Thế Thân Của Người

Chương 49

Editor: Mờ Mờ

“Anh Tuân, đã trả chìa khóa lại cho chị Trương chủ nhà rồi.” Mùa hè nóng bức, ra ngoài một chuyến mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi của Vương Kha ướt rượt, chỉ muốn đi thay cái mới cho lẹ: “Tôi cũng đã tìm được chủ nhà trọ bên khu cư xá Uyển Phỉ rồi, cần nói chuyện với ông ấy không?”

Tuân Mộ Sinh lắc đầu: “Tạm thời không cần. Lát nữa cậu gọi cho công ty dọn nhà hỏi xem dọn tới đâu rồi.”

“Chuyện này…” Vẻ mặt của Vương Kha hơi khó xử, dè dặt liếc ông chủ của mình một cái.

Tuân Mộ Sinh chau mày — gần đây dường như lúc nào hắn cũng chau mày, sự ngang tàn ngày xưa đã biến mất, cả người nhìn có vẻ vô cùng u ám: “Có gì thì cứ nói, đừng có úp úp mở mở với tôi.”

Vương Kha nuốt nước bọt một cái, nhắm mắt nói: “Thật ra thì, bọn họ bị đuổi về hết rồi. Lúc đó anh đang họp nên tôi không kịp nói…”

“Sao cơ?” Tuân Mộ Sinh hơi chồm người về phía trước: “Công ty dọn nhà đó là anh ấy tự liên lạc mà, tôi chỉ kêu cậu đánh tiếng với đối phương thôi, anh ấy phát hiện rồi sao?”

“Không! Không!” Vương Kha thầm nghĩ, mắc mớ gì tới tôi đâu mà anh cứ ụp nồi lên đầu tôi hoài vậy, bèn vội nói: “Tại tự nhiên giữa đường có người nhảy ra chen ngang.”

Tuân Mộ Sinh cáu kỉnh liếc cậu ta một cái, cậu ta lập tức nghiêm mặt nói: “Cậu hai nhà họ Kha của Hải Thành tới đó rồi.”

“Kha Kình?” Tuân Mộ Sinh càng bực hơn: “Cậu ta tới đó làm gì?”

Vương Kha nghĩ trong lòng, còn làm gì nữa chớ, dọn nhà dùm người anh yêu đó, nhưng ngoài miệng thì lại nghiêm túc nói: “Cậu ta và anh Trì là bạn bè, giúp anh ấy dọn đồ đạc.”

Tuân Mộ Sinh chợt thấy một một ngụm máu nghẹn ở trong lòng, mím đôi môi mỏng, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Vương Kha nhìn nhìn, dứt khoát có gì nói đó: “Tôi nghe nói cậu hai nhà họ Kha còn tới nhà anh Trì nữa.”

Nói xong thì bị một ánh mắt sắc lẹm như dao liếc chạy té khói.

Tuân Mộ Sinh bần thần ngồi tại chỗ, máu nghẹn trong ngực cả buổi không tan.

Hắn và Trì Ngọc vẫn chưa trao đổi chìa khóa nhà của đối phương cho nhau, nhà của hắn xài khóa cửa tự động, lần đầu tiên Trì Ngọc đến thì hắn đã cài vân tay của Trì Ngọc, cũng nói mật mã cho anh biết. Nhà Trì Ngọc thì xài khóa bình thường, hắn chỉ đến ở có một đêm, Trì Ngọc còn chưa kịp đưa chìa khóa dự phòng cho hắn.

Khoảng thời gian Trì Ngọc nằm viện, hắn lấy chìa khóa từ chỗ bà chủ nhà, thỉnh thoảng sẽ một mình đến đó ngồi một lát, vốn định kêu người đến quét dọn nhưng không biết tâm lý như thế nào, trên đường lại bảo người ta đi về, tự mình lết đi dọn dẹp từ từ. Trước ngày Trì Ngọc ra viện hắn lại đến một lần nữa, lục lọi khắp nơi tìm được tấm chiếu, sau khi giặt sạch thì trải trên giường, còn lau chùi máy điều hòa một lần, mệt bở hơi tai, tay đầy dầu nhớt.

