Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 86


"Aa..."
Phòng tắm tối, thiếu nữ bám víu lên người gã đàn ông rên rỉ, gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đỏ hoe sưng phù, gương mặt tẩm ướt không thể phân định đâu là mồ hôi đâu là nước mắt.

Cô ngã gục như một con rối bịch đứt dây nhờ có La Thành Dương mới không ngã, rên rỉ cũng không lên được tiếng, âm thanh khàn khàn nghèn nghẹn.

Từ buổi ban chiều đến giờ phút này không rõ đã bao lâu, An Hạ chỉ biết là người cô hiện tại rất mỏi, hạ thể đau ê ẩm bởi cao trào giữa hai người đã rất nhiều, đến mức dưới sàn nhà tràn đầy dịch nhờn màu trắng đục.

Giờ phút này, La Thành Dương ôm lấy cơ thể cô, giữ cô thăng bằng, áp cô lên bức tường để lưng tựa vào, một chân nâng cao để mở ra u hoa sưng phù.

An Hạ mơ màng, mi mắt cay nồng mê mê mang mang nhìn gã đàn ông trước mắt đang vì cô mà thở dốc, hạ thể ì ạch phát ra tiếng nước lạch bạch, đầu An Hạ trĩu nặng, cô muốn lắc đầu nhưng thật khó, khó khăn lắm mới có thể lắc nhẹ đầu.

Hạ thể sưng phù ê ẩm cơn đau tê tái, tiếng nước lạch phách phát thẹn, bụng dưới thít chặt co bóp bắt đầu trào ra tiết dịch.

An Hạ giơ lên hai bàn tay nặng, nắm lấy trước ngực áo anh, mày đẹp nhíu lại, giọng bị nghẹn lại thều thào khàn đặc.

"Không được nữa...!Aa...!Đủ rồi..."
Anh lui lại cắm, cắm lại lui thêm vài chục cái mới thúc mạnh, rít lên một tiếng thật nặng nề, phân thân phung trào ấm nóng.

Ngô An Hạ cũng phát cao trào, u hoa siết chặt dị vật to xoắn lấy tận hưởng từng luồn ấm nóng mà nó phung ra.


Đầu óc bị dục vọng làm cho mụ mị, mê mang muốn ngục xuống, La Thành Dương liền túm lấy hai chân cô bế lên, bế thỏng cô ngồi chồm người, để cho phân thân to lớn cắm vào u hoa chống đỡ toàn bộ cơ thể An Hạ.

"Ư..."
Cô nấc tiếng, hai tay theo phản xạ câu chặt lấy vai anh, anh bế lấy cô nhấc cô lên, u hoa phung ra gậy to anh hạ người cô xuống buộc nó nuốt vào toàn bộ chiếc gậy.

"Aa..."
An Hạ siết chặt hai vai áo anh, bấu vào áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi, móng tay cào cấu vào lưng áo anh, gương mặt vùi vào bã vai anh vừa rên rỉ vừa ấm ức nức nở tiếng khóc nhỏ.

La Thành Dương vừa bế vừa nhấp rời khỏi phòng tắm, bước ra bên ngoài, hai con người nhuộm ướt mồ hôi trong phòng tắm ngột ngạt bước ra ngoài không khí mát lạnh, An Hạ ôm chặt anh, rùng người cùng tiếng thở vội.

Ôm cô đi đến giường lớn nhưng anh không thả cô xuống, vẫn ôm cô trên tay nhấp liên tục, An Hạ vùi sâu mặt vào vai anh, hít thở vội vàng, lắc lắc đầu từ chối kịch liệt.

"Không...!Không...!Hic..."
An Hạ sắp đến cao trào lần nữa, La Thành Dương đơn nhiên không thể bỏ qua, anh bế cô nhấp xuống, gậy th*t từ phía dưới đẩy lên, An Hạ bấu chặt người anh, cái mũi nghẹt cứng hít thở khó khăn.

"Không mà...!Huhu...!Không được...!Aa!"
Cô nức nở, ấm ức thốt lên, bàn tay cấu cấu người anh mong anh để ý đến lời cô một chút, nhưng La Thành Dương vẫn uy uy như vậy nhấp đẩy.

gậy th*t chống đỡ toàn bộ cơ thể cô, đâm sâu đến hoa tâm sưng tẩy đau đớn, hoa tâm lại co thắc bụng dưới xoắn lên từng cơn tê dại, Ngô An Hạ tựa mặt vào vai thô kia, nức nở khóc, cô há miệng cắn lên bã vai anh.

Cao trào đi đến khiến cô lâng lâng mây trời, nhưng hạ thân đau quá, vừa đau vừa khoái lạ chỉ muốn dứt khỏi trò chơi này, thịt nộn tê dại như điện giật phung trào mật ngọt An Hạ cắn thật mạnh vào vai anh.


Đến khi u hoa dứt khỏi cơn dục vòng khoái hạc, An Hạ cũng chưa nhã ra, nghiến chặt răng cắn vào da thịt anh.

Cơn đau từ vai truyền đến La Thành Dương chau mày, bên tai nghe thấy tiếng mũi cô nghẹn cùng giọng khàn đến tức tưởi khó khăn hít thở, anh không thấy đau đổi ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn, vô cùng sảng khoái.

Cảm thấy đủ, An Hạ mới ngừng cắn, đưa mắt nhìn chiếc giường một cách tham lam, cơ thể cô rất mỏi, cô muốn được xuống giường và ngủ ngay lập tức.

