Editor: Mờ MờTrên đường chạy đến khu cư xá Uyển Phỉ, nét giận trên mặt Tuân Mộ Sinh ngày một nặng nề. Vừa nãy hắn đã gọi điện cho Hứa Sính và Chu Thần Chung. Hiện tại Hứa Sính còn đang ở thành phố khác tham dự buổi triển lãm giới thiệu ô tô, nghe tin cũng hết hồn, còn Chu Thần Chung mặc dù vẫn ở Trọng Thành nhưng dường như cũng không hề hay biết về việc Trì Ngọc đột nhiên biến mất.
Tuân Mộ Sinh rơi vào hoảng loạn khó mà buông lơi, những suy nghĩ tiêu cực ồ ạt tuôn ra trong đầu của hắn làm hắn buồn bực khó tập trung.
Vương Kha đã đứng chờ trước cổng khu cư xá, chủ nhà cũng lo sốt vó chạy tới. Tuân Mộ Sinh lấy được chìa khóa thì lập tức chạy lên căn hộ một người của Trì Ngọc, giây phút chìa khóa tra vào ổ phát ra tiếng “cùm cụp” nặng nề, hai lớp khóa lần lượt mở ra. Tuân Mộ Sinh mở cửa vào nhà, cửa chống trộm đụng vào tường kêu một cái cạch, gần như bị bắn trở lại. Vương Kha cũng theo vào, gọi: “Anh Tuân!”
Lỗ tai Tuân Mộ Sinh cứ lùng bùng, tất cả tiếng động đều trở thành tiếng ồn chói tai. Đầu tiên hắn chạy vào phòng bếp, sau đó lại chạy sang phòng ngủ, rồi lại chạy vô phòng vệ sinh và phòng sách, cuối cùng bước dài từ phòng khách ra ban công. Mỗi lần lùng tìm một chỗ thì trái tim sẽ thắt lại một phần, đến khi hắn nện một đấm lên hàng rào sắt ngoài ban công thì lồng ngực như muốn nổ tung.
Trong căn phòng không mới không cũ này hoàn toàn chẳng có hơi thở người sống.
Trong tủ lạnh vẫn còn sữa chua chưa hết hạn sử dụng, măng tây và đậu cô ve thì hơi héo rồi, đậu hủ khô bốc lên chút mùi chua, chắc đã để khoảng hai ba ngày, không kịp nấu cũng không kịp vứt.
Trên chạn bếp, trong ấm điện trong suốt vẫn còn nửa ấm nước, ly nước để ở bên cạnh. Chạn bếp được lau dọn rất sạch sẽ, nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy được vết xước do lau chùi trên mặt kiếng bằng thép đen.
Trên ghế sô pha trong phòng khách trải một tấm thảm nhỏ, điều khiển tivi bị nhét trong khe sô pha, trên bàn trà có một quyển sách hướng dẫn pha cà phê bị lật úp, trang sách mở ra được đánh dấu bằng viết mực màu xanh lam, viết mực rơi xuống đất, nắp viết vẫn còn trên bàn trà.
Phòng đọc sách sạch sẽ nhất, còn phòng ngủ thì bừa bộn hơn nhiều, chăn mền chưa xếp lại, gối thì ngả nghiêng ở một bên. Chắc lúc Trì Ngọc rời đi còn bận kiếm đồ gì đó trong phòng ngủ.
Tuân Mộ Sinh mở tủ quần áo ra, con ngươi nhanh chóng co rụt lại.
Mặc dù lâu rồi không sống chung với nhau nhưng quần áo mùa đông của Trì Ngọc thì e rằng hắn còn nhớ rõ hơn cả chính Trì Ngọc. Trên giá treo áo khoác thiếu mất hai chiếc áo lông!
“Anh Tuân!” Giọng nói của Vương Kha vang lên trong phòng đọc sách: “Không tìm thấy thẻ ngân hàng, chứng minh nhân dân với hộ khẩu!”
