Editor: Mờ MờNhưng không quên được thì có thể xem chuyện ngày trước như chưa từng xảy ra, tháo gỡ khúc mắc quay về bên nhau hay sao?
Trì Ngọc đặt tay lên ngực tự hỏi, không quên được Tuân Mộ Sinh là sự thật, người đàn ông này đã cho anh sự dịu dàng anh chưa bao giờ cảm nhận được, dù là ngày thường sống chung với nhau hay là trong chuyện yêu mập mờ thì hắn cũng vô cùng săn sóc anh. Nếu so sánh với sự chăm lo được nhận từ Tuân Mộ Sinh thì quang cảnh tăm tối lúc sự thật phơi bày dường như có thể lờ đi.
Nhưng nếu không quên được Tuân Mộ Sinh, vậy chẳng phải là đã lãng quên Văn Quân hay sao?
Trì Ngọc thầm than thở, rõ ràng bên phía của Tuân Mộ Sinh cũng giống như vậy.
Đối với hai người bọn họ mà nói, Văn Quân chính là một rặng núi sừng sững đứng ở đó không nhúc nhích, không thể băng qua càng không thể nào quên đi sự tồn tại đó.
Ai trong bọn họ cũng chưa từng có được Văn Quân. Bởi vì không có được nên anh rơi ảo tưởng trong suốt những năm này tháng nọ, mà Tuân Mộ Sinh thì liên tục tìm kiếm người thay thế cho Văn Quân trong biển người mênh mông rộng lớn. Bọn họ đều xem đối phương là thế thân của Văn Quân, cũng trở thành kẻ thế thân cho Văn Quân.
Chuyện vô lý này không thể nào xóa nhòa đi được, ít nhất bây giờ không thể.
Trì Ngọc vừa nghĩ đến sự quan tâm dịu dàng chu đáo kia của Tuân Mộ Sinh không phải dành cho mình, mà lúc đầu mình chấp nhận Tuân Mộ Sinh cũng bởi vì thấy được bóng dáng của người xưa ở Tuân Mộ Sinh, trái tim anh lập tức im lặng chìm vào sông băng không chút gợn sóng.
Mãi đến bây giờ anh cũng không thể thoải mái đối mặt với Tuân Mộ Sinh, thậm chí không nghĩ ra trong sự không nỡ của mình đối với Tuân Mộ Sinh liệu có còn chất chứa nỗi quyến luyến dành cho Văn Quân hay không.
Thế là anh áp đặt suy nghĩ đó vào đối phương, Tuân Mộ Sinh không quên được anh liệu có phải cũng có nỗi nhớ giống như anh hay không?
Con người thật sự rất kỳ lạ, không quên được một người nhưng đồng thời trong lòng vẫn có thể nhớ nhung về một người khác. Trong phim truyền hình cũng thường hay chiếu, một cặp người yêu yêu nhau cuồng nhiệt đến chết đi sống lại, một khi trong lòng có đối phương rồi thì sẽ không còn chỗ cho người khác nữa.
Trì Ngọc thở dài trong lòng, nếu trong đời thực cũng có thể như vậy thì có lẽ cuộc sống của mỗi người đều có thể giống như truyện cổ tích.
Tuân Mộ Sinh mời khách, chọn bánh ngọt và nước trà thương hiệu của tiệm này. Không lâu sau nhân viên phục vụ dọn món lên, Trì Ngọc nhìn thử, đúng như Lý Tiêu đã nói, xinh đẹp cứ như thể tác phẩm nghệ thuật.
Tuân Mộ Sinh cắt bánh ngọt xong thì đưa muỗng cho Trì Ngọc. Lúc Trì Ngọc nhận lỡ chạm vào tay của Tuân Mộ Sinh, động tác của hai người đều khựng lại một chút.
Trì Ngọc vội vàng rút tay về, Tuân Mộ Sinh để muỗng lên cái dĩa nhỏ của anh, bắt đầu tự nói chuyện một mình, ngập ngừng giới thiệu về một bàn thức ăn ngon.
Trì Ngọc ngước mắt lên, ánh mắt nhìn vào giữa trán, khóe mắt, sống mũi, cằm của Tuân Mộ Sinh… Tuân Mộ Sinh sống trong nhung lụa, bề ngoài lúc nào cũng chỉn chu cẩn thận, nhưng bây giờ râu cạo lởm chởm không sạch, môi khô bong da, quầng thâm dưới mắt rõ mồn một.
Nhìn một lát, Trì Ngọc không khỏi khó chịu. Tuân Mộ Sinh từng làm anh tổn thương, anh cũng từng lừa gạt Tuân Mộ Sinh. Mặc dù đều xem nhau như người thay thế nhưng ban đầu Tuân Mộ Sinh hoàn toàn không biết chuyện, còn anh lại cố tình lợi dụng Tuân Mộ Sinh.
