Editor: Mờ MờMỗi một đêm khuya đều là địa ngục không thấy ánh mặt trời, không thể nào thoát khỏi đầm sâu. Ngày đông đã tàn, trong phòng ấm áp, Trì Ngọc vùi mình trong lớp chăn dày nhưng vẫn bị lạnh đến run rẩy.
Cái chăn bị máu làm bẩn đã được mang đi, chăn quản gia mới đem tới mềm xốp như cây bông, trên giường còn để thêm quần áo sạch sẽ để tắm thay.
Quản gia là một người trung niên mặt mũi hiền lành, không nói nhiều, lúc nào vào phòng cũng đổ nước lạnh đi rồi đổi thành nước ấm, sau đó còn cho thêm vài giọt mật ong vào nước ấm, để chung với đồ ăn. Nếu là ban ngày, ông còn có thể kéo rèm cửa sổ sát đất qua một ít để ánh mặt trời rọi vào phòng.
Nhưng Trì Ngọc vẫn luôn trốn trong bóng tối, như một kẻ đáng thương sợ hãi ánh sáng mặt trời.
Sợ bóng tối, rồi lại sợ cả bình minh, mà thế gian vốn được tạo thành từ ngày và đêm, như vậy trên đời này không còn chỗ nào cho anh nương thân nữa rồi.
Anh gần như không ăn gì, cũng uống rất ít nước, đến ngủ cũng không ngủ được bao nhiêu. Không phải là anh cố tình hành hạ mình, chỉ là không cảm nhận được cơn đói và mệt mỏi, dường như đã quên mất rằng con người cần phải ngủ nghỉ, ăn cơm mới có thể sống được.
Tuân Mộ Sinh đến đây rất nhiều lần, không ngừng lặp lại “Văn Quân đang ở đâu”, mỗi một câu nói đều giống như dao cùn không chút nương tình cứa vào tim anh.
Cổ họng như bị cục sắt đun nóng chặn lại, anh chỉ có thể không ngừng lặp lại trong lòng rằng: Văn Quân đã mất rồi.
— Văn Quân ở đâu?
— Văn Quân đã mất rồi.
Anh co ro trên giường, chịu đựng cơn đau như ngàn mũi tên đâm vào tim.
Nhưng Tuân Mộ Sinh căn bản không định buông tha cho anh, mạnh mẽ kéo anh dậy từ trên giường, ánh mắt tàn nhẫn quả quyết, bắt buộc ép anh phải nói ra sự thật.
Anh nhìn trong mắt Tuân Mộ Sinh thấy được hình bóng của mình, tiều tụy, xác xơ, mất hồn mất vía, nào có nửa phần dáng vẻ của Văn Quân.
Các đồng đội hay nói đùa, bảo hai người quá giống nhau, chắc là anh em nhiều năm thất lạc nhỉ.
Văn Quân cũng đùa theo, nói đúng thế đúng thế, em trai tôi tất nhiên phải giống tôi rồi, đẹp trai như tôi nhưng dễ thương hơn tôi.
Giống chỗ nào đâu, anh nghĩ, ánh sáng rực rỡ và tro tàn chết chóc thì sao giống nhau được.
Lúc Tuân Mộ Sinh đến thì căm phẫn, lúc rời đi thì giận đùng đùng. Cánh cửa nặng nề khép lại, ngoài cửa im lìm nhưng lại chẳng đem đến cho anh một chút thoải mái.
Trước đây anh cảm thấy đau đớn nhất là “lãng quên”, song giờ mới phát hiện ra “nhớ nhung” lại càng thêm tàn nhẫn.
Nực cười đến nhường nào, anh đột nhiên bị người đánh thức từ trong ảo tưởng, tám năm đã qua, rốt cuộc vẫn không thể không đối mặt với sự thật rằng Văn Quân đã rời đi. Lúc đau đớn ngấm vào tận xương máu, ấy thế mà vẫn hoài nhớ nhung từng hình ảnh trong cơn mơ.
Ví như mùa đông lạnh giá, lúc Tuân Mộ Sinh đến đón anh tan ca sẽ nở nụ cười dịu dàng đưa cho anh sữa bò ấm áp trên tay hắn.
Như khi ở vùng biển phương Nam, Tuân Mộ Sinh ôm anh hôn môi anh, trong mắt đong đầy yêu thương chẳng hề che giấu.
Hay ví như lúc nói thật về khiếm khuyết của cơ thể, nỗi đau lòng vờn quanh giữa trán Tuân Mộ Sinh cùng với sự an ủi dịu dàng sau mỗi một lần gần kề thân mật.
Lại ví như, cảm xúc rung động.
Người mà anh trót yêu trong giấc mơ, lại yêu tha thiết người mà anh yêu nhất.
