Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 130


Chiếc xe màu đen nhám phóng trên đại lộ giống như một chiếc tên lửa chạy trong màn đêm, La Thành Dương lái con xe phóng thẳng ra bên ngoài thành phố.

Lời nói của anh Trịnh cứ vang vọng mãi bên tai anh.

"Ngô tiểu thư có thể lựa chọn ở bên ngoài cùng một người đàn ông khác cũng không lựa chọn quay về với cậu, cô ấy đã đủ tuyệt vọng với cậu rồi."
"Hôm ở toà án trở về, Ngô tiểu thư đã nghĩ quẩn, cô ấy uống rất nhiều thuốc để tự kết liễu mạng sống, vợ tôi phát hiện kịp lúc đưa cô ấy đến bệnh viện, may mắn vượt qua.

Hôm nay là ngày cô ấy xuất viện, cô ấy lựa chọn đến ở chỗ bác sĩ phụ trách của mình."
"Một người đàn ông 28 tuổi và một cô gái như Ngô tiểu thư ở cùng một nhà, cậu nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì?"
"Là do cậu khiến cô ấy cảm thấy không an toàn, cô ấy lựa chọn ở cùng người khác cũng không về với cậu."
La Thành Dương phóng xe thật nhanh trên giao lộ, anh gần như mất trí đạp chân ga, đôi mắt trừng vào màn đêm đổ máu.

Anh đã tra ra người bác sĩ đó, Lý Hoành Nghị, 28 tuổi ở một chung cư phía ngoại thành.

Thảo nào, mấy hôm nay anh chờ đợi cô về nhà tìm anh cùng đứa nhỏ mà cô không hề xuất hiện, là vì cô nghĩ không thông, cô lại làm bậy.


Sao lại có thể chọn cách tự tử? Sao lại ngu ngốc đến thế? Cô rõ ràng có thể trở về với anh.

La Thành Dương trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, anh giống như đang ngồi trên một ngọn lửa than vậy, gấp rút muốn đến chỗ của cô hơn.

Phóng xe chỉ trong mười phút đã đến dưới chung cư của Lý Hoành Nghị, La Thành Dương đi đến số căn hộ đã điều tra ra được, đứng trước căn hộ không chần chừ ấn chuông cửa.

An Hạ ở trong nhà, cô vừa tắm xong, đang ngồi ở bàn trang điểm dùng khăn lông lau tóc, nghe tiếng chuông cửa cô nhìn lên đồng hồ đã gần tám giờ tối.

Cô hoàn toàn không nghĩ đến La Thành Dương, cho rằng Lý Hoành Nghị đã trở về, Ngô An Hạ mặc đồ ngủ rất dài vô cùng lịch sự.

Hai tay cầm khăn lau chà chà đuôi tóc, đặt khăn lông qua một bên trên bàn trang điểm, cô đi ra bên ngoài, cho rằng Lý Hoành Nghị trở về, cô không một phòng ngừa đi thẳng đến cánh cửa mở ra.

Còn nở ra một nụ cười rất chào đón báo cho anh biết việc ấm đun nước không hoạt động được.

"Anh về rồi à? Cái ấm đun không...!Dùng..."
Cánh cửa mở ra, Ngô An Hạ chưa nói dứt câu đã bị bóng dáng to lớn của La Thành Dương làm cho lời nói bị cứng lại.

Cô xuất hiện trước mặt anh, hương thơm toả từ cơ thể vừa mới ngâm nước ấm nhẹ nhàng, tóc cô vẫn còn ướt, cô mặc trên người bộ đồ ngủ dài mà cô rất thích mặc.

Bộ dạng vô tư này lại có thể ở cùng người khác, La Thành Dương với gương mặt đỏ bừng bước vào nhà, Ngô An Hạ liền phản ứng.

"Anh đến đây làm gì?"
"Em ở đây làm gì?" La Thành Dương xoay đầu nhìn cô, anh vặn ngược lại câu hỏi, đầu anh thật nặng, đôi mắt anh đỏ ngầu như màu máu, giống như mắt anh sắp nổ, ứa ra nước mắt lấp lánh cùng màu đỏ tươi.

"Tôi ở đây thì liên quan gì đến anh?" Đối với tức giận của anh, Ngô An Hạ đã quá quen rồi, dù cô sợ hãi đến tim gan đều chạy loạn đi nữa, cô cũng không cho phép mình biểu hiện ra, An Hạ siết chặt tay lại thành quả đấm, móng tay bấu vào lòng bàn tay dùng đau đớn trấn an bản thân không được run rẩy.

"Liên quan, tất nhiên liên quan" La Thành Dương vô cùng căng thẳng, hơi anh thở ra toàn là hơi nóng đến thiêu đốt thần trí, đôi mi anh tồn đọng quá nhiều chất lỏng trong suốt cùng đôi mắt đỏ ngầu "Em là vợ anh, em không thể ở nơi này cùng người khác được."
La Thành Dương hít vào một hơi cố định lại chất lỏng trên mi mắt anh, nhưng nó ứ nhiều đến hoen tầm mắt, anh buộc phải thả lỏng để cho chất lỏng kia tự do chạy xuống trên gò má, anh nắm lấy hai tay cô, giống như một đứa trẻ phạm lỗi sai nắm lấy hai tay cô cầu xin.

