Thế Thân Của Người

Chương 15

Editor: Mờ Mờ

Cơn mưa thu đầu tiên tí tách tí tách rơi suốt một tuần, trên bầu trời thành phố giăng kín mây đen, mặt trời chẳng thấy bóng dáng. Rất nhiều người không kịp mặc thêm quần áo, trên đường chỗ nào cũng có thể thấy rất nhiều người cảm sốt đeo khẩu trang thật to, bệnh viện lớn nhỏ đều bị chen chúc thành chợ bán rau.

Tuân Mộ Sinh dựa vào ghế lái, cầm chai nước lạnh nuốt xuống ba viên thuốc cảm, nhìn di động một cái, đã là 8 giờ tối rồi.

Thu Đông ngày ngắn đêm dài, trời đã sớm tối, chợ đêm trên đường Vũ Hồng đã bắt đầu dọn hàng, mấy cây dù lớn đủ mọi màu sắc giăng ra trong đêm, như những cây nấm độc sinh trưởng sau cơn mưa.

Giấy lau trong xe không khéo đã dùng hết rồi, Tuân Mộ Sinh xuống xe bước nhanh đến một sạp hàng gần nhất, gọi ông chủ mua một túi khăn giấy.

“Mặc ít như vậy, bị cảm rồi đúng không?” Ông chủ là một ông cụ tóc đã hoa râm, trên quầy bày nồi đồ kho nhà mình mới vừa nấu xong, sau khi nhận tiền thì liên mồm càm ràm giống như dạy dỗ con cháu trong nhà: “Trời lạnh rồi, phải mặc thêm quần áo vào. Cậu coi cậu mặc cái gì kìa, mặc áo gió thì có tác dụng gì, phải mặc áo bông vào. Bị cảm cũng không dễ chịu, chảy nước mũi hắt xì, cậu xì mũi hết giấy dùng nên đến chỗ tôi mua đúng không?”

Thái Dương Tuân Mộ Sinh giật giật, không biết nói cái gì. Về lại xe mở bao bì túi khăn giấy ra, lại liếc mắt nhìn quầy đồ kho bên kia, không có khách mua, ông chủ nhét hai tay vào túi áo, vai và cổ co ro, khẽ run lên trong cơn gió đêm.

Lớn tuổi rồi, thời tiết thế này còn phải bung dù bày sạp bán buôn, đại khái là có lý do nhất định phải đi ra ngoài kiếm tiền.

Mà hắn ngày nào cũng chờ ở chỗ này cũng là có lý do mà người khác không thể nào hiểu được.

Tới gần 9 giờ, một bóng người quen thuộc bước ra khỏi cao ốc truyền thông Trọng Xán, quần áo bình thường, từ đầu đến chân đều bao bọc một luồng hơi thở ảm đạm, cầm một chiếc ô màu đen, bước đi vội vã trong mưa, lúc đi qua mấy quán quà vặt thì bước chân dần chậm lại, cuối cùng dừng ở quầy đồ kho, mấy phút sau nhận lấy một cái túi nhựa đựng đồ ăn từ tay ông chủ quầy, quay người đi về phía lề đường, dừng lại một chốc, giống như đang nghĩ xem rốt cuộc nên bắt taxi hay là chờ xe buýt.

Tuân Mộ Sinh ngồi trong xe nhìn anh, hơi chau mày lại.

Dáng vẻ ấy của Văn Quân thật ra cũng không tính là tiều tụy, càng chẳng dính dáng đến sa sút. Trên thực tế, mỗi một người đàn ông bình thường làm việc vất vả trong thành phố này đều gần giống như anh.

Nếu chăm chỉ ăn diện một chút thì bọn họ cũng có thể tươm tất đẹp trai, phong độ ngời ngời, nhưng sức sống của con người dù gì cũng có giới hạn, lo đi kiếm sống, hoặc là chẳng thèm quan tâm bề ngoài.