Mọi người thường hay than thở ngủ một giấc dậy thì sẽ quên hết giấc mơ đêm qua, như vậy có gì mà không tốt?
Trì Ngọc muốn quên đi, nhưng cố gắng cách mấy thì ký ức chỉ càng thêm rõ ràng.
Vì Tuân Mộ Sinh, anh đã “thức tỉnh” rất nhiều lần.
Sự đau đớn khi mất đi Văn Quân và nỗi áy náy vì yêu Tuân Mộ Sinh liên tục bám lấy anh, anh muốn cầu cứu giáo sư Chu, nhưng người duy nhất có thể giúp anh lại không ở trong nước.
Lúc nằm mơ, anh không biết khi mình tỉnh táo đã bị dồn đến vách núi cheo leo, trong mơ anh đón nhận Tuân Mộ Sinh, cho rằng bản thân đã chạy thoát khỏi nỗi tuyệt vọng vì đánh mất “Trì Ngọc”, nhưng khéo sao người đàn ông tay trong tay này với anh lại lay anh thức tỉnh hoàn toàn.
Giấc mơ ấy, anh không thể quay về nữa rồi.
Trong phút chốc, anh mất hết tất cả.
Vòng tay trầm hương của Văn Quân hóa ra là của Tuân Mộ Sinh tặng.
Thì ra Tuân Mộ Sinh chính là “anh bạn nhỏ” mà Văn Quân thường hay nhắc đến.
Thỉnh thoảng Văn Quân sẽ cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận, nhưng có đôi khi lại chẳng nhạy cảm tí nào, đến cả tên của Tuân Mộ Sinh cũng quên mất, có lẽ không biết Tuân Mộ Sinh đã nhớ anh ấy hơn mười năm.
Còn nói gì mà “tình cảm giữa quân tử nhạt như nước ốc”.
Trì Ngọc nở nụ cười thê lương, nhớ lại khi ấy nhắc về hạt châu gỗ, Văn Quân đã từng nói thế này — tôi và cậu ta hợp ý, tính tôi thế nào thì tính của cậu ta cũng như vậy.
Đúng thật.
Trì Ngọc nghĩ, nếu không phải lời nói cử chỉ của Tuân Mộ Sinh có đôi chút giống với Văn Quân, mình cũng sẽ không sa đọa như vậy, lún vào thật sâu.
Phồn Cẩm Thành cách xa mấy khu ồn ào, buổi tối vô cùng im lặng, hoặc nên nói là chẳng có chút tiếng động nào.
Ròng rã suốt ba đêm dài, Trì Ngọc chưa hề chợp mắt.
Từ lâu anh đã sớm hao mòn tinh thần trong vòng luẩn quẩn giữa đau xót và tự trách, cả người kiệt quệ nhưng vẫn khó thể yên giấc.
Thỉnh thoảng “thiếp đi” cũng là do mất ý thức ngất xỉu, chứ không phải ngủ bình thường.
Câu hỏi “vì sao tôi vẫn còn sống” ấy như đã có câu trả lời, rồi lại như không có. Sự ra đi của Văn Quân kéo anh vào tuyệt vọng, nhưng Tuân Mộ Sinh lại xuất hiện ở nơi sâu thẳm trong biển tuyệt vọng, cho anh tình yêu ấm áp nhất mà anh từng cảm nhận được trong cuộc đời, nói với anh những lời yêu thương làm người ta đỏ mặt, làm những chuyện thân mật nhất với anh.
Anh nhìn thấy ánh sáng le lói lửng lơ trên địa ngục, bèn không kìm lòng được duỗi tay ra.
Mặc dù tia sáng nhỏ bé kia vốn dĩ chẳng soi sáng cho anh.
Ý thức lại mơ hồ, lại nhìn thấy Văn Quân nằm trên giường bệnh, yếu ớt gọi hai chữ “Trì Ngọc” một cách máy móc. Nước mắt lăn dài, mặc dù sắp ngất đi, anh cũng nỉ non nghĩ, vì sao khi đó người qua đời lại không phải là mình?
Mình không thể ra đi thay cho Văn Quân.
Nhưng lại thay Văn Quân hưởng thụ sự yêu thương trìu mến vô bờ bến trong suốt nửa năm.
Bóng tối như hồ sâu nuốt chửng một tiếng thở dài.
Một chiếc xe Jeep chạy khỏi bãi đậu xe của cơ quan, Chu Thần Chung tái mặt ngồi ở ghế phụ, trên mặt đan xen giữa tức giận và tự trách.
Người lái xe là Diệp Phong Lâm, Tuân Mộ Sinh ngồi ở ghế phụ sau xe, hai nắm đấm vô thức siết chặt.
Mới vừa nãy, Chu Thần Chung từ xưa đến giờ luôn điềm đạm phong độ đột nhiên mất kiểm soát, hung tợn quát lên: “Cậu ấy là người bệnh, các cháu lại nhốt cậu ấy ba ngày, có biết hậu quả không!”
