Thế Thân Của Người

Chương 7

Editor: Mờ Mờ

Tin nhắn Wechat kéo tới liên tục, điện thoại di động rung lên kêu inh ỏi, trong phòng thể hình rộng rãi có vẻ hơi chói tai.

Trên đầu Tuân Mộ Sinh đắp một cái khăn mặt, hắn đã chạy bộ trên máy tập hơn nửa tiếng, thân trên cởi trần phủ kín một lớp mồ hôi, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.

Cả nhóm Wechat đang trò chuyện sôi nổi, hắn cũng nhân lúc uống nước vào lướt xem vài lần, hình như lại có người hẹn Chủ Nhật cùng ra ngoài chơi. Hắn không thấy hứng thú, vứt di động sang một bên để mặc nó kêu inh ỏi.

Không lâu sau, tiếng rung ngắn chuyển thành tiếng chuông dài — có cuộc gọi đến.

Hắn hơi mất kiên nhẫn, nhìn cái tên lóe lên trên màn hình, chần chừ một lúc mới bấm dừng máy chạy bộ sau đó ấn vào nút nghe máy, vừa lên tiếng mới phát hiện ra giọng nói có chút hổn hển: “Chuyện gì?”

“Còn hỏi tôi chuyện gì nữa.” Hứa Sính không thèm nể mặt: “Cậu đang làm gì vậy? Trong nhóm kêu cậu suốt cả buổi mà cũng không thèm ừ hử gì. Sao thở gấp thế? Đừng bảo tôi gọi điện thoại không đúng lúc đấy nhé?”

Tuân Mộ Sinh cầm khăn mặt lau mồ hôi, bước xuống khỏi máy chạy bộ: “Đang chạy bộ, có chuyện thì nói. Trong nhóm là cậu hẹn à?”

“Đệch, tôi còn tưởng cậu không thấy tin nhắn nên cố tình gọi cho cậu. Té ra đã sớm đọc rồi, lơ tôi à?”

“Đã bảo đang chạy bộ.” Tuân Mộ Sinh uống mấy ngụm nước: “Không đọc kỹ.”

Hứa Sính tán dóc vài câu rồi vòng về chủ đề chính: “Cuối tuần này dành thời gian cho tôi đấy nhé, mấy anh em bọn mình đi ăn cá nướng.”

Tuân Mộ Sinh nghĩ ngợi một chút, Chủ Nhật đã hứa với Nhiễm Túc đến khu biệt thự Vân Châu tham gia tiệc nướng mùa thu gì đó rồi, cuộc hẹn của Hứa Sính tất nhiên không thể đi được. Nhưng thay vì giải thích phải đi tham gia chuyến du lịch mùa thu nhảm nhí với người tình nhỏ thì hắn càng muốn hỏi Hứa Sính vì sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tụ tập đi nướng cá. Dù sao đám người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, mấy năm qua chưa có lần tụ hội nào lại tổ chức hoạt động “bình dân” như vậy.

“Tôi cũng đâu muốn đâu.” Hứa Sính thở dài: “Nhưng ai bảo tôi là công nhân lao động làm gì? Chuỗi hoạt động của công ty, tổ trưởng là tôi đây bị ép phải tăng ca, kéo mọi người theo cho có bạn có bè chứ.”

Tuân Mộ Sinh cười: “Tự cậu đâm đầu vào lãnh mấy ngàn đồng lương này, bây giờ kể khổ cái gì.”

“Đâu có kể khổ, chỉ là kêu gọi mọi người đến giúp đỡ tí thôi.”

“Bớt đi, không phải cậu làm bên mảng ô-tô à? Nướng cá thì liên quan gì đến cậu?”

Hứa Sính thấy mình bị vạch trần, thế là không thèm giấu giếm nữa: “Nói thật với cậu vậy, tôi giúp một đồng nghiệp mới đến.”

Tuân Mộ Sinh đã sớm đoán được: “Cậu thì tình thương bao la rồi.”

“Giúp được thì giúp thôi.” Giọng nói của Hứa Sính hơi trầm xuống: “Tôi không muốn phải hối hận như trước đây.”

Tuân Mộ Sinh biết “trước đây” trong miệng hắn ta là chỉ cái gì, không muốn nhắc lại. Vốn định bảo Chủ Nhật đã có hẹn rồi nhưng Hứa Sính lại nói tiếp: “Tôi thật sự không nỡ nhìn người hiền lành bị bắt nạt. Sự kiện mùa thu ở ngoại thành cùng doanh nhân lần này vốn dĩ do một đồng nghiệp của tôi lên kế hoạch, cuối cùng toàn bộ những cung đường phụ trách nào thoải mái, nhiều khách hàng, tiền thưởng hậu hĩnh đều bị mấy người khác cướp hết, chỉ chừa lại khu biệt thự Vân Châu này cho đồng nghiệp của tôi thôi.”