Tuân Mộ Sinh hiểu đạo lý này, nhưng đặt trên người Văn Quân thì hắn không thể nào thuyết phục bản thân.

Văn Quân trong trí nhớ của hắn, cho dù ở nơi nào cũng phải là một người xuất chúng nhất.

Một chiếc xe taxi lái đến, Văn Quân giơ tay lên bắt, chiếc xe kia rõ ràng đang bật đèn trống chỗ nhưng lại lao vút qua, nước bùn bắn tung tóe lên lề đường. Cũng may Văn Quân phản ứng rất nhanh, nhanh nhẹn tránh ra nên mới không bị nước bẩn bắn trúng.

Mi tâm Tuân Mộ Sinh càng nhíu chặt hơn, khó chịu trong lòng, thậm chí còn theo bản năng nhớ kỹ biển số chiếc taxi kia.

Nửa phút sau, lại có một chiếc taxi xuất hiện trong màn mưa, nhưng lái tới trước ngã tư thì bị một người trung niên chặn lại.

Sau đó là chiếc thứ ba, Văn Quân ngoắc dừng, mới vừa bước chân ra đã bị ba người thanh niên giành trước lên xe. Một người trong đó còn đẩy anh một cái.

Tuân Mộ Sinh đấm lên tay lái một cái, sắc mặt khó chịu.

Nhưng người thật sự chờ xe thì vẫn cứ bình tĩnh cầm ô, yên lặng chờ chiếc xe tiếp theo.

Tình huống như vậy quá thường thấy rồi, đừng nói là đêm mưa bắt xe, dù là ngày bình thường cũng không thể đứng yên bên lề là sẽ có taxi xuất hiện đúng lúc đúng chỗ.

Văn Quân đã sớm quen với việc chờ lâu rồi, không quen giành xe với người khác.

Cũng may hôm nay vận may không tệ, đợi đến chiếc thứ tư thì đã có thể suôn sẻ lên xe.

Bác tài xế nói nhiều, ông phát biểu một bài diễn thuyết ngẫu hứng về cơn mưa không biết sẽ tiếp tục rơi bao lâu này. Văn Quân ngồi trên ghế phụ lim dim muốn ngủ, chẳng nghe lọt tai một chữ.

Tuần này thật sự quá mệt —

Hai tour mà Triệu Vũ phụ trách trên danh nghĩa đều xảy ra chuyện, vốn chỉ là vấn đề nhỏ về việc liên lạc không được, kịp thời giải quyết sau đó đưa ra phương án bồi thường thích hợp là được. Nhưng Triệu Vũ thân là tổ trưởng, lúc dẫn thực tập sinh đi bàn bạc bước tiếp theo với nhà đầu tư lại xảy ra sự cố, bản kế hoạch cầm nhầm không nói, bên trong PPT trình bày cho đối phương xem lại có kẹp theo lợi ích ưu đãi cho những nhà đầu tư khác.

Việc này hỏng là ở chỗ, cùng là nhà đầu tư giống nhau về mọi mặt, nhưng lợi ích ưu đãi Triệu Vũ đưa ra cho mỗi bên lại hoàn toàn khác.

Giám đốc bên phía đối phương lập tức bày tỏ từ nay về sau sẽ không hợp tác nữa.

Triệu Vũ khốn đốn lao đao, căn bản không thể nào báo cáo kết quả với Lưu Tồn, khi về còn bị người ta giấu tên báo cáo hắn ta đã ăn tiền hoa hồng của nhà đầu tư.

Ăn hoa hồng ở bộ phận New Media xem như là tối kỵ, nhưng rất nhiều người đều làm vậy, không bị báo cáo thì chẳng sao cả, nhưng chỉ cần bị tóm được chứng cứ báo cáo lên cấp trên, nhẹ thì bị cách chức tạm thời hoặc chuyển công tác, nặng thì trực tiếp đuổi việc.