Đó giờ hắn chưa từng làm những chuyện này, đứng đờ ra một lát thì nhanh chóng vọt vào phòng tắm, nước lạnh xối vào người nhưng cảm giác lo lắng chẳng vơi đi phần nào, trong đầu vẫn luẩn quẩn câu nói ấy của Trì Ngọc “Chúc cậu mạnh giỏi”, nhẹ tênh nhưng lại nặng như ngàn cân.

Đứng dưới vòi hoa sen mặc bọt nước lăn dài trên lồng ngực rắn chắc, hắn bực bội lau mặt một cái, trong lòng có một giọng nói lẩm bẩm: mạnh giỏi cái gì, không ổn nổi.

Phòng tắm có một tấm gương không lớn lắm, một người soi thì ngại phiền, hai người soi thì ngại bé, sáng mùng một, Trì Ngọc đứng trước gương vùi đầu rửa mặt, hắn cởi trần nửa người trên ôm lấy Trì Ngọc từ đằng sau, Trì Ngọc run lên một chút, hơi nghiêng người sang nhìn nhìn hắn. Lúc đó mặt Trì Ngọc ướt nhẹp, trên lông mi còn vương giọt nước li ti, đôi mắt mở thật to, gò má nhanh chóng đỏ bừng.

Hắn nhìn mà con tim tê dại.

“Dậy rồi à?” Trì Ngọc hơi giãy ra nhưng không tránh được, thế là anh bèn duỗi tay lấy bàn chải và kem đánh răng, sau khi nặn kem ra thì đưa cho hắn: “Cầm.”

Hắn cầm cây bàn chải đánh răng màu xanh nhạt, nhìn lên thì thấy trên giá súc miệng còn có một cây bàn chải màu xanh đậm.

Trì Ngọc lại cúi đầu rửa mặt. Hắn nhìn mình đang đánh răng và Trì Ngọc đang rửa mặt trong gương, lồng ngực như được lấp đầy.

Chỉ mới mấy tháng mà cảnh còn người mất, hai cây bàn chải đánh răng một nhạt một đậm vẫn đứng im lìm dưới tấm gương, song từ lâu hắn và Trì Ngọc đã chẳng còn dáng vẻ của buổi sáng ngày hôm ấy nữa.

Hắn im lặng thở dài, lòng nặng trĩu, ra phòng khách ngồi thẫn thờ trong chốc lát rồi khóa cửa rời đi.

Lúc sực tỉnh lại, Tuân Mộ Sinh nghĩ, nếu dọn nhà thì có lẽ cây bàn chải màu xanh nhạt kia cũng đã bị vứt đi rồi.

Vừa nghĩ đến đây thì lại thấy khó ở.

Không lâu sau Vương Kha gọi tới bằng đường dây nội bộ để xác nhận bữa tiệc tối nay.

“Từ chối đi.” Tuân Mộ Sinh lạnh lùng nói.

Vương Kha ngớ ra, không dám lắm mồm: “Vâng.”

Sau khi tan ca, Tuân Mộ Sinh lái xe tới khu cư xá Uyển Phỉ — chỗ ở mới của Trì Ngọc. Có thể thấy Trì Ngọc hay không chỉ là thứ yếu, chủ yếu là có cái gì đó cứ nghẹn lại trong lòng, đến đây hóng gió cho khuây khỏa một lát.

Ai ngờ mới vừa chạy một vòng thì đã nhìn thấy Trì Ngọc bước xuống từ trên một chiếc xe.

Đi cùng còn có Kha Kình.

Ánh mắt Tuân Mộ Sinh trở nên u ám, bàn tay cầm vô lăng lập tức siết lại.

Không biết Kha Kình đã nói gì đó với Trì Ngọc, Trì Ngọc mỉm cười, nụ cười ấy toát lên chút dịu dàng và khoan dung, làm ngọn lửa trong mắt Tuân Mộ Sinh cháy lan vào trong lòng, hắn đột nhiên đập một cái lên vô lăng, mày chau thật chặt.

