Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 92


Dì Diệp nghe xong điện thoại, dì đi đi lại lại trong phòng, quyết định đi đến phòng Bối Nghi.

Cốc cốc cốc.

Một lúc sau, Ngô Bối Nghi ra mở cửa.

"Có chuyện vậy dì?"
Dì Diệp cười khẽ "Con có muốn đến La gia không?"
Có dịp đi đến La gia, Ngô Bối Nghi đơn nhiên đồng ý, mĩm cười tươi "Khi nào đi vậy?"
"Ngày mai" Dì Diệp đáp, Ngô Bối Nghi gật gật đầu "Vậy ngày mai chúng ta đi."
"Ừm" Dì Diệp cười, Ngô Bối Nghi nhìn dì, dò hỏi "Sao tự nhiên dì lại muốn đến đó?"
"À..." Dì Diệp chần chừ, nâng lên nụ cười hiền dịu, Ngô Bối Nghi biết thừa dì muốn đến hỏi thăm An Hạ, chỉ muốn làm khó dì một chút, cô phất tay "Thôi, đùa dì một chút, con biết dì muốn đến hỏi thăm An Hạ."
"Ừ con" Dì gật đầu, xoay người đi.

Gọi theo Ngô Bối Nghi, mượn cớ đến hỏi thăm gia đình đó nếu không một mình dì thì chẳng có lý do gì để đến đó cả, buổi chiều dì Diệp rời đi ra ngoài đến nhà thuốc mua que thử, để chắc chắn dì mua hẳn hai que để An Hạ thử.

Ngày hôm sau, dì Diệp cùng Ngô Bối Nghi đến La gia từ rất sớm, mang theo Ngô Bối Nghi rất cơ công dụng cho dì, Ngô Bối Nghi hoàn toàn thu hút sự chú ý của bà nội, hai người một già một trẻ đi dạo ngoài vườn tâm sự.

La phu nhan và La lão gia đón tiếp dì Diệp, La lão gia nói chuyện một lúc cũng đi ra ngoài vườn, chỉ còn là La phu nhân, dì Diệp cũng không ngại nói thật.

"Phu nhân có thể cho tôi gặp con bé một lúc không?"
La phu nhân thở dài, đến bà hai tháng nay còn không nhìn thấy mặt An Hạ "Tôi còn chẳng gặp mặt được con bé."
"Đến mức như vậy sao?" Dì Diệp trầm tư, bà phải tìm cách đưa que thử cho An Hạ.

"Đúng vậy, gần đây thằng Dương đã dịu rồi nhưng cũng không ai vào được phòng đó cả" La phu nhân thành thật nói.

Dì Diệp nãy ra một ý "Có thể đưa tôi đi xem phòng đó không, chỉ là xem qua thôi."
"À" La phu nhân gật đầu, chỉ là không được vào, còn xem qua thì vẫn được "Ở trên lầu."

La phu nhân dắt dì Diệp đi lên lầu, dì Diệp cầm theo túi xách, mở ra khoá túi đi theo sau La phu nhân, đi qua mấy căn phòng, đến cánh cửa màu đồng sang trọng, La phu nhân chỉ vào cánh cửa ấy.

"Chính là phòng đó."
Dì Diệp đi đến trước cửa phòng, nhìn qua một lượt giả vờ gật gù, túi xách trên tay đột nhiên rơi xuống, túi không kéo khoá khiến cho đồ đặt trong túi rơi tung ra.

Dì Diệp giả vờ hốt hoảng "Ôi..."
Dì ngồi xuống ngay phía trước cửa phòng nhặt vào đồ đặt, chiếc túi nhựa màu đen nhỏ chứa hai que thử của An Hạ ngay trước mắt, La phu nhân cúi người nhặt thỏi son lăn lóc ở phía xa, dì Diệp liền nhét túi nhựa qua khe cửa đẩy vào phòng An Hạ.

Dì Diệp lại tiếp tục nhặt đồ đạc bỏ vào túi với vẻ mặt ái náy xấu hổ "Tôi xin lỗi, tôi bất cẩn quá."
"Không có gì" La phu nhân tươi cười đem thỏi son bỏ vào túi xách của dì Diệp.

Nhặt xong dì Diệp cũng đạt được mục đích, dì vui vẻ cười với La phu nhân "Vậy được rồi, chúng ta xuống dưới, uống trà nói chuyện."
"Câu này phải để chủ nhà nói chứ" La phu nhân dìu dì Diệp đứng dậy, haha cười trong bụng, đời nào chủ nhà lại để cho khách nói câu đó.

An Hạ ở bên trong, nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa, cô nhanh xuống giường đi đến cửa ra vào.

Dưới khe cửa là một chiếc túi nhựa màu đen, An Hạ nhanh chóng cầm lấy đi vào phòng tắm.

