn phía sau lưng cô.

Từng nụ hôn ngắn rơi xuống rải khắp lưng cô khiến Mạnh Oánh lập tức căng cứng cả người, cô dịch người một chút, nhưng không có tác dụng gì, chỉ chốc lát sau, ngón tay nắm chặt lấy chiếc gối, hơi thở dồn dập, Hứa Điện cúi đầu hôn gương mặt của cô, bờ môi, hình bóng hai người chồng lên nhau phác họa trên bức tường.

Mạnh Oánh cắn đầu ngón tay của anh.

Hứa Điện ghé vào bên tai cô, đang lúc đạt khoái cảm nói: "Anh yêu em."

Ba chữ, giồng như pháo hoa nổ rực trên bầu trời, Mạnh Oánh choáng váng như thiếu dưỡng khí, cô cắn gối đầu, hừ một tiếng, nhưng trong đầu đều là.

Anh yêu em.

Anh yêu em.

Trời tối người yên, Hứa Điện ôm Mạnh Oánh đi vào trong phòng tắm, trên cổ anh chi chít những vết cào do cô để lại, cầm xuống vòi hoa sen.

Lúc trở ra, Mạnh Oánh đã tỉnh táo rất nhiều, Hứa Điện ôm cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

Mạnh Oánh ghé vào trên bả vai anh, hô hấp nhẹ nhàng, cô chống đỡ lấy cái cằm nhìn anh, anh nhắm mắt trước, dùng tay che đôi mắt của cô lại, nói: "Em cứ nhìn thì chúng ta làm thêm một hiệp nữa."

Mạnh Oánh đỏ mặt, lập tức nhắm mắt lại, chỉ một lát sau lại mở ra, cô không cảm thấy buồn ngủ, sau đó lật người, cầm điện thoại, nhìn thời gian, đã hai giờ rồi, trên cổ tựa hồ còn có chút lành lạnh.

Cô quay đầu lại nhìn Hứa Điện, một tay anh gác lên trán, đã ngủ, tuy vậy sườn mặt góc cạnh vẫn sắc bén như thường ngày, bởi vì khuôn mặt này thực sự quá đẹp, cảm giác lạnh lùng rõ ràng hơn.

Nếu như anh không cười, chắc không ai dám đến gần.

Một nụ cười thực sự có sự ảnh hưởng rất lớn.

Mạnh Oánh nhỏ giọng chậc một tiếng, đầu ngón tay chọc ngón tay anh đang để hờ lên trán.

Sau đó, cầm điện thoại, chụp một cái, chỉ lấy nửa gương mặt anh, nhưng hai ngón tay to nhỏ tinh tế lồng vào nhau mang hiệu ứng lãng mạn không ngờ.

Mạnh Oánh chụp xong, đăng lên mạng.

Mạnh Oánh V: Hình ảnh

Sau khi đăng xong, cô liền để điện thoại xuống, đi ngủ.

Bởi vì bận rộn hơn một tháng, mệt chết, Mạnh Oánh cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc an ổn, cho đến khi trời đã sáng, Mạnh Oánh cũng còn đang say giấc nồng, Hứa Điện thì đã tỉnh từ bao giờ.

Anh nhẹ nhàng ngồi dậy sợ động đến cô, sau đó xuống giường, phủ thêm áo choàng tắm, ra khỏi phòng, mở cửa lớn ra.

Giang Dịch cầm theo ba cái hộp gấm.

Hứa Điện nhận lấy, nói: "Chờ dưới lầu."

"Vâng."

Giang Dịch gật đầu.

Hứa Điện trở lại, đi vào phòng, đặt ba cái hộp gấm ở trên tủ đầu giường, mở ra một hộp trong số đó, lấy ra một chiếc đồng hồ màu đen, cầm tay Mạnh Oánh, cẩn thận đeo lên cho cô, đây không phải là chiếc ở Geneva kia, mà là một cái khác, quý hơn càng có ngụ ý.

Được định chế thủ công, bên trong mặt đồng hồ có huyền cơ.

Sau khi đeo xong, Hứa Điện khom lưng, hôn lên bờ môi Mạnh Oánh, lại đứng dậy kéo rèm cửa sổ cho cô, sau đó đi thay áo choàng tắm trên người, mặc áo sơ mi và quần dài mà Giang Dịch vừa đưa tới, thay xong, Hứa Điện cầm điện thoại lên, lại trở lại, hôn Mạnh Oánh một cái, dém chăn cho cô xong, lúc này mới rời đi.

Bên ngoài sắc trời tuy sáng nhưng âm u.

Xe Hummer màu đen dừng ở bên ngoài tiểu khu, Hứa Điện cúi đầu đốt thuốc, mở cửa xe lên xe.

Giang Dịch nổ máy xe.

Hôm nay là ngày phán quyết cuối cùng của vụ kiện.

Mặc dù mười phần chắc chín, nhưng Giang Dịch vẫn hơi khẩn trương, bàn tay cầm tay lái có chút không vững, Hứa Điện liếc nhìn vài lần, Giang Dịch mới ho một tiếng, ngồi vững vàng, mắt nhìn phía trước, kiểm soát biểu cảm của gương mặt.

Hứa Điện vắt chéo chân dài, ngón tay thon dài nắm vuốt điện thoại, nhàn nhã bấm điện thoại.

Mấy phút sau.

Anh bóp chặt điếu thuốc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bài đăng của Mạnh Oánh.

Cô đăng ảnh chụp anh.

Là thật.

Trái tim Hứa Điện đâp liên hồi, anh bám lấy khuỷu tay, bật cười, nụ cười từ tận đáy lòng, đầu ngón tay vân vê điếu thuốc trong vô thức, đụng phải phỏng tay cũng không quan tâm.

Anh thuận tay ấn mở bình luận.

Một giây sau.

Hứa Điện: "..."

"Oa, Mạnh Oánh chắc chắn lại bị ép."

"Hứa tổng, anh còn mặt mũi nào không? Nửa đêm dùng tài khoản Mạnh Oánh vung thức ăn cho chó."

"Ôi còn tự chụp mình trông đẹp trai như vậy nữa."

"Mạnh Oánh, chị dậy đi, chồng chị vứt hết mặt mũi đi rồi kìa."

"Mạnh Oánh nhanh dậy đi, chồng chị dùng tài khoản của chị chụp ảnh hắn kìa."

"Thương Mạnh Oánh quá đi, sau này làm công tác bảo mật cho tốt vô nghe chị, phụ nữ phải có không gian riêng tư cho mình chứ."

"Cô ấy nhất định là bị ép, giống như lần trước bị ép buộc nhấn follow á, ông trời ơi, đau lòng giùm Mạnh Oánh."

Hứa thị tập đoàn Hứa Điện V: Cô ấy tự đăng.

"Tôi không tin! !"

"Mị cũng không tin! !"

Hứa Điện: "..."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Điện: Anh có thể block hết được không?

Mạnh Oánh: Anh nói xem?

Hứa Điện: . . . . . Quên đi, nhịn một chút cũng liền đi qua.


Bình Luận (0)
Comment