Hai người cũng không đứng cạnh xe quá lâu, hình như Trì Ngọc nói “Tạm biệt” và “Cảm ơn”, sau đó gật đầu với Kha Kình xoay người đi về phía cổng bảo vệ, Kha Kình dựa vào cửa xe cười ngô nghê, lúc Trì Ngọc chuẩn bị quẹt thẻ cậu đột nhiên vẫy tay hô: “Anh!”

Tuân Mộ Sinh nghe thấy tiếng này rõ mồn một.

Trì Ngọc nghiêng qua, Kha Kình cười nói: “Chờ anh đó, phải đến nha!”

Trì Ngọc cười, nhìn khẩu hình thì chắc anh đang nói “Được”.

Kha Kình lên xe, khởi động xe ầm một tiếng rồi nghênh ngang chạy đi, Tuân Mộ Sinh bàng hoàng cả buổi mới bực bội tự hỏi — chờ gì vậy? Đến đâu? Được cái gì!

Trước khi Kha Kình mở lời thì Trì Ngọc hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện làm người mẫu này. Ý định ban đầu của anh là tìm một công việc không cần sử dụng đầu óc, lương bổng thấp một chút cũng được, dùng sức khỏe đổi tiền cũng không sao.

Ai cũng nói nước chảy về chỗ thấp, người thì đi lên cao, nhưng anh thì lại đi xuống chỗ thấp, tất nhiên là có vài điều khó nói, cho nên lúc mấy người Chu Thần Chung và Lý Tiêu hỏi tương lai định làm gì thì anh đều không trả lời.

Cái nghề truyền thông này tuy không phải công việc cao cấp nhưng cũng rất tốn chất xám. Hồi đó lúc còn ở <Thời báo Trọng Thành>, ngày nào công việc của anh cũng bù đầu bù cổ, nếu không viết bài thì phải chạy đến hiện trường săn tin. Nạn bắt chước hoành hành khắp bộ phận truyền thông truyền thống, mấy nhà báo không những lười viết mà còn muốn cắt xén đầu đuôi tìm góc độ; bị ban tuyên truyền gây khó dễ, còn phải dồn hết sức chú ý câu chữ nội dung; khó khăn lắm mới nộp bản thảo lên thì về nhà vắt óc nghĩ xem ngày mai phải viết cái gì, rồi canh xem nửa đêm biên tập viên có gọi điện tới bổ sung nhiệm vụ phỏng vấn hay không, bài viết có dính chỗ kiêng kỵ của bên quảng cáo hay không… Cứ quanh đi quẩn lại như vậy, cả người rệu rã.

Sau khi rời khỏi bộ phận truyền thông truyền thống, anh lại nhảy vào hố của bộ phận New Media. Bộ phận New Media không có yêu cầu gì cao với con chữ, nhưng cực kỳ chú trọng “ý tưởng”. Anh đã sớm không chịu nổi gánh nặng, mãi đến giờ đều nhịn nhục vất vả kiên trì.

Vì thế sau khi quyết định đổi việc, anh gần như là ngây thơ nghĩ, chỉ cần không phải tốn chất xám cả ngày, không cần viết báo lên ý tưởng thì làm cái gì đều được.

Người mẫu hả, hình như cũng có thể thử xem.

Kha Kình còn nhỏ, rộng rãi nhiệt tình, tuy là con trai của đại gia nhưng không hề phách lối làm kiêu, lúc làm việc thì nghiêm túc gần như là cứng nhắc. Trì Ngọc từng hợp tác với cậu, rất yêu thích sự nghiêm túc này của cậu.

“Anh, anh tới nhé!” Kha Kình chống hai tay lên bàn, bảy phần ngoan ngoãn, ba phần tinh nghịch: “Mặc dù studio của em có nhiều người mẫu nhưng lại thiếu tuýp người như anh, năm ngoái sau khi chụp cho anh mấy shoot, em lùng sục khắp nơi tìm người có khí chất như anh, nhưng nếu không phải rắn rỏi quá thì cũng là mềm yếu quá, không ai bì được với anh.”