Cô ngồi trong phòng tắm chờ đợi cơn buồn vệ sinh đến, sau đó thực hiện thao tác thử nghiệm nước tiểu.

Chờ đợi kết quả, trái tim An Hạ đập đến muốn vỡ ra lòng ngực, cô niệm liên tục câu thần chú.

"Không có không có, nhất định không có..."
Tuy nhiên ông trời thích trêu người, có vẻ như con người ta không muốn điều gì ông ấy lại sẽ ban cho họ cái điều không mong muốn ấy, que thử hiển thị hai vạch, báo cáo nồng độ hormone thai sản.

Nhìn que thử, An Hạ không dám thở, cô lắc đầu không dám tin tưởng, cầm lấy chiếc que thứ hai cho vào nước tiểu thử nghiệm lại một lần nữa.

Lần này, tim cô đập vội hơn, lỗ tai ong ong đến đau đầu, bàn tay cầm chiếc que, có thể nhìn thấy chiếc que trong không trung đang run rẩy.


Vạch đỏ thứ hai hiện lên, Ngô An Hạ như người chết đứng.

"Không thể nào..."
Cô lẩm bẩm, hốc mắt và cánh mũi cay cay.

Từ ban đầu chuyện giả mạo chị giao cuộc đời này cho anh là sai lầm, nếu không có thai, cô sai đã có thể dừng, hai người không có gì ràng buộc.

Nhưng nếu cái thai này tổn tại, đứa con chính là minh chứng vật chứng ràng buộc cô và anh, sinh đứa con này ra nghĩa rằng cô đã đi bước đường sai lại càng sai hơn, sẽ không thể quay đầu lại được nữa.

Làm sao có thể có thai?
Phải rồi, anh và cô không dùng biện pháp tránh thai nào cả, hơn nữa...!Kinh nghiệt của cô ba tháng nay quả thật không đến, mấy tháng này cô chỉ nghĩ chuyện làm thế nào để an phận sống qua ngày, nghĩ cách lấy lòng anh cho dễ sống, hoàn toàn không để ý đến việc kinh nguyệt không đến.

Cô thật sự mang thai rồi, hai que thử trước mắt như thế cô còn tự lừa gạt như thế nào? Phải làm sao đây? Một năm qua không có tin tức vì sao lại có ngay thời điểm này?
An Hạ thất thần, suy nghĩ đè nặng trên đỉnh đầu, hốc mắt đỏ bừng cay đắng, hai hàng nước mắt tích tách chạy trên gò má.

Cô như một người máy mất hồn lùi bước, ngồi xuống bồn vệ sinh một cách thơ thẩn.

Cô phải rời khỏi đây, không thể ở nơi này thêm, nếu để anh biết, bà nội biết...!An Hạ không dám nghĩ đến.

Ngoài vườn nhà, bà nội và Bối Nghi vừa đi dạo vừa tâm tình.

Cả hai nói đến những chuyện gần đây, Ngô Bối Nghi lén nhìn bà nội dò hỏi.

"Chuyện anh Dương..." Đã hai tháng rồi không có gì tiến triển.


Bà nội cũng chỉ thở dài "Hai tháng nay bà nội không vào phòng đó được, để một chút nữa...!À mà không, hay là con nói với quản gia muốn gặp nó, bà nội theo con đi vào."
"Vậy cũng được sao?" Bối Nghi thắc mắc, bà nội khó chịu gật đầu "Ừ, còn một mình nội thì không thể vào được."
"Vậy..." Ngô Bối Nghi suy ngẫm ra một cái cớ "Dì Diệp cũng rất muốn gặp An Hạ, nói với quản gia là dì và con muốn gặp em."
"Ừh, vậy vào nhà đi."
Ngô Bối Nghi và bà nội đi vào nhà, Bối Nghi đi đến trước mặt dì Diệp.

"Dì có muốn gặp An Hạ không, dì với con đi lên đó" Bối Nghi đề nghị, dì Diệp ngạc nhiên "Có thể gặp sao?"
La phu nhân chần chừ "E là không được."
"Gì mà không được, gia đình người ta muốn gặp nhau thì có gì mà không được, ông Lí đâu" Bà nội gọi lớn.

La phu nhân thấy biểu hiện nôn nóng muốn đi lên phòng An Hạ của bà nội, trong lòng lo âu nhìn mẹ chồng.

Bác Lí theo tiếng gọi đi ra, bà nội yêu cầu "Mở cửa phòng cho chị đây với Bối Nghi gặp cô cháu dâu của tôi."
"Dạ..." Bác Lí khó xử nhìn lão phu nhân "Tôi phải hỏi trước cậu chủ mới được."
"Gia đình người ta muốn gặp nhau thì ông mau mở cửa đi, muốn gia đình này mang tiếng xấu nhốt cháu dâu đến người nhà cũng không cho gặp mặt à?" Bà nội uy nghiêm bảo, bác Lí không dám cãi bà, có mặt người của Ngô gia, bác Lí đành phải thuận ý.