Tuân Mộ Sinh nhướng mày — khu biệt thự Vân Châu chính là nơi Nhiễm Túc muốn dẫn hắn đi.

“Khu biệt thự Vân Châu là nơi nào cơ chứ? Dân đi làm bình thường căn bản không thể chi trả nổi, hơn nữa còn xa nội thành.” Hứa Sính tiếp tục nói: “Chẳng phải công ty bọn tôi chủ yếu nhắm vào những thanh niên trí thức trẻ tuổi có thu nhập bình thường sao? Bản kế hoạch ban đầu căn bản không có khu biệt thự Vân Châu, sau đó mới thêm vào, chủ đề vẫn là tiệc nướng, kêu người đồng nghiệp này của tôi phụ trách rõ ràng là muốn chơi khăm anh ấy. Tôi nghĩ đến cuối cùng cũng chẳng có ma nào thèm tới đó đâu, vừa xa vừa đắt, chơi nửa ngày mất nguyên cả tháng lương, thấy điên không! Nếu như không có người khách nào, chưa kể đến chuyện anh ấy không được nhận lì xì với tiền thưởng, người trong tổ bọn họ chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối vào chuyện này, hắt hết nước bẩn lên người anh ấy — không có tài cán, không biết giao thiệp, không biết quảng bá… Cái gì bọn họ cũng có thể nói được cả.”

Tuân Mộ Sinh: “Thế thì cũng chưa chắc, lỡ đâu người tham gia sự kiện của mấy cậu không chỉ có tri thức trẻ tuổi thì sao?”

“Cậu hả? Hay tôi?” Hứa Sính nói: “Mẹ nó thế còn điên hơn, bọn mình có bao giờ đến Vân Châu tổ chức tiệc nướng không? Đó là chỗ để ăn tiệc nướng à?”

Tuân Mộ Sinh bật cười: “Không phải cậu đang hẹn mọi người trong nhóm sao?”

“Cậu có đến không?” Hứa Sính nói: “Mấy người anh Kiều, Diệp Tam cũng đến đó.”

“Tôi vốn cũng định đi.”

“Gì cơ?” Hứa Sính ngạc nhiên nói: “Cậu?”

Tuân Mộ Sinh kể chuyện của Nhiễm Túc, Hứa Sính “ồ” một tiếng: “Hèn chi tôi nghe nói có người tư vấn đến khu biệt thự Vân Châu, thì ra là bạn trai nhỏ của cậu à?”

Tuân Mộ Sinh ho hai tiếng, cũng không đồng ý với cách gọi “bạn trai nhỏ” này.

Hứa Sính ở đầu dây bên kia cười: “Cậu đã muốn đến thì tôi cũng không nói nhiều nữa, lần trước tiệc của cậu tôi bận tăng ca không đi được, bây giờ hai anh em mình uống thêm vài ly.”

Để di động xuống, Tuân Mộ Sinh lại trở về máy chạy bộ.

Hứa Sính nhỏ hơn mấy tuổi so với hắn, Diệp Phong Lâm và Kiều Dương, khi còn bé vô cùng nghịch ngợm, không thích chơi với mấy đứa nhỏ bằng tuổi, cứ lẽo đẽo theo sau mông bọn họ. Chơi lâu ngày thì quan hệ cũng theo đó tốt lên.

Song tốt thì tốt, cũng hiểu rõ lẫn nhau nhưng chưa tới mức là anh em chí cốt bí mật gì cũng có thể chia sẻ.

Chạy thêm gần mười phút nữa, Tuân Mộ Sinh thấy hơi mệt, chỉnh thành chế độ đi nhanh rồi mở Wechat ra xem lịch sử trò chuyện.

Hứa Sính cũng rất có sức kêu gọi, trong nhóm hơn hai mươi người, ngoại trừ những người không ở Trọng Thành, còn lại gần như đồng ý hết, không chỉ đi một mình mà còn hẹn sẽ dẫn bồ theo.

Lúc này Nhiễm Túc cũng nhắn tin sang: Anh ơi, em đã đăng ký rồi, chỉ ghi thông tin của mình em thôi.

Tuân Mộ Sinh thuận miệng khen mấy câu sau đó đi vào phòng tắm.