Tuân Mộ Sinh lao vào, chỉ thấy phòng đọc sách đã bị Vương Khà và chủ nhà lật tung cả lên, mà cách đây không lâu chính hắn cũng mới vừa kiểm tra tủ đầu giường và tất cả ngăn kéo trong phòng ngủ. Không có, tất cả giấy tờ và thẻ không thấy đâu hết!
Thứ cùng biến mất còn có thuốc mà Chu Thần Chung đã kê!
Trong phút chốc, Tuân Mộ Sinh cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa chảy dọc sống lưng, cơn hoảng loạn giống như một quả bóng bị bơm phồng, một tiếng nổ vang lên, cơn chấn động làm đầu hắn đau như muốn vỡ ra.
Dấu hiệu để lại trong phòng cho thấy Trì Ngọc chắc đã vội vàng thu dọn hết tất cả đồ dùng cần mang theo, rồi đột ngột bỏ đi mất.
Nhưng tại sao chứ?
Một tay Tuân Mộ Sinh vịn vào bức tường của phòng đọc sách, đầu óc như bị lửa nóng nướng chín, dường như đang phát ra tiếng củi khô bốc cháy.
Đôi mắt của hắn đỏ bừng, thở dốc nặng nề, không hiểu được vì sao lại như vậy.
Rõ ràng hôm trước vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên lại bỏ đi?
Khuya hôm trước hắn còn gọi điện cho Trì Ngọc. Lúc đó, lúc đó…
Hắn đột nhiên gào lên một tiếng đau đớn, tay phải nện một đấm thật mạnh lên trán.
Tiếp cận anh nửa năm, Tuân Mộ Sinh cảm thấy hắn đang dần dần tháo được lớp bọc của Trì Ngọc. Trì Ngọc nuông chiều mặc hắn đến gần hết lần này tới lần khác, lần này lúc chia tay ở sân bay, hắn còn được hôn Trì Ngọc sau bao ngày xa cách.
Gò má Trì Ngọc từ từ ửng hồng, ánh mắt hơi tránh né, hàng mi run rẩy, dáng vẻ ấy làm con tim hắn cồn cào tê dại, thậm chí muốn xé nát vé máy bay quăng hết chuyện làm ăn, chuyện công ty gì đó ra sau đầu.
“Đi đường cẩn thận.” Trì Ngọc đẩy nhẹ hắn một cái, bấy giờ hắn mới thoáng lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng trả lời: “Anh cũng vậy, nhớ giữ ấm. Tôi không ở đây, mấy hôm nay không thể tới đón anh tan ca, nhưng tôi đã dặn tài xế…”
“Không cần.” Trì Ngọc lắc đầu một cái: “Tháng này tôi làm ca sáng, hai giờ chiều là tan ca rồi, có thể tự về, đừng làm phiền người ta.”
“Không có phiền.” Tuân Mộ Sinh vẫn muốn kiên trì, nhưng nhìn ánh mắt của Trì Ngọc thì hắn lại khàn giọng: “Nếu anh thật sự không chịu…”
“Cậu tới đón tôi thì không sao.” Trì Ngọc nói: “Nhưng đổi thành người khác thì tôi không quen.”
Tuân Mộ Sinh sững sờ, sau khi tiêu hóa được những lời này thì lập tức mở cờ trong bụng, bấy giờ mới nhoẻn miệng cười: “Được, nghe anh hết! Chờ tôi về tới đón anh!”
Trì Ngọc thở phào, ánh mắt gợn sóng: “Hẹn gặp lại.”
Tuân Mộ Sinh chỉnh lại khăn choàng dùm anh, càng lúc càng quyến luyến: “Tối nào tôi cũng sẽ gọi điện cho anh, nhớ bắt máy.”
“Ừm.” Trì Ngọc gật đầu: “Nhưng cậu phải gọi sớm một chút, tôi đi làm ca sáng, ngủ muộn dậy không nổi.”
Tuân Mộ Sinh hưng phấn quá đỗi, tự giác chuyển câu này thành “nhõng nhẽo”, vui đến nỗi đi máy bay hai tiếng mà vẫn chưa hết chộn rộn.