Tuân Mộ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, đường nét cơ hàm nhấp nhô trên má, ánh mắt càng lúc càng tối tăm.
Về chuyện tinh thần Trì Ngọc có vấn đề, nói thật hắn đã sớm nhận ra rồi, nhưng không ngờ rằng lại là người bệnh phải nhờ đến Chu Thần Chung trị liệu.
Mới đầu khi phát hiện tất cả những chuyện này đều là một trò lừa, hắn coi Trì Ngọc như một người xa lạ ác độc, người này ăn cắp thân phận của Văn Quân, ăn cắp hạt châu của Văn Quân, âm mưu bị bại lộ còn muốn giả ngây giả ngô.
Nhưng sau khi thoáng bình tĩnh lại, hắn từ từ nhận ra chuyện này cũng không phải đơn giản như những gì hắn tưởng tượng. Lúc Trì Ngọc dựa vào đầu giường, giống như một cái xác không có linh hồn, phản ứng trì trệ — không, không phải trì trệ mà là căn bản không có phản ứng.
Trì Ngọc không hề nói câu nào với hắn, cho dù hôm đó bị hắn làm chảy máu đầy cả tay cũng không mở miệng kêu lên một tiếng “Đau”. Mà lúc hắn giận không nhịn nổi hỏi “Văn Quân đang ở đâu” thì gương mặt vốn dĩ đã tái nhợt của Trì Ngọc như trút đi một giọt máu cuối cùng, ánh mắt rệu rã, chỉ biết run lên cầm cập.
Phản ứng như vậy không thể nào là một người thần kinh bình thường.
Nhưng hắn còn hơi sức đâu mà để ý nhiều chuyện như vậy! Hắn chỉ muốn biết Văn Quân đang ở nơi nào mà thôi!
Chẳng thể ngờ rằng bệnh của Trì Ngọc đã nặng đến mức cần Chu Thần Chung chăm sóc.
Chu Thần Chung là ai? Chuyên gia Tâm lý học trong quân đội, chuyên môn phụ trách trị liệu cho những quân nhân xuất hiện vấn đề tâm lý vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có khuynh hướng tự hại, coi thường mạng sống của bản thân.
Trì Ngọc là người như vậy sao?
Mãi đến lúc này Tuân Mộ Sinh mới chầm chậm tập trung sự chú ý vào Trì Ngọc, chợt hít sâu một hơi, chân mày chau lại thật chặt.
Hắn lại bất chợt nhớ đến vẻ mặt lúc Trì Ngọc ngại ngùng, cúi đầu cười nhẹ.
Vành tai Trì Ngọc ửng hồng, chẳng mấy chốc vệt đỏ nhỏ bé như một chấm sao kia lan ra vành tai, làn mi run run, trong mắt lan tỏa ánh sáng dịu dàng.
Tuân Mộ Sinh mạnh mẽ lắc đầu, cố gánh xua đi những đoạn ký ức cứ lởn vởn trong tâm trí, chợt nhớ đến “khuynh hướng coi thường mạng sống của mình”, trái tim không kìm lòng được thắt lại.
Chu Thần Chung nói: “Lái nhanh hơn chút đi!”
Diệp Phong Lâm gật đầu, sau đó liếc nhìn vào gương chiếu hậu: “Mộ Sinh.”
Tuân Mộ Sinh ngước lên: “Sao?”
“Gọi điện cho chú Trần đi, kêu chú ấy đi xem Văn… xem Trì Ngọc bây giờ sao rồi.”
Tuân Mộ Sinh cầm di động, bực bội khó chịu giống như đang chờ đợi phán quyết.
Trong điện thoại quản gia nói Trì Ngọc không sao cả, đã ngủ rồi.
“Ngủ?” Chu Thần Chung nhíu mày: “Các cháu chuẩn bị thuốc ngủ cho cậu ấy à?”
“Không có.” Tuân Mộ Sinh nói.
“Vậy sao cậu ấy ngủ được?” Chu Thần Chung tức đến đỏ cả mắt: “Cậu ấy không phải đang ngủ, cậu ấy ngất rồi!”
Tuân Mộ Sinh ngồi thẳng người dậy, con ngươi co rụt: “Nghĩa là sao?”
Chu Thần Chung bóp trán, giọng nói run rẩy: “Các cháu đối xử với cậu ấy như vậy, chú…”
Diệp Phong Lâm cũng nhận ra được tình hình nghiêm trọng, khuyên nhủ: “Chú Chu, chú nói từ từ thôi. Chúng ta sắp đến rồi.”