Lưu Tồn cho Triệu Vũ tạm thời “giải lao” một khoảng thời gian, Triệu Vũ xưa nay chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, hất hàm sai bảo với cấp dưới, còn ở trước mặt cấp trên thì khúm núm như một con chó. Ngày đó cũng không biết nổi điên cái gì mà lại dám hùng hổ la hét trước mặt Lưu Tồn, lúc thì bảo mình không phải là người duy nhất ăn hoa hồng, lúc lại bảo chẳng có mấy tổ trưởng là không ăn tiền boa, hắn ta bị người ta chơi xỏ.

Lưu Tồn chỉ hỏi: “Cậu có chứng cứ không?”

Hắn ta đào đâu ra được chứng cứ, lúc đi ra khỏi phòng làm việc của Lưu Tồn, dáng vẻ như chó chết chủ.

Mục du lịch ẩm thực không có tổ tưởng, mà sự kiện chơi thu chỉ mới bắt đầu, là lúc cần nhân lực nhất. Bản thảo kế hoạch ban đầu là do Văn Quân viết, lúc chuẩn bị ở giai đoạn đầu Văn Quân gần như đã tiếp xúc với mỗi một nhà đầu tư của mỗi tour. Lưu Tồn triệu tập tổ du lịch ẩm thực mở một cuộc họp nhỏ, cho Văn Quân tạm thời thay thế Triệu Vũ, phụ trách công tác chuẩn bị cho sự kiện.

Rõ ràng là làm ơn mắc oán, tất cả mọi người đều khó chịu nhận việc, Văn Quân bất đắc dĩ phải gánh chuyện này, trong miệng người khác lại trở thành “Văn Quân muốn nhân cơ hội trèo cao”, thậm chí còn bịa đặt sau lưng, bảo người báo cáo Triệu Vũ chính là Văn Quân, nếu như sự kiện này tiến hành suôn sẻ thì Văn Quân sẽ là tổ trưởng tiếp theo của mục du lịch ẩm thực.

Văn Quân không rảnh thời gian đi đôi co với mấy kẻ bịa đặt, mớ chuyện rắc rối của Triệu Vũ để lại rất khó giải quyết, lúc trước khi chia tour Triệu Vũ ôm đồm hết chỗ tốt, mấy tour hắn ta phụ trách đều cực kỳ béo bở, mà nhà đầu tư hủy hợp đồng không những là khách hàng lớn của bộ phận New Media, còn thường xuyên qua lại làm ăn với những đơn vị khác của truyền thông Trọng Xán, không thể làm mích lòng, nhất định phải kéo về. Nhiệm vụ nặng nề này rơi xuống trên vai Văn Quân, một mặt Văn Quân phải phụ trách sự kiện chơi thu đợt hai sắp diễn ra vào cuối tuần, lần lượt gọi điện cho mỗi nhà đầu tư xác nhận từng chi tiết nhỏ, một mặt phải chuẩn bị đàm phán với nhà đầu tư Triệu Vũ đã làm mích lòng, áp lực vô cùng lớn, mỗi ngày đều tăng ca đến khuya.

Nhưng bận rộn cũng tốt, bận rồi mới không cần lo lắng bất an về những chuyện tương lai chưa xảy đến.

Mệt thừ cả người, về nhà nằm xuống lập tức ngủ, chẳng có thời gian nhọc lòng về những chuyện khác.

Nước mưa bọc thêm một lớp màn tơ xám nhạt bên trên bóng đêm rực rỡ muôn màu, Land Rover đi theo sau taxi, từ đầu đến cuối vẫn giữ một khoảng cách.

Taxi dừng lại ở cư xá Liên An, Văn Quân nghiêng người bước xuống từ bên ghế phụ, có lẽ vì màu sắc quần áo khá đậm nên tuy anh mặc không ít nhưng nhìn từ góc độ của Tuân Mộ Sinh thì vẫn thấy hơi phong phanh.

