Thế Thân Của Người

Chương 11

Editor: Mờ Mờ

Văn Quân vịn cửa xe, ngạc nhiên đến tột độ. Ánh mắt của Tuân Mộ Sinh còn nóng hơn cả mặt trời ban trưa, chúng như bọc anh lại trong một khóm lửa rực cháy.

Mồ hôi chảy xuống từ trên trán, anh giơ tay lau đi, ý nghĩ “nhận nhầm người” lại xông lên trong đầu: “Cậu Tuân, tôi cảm thấy có lẽ cậu…”

“Nhận nhầm người?” Ánh mắt Tuân Mộ Sinh tối sầm xuống, lắc đầu nói: “Không có.”

“Nhưng tôi thật sự không biết cậu.” Văn Quân vội nói, nói xong mới cảm thấy không đúng lắm, anh lúng túng cười: “Xin lỗi, tôi thật sự không có chút ấn tượng nào về cậu cả.”

Khóe môi Tuân Mộ Sinh khoác lên nụ cười chua chát: “Năm đó tôi chỉ là một người bình thường xa lạ với anh mà thôi, qua lâu như thế anh quên mất tôi cũng là chuyện bình thường.”

Văn Quân nhíu mày cố nhớ lại, nhưng đầu óc cứ như bị thứ gì đó ngăn chặn, dù thế nào đi nữa cũng không tìm ra được chút gì. Anh ấn nhẹ lên trán, mồ hôi đầm đìa, càng cố gắng suy nghĩ lại càng cảm thấy nơi nào đó trong đầu trở nên đau nhức dữ dội.

“Lần trước gặp anh ở quảng trường Thịnh Hi tôi đã cảm thấy anh giống như ‘anh ấy’.” Tuân Mộ Sinh nói: “Nhưng mấy năm nay tôi đã gặp rất nhiều người giống ‘anh ấy’. Đôi mắt, cái mũi, cái miệng, kiểu tóc, vóc dáng… luôn có một vài nét tương tự. Tôi nghĩ rằng anh cũng giống ‘anh ấy’ nhưng giống nhiều hơn một chút, thật sự hệt như anh ấy lúc 31 tuổi. Song tôi không ngờ rằng anh lại chính là ‘anh ấy’.”

“Không.” Ký ức của 13 năm trước là một mảng trống rỗng, hơi thở của Văn Quân dần trở nên dồn dập — đừng nói là Tuân Mộ Sinh trước mặt, ngay cả khu tuyển quân Trọng Thành ra sao anh cũng không nhớ nổi.

“Anh không khỏe sao?” Tuân Mộ Sinh đến gần thì thấy gò má Văn Quân đỏ lên nhìn có vẻ không khỏe lắm, hắn muốn sờ thử nhiệt độ trên trán đối phương nhưng lại bị gạt tay ra.

“Xin lỗi.” Văn Quân né người sang một bên dựa trên thân xe, đôi mày nhíu chặt: “Tôi không sao. Cậu Tuân, cậu cho rằng tôi là người cậu thích… người cậu quen, nhưng chúng ta mới gặp nhau hai lần, chỉ dựa vào họ tên, tuổi tác, tướng mạo mà cậu đã chắc chắn như vậy sao?”

“Nếu như anh thật sự nhập ngũ ở khu tuyển quân Trọng Thành vào 13 năm trước.” Tuân Mộ Sinh lấy một chai nước khoáng từ trong xe ra đưa cho Văn Quân: “Như vậy anh chắc chắn là ‘anh ấy’.”

Bàn tay đang vặn nắp chai của Văn Quân run lên: “Vì sao?”

“Tôi điều tra rồi, trong lớp lính mới năm đó chỉ có một người tên ‘Văn Quân’ thôi.”

Nắp chai rơi xuống mặt đất, Văn Quân xoay người đi tìm lại bị Tuân Mộ Sinh giành trước một bước.