Tối nào hắn cũng đúng giờ gọi điện cho Trì Ngọc, có khi là 8 giờ, cũng có khi là 10 giờ, dù sao cũng không trễ hơn 11 giờ.
Chủ đề chỉ đơn giản là ngày hôm nay đã làm gì, thời tiết ra sao, ba bữa ăn món gì, trên đường có bị kẹt xe hay bị lạnh không. Giọng của Trì Ngọc nghe cũng không khác gì thường ngày, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, thi thoảng cũng chủ động hỏi hắn có bận không, có mệt không. Nếu hắn không chủ động nói “Ngủ ngon” thì Trì Ngọc sẽ không cúp máy.
Đây có lẽ cũng là sự nuông chiều của Trì Ngọc dành cho hắn.
Tuy rằng hắn không nỡ, nhưng vẫn luôn dừng cuộc trò chuyện lại ở một giới hạn vừa phải, dịu dàng nói “Ngủ ngon”, rồi nghe Trì Ngọc cũng dùng giọng nói dịu dàng trả lời một câu “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lần cuối cùng trò chuyện là vào khuya ngày hôm trước, 8 giờ đúng gọi điện thoại, 8 giờ 57 phút mới cúp máy.
Buổi sáng hôm đó hắn trúng gió, hơi nghẹt mũi, đầu cũng quay mòng mòng, nhưng may là uống thuốc kịp thời nên buổi chiều cũng đỡ rồi.
Nhưng trước khi gọi điện hắn nảy ra ý xấu, vừa nối máy thì đã ủ rũ ho khan vài cái, giọng hắn khàn khàn: “Về nhà chưa?”
Trì Ngọc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu bị cảm à?”
Nụ cười bên môi hắn hoàn toàn không thể nén lại được, nhưng cố gắng hạ thấp giọng: “À, không sao đâu, mấy hôm nữa là khỏi thôi, khụ khụ khụ…”
Trì Ngọc nghiêm túc: “Có nặng lắm không? Uống thuốc chưa? Nếu không đi truyền nước biển đi?”
Hắn giả vờ bệnh như sắp gần đất xa trời: “Tôi nhớ anh lắm.”
Anh có nhớ tôi không?
Có lẽ Trì Ngọc bó tay rồi, ngừng một lát mới nói: “Ngày mốt là được về rồi.”
“Chúng ta đi ăn thịt nướng nữa được không? Lần này tới lượt tôi nướng cho anh.” Hắn yếu ớt nói, còn liên tục ho mấy cái.
“Chờ cậu khỏi bệnh rồi hẵng đi.”
“Gặp được anh thì tôi sẽ khỏe ngay ấy mà.”
“…”
“Ngày mốt tôi ‘khỏe’ lại ngay cho anh xem.”
Trì Ngọc không nói lại hắn, chỉ dặn dò hắn uống thuốc đúng giờ, uống nhiều nước nóng, chú ý giữ ấm, đừng vất vả quá. Hắn nghe mà sướng rơn, trong lòng vui muốn xỉu nhưng lại không dám cười ra tiếng, chỉ đành vâng vâng dạ dạ trả lời.
Gần kết thúc cuộc gọi, hắn theo thường lệ chuẩn bị nói “Ngủ ngon” thì nghe thấy Trì Ngọc nói: “Ngày mốt bên trung tâm có sự kiện, nhà sách cũng tham gia, chúng tôi phải đến lúc 6 giờ để đi làm, ngày mai tôi định ngủ sớm một chút.”
Tuân Mộ Sinh nghĩ nghĩ: “Tối mai tôi phải đi tiệc.”
Lúc xong ít nhất cũng là 11 giờ.
“Vậy cậu cứ đi đi, ngày mai chắc 9 giờ là tôi ngủ rồi.” Trì Ngọc nói.