Tuân Mộ Sinh nhìn anh quẹt thẻ vào cư xá, hình bóng ngày càng mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở ngã rẽ.

Con đường ngoài cửa lớn khu cư xá không phải là chỗ dừng xe, Land Rover chầm chậm lùi ra ngoài, chạy về đường cái ban nãy.

Theo dõi Văn Quân đã được năm ngày, thứ Hai đến thứ Sáu, gió thổi mưa rơi cũng không nghỉ ngơi, còn đúng giờ hơn cả lúc trước đi làm ở công ty của mình. Tuân Mộ Sinh cũng không biết mình bị cái gì nữa, núp tới núp lui chẳng khác gì ăn trộm.

Ngày đó ở khu biệt thự Vân Châu, một câu “Tôi đã có người yêu” của Văn Quân đã nện cho hắn ngơ ngác, đầu óc sau một giây trống rỗng thì nhanh chóng bị tức giận, ghen ghét lấp đầy, hận không thể lập tức trói Văn Quân lại, hỏi “người yêu” kia là ai. Mà sau khi bình tĩnh lại hắn mới nhận ra rằng Văn Quân có người yêu cũng không phải chuyện gì lạ.

Gặp lại Văn Quân gần như là một chuyện không thể nào tưởng tượng được, hắn nhìn Văn Quân bước vội đi thật xa, chỉ cảm thấy ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá như từng cây kim chói mắt, tất cả đều đâm vào cơ thể của Văn Quân — dường như muốn mang Văn Quân đi mất.

Hắn dựa vào thân xe Jeep Đông Phong hút hết nửa gói thuốc, đột nhiên không biết tiếp theo phải làm thế nào.

Lúc Diệp Phong Lâm vào rừng cây tìm hắn, hắn hỏi: “Tôi có giống Diệp Công không?”

Diệp Công thích rồng, lúc chưa thấy rồng thì ngày ngày mong mỏi, lúc rồng ở trước mặt lại sợ đến tè ra quần.

Tất nhiên hắn không bị dọa sợ đến tè ra quần, nhưng ngay cả đuổi theo kéo Văn Quân lại hắn cũng không làm được, cứ thế để cho Văn Quân đi mất.

Diệp Phong Lâm không hiểu ý của hắn, thấy mặt hắn u ám thì nói một câu vui đùa nhạt nhẽo: “Tôi mới là Diệp Công.”

Mấy hôm nay hắn đã nghĩ rất nhiều, cũng kêu người điều tra rất nhiều, không tùy tiện xuất hiện trước mặt Văn Quân nữa, nhưng từng phút từng giây không lúc nào không chú ý đến từng cử chỉ hành động của Văn Quân.

Càng để ý thì cảm giác mất mát trong lòng lại càng lớn hơn.

Văn Quân của bây giờ đã không còn là Văn Quân hắn từng biết nữa rồi.

Văn Quân của 13 năm trước điển trai hơn người, giống như ánh sáng rực rỡ nhất giữa ngày hè. Mà Văn Quân của 13 năm sau, tuy rằng không đến nỗi lu mờ mọi người, mặt mũi cũng không thua gì năm đó, thậm chí còn thêm vài phần sâu sắc trưởng thành, nhưng so sánh với chàng trai 18 tuổi ấy, chung quy vẫn thiếu đi một luồng sức sống nồng nhiệt.

Như cỏ dại héo khô cuối mùa thu.

Thời gian dài đằng đẵng đã mài dũa chàng trai trẻ chỉ mới gặp mặt vài lần trở nên gần như hoàn mỹ, tất cả những người tinh tế đẹp đẽ chỉ xứng trở thành thế thân của anh mà thôi.

Song hiện thực mục nát đã đem anh quay về như một trò đùa, cướp đi hết tất cả hào quang và khí phách của anh, để lại cho anh cơ thể mỏi mệt cùng với ánh mắt mê man.

