Thế Thân Của Người

Chương 13

Editor: Mờ Mờ

Lúc mới cạo tóc húi cua bị mấy anh em cùng nhau cười vào mặt, ngay cả lính cần vụ trong nhà cũng không ngoại lệ, vỗ đùi cười to, Tuân Mộ Sinh sầm mặt xuống, quay về phòng mình soi gương cả buổi nhưng càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Xấu chỗ nào cơ? Rõ ràng là sáng sủa năng động, nhẹ nhàng thoải mái còn rất trưởng thành!

Tuân Mộ Sinh nằm trên giường ngắm nghía cái nắp chai bị biến hình kia, cứ liên tục lặp lại động tác bật ngón cái bắn lên trời sau đó dùng lòng bàn tay chộp lại, chơi mãi không biết chán.

Nắp chai này là cái bị Văn Quân cắn, ở giữa có một dấu răng lõm xuống. Sau khi uống nước ngọt xong hắn nhặt lên từ dưới đất rồi tiện tay bỏ vào túi quần.

Động tác nhỏ này bị Văn Quân bắt gặp: “Cậu làm gì thế? Còn lượm nắp chai nữa à?”

Hắn đã sớm nghĩ ra được cớ rồi: “Tôi có thói quen sưu tầm nắp chai.”

Văn Quân trừng mắt, vẻ mặt bừng tỉnh: “Ồ, cậu còn muốn làm ‘đồng xu’ nữa à?”

Lúc đó “ném đồng xu” là trò chơi thịnh hành nhất trong đám con trai, xỏ mười mấy cái nắp chai nước ngọt thành một chuỗi, được gọi là “đồng xu”, chọn một nơi trống trải ném qua ném lại, ai bị ném trúng sẽ thua, hơi giống với “ném bao cát”. Nhưng bao cát trúng vào người thì không đau, “đồng xu” nện trúng đầu sẽ bị chảy máu.

Tuân Mộ Sinh lừa bịp nói: “Đúng thế, làm ‘đồng xu’, muốn chơi không?”

Văn Quân lắc đầu vỗ lên mặt mình, không biết xấu hổ nói: “Ném bao cát còn được, ném đồng xu thì xin kiếu, rìa nắp chai rất bén, nện trúng vào mặt thì phá tướng luôn.”

“Ra vẻ!”

“Đẹp trai mà biết sao giờ, ông trời cho tôi cái mặt này, tôi không biết quý trọng thì sao xứng đáng với ý tốt của ổng?” Văn Quân ngụy biện: “Không yêu quý thì gọi là phí của trời, phải gặp báo ứng! Cậu cũng vậy đó.”

“Hửm? Tôi cũng gì cơ?”

“Chậc, cậu cũng phải biết quý cái mặt mình đi. Chẳng phải chúng ta còn phải đi bộ đội à? Huấn luyện chắc chắn rất khổ, được xếp vào đơn vị cơ quan thì còn may, nếu đến đơn vị dã chiến thì chắc chắn phải hứng gió phơi sương, mặt bị rám nắng thì không sao, nhỡ đâu phá tướng thì phiền rồi.” Văn Quân nói rất hùng hồn: “Không biết cậu có muốn đến đơn vị đặc nhiệm không, nếu như có cơ hội tôi nhất định phải đi. Vào được đó thì phải thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt, rất nguy hiểm, hỏng mặt sẽ bị báo ứng, què tay què chân thì thảm…”

“Ăn nói xúi quẩy!” Tuân Mộ Sinh nhanh chóng cắt ngang, trong lòng không vui lắm: “Bộ đội không nói mấy chuyện mê tín dị đoan.”

“Ò.” Văn Quân nghĩ nghĩ một lát: “Vậy cũng đúng, ấy, cậu muốn đến đơn vị đặc nhiệm không? Hai ta cùng đi?”

Tuân Mộ Sinh từ nhỏ đã lớn lên trong khu nhà cán bộ, chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia quân đội, qua loa nói: “Nói sau đi.”

Lúc nắp chai tung đến lần thứ hai mươi, Tuân Mộ Sinh ngồi dậy, lẩm bẩm một mình: “Hay là năm sau mình cũng đi bộ đội nhỉ?”