Mối nợ lộn xộn này có lẽ không thể tính toán rõ ràng được nữa.
Nhưng nợ nần tình cảm trên đời này thì có bao giờ có thể tính toán rõ ràng đâu ra đó?
Trì Ngọc thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Tay cậu bị sao vậy?”
Ngón tay của Tuân Mộ Sinh khựng lại một cái nhẹ: “Lúc trước lái xe không cẩn thận nên đụng vào xe khác.”
“Chuyện lúc nào?”
“Tháng trước.” Tuân Mộ Sinh cười cười: “Không sao, tháo bột là ổn rồi.”
Ánh mắt Trì Ngọc hơi thay đổi: “Cậu…”
Cậu ốm rồi.
Cũng hốc hác nữa.
“Hửm?” Tuân Mộ Sinh hỏi: “Sao vậy?”
Trì Ngọc nuốt lại lời bên môi, gắng nở nụ cười: “Không có gì, bánh ngọt ở chỗ này ngon thật.”
Tuân Mộ Sinh cụp mắt, một lát sau giọng nói thoải mái hơn ít nhiều: “Nếu thích thì đóng gói một phần mang về đi.”
Trì Ngọc nhìn đĩa thức ăn xinh đẹp, nhếch môi trả lời: “Được.”
Hai người ăn ý không nhắc tới lý do của “cuộc gặp gỡ tình cờ” này, hiểu lòng đôi bên. Một chút quan tâm và mập mờ dư thừa cũng không có, cái tên “Văn Quân” này càng là một sự cấm kỵ nào đó, bị đè sâu dưới đáy lòng, đến cả hạt châu trầm hương cũng trở thành sự tồn tại thể không thể nhắc đến.
Trời đã tối sầm, nhân viên phục vụ mang bánh ngọt đã được đóng gói cẩn thận ra, Tuân Mộ Sinh cầm bên tay trái, thử dò hỏi: “Tôi đưa anh về được không?”
Trì Ngọc cúi đầu do dự, Tuân Mộ Sinh nhìn đuôi mắt dài dài và chân mày hơi nhíu lại của anh, trong lòng mềm mại khôn kể, muốn lập tức ôm anh vào lòng nhưng lại sợ vượt rào làm anh giận.
Bầu không khí ban nãy quá tốt, Tuân Mộ Sinh không đành phá hỏng.
“Cảm ơn.” Trì Ngọc khác sáo cười nói: “Nhưng mà bây giờ tôi không còn ở chỗ cũ nữa…”
“Ở khu cư xá Uyển Phỉ, tôi biết.” Tuân Mộ Sinh vội nói: “Tiện đường!”
Chỉ sợ nói chậm thì Trì Ngọc sẽ không chịu đi xe của hắn.
Trì Ngọc ngạc nhiên hé miệng, nhưng nghĩ lại thì thấy hắn biết chỗ ở hiện tại của mình cũng không có gì lạ.
“Chỗ này không dễ đón xe.” Tuân Mộ Sinh lại nói: “Bánh ngọt này phải bỏ vào tủ lạnh liền chứ không nó chảy.”
Trì Ngọc nhìn cái bánh, thứ be bé kia được gói trong túi đá, cả buổi tối không bỏ vào tủ lạnh cũng không sao. Tuân Mộ Sinh nói như thế chẳng qua chỉ muốn chở anh một đoạn đường mà thôi.
Một góc nào đó trong lòng lặng lẽ tan ra giống như món tráng miệng. Trì Ngọc gật đầu: “Vậy thì phiền cậu rồi.”
Lúc nói câu này anh hết sức né tránh ánh mắt của Tuân Mộ Sinh nên đã bỏ lỡ tia sáng đột nhiên ánh lên trong mắt đối phương.
Lúc Vương Kha thấy Trì Ngọc thì đôi mắt trợn tròn, tuyệt đối không thể ngờ được rằng ông chủ lại dẫn anh này về.
Tuân Mộ Sinh cầm bánh ngọt nên không tiện mở cửa. Vương Kha thì ngồi đơ ra ở ghế lái, chỉ lo trợn mắt há hốc mồm. Trì Ngọc đứng bên cạnh hơi bối rối, hỏi một câu không nên hỏi — “Cậu ngồi ở ghế trước hay ghế sau?”
Tuân Mộ Sinh nào thể ngồi đằng trước được, nhưng lo Trì Ngọc chạy lên ghế trước, bèn vội vàng nói: “Để đồ trên ghế phụ đi, chúng ta ngồi ở ghế sau.”