Văn Quân chưa bao giờ giành giật tài nguyên với người khác. Ban đầu lúc ở “Thời báo Trọng Thành”, có một vài nhà báo ghen tị nói anh giành nguồn tin của người khác nên tháng nào cũng góp được nhiều bản thảo để nộp lên như vậy. Số lượng bản thảo được đổi thành tiền nhuận bút, có khi lương còn cao hơn cả chủ nhiệm bộ phận tin tức xã hội. Nhưng sự thật thì rất nhiều người vừa lười còn ngại khổ, có nguồn tin tới thì cũng phải chọn này chọn nọ cả buổi, đêm khuya không chịu đi, xa quá không muốn đi, tin không xốp dẻo không thèm, tin nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến tính mạng không muốn đi, có thể gây ra tranh cãi nên không thèm đi… Cái này không đi, cái nọ không đi nốt, nguồn tin Văn Quân kiếm được đó chính là những tin tức mà mọi người không thèm chạy này. Bây giờ đến bộ phận New Media, anh ít tiếp xúc không có kinh nghiệm, càng không thể nào đi tranh giành với mọi người, cứ thế mà những cung đường thoải mái béo bở đều bị cướp hết, cuối cùng vứt lại cho anh là nhiệm vụ gần như bất khả thi.

Nhìn thấy khu biệt thự Vân Châu đột nhiên mọc ra trong bản kế hoạch, phản ứng đầu tiên của anh đó là bị chơi xỏ rồi.

“Tại sao không thể đến khu biệt thự Vân Châu tổ chức sự kiện tiệc nướng?” Triệu Vũ lật giấy A4 phát ra tiếng “xoạt xoạt”, giọng nói vô cùng lớn, giọng điệu mỉa mai hết sức rõ ràng: “Khu biệt thự cách xa nội thành, không khí trong lành, gần gũi thiên nhiên, xung quanh còn có hồ cá và rừng cây ăn quả, du khách có thể lựa chọn câu cá hoặc hái trái cây, câu được cá thì có thể tự nướng hoặc đưa cho nhân viên khu biệt thự chế biến. Hành trình tốt như thế, tôi thêm vào hộ anh còn giao cho anh phụ trách, anh còn gì mà bất mãn nữa?”

“Nhóm khách mà khu biệt thự Vân Châu phục vụ hoàn toàn khác với mục tiêu khách hàng trước mắt của chúng ta.” Văn Quân nói: “Rất ít người có thể chi trả được.”

“Chúng ta không thể mở rộng mục tiêu khách hàng sao? Chúng ta không thể thiết kế một hành trình với chi phí cao cấp hơn à?” Triệu Vũ chế nhạo nói: “Hành trình dành cho những khách hàng bình thường đã có 19 cái rồi, đã bị bão hòa, vì sao không thể nhìn xa trông rộng hơn, khai thác một kế hoạch có nhiều tiền hơn?”

Văn Quân cau mày: “Nhưng thật sự rất ít người có thể chi trả cho khu biệt thự Vân Châu, cho dù bọn họ muốn đi thì cũng không cần qua thông qua môi giới như chúng ta.”

“Lý do lý trấu.” Triệu Vũ cười gằn: “Thầy Văn, nếu như không làm được thì anh cứ nói thẳng, tôi sắp xếp cho người khác nhận là được rồi.”

Văn Quân căn răng, nhíu mày chặt hơn.

“Còn về anh.” Triệu Vũ lại nói: “Những tuyến đường khác đã có đồng nghiệp khác phụ trách rồi, cuối tuần này anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Giọng của hắn ta rất lớn, trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong phòng làm việc đều nhìn về phía Văn Quân.

Văn Quân dằn lại, bất đắc dĩ nói: “Thôi cứ giao khu biệt thự Vân Châu cho tôi đi.”

Triệu Vũ cười khan, vỗ vào vai anh, giả mù sa mưa nói lời thắm thiết: “Hành trình này ấy, nếu như làm tốt, thù lao chắc chắn sẽ cao hơn cả 19 cung đường kia gộp lại. Cố lên nha, thầy, Văn.”

Quay về chỗ ngồi, Văn Quân mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương. Triệu Vũ giao cho anh nhiệm vụ bất khả thi, nhưng ở trước mặt tất cả đồng nghiệp anh cũng chỉ có thể tiếp nhận. Chỉ còn ba ngày nữa là đến Chủ Nhật, những cung đường khác đều đã đăng ký đủ chỗ hết rồi, bên khu biệt thự Vân Châu thì chỉ nhận được vài cú điện thoại. Anh không đến nỗi sứt đầu mẻ trán nhưng trong lòng vẫn rất sốt ruột, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Triệu Vũ, Lý Tiêu và những người khác trong cuộc họp thường lệ vào thứ Hai.

QQ công việc “tích tích” kêu lên, Văn Quân nhìn thử, là một tấm ảnh đại diện xa lạ, mở ra xem, thế mà lại là Hứa Sính.

Bọn họ không có thêm bạn tốt, Hứa Sính gửi tin nhắn chờ cho anh thông qua nhóm chat của công ty.

“Đừng lo lắng, tôi và anh cùng nghĩ cách.”

Mười ngón tay Văn Quân đặt trên bàn phím, nhất thời không biết nên nói cái gì mới phải.