Hắn mới 17, sau khi hết kỳ nghỉ hè là lên lớp 12, năm nay nhập ngũ cùng đợt với Văn Quân là không được rồi, năm sau thì đúng là có cơ hội. Con em trong khu nhà hắn sau khi tốt nghiệp đi lính cũng không ít, bối cảnh gia đình của mỗi người có đi tới đâu cũng sống rất ổn. Có mấy anh em cùng nhau lớn lên với hắn sang năm cũng định tham gia quân đội, như cậu hai nhà họ Ngôn. Vị đó là nhân vật xuất sắc nhất trong khu, so tài với lính mũi nhọn trong cơ quan chưa từng thua bao giờ. Đến lúc đó hắn sẽ đi bộ đội với cậu hai nhà họ Ngôn, một là có thể chăm sóc cho nhau, hai là cũng tiện che chở cho Văn Quân.

Bàn tính trong đầu hắn gõ rầm rầm, Tuân Mộ Sinh ném nắp chai vào ngăn kéo, đầu nóng lên, lấy một quyển <5 năm thi Đại học, 3 năm mô phỏng> trên giá sách xuống.

Làm thì không làm được rồi, nhưng có thể giả bộ một tí.

Người lớn ở nhà khác đều muốn đưa con trai vào bộ đội rèn luyện, nối nghiệp ông cha, nhà hắn thì vừa hay ngược lại. Tuân Cường Vũ làm trong bộ đội gần ba mươi năm trời, chẳng hề có ý cho hắn đi lính, nửa năm trước còn nói với hắn muốn đưa hắn ra nước ngoài học, cầm bằng tốt nghiệp về nước thì cút vào tập đoàn nhà ông ngoại làm việc.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, Tuân Cường Vũ đâu phải không muốn cho hắn làm lính, chỉ là nhìn hắn suốt ngày lông bông, không có chí tiến thủ, lo rằng hắn vào bộ đội gây chuyện làm mất mặt nhà họ Tuân.

Trước đây cũng chẳng để ý lắm, Tuân Cường Vũ không muốn hắn nhập ngũ, bản thân hắn cũng không muốn. Sống thảnh thơi thoải mái không chịu mà cứ phải vào bộ đội chịu khổ, bị điên à?

Nhưng bây giờ không giống lúc trước nữa, hắn vẽ rồng rắn linh tinh trên cuốn <5.3>, khóe môi cong cong — nếu là vì Văn Quân, đi bộ đội chịu khổ thì có sao đâu.

Điều duy nhất làm hắn phiền lòng là phải đợi thêm một năm nữa.

Nhưng mà nghĩ lại, đợi thêm một năm cũng là chuyện tốt, bây giờ Tuân Cường Vũ chắc chắn sẽ không đồng ý cho hắn nhập ngũ, chê hắn dốt nát, vừa khéo hắn có thể dùng một năm này để đóng vai con ngoan trò giỏi, không ra ngoài đánh nhau kiếm chuyện nữa, mỗi ngày tan học về nhà làm <5.3>, chỉ cần diễn cho tròn vai thì còn sợ một năm sau Tuân Cường Vũ không chịu thả ra nữa sao?

Chuyện chấm trúng Văn Quân còn muốn đuổi theo vào bộ đội này Tuân Mộ Sinh chỉ nói với Diệp Phong Lâm và Kiều Dương mà thôi. Diệp Phong Lâm bằng tuổi với hắn, phấn khích như thể chính mình có đối tượng không bằng, chẳng hề suy nghĩ đã khen hắn có năng lực hành động. Kiều Dương lớn hơn hai người ba tuổi, rất cạn lời: “Anh chỉ kêu hai cậu đến ngắm mấy anh lính thôi, chứ không bảo các cậu đi gạ người ta. Cẩu Tử, ý tưởng này của cậu rất nguy hiểm, bố cậu có cho cậu làm thế không?”

“Ông ấy cũng đâu có biết.” Tuân Mộ Sinh nhởn nhơ: “Đợt này ông ấy cũng không có nhà.”

“Thôi đi, bố cậu nhiều tai mắt như thế, có nhà hay không có nhà thì có khác gì không?”

