Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)

Chương 11

Hắn đâm sâu ngón tay vào bên trong cô, ngón tay xâm nhập tiểu hoa huy*t vài cái mà dịch trắng đã chảy ròng, miệng cô cắn chặt phát ra âm thanh hừ hừ: "Thật sự là loại đàn bà ti tiện, chẳng lẽ ngón tay không thể thỏa mãn được cô sao? Hóa ra là vì trong thời gian yêu nhau tôi quá tôn thờ cô như nữ thần, không dám đụng vào cô nên cô mới rời bỏ tôi để đi với cái tên Sở Mạch Thần để tìm đến hoan lạc đúng không?"

Cố Liễu siết chặt nắm tay, hai mắt nhắm chặt lại cố chịu đựng.

"Im lặng như vậy là sao? Đúng là một lũ mạt hạng như nhau."

CHÁTTTT...

một cái tát giáng xuống bên má của Sở Gia Minh. Mặt hắn nghiêng hẳn sang một bên.

Cố Liễu cắn môi. Cố chịu nhục nhã như thế nào cũng được nhưng đừng bao giờ dụng tới anh, không bất cứ ai được sỉ nhục anh ấy. Kể cả là Sở Gia Minh người có gương mặt của anh ấy thì cô cũng sẽ không tha thứ.

Sở Gia Minh nhếch miệng, bên má in rõ năm vệt ngón tay, trong mắt hắn cũng hằn lên tia máu đỏ chót đến đáng sợ.

hắn nắm chặt lấy cằm cô, bóp mạnh đến mức cô có thể cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào, đau đến ứa nước mắt. Nhưng mà lòng tự tôn không cho phép cô rơi nước mắt.

Cô càng cứng rắn, trong lòng Sở Gia Minh càng điên cuồng. Cô là vì người đàn ông đó nên mới bỏ rơi hắn, cô vì sĩ diện của người đàn ông đó mà đánh hắn.

Hắn gắt gao đè cô xuống sofa, cuồng bao như dã thú mà dùng đại nhục bổng to lớn tìm kiếm cửa huyệt non mềm sau đó đâm mạnh đi vào bên trong.

Bên trong Cố Liễu vô cùng khít khao và non mềm, nhục huyệt bên trong một tầng lại một tầng ôm sát lấy phân thân của hắn, sau một lần đại nhục bổng cắm vào bên trong là một loạt khoái cảm mị nhục đồng loạt xông lên, quấn chặt lấy hắn như miệng nhỏ của em bé không ngừng cắn mút lấy.

Tóm lại là tiểu huyệt của cô quá nhỏ nên chỉ có thể chấp nhận được một nửa côn th*t đi vào liền không thể đâm sâu thêm được nữa. cảm giác từng sợi tết bào căng cứng ra, má cô ửng đỏ, khuôn mặt lại tăng thêm vài phần kích tình, hơi thở của hắn bị rồi loạn, ở bên tròn cô khiến cho bản năng của đàn ông lập tức bùng phát, hô hấp trở nên khó nhọc, hai tay tách rộng chân của Cố Liễu ra: "Sao? Tôi nói trúng tim đen nên cô thấy khó chịu? Hay là tức giận vì tôi không đi vào sớm hơn nên mới kẹp chặt như vậy? Đúng là loại đàn bà ti tiện chỉ muốn được thỏa mãn dục vọng... tiểu tao huyệt kẹp chặt côn th*t như vậy chẳng lẽ là sợ tôi thoát ra ngoài sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không ra vội đau, tôi sẽ cho tiểu tao huyệt của cô ăn thật no, thật no."

Nói xong hắn dùng lực đạp thẳng phần thắt lưng xuống, đại nhục bổng triền miên dây dưa với nhục thịt mềm mại, thế như chẻ tre, cứ thế mà đánh phá vào hoa tâm, đại quy đầu thẳng tắp cắm sâu vào tử cung no hẹp, hắn không tỏ ra hứng thú mà nói: "Phía dưới của cô cũng thật ngắn quá, không chứa được hết của tôi rồi."

(Na: Minh ca, của anh dài bao nhiêu mà không hết được vậy *đỏ mặt*)

Lúc này, dục vọng hoàn toàn chiếm hữu đầu óc, Cố Liễu cũng không thể có nổi tâm trí để có thể nghĩ tới chuyện khác được, đầu óc cô ong lên, tai cô ù đi, cảm giác như thân thể này không còn là chính mình nữa.

"Cô đói khát đến mức đó sao?"

Cố Liễu chứa toàn bộ đại nhục bổng của hắn, cây gậy th*t nằm bất động bên trong, cô ưỡn thẳng lưng, hai bầu ngwujc cũng vì thế mà rung rinh. Nhìn cô một phen này khiến cho hình ảnh trong mắt Sở Gia Minh càng thêm dâm mị không kiềm chế được, hắn cầm lấy hai bắp đùi thon dài của cô, tiện thể dùng lực nhấp nhô eo lên xuống, không chút lưu tình mà đâm vào rút ra liên tục, quy đầu một chốc lại đụng chạm tới miệng tử cung.

"Cố Liễu... đúng là tiểu yêu tinh, chỉ chờ có vậy mà cắn nuốt tôi như vậy, đúng là tuyệt phẩm của tạo hóa để thỏa mãn đàn ông mà."

"Ư... A... ưmmmm......" Cố Liễu vẫn đang trong cơn mê loạn, đầu óc như muốn nổ tung, toàn thân căng như dây đàn, cơ thể bắt đàu đưa đảy theo nhịp điệu tiết tấu.

"Ha... chẳng lẽ như vậy không thể thỏa mãn được cô?" càng nói Sở Gia Minh càng dùng thêm lực, đại nhục bổng đam sâu vào tiểu huyệt phát ra tiếng òm ọp, nơi hai người giao nhau cũng bắn ra những tia nước trắng. Cả căn phòng tràn ngập mùi dâm mỹ.

Tiêu huyệt càng ngày càng tiết ra nhiều xuân thủy, đại nhục bổng của hắn lại càng thuận lợi ra vào, mỗi lần đi ra là lại kéo theo một sợi tơ mỏng manh rồi lại như thia chớp đánh sập vào vang lên âm thanh bành bạch của sự va chạm da thịt.
Bình Luận (0)
Comment