Editor: Mờ MờMỗi một chi tiết nhỏ Kha Kình cũng không chịu làm qua loa, một khi có tì vết xíu xiu nào thì nhất định phải chụp tới khi vừa lòng mới thôi. Người hóng hớt dần dần tản đi, tới giờ đóng cửa dọn dẹp, “người không phận sự” trong tiệm trà cũng chỉ còn lại mỗi mình Tuân Mộ Sinh.
Lúc bắt đầu, trong cửa hàng nhiều người, còn vô cùng ồn ào, Văn Quân vẫn không chú ý tới Tuân Mộ Sinh đứng ở đằng xa, chỉ cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình cực kỳ chăm chú. Kha Kình liên tục kêu anh đổi tư thế, chú ý ánh mắt và vẻ mặt, anh vội vàng làm theo, không có thời gian tìm kiếm ánh mắt kia.
Mãi đến khi người trong cửa hàng bớt đi phân nửa, Kha Kình kêu tạm dừng, bảo ông chủ lấy thêm một đĩa bánh pudding đầy tới, Văn Quân mới nhìn về phía ánh mắt nọ.
Tuân Mộ Sinh tựa bên cạnh cửa sổ sát đất, hai tay khoanh trước ngực, nhìn như rỗi rãi, nhưng khoảnh khắc khi đối mặt với Văn Quân nhịp tim lại đột nhiên tăng tốc.
Tất nhiên Văn Quân không ngờ rằng hắn lại đột ngột xuất hiện như vậy, ánh mắt toát lên một chút ngạc nhiên, đôi môi cũng khẽ nhếch lên.
Hắn nhìn dáng vẻ ấy của anh, cảm thấy đáng yêu một cách lạ kỳ.
Cái từ “đáng yêu” này dường như không phải dùng để hình dung một người đàn ông hơn 30 tuổi, huống chi mặt mũi và khí chất của Văn Quân trái ngược hoàn toàn so với những cậu bé đáng yêu bình thường khác. Nhưng trong phút chốc khi dây dưa với ánh mắt của Văn Quân, Tuân Mộ Sinh như bị cắp mất linh hồn, không tìm ra được những từ ngữ nào khác nữa.
Văn Quân nhanh chóng dời mắt đi, nhưng vì cả người đều bị bao phủ dưới ánh đèn, biểu cảm nào trên mặt của anh cũng trở nên sống động rõ ràng.
Bị Tuân Mộ Sinh nhìn thấy hết.
Tuân Mộ Sinh thầm than một tiếng, sóng lòng cuồn cuộn, híp nửa mắt lại.
Chụp đến 12 giờ đêm, Kha Kình càng chụp càng hăng, chẳng có chút uể oải nào, nhưng những người khác thì chịu không nổi nữa, giám đốc Tôn giơ tay nhìn đồng hồ, tự quyết nói: “Chụp thêm mười lăm phút nữa, xong rồi chúng ta đi ăn cháo hải sản, mọi người vất vả rồi.”
Lúc giám đốc Tôn nói chuyện, Văn Quân liếc Tuân Mộ Sinh một cái, chợt cúi đầu, đùa nghịch chiếc muỗng nhỏ trong tay.
Bây giờ trước mặt anh, bánh pudding và trà sữa đã đổi ba lần rồi, ban đầu chỉ có một cái chén nhỏ, Kha Kình bị tấm ảnh đầu tiên gợi lên ý tưởng, cố gắng nhét thêm một chén nữa vào, bảo là một cái chén thì cô đơn quá, hai cái mới giống như đang đợi người.
Chụp đến lúc sau, Văn Quân đã mệt lả, nghĩ vu vơ, thật ra hai cái chén mới cô đơn hơn một cái chén. Bởi vì một mình một bình một chén thì còn có thể nói là mình lựa chọn cô đơn, nhưng mà một mình một bình hai chén lại trở thành bị buộc phải lựa chọn cô đơn.
Tới gần 12 giờ 15 phút, Kha Kình nhíu mày nhìn Văn Quân, quơ quơ tay muốn bày ra động tác. Giám đốc Tôn cười nhắc nhở: “Cậu Kha, chú ý thời gian.”
Kha Kình gật đầu, đi tới chỗ Văn Quân, cúi người dặn dò mấy câu, sau đó gọi Mạnh Húc đang ngủ gà ngủ gật đến đóng giả thành người yêu mà Văn Quân đang chờ đợi.
Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Văn Quân cầm bình thủy tinh, rót trà sữa vào một cái chén nhỏ trong đó. Bỗng nhiên cửa tiệm bị đẩy ra, chuông chào khách vang lên, Văn Quân chợt ngẩng đầu nhìn về phía người đứng cạnh cửa.