“Không sao, em lấy cả <5.3> ra làm luôn đấy, ông ấy có nhiều tai mắt hơn nữa thì sao, còn không khen em chăm chỉ hiếu học à.”

“Chậc, anh thấy cậu chỉ hứng thú nhất thời thôi.” Kiều Dương nói: “Đừng bảo đợi tới sang năm cậu tốt nghiệp, chỉ đợi đến hôm khai giảng thôi thì cậu đã chán rồi.”

Tuân Mộ Sinh vuốt cái đầu vàng gai góc của mình: “Cóc khỉ, ông đây mà yêu rồi thì cả chính ông cũng thấy sợ.”

Lúc đó chẳng ai biết rằng một lời bông đùa của chàng trai trẻ lại trở thành nỗi chấp niệm gần như là vặn vẹo xuyên suốt cả mười mấy năm về sau.

Ngày nào Tuân Mộ Sinh cũng đến khu tuyển quân dạo một vòng, nhưng cơ hội gặp được Văn Quân không nhiều. Hắn hỏi thăm cán bộ tuyển binh nhà Văn Quân ở đâu, đối phương không chịu nói, chỉ nói ra chỗ Văn Quân làm thêm.

Hắn đoán hoàn cảnh gia đình của Văn Quân chắc rất bình thường, đến nhà thiếu nhi xem thử, quả nhiên Văn Quân đang dạy bạn nhỏ đá banh trong sân bóng.

Hắn không đến quấy rầy mà ngồi trên khán đài suốt nửa tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Văn Quân, mãi đến khi Văn Quân bị một huấn luyện viên trung niên gọi đi.

Tình yêu thời trẻ giống như cơn giông bão, vừa gặp đã yêu, bóng dáng của người yêu in hằn nơi đáy mắt, tất cả những thứ khác đều lu mờ nhạt nhòa.

Nhưng chẳng thể nào thốt lên một câu yêu thương.

“Không giống cậu nha Cẩu Tử.” Diệp Phong Lâm nói: “Trực tiếp theo đuổi đi chứ, sợ bóng sợ gió gì nữa?”

“Dọa anh ấy sợ thì sao bây giờ?” Tuân Mộ Sinh lật cuốn <5.3> xoành xoạch: “Tôi đang chờ cơ hội.”

“Còn chờ cơ hội à?” Diệp Phong Lâm cười: “Qua đợt này bọn họ phải rời khỏi Trọng Thành rồi, cậu còn không tranh thủ thời gian thì anh lính của cậu sẽ chạy mất đấy.”

Tuân Mộ Sinh chầm chậm xoay người: “Vậy cậu đi chung với tôi một chuyến không?”

“Đi tỏ tình?”

“Đi ngắm anh ấy.”

“…”

Hôm nay Văn Quân vừa khéo ở khu tuyển quân. Sân sau ồn ào, một đám lính nhập ngũ đang chơi bóng rổ, Ngô Bảo Bảo là trọng tài.

Lúc Tuân Mộ Sinh và Diệp Phong Lâm đến, Văn Quân nhảy lên ném trúng một quả ba điểm, cười đập tay với đồng đội, cả người đều tỏa sáng.

Tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo ngoài sân vang lên không dứt, Văn Quân bắt được chai nước bay đến, đang định uống thì chợt nhìn thấy Tuân Mộ Sinh, gọi: “Cẩu…”

Tuân Mộ Sinh: “…”

“Là Tuân!” Văn Quân cười nói: “Lần này tôi nhớ rồi! Ấy cái đầu này của cậu sao còn chưa nhuộm lại nữa? Ngô Bảo Bảo ở bên kia kìa.”

Tuân Mộ Sinh không muốn giải thích, xoay cổ tay cổ chân nói: “Cho tôi tham gia một trận được không?”

“Được chứ!” Văn Quân vẫy vẫy tay với người trong sân ra hiệu thay người, chợt tháo bao cổ tay của mình xuống nói: “Cho cậu, tôi ra nghỉ ngơi một lát, ôi trời mệt chết anh rồi.”

Tuân Mộ Sinh vốn định thi đấu với Văn Quân, vừa nghe Văn Quân muốn giải lao thì hơi buồn bực, nhìn cái bao cổ tay hơi ướt kia thì lập tức lấy lại tinh thần, hắn đeo lên cổ tay: “Được, ở đó nhìn tôi!”