Trì Ngọc kéo cửa xe ghế sau ra, nhường Tuân Mộ Sinh vào trước, nhẹ giọng nói: “Được.”
Vương Kha nhìn ghế phụ một cái, bên trên không để đồ gì.
Lúc xe đến khu cư xá Uyển Phỉ, Tuân Mộ Sinh cũng xuống xe đi theo Trì Ngọc tới cổng bảo vệ mới đưa bánh ngọt qua.
Trì Ngọc nói: “Cảm ơn.”
Tuân Mộ Sinh rất muốn đi theo, đang định nói chuyện thì Trì Ngọc lên tiếng: “Cậu Tuân, cậu về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”
Hầu kết của Tuân Mộ Sinh chuyển động, đứng cách mấy bước gọi Trì Ngọc: “Sau này tôi có thể đến chỗ làm của anh ngồi một chút không?”
Trì Ngọc dừng bước nhưng không xoay lại.
“Tiệm bánh ngọt cách một lớp cửa kính, góc nhìn cũng không tốt, nếu anh đi vào khu đồ uống thì tôi sẽ không thấy anh được.” Tuân Mộ Sinh gần như là liều hết một lần, thậm chí giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tôi có thể đến nhà sách nhìn anh không?”
Bóng đêm nặng nề, cuối hè đầu thu, tiếng ve sầu cũng lặng. Từng giây phút trôi qua như bị kéo dài, chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đối với hai người thì chẳng khác gì đã đi qua một vòng bốn mùa.
“Người đến nhà sách đều là khách.” Trì Ngọc nói: “Tôi chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, không có tư cách gì đuổi khách đến đọc sách.”
Bóng của hai người bị kéo dài dưới đèn đường.
Mấy hôm sau Trì Ngọc làm ca giữa, vừa đến nhà sách thì đã thấy Tuân Mộ Sinh đứng ở quầy sách bán chạy.
Tuân Mộ Sinh xoay mặt ra cửa lớn, tay trái chống lên một quyển sách thật dày nhưng ánh mắt hoàn toàn không nhìn vào trang sách, thỉnh thoảng ngó nghiêng sang hai bên, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa lớn.
Nhà sách có hai cửa, một là cửa lớn đón khách, hai là cửa chuyên dùng cho nhân viên làm việc. Bình thường Trì Ngọc đều đi vào từ cửa lớn, nhưng hôm nay lại đi cửa của staff, không trực tiếp chạm mặt Tuân Mộ Sinh.
Đêm đó về tới nhà anh mất ngủ đến tận nửa đêm, nghĩ rất nhiều chuyện, tâm trạng ngổn ngang phức tạp, càng nghĩ càng thấy mờ mịt.
Không rút ra được bất cứ kết luận nào có thể thuyết phục bản thân, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Ngầm cho phép Tuân Mộ Sinh tiếp cận cũng không biết là cứu rỗi bản thân hay đối phương.
“Anh khách kia đứng đó cả buổi rồi.” Đồng nghiệp nói: “Lạ lùng ghê.”
Trì Ngọc nói: “Người ta đứng đọc sách lạ lắm sao?”
“Anh ta không giống ấy.” Đồng nghiệp nói: “Nhìn kiểu của anh ta không giống tới ‘đọc chùa’, nếu muốn đọc chùa thì cũng phải mua ly cà phê vào khu giải trí mà đọc chứ.”
Trì Ngọc quần áo nhân viên xong thì đi tới quầy sách bán chạy.
Tuân Mộ Sinh đâu có tới “đọc chùa”, rõ là biết anh phụ trách quầy sách bán chạy nên mới đứng ở đó chờ anh.
Đến gần anh mới nhìn thấy tay trái của Tuân Mộ Sinh đang run lên nhè nhẹ.
Sách nặng quá, vết thương ở tay trái vẫn chưa lành hẳn, tay phải thì không thể giúp gì, cầm lâu cho nên chịu không nổi là phải.
“Tới rồi.” Trì Ngọc chuẩn bị tâm lý xong, cũng không tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí nụ cười bên môi còn toát lên một chút nhẹ nhõm.
Trái lại là Tuân Mộ Sinh trở nên căng thẳng, sách trượt khỏi tay, “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Mép sách bị gập vào rồi.
Tuân Mộ Sinh cúi xuống lượm lên, nhìn mép sách thì hơi bối rối: “Lát nữa tôi mua quyển này.”
“Mấy cuốn tháo ra đều như thế cả, vốn để cho khách lật xem mà.” Trì Ngọc thấy tay trái của Tuân Mộ Sinh vẫn còn run thì lòng hơi xon xót — trước đó anh cũng từng bị thương như thế này, cảm giác không có sức, cầm cái gì lên cũng run này quá đỗi quen thuộc.