Văn Quân năm 31 tuổi, khác xa người trong ký ức, trong tưởng tượng, thậm chí còn chẳng sánh bằng những kẻ thế thân kia.

Tuân Mộ Sinh chợt có ảo giác, hắn cảm thấy đó căn bản không phải là Văn Quân.

Nhưng trên thực tế, đó chính là anh.

Cuộc điều tra về Văn Quân vẫn chưa kết thúc, nhưng phần báo cáo quan trọng nhất đã đặt trên bàn làm việc của hắn.

Văn Quân trước mắt chính là người lúc trước đã làm hắn say mê, chuyện này không còn gì để nghi ngờ. Trong báo cáo ghi chép có tất cả những chuyện Văn Quân đã rời bộ đội, đến làm việc ở truyền thông Trọng Xán, mà 4 năm đi lính lại hoàn toàn trống không. Khoảng trống này vừa khéo chứng minh thân phận của Văn Quân — chỉ có người đi ra từ đơn vị đặc nhiệm cấp A thì mới không thể tra ra được những chuyện đã trải qua.

Xem xong báo cáo, Tuân Mộ Sinh đứng trước cửa sổ sát đất một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra, “người yêu” trong miệng Văn Quân sợ là đã qua đời từ lâu rồi.

8 năm qua Văn Quân không hề yêu đương, kẻ tên “người yêu” chỉ có thể là chiến hữu trong đơn vị đặc nhiệm.

Tuân Mộ Sinh không có bất cứ manh mối nào để điều tra ra người kia, ngay cả tên cũng không biết, nhưng có thể đoán được, người kia đã qua đời, mà Văn Quân không thể quên được anh ta, đến nỗi suốt 8 năm trời vẫn luôn sống mình.

Nện một đấm lên cửa sổ thủy tinh, ánh mắt Tuân Mộ Sinh càng ngày càng u ám, một mặt ghen ghét đến điên cuồng, một mặt lại cảm thấy lòng đau như cắt.

Hắn không biết phải dùng tư cách gì để đối mặt với Văn Quân, thậm chí cũng không biết bản thân có còn yêu Văn Quân hay không — Văn Quân của bây giờ.

Mấy hôm trước, sau khi Văn Quân tan ca không bắt taxi, chen lên một chiếc xe buýt có rất nhiều hành khách, lúc xuống xe chưa kịp bung ô, nửa bả vai đều nước mưa xối ướt đẫm, nhìn qua có hơi nhếch nhác.

Tuân Mộ Sinh đi theo suốt một đường, trong lòng dần dần nổi lên lửa giận chẳng rõ lý do, hận Văn Quân không phải là dáng vẻ của ngày xưa nữa, hận người mình yêu chỉ là ảo ảnh. Về nhà một mình uống rượu, mơ thấy Văn Quân năm 18 tuổi.

Sau khi thức dậy, hắn giơ tay tát cho mình một bạt tai.

Người kia đã không còn sắc bén như trước đây, nhưng vẫn là nỗi chấp niệm hắn cất giữ nơi đáy lòng.

Thứ Bảy, mưa đã tạnh, sự kiện chơi thu vẫn tiếp tục tiến hành. Văn Quân liên tục làm việc suốt một tuần lễ, thứ Bảy, Chủ nhật còn phải chạy liên tục năm chỗ, xác nhận tour phụ trách không xảy ra chút xíu vấn đề nào, buổi tối lái xe công vụ về lại đơn vị, sau khi ký giấy trả xe thì chỉ muốn lập tức về nhà ngủ.

Mà Land Rover lặng lẽ đỗ dưới lầu.

Tuân Mộ Sinh gắng gượng sống qua một tuần với đầy rẫy sự nghi ngờ, phủ nhận, không cam lòng, cuối cùng hắn quyết định.

— Chuyện cũ đã qua, tương lai còn hy vọng.

Hết chương 15
Bình Luận (0)
Comment