Tuân Mộ Sinh là chủ lực đội bóng rổ của trường, đã từng tham gia thi đấu giải học sinh trung học phổ thông toàn quốc, cuộc thi thế này chỉ là chuyện vặt mà thôi. Sau khi vào trận hắn lao khắp trái phải, liên tiếp ghi điểm xuất sắc, nổi bật vượt trội. Có lần úp rổ ghi điểm, hắn nhìn ra ngoài sân thì thấy Văn Quân đang huýt gió với hắn.

Chơi xong thì đám lính đường ai nấy đi, Diệp Phong Lâm cầm hai chai nước đá ném cho Tuân Mộ Sinh và Văn Quân, sau đó đi cùng với những người khác.

Tuân Mộ Sinh không nỡ tháo cái bao cổ tay kia xuống, mang theo trò chuyện với Văn Quân.

“Thì ra cậu không phải lính mới năm nay à?” Văn Quân thảy chai nước chơi: “Hèn chi Ngô Bảo Bảo không bắt cậu đi nhuộm tóc.”

“Thì không phải do tôi chưa tốt nghiệp à, sang năm tới rồi.” Tuân Mộ Sinh nói: “Đến lúc đó tìm anh chơi bóng rổ.”

“Đến lúc đó tôi là tiểu đội trưởng của cậu không chừng.” Văn Quân cười: “Một thằng nhóc như cậu, mới 17 tuổi mà sao còn cao hơn cả tôi thế.”

Tóc vàng ướt đẫm mồ hôi bị xoa vài cái, trong lòng Tuân Mộ Sinh hơi ngứa ngáy.

“Nể tình cậu nhỏ hơn tôi, cao hơn tôi, chơi bóng rổ hay hơn tôi, tôi tặng cái bao cổ tay cho cậu đó.” Văn Quân nói.

“Hửm?”

“Dù sao sau này tôi cũng không cần xài nữa. Không biết trong đơn vị dã chiến có sân bóng rổ không, có cho chơi bóng rổ không.”

Tuân Mộ Sinh nghĩ thầm: anh thật sự không biết gì về đơn vị dã chiến rồi, chắc chắn có sân bóng rổ, vấn đề ở chỗ anh có thời gian chơi không thôi.

Nhưng hắn không nói.

Văn Quân muốn tặng bao cổ tay cho hắn, hắn chỉ mong có vậy, lập tức nói: “Vậy tôi cũng tặng cho anh một thứ nhé.”

Văn Quân tò mò: “Cái gì thế?”

“Chuỗi hạt may mắn.” Tuân Mộ Sinh tháo vòng tay trầm hương trên cổ tay mình xuống: “Nè, tặng anh.”

“Cái này…” Văn Quân cầm lên nhìn thử, không nhìn ra xuất xứ: “Cái này đắt không?”

“Mấy chục tệ thôi.” Tuân Mộ Sinh nói: “Gần bằng cái bao cổ tay này của anh. Lần trước tôi đeo nó đi thi đạt được điểm tối đa môn Lịch sử đó. Anh đeo đi, nó sẽ phù hộ cho anh không bị thương trên mặt trong lúc huấn luyện.”

Văn Quân cười rộ: “Cậu mê tín thật.”

“Không phải anh mê tín trước à?”

Văn Quân đeo vòng tay lên, nhìn dưới ánh mặt trời, lúc này mới nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

“Khách sáo rồi.”

“Tuần sau bọn tôi phải xuất phát, nghe nói toàn bộ lính mới đều phải cài hoa dâm bụt đỏ, cậu có đến xem không?”

Tuân Mộ Sinh tưởng tượng ra cái cảnh này thì suýt chút nữa đã thốt lên “Cài hoa dâm bụt đỏ đi lấy chồng à”.

“Cậu cười gì thế?” Văn Quân hỏi.

“Không có gì.” Tuân Mộ Sinh tằng hắng vài tiếng: “Tôi chắc chắn sẽ đến.

Lời đã hẹn, nhưng không thực hiện được.

Ba ngày sau Tuân Cường Vũ chạy về nhà, không nói không rằng gói hắn đến một thành phố khác.