Tuân Mộ Sinh đặt nắp chai vào lòng bàn tay anh, bình tĩnh nói: “Anh chính là ‘anh ấy’, anh chỉ không nhớ được ‘người qua đường’ là tôi đây thôi.”

Tiệc nướng buổi trưa đã bắt đầu, khu biệt thự lập tức sôi động hẳn lên. Nhóm cậu ấm nhà giàu bình thường rất ít khi tham gia hoạt động kiểu này, trước khi đến còn khịt mũi coi thường, cười Hứa Sính nhận mấy đồng lương ít ỏi riết quen rồi nên càng lúc càng chẳng biết chơi bời gì cả. Nhưng đến giờ cơm nhìn thấy giá dụng cụ nấu nướng dã ngoại cộng thêm các loại thịt thơm phức được bày lên giá, ai nấy cũng thích thú, mặc tạp dề đeo găng tay, một tay gắp đồ nướng một tay phết dầu, chỉ thiếu điều không giành hết công việc của đầu bếp.

Trong khung cảnh nhộn nhịp lại có vài người thấp thỏm trong lòng.

Nhiễm Túc theo Tuân Mộ Sinh đến đây, bây giờ Tuân Mộ Sinh không có ở đây, cậu cầm khay thức ăn mà đứng ngồi không yên, hối hận chết đi được — đến khu biệt thự Vân Châu là do cậu đề nghị, lúc trước nhìn thấy tour chơi thu này trên một trang ăn uống du lịch mà cậu đã follow, vị trí cao cấp, cách xa nội thành, nhìn có vẻ không chen chúc giống mấy tour top đầu khác. Hơn nữa tiệc nướng cũng rất thú vị, so với việc đi ăn cơm trong nhà hàng thì càng có thể tương tác với nhau nhiều hơn, lúc này cậu bèn muốn dẫn cậu Tuân đến đây chơi.

Vì ngày hôm nay mà cậu còn chuẩn bị cả condom và gel bôi trơn trong ba lô của mình.

Ai ngờ gặp lại “anh ấy” của cậu Tuân ngay tại chỗ này cơ chứ.

“Nếm thử món này xem.” Diệp Phong Lâm bưng một con cá to bằng nắm tay đến: “Cá nướng kiểu Thái, khá là thanh đạm, có lẽ hợp với cậu.”

Nhiễm Túc sực tỉnh lại, nhận lấy cái đĩa, vẫn mang dáng vẻ nặng nề tâm sự: “Cảm ơn anh Diệp.”

“Mộ Sinh tạm thời có việc, nếu cậu cảm thấy gò bó thì đi theo tôi với Kiều Dương.” Diệp Phong Lâm cười xã giao: “Muốn ăn cái gì thì cứ nói với bọn tôi. Nếu không một lát nữa cậu ta về lại trách bọn tôi sơ sót.”

Nhiễm Túc khẽ lắc đầu: “Sao thế được?”

“Cậu là người của cậu ta.” Diệp Phong Lâm nói: “Sao lại không chứ?”

Gò má Nhiễm Túc ửng hồng, cúi đầu đi theo sau Diệp Phong Lâm: “Vậy thì phiền anh Diệp rồi.”

“Sao bọn họ còn chưa về nữa?” Hứa Sính đi đến bên cạnh Kiều Dương: “Anh Kiều, có phải anh biết gì đó đúng không?”

Kiều Dương đang hí hoáy với giò heo trên vỉ nướng, giả điên phết tỏi xay lên da heo: “Bọn họ? Bọn họ nào cơ?”

“Anh giả vờ giả tỏi gì với em thế!”

“Anh đang phết tỏi đây.” Kiều Dương cầm kéo cắt phần da heo dày đi: “Cậu có ăn ớt không?”

“Cút cút cút! Em không ăn!” Hứa Sính nói: “Không được, em phải đi xem thử!”