Trì Ngọc bị cậu nói mà ngại ngùng, nhưng Kha Kình càng nói càng hăng, cuối cùng tự mình tuyên bố: “Anh, vậy là mình hứa với nhau rồi nha, thứ Sáu em kêu KIME tới đón anh, cậu ta cũng đã lên ý tưởng trang điểm cho anh rồi.”

Dọc đường về Uyển Phỉ, Kha Kình lải nhải cả một đường, Trì Ngọc nghe mà hoa mắt chóng mặt, nhưng cũng thấy hơi chờ mong, cuối cùng anh đồng ý, về nhà nghĩ lại thì chợt thấy hơi bối rối.

Hơn ba mươi rồi còn đi làm người mẫu…

Phòng tắm ở nhà mới lớn hơn nhà cũ, gương cũng to gấp đôi. Trì Ngọc vừa tắm xong, trên lồng ngực trần trụi còn lấm tấm nước, anh đứng trước gương mường tượng ra dáng vẻ mình làm người mẫu, nửa phút sau cười bất đắc dĩ.

Dưới gương cũng có bày giá súc miệng giống như ngày xưa, trên giá còn có một cây bàn chải đánh răng màu đen và một tuýp kem đánh răng chưa khui, bên cạnh là một chiếc cốc mới tinh.

Tất cả đều là mới, chỉ có cây bàn chải màu xanh nhạt đặt ở bên cạnh bồn nước là cũ.

Trì Ngọc nhìn cây bàn chải cô đơn ấy, khóe mắt chợt run lên.

Anh đã sớm vứt bàn chải của Tuân Mộ Sinh đi rồi, nhưng lúc xách đồ trong nhà đi bỏ thì ma xui quỷ khiến thế nào lại lượm bàn chải đánh răng về, rửa sạch lau khô, sau đó cất vào túi nhựa trong suốt.

Lúc ngồi trong bệnh viện viết danh sách đồ đem bỏ cho Tuân Mộ Sinh, anh từng bùi ngùi nghĩ thầm trong lòng, mình để lại nhiều đồ trong nhà Tuân Mộ Sinh thật.

Mà thứ Tuân Mộ Sinh để lại trong nhà của anh chỉ vẻn vẹn là một cây bàn chải đánh răng.

Lúc dọn nhà anh vứt rất nhiều đồ nhưng lại đem bàn chải về đây, còn tìm cho nó một chỗ trong phòng tắm — cách bàn chải của mình không xa, đứng ở hai bên trái phải của bồn nước, đủ để nhìn nhau từ xa, nhưng không gần kề, sẽ không loáng thoáng đến gần nhau trong lúc anh sơ ý.

Như vậy càng tốt.

Sững sờ trong chốc lát Trì Ngọc mới mỉm cười, là một nụ cười thanh thản rồi lại toát lên chút tự giễu.

Thứ Sáu, KIME ăn bận như siêu sao xuất hiện trước cổng khu cư xá Uyển Phỉ, kiêu kỳ yểu điệu bước xuống xe, ngước lên thì chợt nghe người ta gọi “đồ diêm dúa lòe loẹt”. Cậu ta tức giận quay qua thì cái tên trẻ trâu giễu cợt mình đã lượn đi mất, lúc xoay lại vừa hay nhìn thấy Trì Ngọc đi ra khỏi cổng bảo vệ.

“Hey! KANE!” KIME vừa vẫy tay vừa chạy đến, giang rộng vòng tay muốn ôm chầm lấy anh.

Trì Ngọc bị mùi nước hoa của cậu ta hun váng đầu, liên tục lùi về sau mấy bước, khó hiểu hỏi: “Mới nãy cậu kêu tôi là gì?”

“KANE ớ!” KIME trang điểm lộng lẫy cười rộ lên: “Cậu Kha vừa bảo mời được anh thì tôi đã nghĩ ngay nghệ danh cho anh. Sao hả, hay không?”

Trì Ngọc không nói gì, ai biết làm người mẫu mà còn phải lấy nghệ danh.

“Thật ra thì tôi cũng không biết đặt nghệ danh á, tìm mấy cái rồi mà cái nào cũng quê, chỉ đành cho anh theo họ của tôi thôi.”