“Mày lêu lổng ở ngoài tao không quan tâm. Nhưng vào bộ đội kiếm chuyện thì mày đừng hòng!” Tuân Cường Vũ tức giận quát: “Lần này tao xem như mày không hiểu chuyện, lần sau mày còn dám gạ gẫm chiến sĩ thì tao lập tức tống mày ra nước ngoài!”

Tuân Mộ Sinh cố gắng biện hộ nhưng đột nhiên nhớ tới “tai mắt” mà Diệp Phong Lâm và Kiều Dương đã nhắc đến, bấy giờ mới chợt hiểu ra — tất cả những hành động của mình có lẽ đều đã bị báo cáo cho Tuân Cường Vũ rồi.

Quả nhiên, Tuân Cường Vũ phẫn nộ quát: “Vòng tay trầm hương ông ngoại tặng cho mày mà mày cũng dám tặng lung tung cho người ta! Tao thấy lá gan của mày càng lúc càng to rồi đấy!”

Tuân Mộ Sinh cắn chặt răng, ánh mắt hung ác.

Tuân Cường Vũ không nói nhiều lời với hắn, đơn giản thô bạo nhốt hắn suốt nửa tháng, đợi đến khi hắn quay về Trọng Thành thì tốp lính mới đã sớm bị đưa đến đơn vị cả rồi.

Bởi vì ông bố chuyên quyền độc tài trong nhà kia mà Tuân Mộ Sinh không thể dò hỏi được bất cứ tin tức gì liên quan đến Văn Quân. Một năm sau, hy vọng nhập ngũ của hắn cũng thất bại, có nói gì Tuân Cường Vũ cũng không đồng ý, nhà mẹ cũng không mong hắn đi lính, hết lòng mong hắn học kinh tế.

Sau khi học đại học, hắn nhờ quan hệ của mình dò la tin tức về Văn Quân, muốn tìm con đường cứu nước, trước thì tìm được người nhà của Văn Quân. Nhưng sau khi vất vả một phen mới biết Văn Quân đã sớm không còn bố mẹ người thân, từ nhỏ đã ra ngoài kiếm sống.

Sau đó nữa, Tuân Cường Vũ cuối cùng cũng không thèm quản hắn, nhưng tin tức hắn nhận được lại là Văn Quân đã vào đơn vị đặc nhiệm cấp A từ lâu rồi.

Lớn lên trong khu nhà binh, tất nhiên hắn không thể không hiểu đơn vị đặc nhiệm cấp A là chỗ nào.

Nơi đó dù có bất cứ mối quan hệ nào thì cũng vô dụng, người ngoài đơn vị đừng hòng tiếp xúc với chiến sĩ bên trong, tất cả hồ sơ đều trong trạng thái bảo mật, cho dù tương lai Văn Quân có xuất ngũ thì cũng có thể đổi một thân phận khác sống tiếp.

Hắn không tìm được Văn Quân nữa rồi.

Thứ hắn có thể tìm được chỉ là từng kẻ thế thân của Văn Quân mà thôi.

Hắn đã từng nghĩ vô số lần rằng tương lai nếu còn có thể gặp lại Văn Quân, vậy hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả chiếm lấy người này — cho dù phải dùng đến thủ đoạn ép buộc.

Cơn gió đầu thu thổi qua làm lá cây kêu xào xạc, lưng Văn Quân đụng vào lớp thiết giáp của xe Jeep Đông Phong, nét mặt hiện lên vẻ đau đớn, nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông đang nghiêng người ép tới, một lát sau mới nghiêm túc nói: “Cậu Tuân, tôi không biết cậu có nhận nhầm người hay không. Có lẽ tôi là người cậu muốn tìm, có lẽ không phải. Nhưng tôi vô cùng khẳng định rằng, cậu đối với tôi mà nói, chỉ là một người xa lạ.”

Con ngươi Tuân Mộ Sinh đột nhiên co rụt lại.

Giọng của Văn Quân rất nhẹ, ánh mắt rủ xuống mềm mại, giống như xuyên qua Tuân Mộ Sinh để nhìn một người khác: “Xin lỗi, tôi đã sớm có người yêu rồi.”

Hết chương 13
Bình Luận (0)
Comment