“Đứng lại.” Kiều Dương là người lớn nhất trong đám bọn họ, lời nói khá có sức nặng: “Mộ Sinh ôn chuyện với người đồng nghiệp kia của cậu, cậu đi qua đó làm gì?”

“Nhìn bọn họ giống như đang ôn chuyện sao? Cẩu Tử như muốn ăn sống Văn Quân luôn vậy đó!”

“Nếu muốn ăn thật thì Văn Quân không biết phản kháng à? Không biết chạy à? Một người đàn ông to xác như thế còn cần cậu lo lắng linh tinh nữa sao?”

“Em không có lo lắng linh tinh!” Hứa Sính biện luận: “Anh không biết thôi, Văn Quân anh ấy, haiz, nói như nào nhỉ, anh ấy rất hiền lành, tính tình cũng yếu đuối, ở tòa soạn của bọn em lúc nào cũng bị bắt nạt cả. Cẩu Tử như thế…”

Kiều Dương ngắt ngang: “Rất hiền lành? Tính cách yếu đuối? Bị bắt nạt?”

“Đúng vậy đó!” Hứa Sính nói: “Hoạt động lần này tổ trưởng của bọn họ cố tình làm khó anh ấy. Em thật sự nhịn hết nổi rồi mới hẹn mấy người bọn anh đến đây, xem như giúp anh ấy hoàn thành nhiệm vụ.”

Kiều Dương để cọ phết dầu xuống, suy tư: “Tính cách yếu đuối? Không phải chứ.”

“Không phải cái kiểu yếu đuối như anh nghĩ kia!” Hứa Sính cảm thấy mình miêu tả không được chính xác lắm: “Anh ấy không tranh giành với người khác, dễ tính, nhiệm vụ nào béo bở đều bị người khác giành hết chỉ chừa lại phần thừa cho anh ấy. Nếu thật sự yếu đuối thì anh ấy cũng không thể làm phóng viên đưa tin thời sự nổi bật ở ‘Thời báo Trọng Thành’ suốt nhiều năm như vậy.”

Kiều Dương gật đầu: “Ừ, rất mạnh mẽ.”

Hứa Sính ngạc nhiên: “Anh Kiều, anh không ngạc nhiên tí nào hả? Anh thấy ai lái xe Jeep Đông Phong ngầu lòi như thế chưa.”

“Ngạc nhiên chứ.” Kiều Dương cười gắp móng giò nướng tỏi đã nướng chín vào đĩa của Hứa Sính, lấy lệ nói: “Tất nhiên là ngạc nhiên rồi.”

“Chiếc xe này tôi phải nhờ nhiều mối quan hệ lắm mới mua được.” Tuân Mộ Sinh vỗ nhẹ lên mui động cơ của xe Jeep Đông Phong, ánh mắt hoài niệm: “Tôi rất ít khi lái nó ra ngoài, nó rất nổi bật, người bình thường không phân biệt được bản quân dụng hay dân dụng nhưng người trong nghề vừa nhìn đã biết là bản quân dụng.”

Văn Quân “Ừ” một tiếng xem như đồng ý.

“Không ngờ rằng hiếm lắm mới lái ra ngoài một lần vậy mà lại vào trong tay anh.” Tuân Mộ Sinh lấy bật lửa và thuốc lá ra: “Hút không?”

Văn Quân lắc đầu. Tuân Mộ Sinh bèn lấy thuốc về: “Mặc kệ có bao nhiêu người đi nữa thì anh luôn là người làm cho tôi chú ý nhất, lần trước như thế, lần này cũng thế.”

Văn Quân nghe không hiểu: “Lần trước?”

“13 năm trước ở trong sân của khu tuyển quân, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, lúc đó anh lái xe Jeep Đông Phong.”

Con ngươi của Văn Quân co rụt lại.

Việc anh từng lái xe Jeep Đông Phong ở khu tuyển quân căn bản là không thể nào!