“Lúc tình trạng của cậu ấy tệ nhất, không có thuốc ngủ và những loại thuốc điều trị trầm cảm khác thì hoàn toàn không thể nào ngủ được.” Chu Thần Chung vô cùng áy náy: “Các cháu nhốt cậu ấy lại, vặn hỏi chuyện liên quan đến Văn Quân, các cháu hoàn toàn không hiểu được, chuyện như vậy đồng nghĩa với việc giết chết cậu ấy!”
Tuân Mộ Sinh thở gấp: “Chú Chu, chú nói rõ ra xem!”
Chu Thần Chung lắc đầu một cái: “Chính các cháu về nhìn đi, nhìn bộ dạng bây giờ của cậu ấy. Trung đội trưởng của cậu ấy giao cậu ấy cho chú, chú nhìn cậu ấy từ từ thoát khỏi tình trạng nguy kịch nhất. Tám năm rồi, các cháu chắc chắn không biết, cậu ấy của tám năm trước không chỉ mắc vấn đề tâm lý nghiêm trọng, cơ thể cũng vì dùng thuốc quá liều dẫn đến suy yếu hơn người bình thường rất nhiều. Trong những năm gần đây, sức khỏe của cậu ấy gần như hồi phục, song vấn đề tâm lý lại phát triển theo chiều hướng cực đoan, nhưng tốt xấu gì…”
Chu Thần Chung thở dài một hơi: “Tốt xấu gì cậu ấy cũng sống như một người bình thường.”
Trong xe đột nhiên im phăng phắc không còn một tiếng động, môi Tuân Mộ Sinh mím lại thành một đường sắc bén. Nụ cười ngại ngùng của Trì Ngọc không thể xóa khỏi đầu hắn, hôm đó cầm trà bưởi vào nhà, dường như anh còn gọi hắn một tiếng “Mộ Sinh”.
Nhưng mà…
“Bây giờ.” Chu Thần Chung lại nói, giọng nói vô cùng nặng nề toát lên sự bất đắc dĩ: “Chú không biết còn có thể cứu cậu ấy hay không, cũng không biết cậu ấy còn muốn sống hay không.”
“Chú Chu.” Diệp Phong Lâm cắt ngang: “Chú đừng nói như vậy. Việc quan trọng trước mắt là…”
“Là giúp hai người gặng hỏi ra Văn Quân đang ở đâu sao?” Giọng của Chu Thần Chung lạnh lẽo, lại lắc đầu: “Không, chú chỉ muốn cố gắng hết sức để cứu cậu ấy. Không về kịp lúc cậu ấy cần giúp đỡ nhất, không dốc hết sức kiếm cậu ấy sau khi phát hiện cậu ấy mất tích, đây là lỗi của chú vì đã không làm tròn trách nhiệm.”
Diệp Phong Lâm không nói nữa. Lát sau, Tuân Mộ Sinh nói: “Anh ta có xem thường mạng sống của mình không?”
Lúc xe lái vào Phồn Cẩm Thành, Chu Thần Chung nói: “Không, cậu ấy không coi thường mạng sống của mình, nếu như cậu ấy lựa chọn kết thúc tính mạng của mình, đây không phải xem nhẹ mạng sống mà là vì các cháu đã dập tắt hy vọng sống của cậu ấy.”
Trên lầu ba biệt thự, lúc nhìn thấy Trì Ngọc sắc mặt trắng bệch như giấy nằm nghiêng ngất xỉu, Chu Thần Chung nhìn Tuân Mộ Sinh một cái, thở dài: “Cậu ấy không phải ngủ, quả nhiên là ngất xỉu rồi.”
Tuân Mộ Sinh đến gần, trong lòng trống rỗng, vừa đau vừa xót.
Chu Thần Chung ôm Trì Ngọc lên: “Lúc cậu ấy nặng nhất, cũng giống như bây giờ. Mộ Sinh, cháu chỉ dùng ba ngày đã hủy hoại tất cả cố gắng của cậu ấy trong suốt tám năm ròng rã.”
Đầu Tuân Mộ Sinh ong ong, gần như lẩm bẩm: “Chú muốn dẫn anh ta đi đâu?”
“Bệnh viện.” Chu Thần Chung cười khổ: “Nhưng không biết lần này còn cứu cậu ấy được nữa không.”
Tiếng bước chân đi xa, Tuân Mộ Sinh ngơ ngác đứng giữa căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên lao ra ngoài, hét lên: “Để cháu!”
Chu Thần Chung nhìn hắn một cái, còn chưa kịp nói chuyện thì Trì Ngọc đã bị cướp đi rồi.
Trì Ngọc nhẹ nhàng nhúc nhích, vầng trán đẫm mồ hôi, thì thầm như đang nói mớ.
Tuân Mộ Sinh cúi người, nghe được sự thật không dám nghĩ tới nhưng đã đoán ra được từ lâu ấy —
“Văn Quân… Đã mất rồi.”
Hết chương 43