Hứa Sính nói tiếp: “Anh phụ trách liên lạc với khu biệt thự là được rồi, những chuyện khác cứ giao cho tôi, có lẽ không được kín người như mấy cung đường khác nhưng chắc chắn sẽ không quá khó coi. Nếu đã muốn làm thì chúng ta phải tổ chức một sự kiện thật VIP. Yên tâm, chắc chắn sẽ có người đăng ký.”

Văn Quân nghĩ thôi đã biết Hứa Sính muốn dùng quan hệ của mình.

Cảm giác được người khác giúp đỡ tất nhiên rất ấm áp, nhưng anh không hiểu vì sao Hứa Sính lại muốn giúp đỡ mình như vậy. Tâm trạng thấp thỏm, anh gõ ra một đống chữ lại xóa đi, cuối cùng chỉ có thể viết “Cảm ơn”, sau khi gửi đi thấy quá khô khan bèn gửi thêm một icon mỉm cười.

Hứa Sính liên tục gửi đến icon cười to và cố lên, sẵn tiện gửi cho anh lời mời thêm bạn tốt.

Trong danh sách của Văn Quân có rất nhiều người, nhưng mục phân loại trước đây chỉ có hai cái — “Đồng nghiệp”, “Người được phỏng vấn”, sau khi đến bộ phận New Media thì thêm một cái là — “Nhà kinh doanh hợp tác”.

Không có “Người thân”, cũng không có “Bạn bè”.

Anh thêm Hứa Sính vào cột “Đồng nghiệp”, lại gửi thêm một tin nhắn “Cảm ơn”.

Thứ Sáu, hầu hết tổ viên của tổ du lịch ẩm thực gần như đều đi chuẩn bị cho sự kiện cuối tuần, Văn Quân ở lại phòng làm việc, vừa gọi điện thoại cho người đăng ký duy nhất để xác định hành trình, ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Vũ đang nhìn mình như xem trò hề.

Anh dời mắt đi, khe khẽ thở dài.

Triệu Vũ cầm di động lên, nói vô cùng lớn tiếng: “Xe? Không đủ à, ngày mai nhiều người muốn dùng xe như thế, cậu tự lái xe của mình đi đi.”

Không biết bên kia nói gì, Triệu Vũ lại cười nói: “Cút mẹ đi, thật sự không có xe đâu, thầy Văn còn phải tự mình tìm xe đi kìa. Tiền xăng? Chắc chắn phải trả rồi!”

Văn Quân không có xe, mấy hôm trước tìm Triệu Vũ mượn xe ô-tô. Lúc đó Triệu Vũ gật đầu nói khu biệt thự Vân Châu cách xa nội thành, chắc chắn sẽ chia xe cho anh, lúc này lại đổi ý ngay trước mặt anh.

Anh ngồi không yên, đợi Triệu Vũ nói chuyện điện thoại xong bèn hỏi: “Tôi tự tìm xe?”

“Không thì sao nữa? Không phải anh đã nghe rồi à? Xe công ty không đủ.” Triệu Vũ buông tay: “Tôi cũng đâu còn cách nào đâu. Hơn nữa tôi thấy hành trình bên kia của anh không phải chỉ mới có một người đăng ký thôi sao? Nếu thật sự không có người thì hủy đi cho rồi. Đỡ cho ngày mai phải đi tay không một chuyến, ha?”

“Chỉ có một người à?” Hứa Sính trở về từ phòng giải khát, cười nói: “Không phải có hơn mười người đăng ký à?”

Văn Quân và Triệu Vũ đều cả kinh.

Hứa Sính quơ quơ di động, nói với Văn Quân: “Tôi gửi bên QQ cho anh rồi, bây giờ có 17 người đăng ký, thêm vào bạn của mỗi người bọn họ nữa, tính tổng số người thì không ít hơn ba mươi đâu, muộn tí nữa chắc sẽ còn nhiều hơn ấy. Đều là bạn của tôi cả, cũng là khách quen VIP ở Vân Châu, họ tên với số điện thoại liên lạc tôi không gửi được, anh cứ liên hệ với bên khu biệt thự nói số người và tên của tôi là được.”

Sắc mặt của Triệu Vũ phút chốc trắng bệch.

Ngày đó Hứa Sính đồng ý giúp đỡ, cũng chắc chắn sẽ điều người từ tổ ô-tô sang đây, hắn ta cứ đinh ninh là Hứa Sính nể mặt mình, còn âm thầm kiêu căng đắc ý suốt cả buổi, căn bản không ngờ rằng Hứa Sính lại giúp Văn Quân liên hệ khách hàng.

Không những liên lạc mà còn liên lạc với cả khách hàng VIP của khu biệt thự Vân Châu!

Triệu Vũ toát mồ hôi lạnh ròng ròng, chợt nhận ra rằng có lẽ mình đã bắt nạt nhầm người rồi.

Hết chương 7
Bình Luận (0)
Comment