Không biết vì sao ký ức lúc mới đi lính rất mơ hồ, anh chỉ nhớ là mình nhập ngũ ở Trọng Thành, sau đó bị chuyển đến một tiểu đội trinh sát dã chiến ở chiến khu trung bộ, bởi vì năng lực vượt trội nên không bao lâu sau đã được bộ đội đặc chủng chọn đi… Nhưng nếu phải nhớ những chi tiết nhỏ thì anh căn bản không thể nhớ được một chuyện vặt vãnh nào.

Song ký ức lúc ở bộ đội đặc chủng cũng rất rõ ràng — sau khi trở thành bộ đội đặc chủng anh mới bắt đầu học lái xe Jeep quân dụng. Lúc đầu anh lái không tốt, giữ được tốc độ thì không giữ được ổn định, nắm được ổn định thì không thể chạy vọt lên trước. Nếu không phải có người cười toe toét kéo cửa ghế phụ để một ly nước lên xe sau đó cùng anh luyện tập hết lần này đến lần khác thì có lẽ anh đã không thể nào vượt qua đợt kiểm tra hạng mục lái xe.

Vì thế lúc mới nhập ngũ anh chắc chắn chưa từng lái xe Jeep.

Tuân Mộ Sinh như đang chìm trong ký ức: “Trong những tân binh ở đó thì anh là người lái giỏi nhất.”

Lá cây chưa kịp ngả vàng rơi xuống từ đầu cành như đang đón lấy khoảnh khắc giao mùa giữa hè và chớm thu.

Mùa tuyển quân lại đến, khu tuyển quân cực kỳ nhộn nhịp, trai tráng mới vừa thành niên cầm đơn xếp thành một hàng dài, ai nấy đều nóng lòng muốn thử, đa số người thậm chí đã sớm cạo đầu húi cua, vẫn chưa mặc đồ lính mà đã dùng tiêu chuẩn quân nhân để yêu cầu bản thân.

Đi ngang qua đội ngũ, Tuân Mộ Sinh và Diệp Phong Lâm vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Tất nhiên bọn họ không phải đến để đăng ký tòng quân, chỉ là nghe Kiều Dương bảo năm nào khu tuyển quân cũng có mấy cậu trai ngon nghẻ nên mới ôm tâm tình đi săn đến đây xem thử.

“Cũng chẳng ra sao cả, anh Kiều nhìn như nào thế? Mấy thứ da dày thịt béo như này mà cũng bảo là ‘ngon nghẻ’ à?” Tuân Mộ Sinh vừa nhuộm tóc, nguyên cái đầu tóc vàng chói lóa, biếng nhác ngồi trên xà đơn ở sân sau của khu tuyển quân: “Chẳng tên nào đẹp trai bằng tôi.”

Diệp Phong Lâm chống đẩy xà đôi luyện lực cánh tay: “Chỉ có ai đẹp trai hơn cậu mới đáng xem à? Vừa nãy tôi thấy một người nhìn cũng không tệ lắm, đen thì có hơi đen một tí nhưng mà cao 1m85, cơ ngực kia ấy, chậc chậc chậc, chắc sờ đã tay lắm.”

Tuân Mộ Sinh liếc mắt: “Cậu nghiêm túc đấy hả?”

Diệp Phong Lâm xuống khỏi xà đôi: “Nghiêm túc đó ba, sao thế?”

“Cái đờ mờ! Cái kiểu lực điền như thế mà cậu cũng thích được à!”

“Tôi không giống cậu.” Diệp Phong Lâm cười khẽ: “Lực điền thì như nào? Lực điền tôi cũng thích. Cậu đấy cũng nên hạ thấp tiêu chuẩn xuống chút đi, đừng có chăm chăm tìm người nào đẹp trai hơn cậu mãi thế.”

Tuân Mộ Sinh khịt mũi coi thường: “Xàm xí, tôi dùng tiền bao nuôi người ta chẳng lẽ còn phải bao một gã xấu hơn tôi à?”