La Thành Dương thả cô xuống giường, An Hạ được nằm xuống, sống lưng thư giãn đến xương khớp cụp cụp vang lên.

Cô ngay ngắn nằm trên giường, kéo chăn đắp lại cho chính mình, mi mắt mệt mỏi sụp lại.

Nhưng bên tai truyền vào âm thanh lụp cụp, có vẻ như anh đang làm gì đó, nghe như đang mở nắp hộp.

Mọi khi, xong việc anh sẽ nằm xuống cùng cô, hôm nay lại còn làm gì sao?
An Hạ mệt mỏi nâng lên mi mắt, nhẹ xoay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, anh ở bên cạnh giường, trên tủ bên cạnh giường chất mấy chiếc hộp to nhỏ.

An Hạ không nhìn rõ đó là cái gì, cô chỉ nhìn thấy anh đang cầm lọ thuốc đặt xuống, tay kia giống như đã có thuốc trong lòng tay, anh nâng cốc nước bỏ thuốc vào miệng, ngữa đầu uống nước.

Mắt An Hạ đau nhưng cô vẫn cố mở to mắt nhìn cho rõ loạt hành động của anh, anh uống xong thuốc lại mở ra một chiếc hộp nửa màu hồng nửa màu đen, nhãn hiệu trên nắp bị khuất đi, An Hạ không thể nhìn được.


Nghiên đầu nhìn rõ anh, anh lấy ra từ chiếc hộp đó một chiếc nhỏ dài giống như một chiếc bút lông màu trắng, trên đầu nắp màu đỏ nâu, anh mở ra nấp, nhấp nhẹ phần đầu bút lấp ló ra ống kim tiêm.

Một cảm giác không lành đổ đến, An Hạ chậm chạp nâng người dậy, anh dùng dung dịch kháng khuẩn thấm vào bông gòn, cầm chiếc bút kia xoay đầu leo lên giường.

Lấp ló trên chiếc bút dòng chữ nhãn hiệu vyleesi, An Hạ thục lùi người lại, nhìn anh với con mắt cả kinh, hoảng sợ thốt lên.

"Anh không thể làm như vậy được..."
Anh bước đến càng gần, An Hạ chỉ biết nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, La Thành Dương đi đến trèo lên người cô, anh duật ra nụ cười tuấn mỹ đen tối.

"Sao lại không? Chẳng phải em muốn thú vị sao? Tôi giỏi nhất là mấy trò như thế này."
Anh nói cái gì? An Hạ nghe mãi cũng không hiểu, hai tay cô giơ lên muốn đẩy anh ra nhưng lại hướng xuống chắn hai bên bụng, cô được biết là loại thuốc này tiêm ở hai bên hông bụng cách rốn 2cm.

"Anh bị làm sao vậy? Em nghe không hiểu."
La Thành Dương nghiêm lại gương mặt, nhìn cách cô che chắn kia thở ra một hơi dài, mắt ánh lên tia lửa, thuốc vừa uống vào đã phát huy tác dụng khiến cho cơ thể anh rất nhanh nóng lên, phân thân trướng to ngẩn cao đầu.

La Thành Dương xoay đầu nhìn xuống đùi non phía sau, tay cầm bông tẩm nhắm vị trí an toàn trên đùi lau qua, cầm ống tiêm hướng vào chỗ vừa lau qua đặt đầu ống tiêm nhấn vào.

Ngô An Hạ lật tức phản ứng, buông ra hai tay che bụng vô dụng, nhõm người tay nhỏ cầm lấy tay đang cầm ống tiêm của anh.

"A..." Kim tiêm đâm vào da thịt, thuốc tiêm truyền vào một bên chân An Hạ tê tái, tay nhỏ nắm lấy tay anh nhưng căn bản là cô không gỡ nó ra được.

Cô chỉ có thể nâng mắt nhìn về phía anh, ấm ức nước mắt tuông trào tức tưởi.

"Anh...!Sao lại trở nên như thế này?"

Cô khóc lớn, tay nhỏ bấu vào mu bàn tay của anh, tiêm thuốc đã xong, La Thành Dương rút ra ống tiêm hình chiếc bút lông ấy, nhìn cô bằng con mắt băng lạnh.

"Nói xem, vì sao tôi lại biến thành thế này?"
Ném xuống ống tiêm đã vô dụng, La Thành Dương lập tức vồ lấy Ngô An Hạ.

Chính cô nói rằng, cô chán anh, anh không đủ thú vị cô không có hứng thú.

Cô chọc vào nhầm người rồi, tuy trước đây anh đối với cô chuyện sinh hoạt rất đơn giản là hai người vây búa nhau, đó là vì anh thương cô.

Chỉ đơn thuần vây lấy nhau cô còn mệt đến ngất liệm, bảo cô làm sao có thể cùng anh chơi mấy trò thú tính.

Thật không ngờ đến rằng cô cũng có mặt tối, ham muốn như vậy sao? anh không thú vị sao?
Ah, anh sẽ cho cô toại nguyện, muốn bao nhiêu trò sẽ có bấy nhiêu trò.

Còn tiếp...!
(P/s Anh không phải là không có trò để chơi, chỉ là thương nên không dám chơi thôi ah.

Chị sức yếu mà đã cạn sức rồi phải dùng thuốc bổ trợ để chơi trò chơi đi, còn ông anh cần gì phải thêm thuốc chớ ah.

Chắc hẳn là cho nó mạnh bạo một tí hớ hớ hớ.

Tôi chin nhỗi tôi thú tính quá.)
_ThanhDii.

Bình Luận (0)
Comment