Tuân Mộ Sinh thấy hơi buồn, nhưng nghĩ lại dù sao cũng sắp được gặp nhau, thế là hắn bình thường trở lại: “Được, vậy ngày mai anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, tôi sẽ không gọi điện cho anh, ngày mốt sẽ trực tiếp tới tìm anh.”
Nếu như biết Trì Ngọc sẽ biến mất thì tiệc tùng quan trọng tới cỡ nào hắn cũng không tham gia.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Phong Lâm cũng chạy đến: “Trì Ngọc mất tích rồi à?”
Tuân Mộ Sinh đã nhờ bạn bè bên lực lượng cảnh sát điều tra hướng đi của Trì Ngọc dùm hắn, nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.
Nghĩ cũng phải, Trì Ngọc đã từng ở đơn vị đặc nhiệm cấp A, nếu anh thật sự muốn biến mất thì e rằng có mò tận chân trời góc bể cũng không thể tìm ra.
Nhưng hắn vẫn không hiểu nổi vì sao Trì Ngọc lại bỏ đi.
“Đừng sốt ruột, người của anh Kiều đã chia ra đi tìm rồi.” Diệp Phong Lâm nói: “Sẽ có tin tức thôi.”
Tuân Mộ Sinh giống như chợt già đi mấy tuổi, mất hồn mất vía lắc đầu: “Không phải, không phải…”
Vấn đề không phải là có tìm ra hay không, có tin tức hay không, mà là vì sao Trì Ngọc lại bỏ đi.
Là vì chán nản hay sao? Vẫn không muốn gặp hắn?
Nếu thật sự là như vậy thì tại sao Trì Ngọc lại đón nhận sự chăm sóc của hắn? Nở nụ cười dịu dàng với hắn? Còn lo lắng cho hắn có phải bị cảm không, sốt ruột dặn dò hắn uống thuốc uống nước truyền nước biển…
Những lời nói ấy, vẻ mặt và giọng điệu đó tuyệt đối không thể nào là giả vờ.
Mà cứ cho là Trì Ngọc thật sự thấy ghét hắn thì cũng có thể nói với hắn, sao lại im lìm bỏ đi không nói không rằng?
Đến cả chuyện “ngày mốt trung tâm có sự kiện” cũng không phải là nói dối, hắn đã liên hệ với bên nhà sách, được người ta cho biết đáng nhẽ ra Trì Ngọc phải đến trước 6 giờ sáng để đi làm nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.
Không ai biết Trì Ngọc đã đi đâu.
“Anh Tuân, anh có qua đây ở không?” Vương Kha ở trong phòng vệ sinh gọi.
Tuân Mộ Sinh giật thót cả mình, bước vội về phía phòng vệ sinh.
Sao hắn có thể qua đây ở cho được, thậm chí Trì Ngọc còn chưa từng mời hắn lên nhà ngồi lần nào.
Vương Kha nói xong mới nhận ra mình đã lỡ lời, cậu ta sợ toát mồ hôi lạnh.
Trên bồn rửa mặt bày hai cây bàn chải đánh răng, một cây bên trái, một cây bên phải, cậu ta cứ đinh ninh một cây trong đó là của Tuân Mộ Sinh nên mới thốt lên mà không kịp suy nghĩ. Gọi xong mới nhận ra mình vạ miệng — ai quy định cây bàn chải này chắc chắn phải là của Tuân Mộ Sinh?
Nhưng đã muộn rồi, Tuân Mộ Sinh vừa vào phòng vệ sinh thì đã tập trung vào hai cây bàn chảy đánh răng kia.
Vương Kha thấy hắn nhíu mày thì thầm nghĩ: Tiêu rồi tiêu rồi, bây giờ là tiêu tùng thật luôn.
Lúc mới vào nhà Tuân Mộ Sinh cũng đến phòng vệ sinh nhưng chỉ vội vàng kéo rèm tắm nhựa ra xem, không cẩn thận kiểm tra mấy món đồ khác, bây giờ trừng mắt nhìn cây bàn chải màu xanh nhạt kia, trong mắt cuồn cuộn sóng cả, một lát sau, đôi mắt trợn to như muốn nứt toác ra.