Màn trập lóe lên, vẻ mặt và động tác của anh đều được chụp lại.
Sau một chốc yên lặng, giám đốc Tôn đang định nói “Kết thúc công việc” thì Kha Kình lại lắc đầu nói: “Không được, làm lại lần nữa.”
Văn Quân bỏ bình thủy tinh xuống, biết lần này bản thân làm không tốt.
Kha Kình nói: “Anh, vẻ mặt anh không đúng. Anh đợi đã lâu rồi, cuối cùng chấp nhận sự thật ‘anh ấy’ không đến nữa, chuẩn bị uống trà sữa nguội lạnh một mình, lúc này trong mắt của anh là thất vọng và nhẹ nhõm — anh đã chuẩn bị buông tay. Nhưng vào lúc này, anh nghe thấy tiếng chuông cửa và tiếng gió bên ngoài, theo bản năng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ‘anh ấy’ vất vả mỏi mệt đứng trước cửa.”
Kha Kình dừng lại một chút, tăng tốc độ nói lên: “‘Anh ấy’ là điều anh đã đánh mất nhưng lại tìm về được, anh ngạc nhiên, mừng rỡ, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nhưng mất mát và rệu rã dồn lại trong mắt vẫn chưa biến mất ngay lập tức. Vì thế anh không thể đột nhiên sáng bảnh mắt lên như thế được, như thế rất rời rạc. Cũng không thể bình tĩnh không chút rung động, chỉ đơn giản là ngước đầu nhìn lên như thế. Anh, anh nghĩ lại một chút đi.”
Văn Quân nghe thì hiểu, nhưng ngẫm lại thì trong khoảng thời gian ngắn không thể nào làm được.
Sau khi chụp lại hai lần, vẫn không đúng như ý muốn. Kha Kình kêu ông chủ đổi trà sữa và bánh pudding mới, trong lúc chờ đợi nhỏ giọng trò chuyện với Mạnh Húc.
Văn Quân nghe thấy Kha Kình nói: “Anh cũng không đúng, anh không thể làm anh ấy ngạc nhiên được…”
Mạnh Húc bất đắc dĩ nói: “Tôi và Văn Quân mới biết nhau có một ngày thôi à, bộ tôi muốn làm là làm được sao?”
Văn Quân áy náy, thở ra nặng nề, nghĩ thầm lần này nhất định phải cố gắng chụp xong.
Ly thủy tinh và chén nhỏ lại được dọn lên, Văn Quân siết chặt hai tay dưới bàn, âm thầm cổ vũ mình. Mạnh Húc đã ra khỏi tiệm, có lẽ đang tự chuẩn bị cho mình.
Lúc này trong cửa tiệm thiếu mất một “người không phận sự”, chỉ là tất cả mọi người đều căng thẳng, không ai chú ý tới.
Nửa phút sau, Kha Kình nói: “Anh, rót trà.”
Hành động giống nhau, Văn Quân đã vô cùng quen thuộc.
Tiếng chuông vang lên, anh giương mắt nhìn, lúc nhìn thấy bóng người nọ, trái tim bỗng căng thẳng.
Tiếng màn trập vang lên, Kha Kình cực kỳ hài lòng, hét lớn: “Tốt! Anh, vẻ mặt này của anh rất tuyệt vời! So với tưởng tượng của em còn tốt hơn nữa! Sao anh lại đỉnh thế? Có ngạc nhiên, có mờ mịt, chỉ thiếu một chút vui mừng. Nhưng trình độ như thế này còn tuyệt hơn! Đây chính là phản ứng của anh trong phút chốc sau khi nhìn thấy ‘anh ấy’, nếu như vui mừng quá thì hơi giả tạo. Anh, anh siêu siêu đỉnh!”
Nói xong câu này quay lại nhìn: “Mạnh Húc, anh cũng rất…”
Người đứng ở cửa, là Tuân Mộ Sinh.
Văn Quân vội vàng đứng dậy, nhìn Tuân Mộ Sinh đi về phía mình.
Lúc này Mạnh Húc mới đẩy cửa bước vào: “Chụp sao rồi á? Anh này nói anh ấy muốn thử một chút, nên tôi…”
Kha Kình có vòng sinh hoạt riêng của mình, cũng không biết Tuân Mộ Sinh, nhưng Tuân Mộ Sinh lại biết cậu là con trai của ông trùm nhà đất Kha Hán Việt, lúc đi ngang qua người cậu thì lạnh lùng liếc cậu một cái, bước tới trước mặt Văn Quân, nói với giọng điệu quan tâm lại mang theo trách móc: “Sao di động lại tắt nguồn?”