Diệp Phong Lâm suýt sặc nước bọt: “Cậu muốn bao nuôi quân nhân á?”

“Không phải thế tôi đến làm gì? Nhìn cho đỡ ghiền à?”

“… Cái đệt, đừng ông ơi, bố ông mà biết lại chẳng đánh chết ông.”

Lúc đang trò chuyện thì có hai chiếc xe Jeep quân dụng lái vào sân sau, một đám lính nhập ngũ cũng chạy vào.

Tuân Mộ Sinh đang ở trên xà đơn xoay người lại, sau khi xuống đất bèn hỏi: “Đó là xe gì? Sao xấu thế?”

“Xe Jeep Đông Phong.” Diệp Phong Lâm cười nói: “Mệt cho cậu từ nhỏ lớn lên trong khu nhà binh, xe Jeep mà còn nhìn không ra.”

“Tôi cũng đâu có hứng thú.” Tuân Mộ Sinh nhìn nhìn: “Bọn họ muốn làm gì thế?”

“Ai biết. Ơ, người nọ lên xe kìa?” Diệp Phong Lâm rướn cổ lên: “Không phải chứ, bọn họ còn chưa chính thức nhập ngũ mà đã muốn lái xe quân dụng rồi à?”

Cán bộ tuyển quân chạy tới đuổi người nhưng dường như sĩ quan lái xe cũng không ngại để cho mấy thằng nhóc vui đùa một chút. Cả đám nhôn nhao chen lên xe Jeep. Ầm ĩ cả buổi sĩ quan mới tốt tính chỉ huy đi xếp hàng. Tuân Mộ Sinh đứng xa xa quan sát, khinh thường nói: “Chẳng phải chỉ là chiếc xe quân dụng thôi à? Làm gì chen chúc nhau như chưa từng được thấy xe thế.”

Diệp Phong Lâm nói: “Cậu thì biết đếch gì.”

Khu tuyển quân chiếm một nhánh trong quân doanh của cơ quan bộ đội, sân sau rất lớn, dư sức tập xe, còn có luôn cả thiết bị chướng ngại vật. Mấy anh lính đã nhập ngũ xếp hàng đằng trước tới thử trước, lái lái mấy vòng chẳng thấy gì đặc sắc cho lắm.

Tuân Mộ Sinh cười: “Quá xoàng. Về không? Chẳng có gì hay để coi cả.”

“Nhìn thêm tí nữa đi.” Diệp Phong Lâm nói: “Dù gì cũng đến rồi.”

Tuân Mộ Sinh mất kiên nhẫn bỏ Diệp Phong Lâm lại vào toilet đi vệ sinh, xong lại đến sân trước lượn một vòng, chợt nghe thấy một trận gào thét, hắn bèn chạy về sân sau.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, xe Jeep cuốn theo cát bụi phóng xuống sườn dốc như bay, bốn bánh vững vàng đáp xuống hai ụ đất còn hẹp hơn lốp xe, tiện đà tăng tốc chạy vọt về phía trước, sau khi ra khỏi ụ đất thì đảo quanh tại chỗ bắn ra một tiếng két chói tai cực lớn.

Sau chớp mắt yên lặng, tiếng gào thét vang dội rung trời.

Tuân Mộ Sinh cũng nhìn đến đờ ra, chạy theo anh lính bên cạnh đến chỗ chiếc xe Jeep, chỉ thấy một chàng trai trẻ vóc người cao lớn bước xuống khỏi ghế lái, hình bóng ngược sáng vô cùng anh tuấn.

Không biết là vị sĩ quan nào hô lên: “Văn Quân!”

Người nọ xoay người, lưu manh chào một cái: “Đây!”

Lúc thấy rõ gương mặt người nọ, lần đầu tiên Tuân Mộ Sinh cảm nhận được mùi vị của sự hồi hộp.

Hết chương 11
Bình Luận (0)
Comment