Sao hắn có thể quên được cây bàn chải này cơ chứ?
Đó là cây bàn chải mà Trì Ngọc đã đưa cho hắn vào cái đêm duy nhất hắn ngủ lại nhà anh.
Hắn nghĩ rằng Trì Ngọc đã sớm vứt bỏ món đồ vô dụng này rồi, không ngờ Trì Ngọc lại đem nó sang nhà mới, còn để ở nơi mà ngày nào anh cũng thấy được!
Hai bên Thái Dương cứ đau âm ỉ, nỗi chua xót khôn cùng vỡ òa trong tim gan.
Lúc Trì Ngọc dọn tới đây là mùa hè, lúc đó hắn rất đốn mạt, còn nhiều chuyện chưa nghĩ thông suốt, đến cả tâm lý cũng bướng bỉnh, chỉ dám theo đuôi Trì Ngọc như tên trộm, chẳng thể hiện chút luyến lưu nào.
Nhưng vào lúc đó Trì Ngọc lại cất giữ bàn chải đánh răng mà hắn từng sử dụng!
Nguyên nhân không cần nghĩ cũng biết.
Trì Ngọc để ý hắn, sự để ý này thậm chí còn vượt xa những gì hắn tưởng tượng.
Con tim đau đến nghẹt thở, hắn bỗng nhớ lại lúc Trì Ngọc còn chưa ra viện, anh nhờ điều dưỡng đưa cho hắn một tờ giấy với nét chữ nguệch ngoạc, trên đó viết rất nhiều món đồ cần đem bỏ. Hắn giận dỗi chạy về nhà muốn làm theo, nhưng cuối cùng chả biết trời xui đất khiến thế nào mà giữ hết những món đồ có liên quan tới Trì Ngọc lại.
Mà Trì Ngọc thì giữ lại bàn chải đánh răng của hắn.
Trì Ngọc kêu hắn vứt hết đồ của mình đi, nhưng lại len lén giữ lại bàn chải đánh răng của hắn.
Vương Kha thấp thỏm lùi sang một bên, không biết tại sao hắn lại cầm cây bàn chải rồi bàng hoàng đến nỗi run lên bần bật. Diệp Phong Lâm đoán ra được cây bàn chải này không bình thường, im lặng không nói bước nhẹ ra phòng khách, ra dấu kêu Vương Kha cũng đi ra.
Trong phòng vệ sinh chỉ còn lại mỗi mình Tuân Mộ Sinh.
Hồi lâu, Tuân Mộ Sinh dựa vào bức tường sáng loáng, chầm chầm trượt xuống ngồi dưới đất, vùi đầu vào khuỷu tay thở dài nặng nề.
Buổi tối, cho dù là người của Kiều Dương hay bên cảnh sát cũng không tìm được tung tích của Trì Ngọc, chỉ có một tấm thẻ ngân hàng hiển thị, 11 giờ 34 phút tối hôm trước, Trì Ngọc chia ra rút hai mươi ngàn tệ ở cây ATM trong sân bay.
Tuân Mộ Sinh ra khỏi cục cảnh sát thành phố, bước chân loạng choạng phù phiếm như đi trên mây.
Ngày kế vẫn không có tin tức gì. Chập tối, Lý Tiêu lại bất ngờ xuất hiện.
Tuân Mộ Sinh có ấn tượng với cô nhưng ấn tượng cũng không mấy tốt đẹp gì, không biết bây giờ cô tới đây thì có ích gì, cũng không nghĩ rằng cô có liên quan tới việc Trì Ngọc biến mất.
Tóc Lý Tiêu hơi rối, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết anh Quân đang ở đâu.”
Tuân Mộ Sinh hơi nín thở, lập tức đứng phắt dậy.
Mặt Lý Tiêu tái mét, môi run cầm cập: “Nhưng trước khi tôi nói cho anh biết thì anh phải hứa với tôi một chuyện!”
Hết chương 57