Tay cô cứ nắm thành hai quả đấm nhỏ, bàn tay anh run run bọc lấy hai tay cô, đôi mày tuấn tú chau lại liền có thể chảy ra rất nhiều chất lỏng rát bỏng, thiêu đốt làn da anh.


"Em về với anh đi, đừng ở với người khác" Giọng anh khàn, có lẽ vì nước mắt làm cho nghẹn lại.

An Hạ mím lại môi, hai tay cô càng siết chặt hơn, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhắc nhở cô phải thật tỉnh táo, cô nhìn hàng dọc long lanh trên mắt anh, thật khó hiểu cười "Anh bị làm sao vậy?"
Bộ dạng này của anh...!Vì sao anh lại biến thành thế này? La Thành Dương mà cô biết vô cùng cao ngạo, anh sẽ không vì một người phụ nữ mà rơi nước mắt.

Nước mắt của anh, cô không dám nhận, nó nặng lắm.

"Em doạ anh rồi...!Em..." La Thành Dương nắm chặt hai bàn tay cô, cố gắng nắn nắn lấy hai bàn tay cô, bám víu xoa nắn cho bàn tay rất kiên cường siết chặt của An Hạ "Em vì sao lại muốn chết chứ...!Anh không...!Anh không..."
Anh chỉ nghĩ là lấy đứa nhỏ sẽ có thể ép cô trở về với anh, anh không nghĩ rằng cô sẽ nghĩ quẫn như vậy, anh tuyệt không dám nghĩ tới cô sẽ làm như vậy.

Vừa rồi nghe anh Trịnh nói rằng cô tự tử, anh thật sự bị doạ sợ rồi, anh không hề nghĩ đến chuyện cô muốn chết, vì sao cô lại muốn chết?
Còn đứa nhỏ sao cô có thể nghĩ quẫn như vậy.

La Thành Dương nắm lấy tay cô, gương mặt anh đỏ bừng, nước mắt càng rơi mặt anh càng đỏ, anh bám víu lấy hai tay cô như đứa trẻ mếu khóc.

Ngô An Hạ cuối cùng cũng ngộ được, vì sao anh lại mang bộ dạng sợ hãi này, là vì biết được tin cô muốn chết.

An Hạ cười chua xót, hoá ra mạng của cô đối với anh quan trọng đến vậy sao? Là quan trọng thật sự hay là cô đang ảo tưởng nữa đây, Ngô An Hạ rút tay ra khỏi hai bàn tay run rẩy của anh, hai tay anh chỉ còn nắm lấy không khí, cô cười trừ.

"À...!Ra là anh hoảng đến vậy là nghe tin tôi muốn chết à? Thế thì anh không cần lo nữa, tôi chẳng phải đang sống sờ sờ đây sao?"

"An Hạ..." La Thành Dương tiếp tục nắm lấy hai cánh tay của An Hạ, bước chân nâng lên đến gần cô thêm một bước, anh thật sự rất giống đứa nhỏ bị doạ một trận đến run rẩy "Em đừng như vậy."
"Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, em về với anh đi được không?" La Thành Dương nắm lấy hai cánh tay cô, lực trên cánh tay cô mềm ngoặc, không có một sức lực nào nữa.

Nó khiến cô nhớ đến những lúc anh tức giận sẽ túm lấy hai vai cô như vậy, nhưng lúc này hoàn toàn khác, nếu lúc trước anh siết đến xương cốt cô muốn rã rụng thì lúc này tay anh đến một chút sức nhỏ cũng không có.

Chỉ có nắm lấy vai cô một cách bám víu, giọng anh khàn đi, bị nghẹn lại ở cổ họng rất khó cất ra, mỗi một lời anh nói ra đều nặng trĩu.

"Em muốn anh làm gì thì em về? Anh phải làm gì thì em trở về với anh? Em nói đi...!Cái gì anh cũng có thể làm được...!Chỉ cần em chịu về với anh...!Cái gì anh cũng làm được...!An Hạ..."
Lời nói của anh trĩu nặng, đôi mày tuấn tú chau chặt vào nhau ứa ra nước mắt càng đè nặng trái tim cô hơn, nhưng An Hạ tuyệt đối không mềm lòng, chỉ là trái tim cô nhức nhói, tâm thất trôn vùi tình cảm càng sâu càng nức nẻ, đối với nặng trĩu của anh, cô rất nhẹ nhàng, lời nói nhẹ hững tựa sợi dây hồng đã đứt đoạn mà buông lơi, nước mắt cũng rơi một cách rất nhẹ nhàng.

Thật dịu dàng mà rơi nước mắt.

"La Thành Dương...!Cái gì từ anh...!Em đều không muốn nữa..."
Còn tiếp...!
(P/s Mới mở bát ngược anh yêu chút xíu mà đau lòng quá, eoo, còn dài dài mà trái tim hẫy mạnh moẽ lên nào, anh yêu hẫy mạnh moẽ lên nào.)
_ThanhDii.

Bình Luận (0)
Comment