Văn Quân đã sớm quen sống một mình, ngoại trừ làm việc thì không cần phải báo cáo với ai cả.
Mấy vấn đề như tại sao di động lại tắt nguồn, dường như xưa nay chưa từng có anh hỏi anh như vậy.
Anh sững sờ trong chốc lát thì bối rối, nhưng hình như cũng không bài xích câu hỏi của Tuân Mộ Sinh, nhỏ giọng nói: “Di động hết pin rồi.”
Tuân Mộ Sinh kề sát thêm tí nữa, không coi ai ra gì: “Hứa Sính nói anh mới sáng ra đã phải đi họp, có mệt không, còn chưa ăn tối nữa đúng không?”
Vành tai Văn Quân dần dần nóng lên, cũng không phải có tật giật mình gì, nhưng bị nhiều người nhìn như thế thì vẫn có hơi ngại ngùng.
Kha Kình cất máy chụp hình vào, hơi thở nghiêm túc lúc làm việc đã bay biến không còn lại gì, cười toe toét hỏi: “Anh, đây là bạn anh hả?”
Giám đốc Tôn mặc dù không biết Tuân Mộ Sinh, nhưng nhìn ra được đối phương làm to, lập tức nói: “Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, mau chóng dọn dẹp đi, tranh thủ đi ăn cháo hải sản làm ấm bụng.”
Tuân Mộ Sinh đột nhiên nắm lấy cổ tay Văn Quân: “Tôi dẫn anh đi ăn khuya.”
Văn Quân giãy ra vài lần, nhưng Tuân Mộ Sinh lại nắm rất chặt, giống như cố ý nắm cho người ta nhìn. Văn Quân nhất thời không tránh ra được, không muốn bị người ta chế giễu, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Bọn tôi đã hẹn đi ăn cháo hải sản rồi.”
“Anh không nhận điện thoại của tôi, làm tôi lo lắng.” Tuân Mộ Sinh ghé vào bên tai anh, thì thầm khe khẽ: “Bây giờ bằng lòng đi ăn cháo hải sản với người ta chứ cũng không chịu đi ăn khuya với tôi.”
Sống lưng Văn Quân cứng đờ, nửa người tê rần.
Tuân Mộ Sinh chưa từng nói chuyện với anh như thế bao giờ, giọng nói này vừa thấp vừa trầm, nhẹ nhàng gãi vào màng nhĩ, thái độ kiểu ngang ngược không nói lý lẽ như thế này lại thật sự làm người ta không thể nào tức giận nổi.
“Tôi ghen đó.” Cuối cùng Tuân Mộ Sinh nói thế.
Hô hấp của Văn Quân bỗng chốc khựng lại, đầu óc lập tức choáng váng.
Lại là lời Trì Ngọc đã từng nói.
Trì Ngọc cũng từng chơi xấu ngang ngược như thế này, ôm lấy bờ vai anh giả vờ tủi thân, trong mắt lại lấp lánh ý cười: “Cậu là đồng đội của tôi mà, hôm nay tôi được nghỉ xả hơi, cậu ngắm bắn suốt buổi trưa, tôi chấp nhận đợi cậu ở sân bắn nguyên cả buổi, cậu lại bằng lòng đi ăn liên hoan với người ta chứ cũng không chịu đi ăn cơm với tôi! Tôi ghen đó!”
Lúc đó anh có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như Trì Ngọc sao lại có thể nói ra mấy câu nói như vậy, bèn tỏ vẻ hơi ghét bỏ, nói: “Đàn ông đàn ang mà ghen cái gì?”
Trì Ngọc cười ha ha: “Đàn ông thì không được ghen à? Cậu chạy theo cái đám khỉ hoang kia còn không cho tôi ghen nữa sao?”
Anh nói không lại, bèn không nói nữa.
Sau này nhớ lại những ngày tháng trong quân doanh, đôi lúc anh sẽ bùi ngùi — có lẽ cả đời này cũng sẽ không nghe thấy ai nói với anh câu “Tôi ghen đó” nữa.
Câu than thở nhẹ tênh kia của Tuân Mộ Sinh chẳng khác gì con sóng cuộn trào dập dờn trên mặt biển yên bình.
Tuân Mộ Sinh không hề bình tĩnh như những gì thể hiện ở bên ngoài, nói ra lời xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng lại không biết làm sao để bày tỏ thẳng thắn.
Quan hệ với Văn Quân vẫn chưa đến mức này, tùy tiện thân mật có lẽ sẽ làm Văn Quân phản cảm, thậm chí là xa lánh hắn một lần nữa.