Tuân Mộ Sinh cầm sách, nghĩ một lát: “Vậy tôi sẽ mua quyển nào chưa mở bọc.”
“Cậu thích đọc loại sách này sao?” Trì Ngọc hỏi.
Trong tiệm có sáu quầy sách bán chạy, chỗ ngoài cùng này trưng bày sách truyện tuổi hồng của học sinh trung học và tranh châm biếm. Tuân Mộ Sinh chỉ lo tìm chỗ nào dễ nhìn nhất nên tiện tay cầm đại một quyển, không để ý sách gì, hoàn toàn không chú ý tới trang bìa quyển sách vẽ câu chuyện giả tưởng về một nàng công chúa xinh đẹp.
Trì Ngọc nhắc nhở như thế, sắc mặt Tuân Mộ Sinh lập tức trắng bệch, vội vàng bỏ sách về chỗ cũ: “Tôi, tôi lấy nhầm…”
Lời nói dối này thật vụng về, Trì Ngọc cũng thả lỏng, không nhịn được nở nụ cười.
Tuân Mộ Sinh ngơ ngác, muốn giải thích song cảm thấy thật ra không cần giải thích.
“Qua đây.” Trì Ngọc chỉ chỉ vào một quầy sách bán chạy khác, bên môi vẫn nở nụ cười: “Cậu cản bọn nhỏ đọc sách kìa.”
Tuân Mộ Sinh nhìn lại, có bảy, tám đứa nhỏ ôm sách ngồi chen chúc dưới đất bên cạnh quầy mình đứng, thấy hắn nhìn sang thì đứa nào cũng cầm sách lên che mặt.
Lúc này mới phát hiện ra là mình cướp chỗ của mấy đứa nhỏ.
Trì Ngọc nhỏ giọng nói: “Cậu là người lớn, bọn nó không dám giành chỗ với cậu, chỉ đành chen hết vào một chỗ.”
Tuân Mộ Sinh miệng nhanh hơn não: “Anh đang cười tôi hả?”
Nói xong hai người đều ngớ ra.
Tuân Mộ Sinh muốn chữa cháy: “Tôi chỉ giỡn tí thôi.”
Trì Ngọc không tiếp tục chủ đề này: “Hồi tay tôi mới khỏi cầm đồ nặng lâu sẽ bị nhức. Tay trái cậu cũng chưa khỏi hẳn nên thôi đừng cầm đọc nữa, bên kia có ghế sô pha với bàn, ít người im lặng, nhưng khuyết điểm duy nhất là phải tốn tiền.”
Tuân Mộ Sinh cầm đại hai quyển sách: “Vậy tôi qua đó ngồi một lát.”
“Ừm.” Trì Ngọc chỉnh lại tạp dề: “Tôi phải bày sách lên nữa.”
Vì thế không tiếp cậu được.
Tuân Mộ Sinh hiểu ý, nhưng đi mấy bước thì quay lại: “Trì…”
Chỗ này không ai biết tên thật của Trì Ngọc, Tuân Mộ Sinh lại không muốn gọi một cái tên khác, chần chừ trong chốc lát, hơn chau mày.
Trì Ngọc nhìn vẻ mặt của hắn, biết hắn đang do dự điều gì.
Cái tên “Văn Quân” này giống như một mũi tên bất ngờ thỉnh thoảng bắn tới, làm hai người không mấy dễ chịu.
“Anh biết pha cà phê không?” Tuân Mộ Sinh đổi tên thành “anh”, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trì Ngọc.
Trì Ngọc lắc đầu: “Chỗ này của bọn tôi có phân công rõ ràng, người pha cà phê là người pha cà phê, nhân viên quầy sách là nhân viên quầy sách.”
Nói xong giơ giơ bảng tên trước ngực: “Tôi là nhân viên quầy sách.”
“Thế à.” Trong mắt Tuân Mộ Sinh toát lên một chút mất mát, lại nhanh chóng mỉm cười chu đáo: “Vậy tôi qua đó, có thể đợi anh tan ca không?”
Trì Ngọc chần chừ vài giây, Tuân Mộ Sinh nghĩ rằng anh muốn từ chối, đang định giải vây cho đôi bên thì anh lại nói: “Sau khi tan ca tôi có thể dùng đồ pha chế ở quầy bar pha cho mình một ly cà phê.”
Ánh mắt Tuân Mộ Sinh chợt trở nên sâu thẳm.
Trì Ngọc dịu giọng nói: “Pha cho cậu một ly cũng không sao.”
Hết chương 55