“Theo họ?” Trì Ngọc nói xong mới nhận ra anh tên KANE, có chữ K đứng đầu giống KIME.

“Vả lại viết cũng giống nhau nữa.” KIME hớn hở: “Nhìn vào là biết anh em một nhà.”

Trì Ngọc bị cậu chọc cười.

“Với cả chữ KANE đọc tiếng Anh kiểu khác, đọc tiếng Nhật thì kiểu khác ớ.” KIME nhướng mày: “Trong tiếng Nhật nghĩa tiền í.”

Trì Ngọc thắt dây an toàn cho mình, lại nghe KIME nói: “Chúng ta cùng nhau kiếm thật nhiều tiền.”

“Được.” Trì Ngọc mỉm cười: “Kiếm thật nhiều tiền.”

KIME thấy Trì Ngọc chịu rồi thì vui vẻ đạp ga, huýt sáo theo nhạc.

Trì Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười bên môi dần lắng lại, lặng lẽ chợp mắt.

Trước đây anh không có tên tiếng Anh cũng không hiểu mấy thứ đó, nhận nghệ danh tự nhiên mọc ra này chẳng qua là vì không muốn nghe KIME gọi anh là “anh Quân”.

Anh đã không còn là Văn Quân nữa, tên thì tạm thời không đổi được, nguyên nhân trong đó cũng không thể tùy tiện giải thích với người khác, tuy rằng KANE hơi lạ tai nhưng ít ra vẫn tốt hơn bị gọi là “anh Quân”.

Có lẽ qua một khoảng thời gian nữa thì anh có thể làm quen với thân phận thật sự của mình rồi.

Quảng trường Thịnh Hi lại đến mùa nhộn nhịp nhất, trai xinh gái đẹp hoàn toàn không sợ cái nắng gay gắt trên trời, thoải mái sải bước ở sân trong, rạo rực sức sống.

Studio của Kha Kình nằm trong một tòa nhà văn phòng cao cấp ở gần quảng trường Thịnh Hi, Trì Ngọc cứ nghĩ KIME sẽ dẫn mình đi dạo ở sân trong, nhưng đối phương lại trực tiếp dẫn anh đến văn phòng, bày bánh ngọt trà nước ra đãi anh, mỗi việc chọn quần áo thôi mà đã tốn hết cả buổi sáng.

Gần tới trưa còn chưa bắt đầu trang điểm.

KIME la làng đòi đi ăn quán đồ Nhật mới mở ở quảng trường Thịnh Hi, Kha Kình bèn kéo hết người trong studio đi, Trì Ngọc cũng chỉ đành đi theo.

Trong thang máy người đông như mắc cửi, lúc cửa thang máy đóng lại Trì Ngọc theo bản năng ngó ra ngoài một cái.

Không có ai cả.

Nhưng mới nãy anh rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt quen thuộc nhìn về phía mình.

Tuân Mộ Sinh thề là lần này hắn tuyệt đối không cố tình theo dõi Trì Ngọc.

Đến tòa nhà văn phòng này là vì cần phải bàn chuyện làm ăn.

Nhìn Trì Ngọc đi ra từ cua quẹo, phía trước là Kha Kình, bên cạnh là KIME, lửa trong lòng hắn lại bùng lên, ánh mắt cũng trở nên nóng rực.

Trì Ngọc không thấy hắn, anh đi cùng một đám người vào thang máy, hắn theo bản năng muốn chạy tới nhưng lại gắng gượng tránh đi lúc Trì Ngọc nhìn ra ngoài cửa.

Sau đó hắn nhìn cửa thang máy đóng lại, số tầng từ từ giảm dần.

Tay phải của hắn siết lại thành nắm đấm, lửa nóng trong mắt bị lớp băng dày đặc bao phủ.

“Thưa anh?” Đột nhiên đằng sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng. Hắn xoay người, người kia thấy đúng là hắn thì lập tức cười rộ lên: “Khéo quá, lại gặp được anh ở đây!”

Hết chương 49
Bình Luận (0)
Comment