Nhưng hắn nhịn rồi lại nhịn, song cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được.
Văn Quân đêm nay đã xóa bỏ ấn tượng vốn có của anh trong lòng hắn, giây phút khi nhìn thấy Văn Quân nằm nhoài ở mép bàn, hắn chỉ thiếu điều lao về phía trước ôm Văn Quân vào trong lòng.
Quyến luyến hừng hực sục sôi trong lồng ngực, làm tim gan hắn như bén lửa.
Thế mà tên nhóc nhà họ Kha kia cứ liên tục kêu Văn Quân bày ra đủ mọi tư thế, còn nói chuyện với Văn Quân ở khoảng cách rất gần, rồi lại chỉnh chỉnh cổ áo và khăn choàng cho Văn Quân…
Tất cả những gì chính mắt nhìn thấy đều làm cho hắn ghen ghét muốn điên lên đi được.
Hắn thật sự đã ghen rồi.
Bầu không khí trong tiệm trà hơi kỳ dị, Văn Quân không biết nói gì, trái lại là Kha Kình chụp được shoot ảnh vừa ý, tâm trạng rất tốt, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thốt lên: “Anh, bạn của anh đã tới đón anh rồi thì anh về với anh ấy đi. Quần áo không cần trả lại đâu, anh mặc đẹp trai lắm, cứ giữ đi, xem như em tặng anh. Về nhà nhớ cắt tag áo ra nhé, hai hôm nữa chúng ta sẽ tiếp tục chụp những shoot ảnh nhân hóa khác.”
Lúc này sắc mặt Tuân Mộ Sinh đã trở nên u ám.
Văn Quân lập tức từ chối, vừa tháo khăn choàng cổ ra vừa nói: “Như thế sao được? Tôi…”
Anh hơi quýnh quáng, tay áo bị mắc lại, không thể lập tức cởi áo ra ngay được.
Lý Tiêu cầm áo bành tô lúc trước Văn Quân mặc trên tay, giải vây nói: “Ban ngành của chúng tôi có quy định, nhận được hàng xa xỉ phải nộp lên trên, quá trình phê duyệt rất phiền phức. Áo khoác len cashmere này cũng xem như hàng xa xỉ, cậu Kha, cho dù cậu có tặng cho Văn Quân thì cũng có thể bị khấu trừ.”
Kha Kình ngạc nhiên: “Còn có chuyện như thế nữa sao?”
Lý Tiêu cười: “Đúng thế, quy định ngộ nghĩnh lắm.”
Tuân Mộ Sinh cầm lấy áo bành tô trong tay Lý Tiêu, ân cần chu đáo giúp Văn Quân mặc vào, quay đầu lại nói với mọi người: “Bọn tôi đi trước.”
Trong lòng Văn Quân rối bời, xoay người nói lời tạm biệt với giám đốc Tôn và mọi người, chợt nhớ lại áo lông của mình để trên xe Lý Tiêu, nhìn về phía Lý Tiêu thì thấy Lý Tiêu liếc mắt ra dấu một cái.
Ý là kêu anh đi đi.
Trong xe mở điều hòa, làm người ta buồn ngủ. Văn Quân dựa vào ghế phụ, không bao lâu sau mí mắt đã bắt đầu đánh lộn.
Tuân Mộ Sinh lén nhìn anh mấy lần, dịu giọng hỏi: “Buồn ngủ sao?”
Anh ậm ờ “Ừm” một tiếng, giọng nói vì mệt mỏi mà như nhũn ra: “Muốn đi đâu ăn khuya? Xin lỗi nhé, sáng nay ra ngoài tôi không chú ý tới phần trăm pin, đến chỗ này thì mới phát hiện ra di động sắp hết pin rồi.”
Tuân Mộ Sinh lắng nghe, trong lòng như có luồng nước ấm dâng lên — Văn Quân đang giải thích với hắn, chuyện này thật sự là niềm vui bất ngờ.
“Hôm nay tôi mời cậu nhé.” Văn Quân nói tiếp: “Xem như là xin lỗi.”
Khóe môi Tuân Mộ Sinh cong cong, trong lòng thầm nói tôi không cần anh xin lỗi đâu.
Lái xe thêm một đoạn, Văn Quân không chịu nổi cơn mệt, ngủ thiếp đi.
Tuân Mộ Sinh dừng xe ở ven đường, nương theo ánh đèn tỉ mỉ ngắm nhìn.
Lát sau, hắn cúi người, cẩn thận hôn khẽ lên vầng trán của Văn Quân.
Dục vọng trong mắt ồ ạt, hắn chỉ hận không thể cởi ra ăn luôn người đang ngủ say này vào bụng.
Hết chương 25