"Dạ..." Bác đi lên lầu, dì Diệp được gặp An Hạ, dì mừng rỡ, cả La phu nhân cũng vậy, hai người vui vẻ đi theo bác quản gia.

An Hạ vẫn còn ngồi trong phòng tắm, bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng nói, An Hạ chùi vội nước mắt, ném hai chiếc que vào sâu trong thúng rác.

Cô đi ra, bên ngoài có sự xuất hiện của Ngô Bối Nghi, bà nội, La phu nhân, An Hạ chú ý nhất là dì Diệp.

An Hạ mừng rỡ tươi cười, hai tháng u uất qua đây là lần đầu tiên cô cười tươi hạnh phúc như vậy, An Hạ chạy nhào đến ôm lấy dì.

Dì Diệp dang tay ôm lấy cô, cưng chiều vuốt ve tấm lưng nhỏ.

"Con có khoẻ không?"
"Con khoẻ" Đáp rất nhanh, ánh mắt như xét đánh của bà nội liếc nhìn, An Hạ thu lại hành động hấp tấp của bản thân, buông ra dì Diệp.

Dì nhìn gương mặt hốc hác của An Hạ mà lo lắng "Trông con gầy đi đó, mặt tái quá."
Cô lần nữa trấn an dì Diệp "Con vẫn khoẻ."
"Phải khoẻ rồi, được ăn mặc ngủ sung sướng quá mà" Bà nội cất tiếng, La phu nhân liền kéo lấy tay mẹ chồng, không muốn bà làm loạn.


Nhưng bà nội hiếm lắm mới được bước vào căn phòng này, bà đơn nhiên phải tìm cách đuổi con trằn tinh này đi.

"Đúng là không có mặt mũi, đuổi bao nhiêu lần cũng không đi."
"..." An Hạ nhìn nội, cánh môi chua xót vẽ lên nụ cười với dì Diệp, dì cũng nhẹ xoa đầu con gái nhỏ, quay qua nhìn lão phu nhân, tuy dì Diệp không có danh, không có phận, càng không có địa vị quyền lực ở nơi này, nhưng ở trước mặt dì đừng hòng nghĩ đến chuyện làm tổn thương con gái nhỏ của dì.

"Xin bà đừng nói như vậy, không phải con tôi muốn ở lại mà là do cháu bà giữ con bé thôi."
"Cháu tôi giữ chẳng phải là do nó quyến rũ, cầm chân cháu nhà tôi sao?" Bà nội liếc nhìn dì Diệp, dì Diệp cũng chẳng thua kém, gương mặt phúc hậu nghiêm uy "Vậy được, bà tránh ra, kêu bọn họ tránh ra, tôi đưa con gái tôi đi."
Trong tâm tư dì Diệp đã muốn đưa An Hạ đi từ lâu, bây giờ có khả năng An Hạ mang thai, dì càng phải đưa con gái của dì đi.

"Được, đưa nó đi đi, tôi còn phải cảm ơn vì chị đưa nó đi" Bà nội không hề ngăn cản, nói đến vấn đề này, người khẩn trương là bác Lí.

"Dạ thưa bà, không được đâu ạ."
Dì Diệp cười trừ "Người thì đuổi kẻ thì neo, người chịu khổ là con gái tôi thôi."
"Thôi..." An Hạ cầm lấy tay dì Diệp, ngăn cản cơn giận của dì "Mẹ đừng giận, con tự lo được."
"Hừ..." Dì Diệp liếc mắt trừng trừng với bà nội, bà nội cũng chẳng thua kém, xoay người đi, bỏ lại một câu mắng chửi "Đồ sao chổi."
Bà nội quay đi, Ngô Bối Nghi đi theo sau bà nội, bác Lí khó xử nhìn sang ba người còn lại.

"Vậy thăm hỏi bấy nhiêu đủ rồi ạ, kẻo cậu về lại trách tôi không cam nổi đâu."
"Con ở lại giữ sức khoẻ" Dì Diệp vỗ vỗ vai An Hạ, mắt nhìn cô lưu luyến, An Hạ cười tươi, gật đầu thật dứt khoác "Con biết rồi."
"Vậy mẹ đi" Dì Diệp rút tay, chần chừ chưa muốn đi, An Hạ mới nâng tay vẫy vẫy cùng nụ cười toả nắng "Mẹ cũng giữ sức khoẻ nha."
Cô vẫy tay với dì, đến khi họ rời khỏi phòng, bàn tay An Hạ mới ngừng vẫy vào không khí, nụ cười trên môi cô đọng lại thành một đường khô cứng.

Đè nặng trong trái tim đến mức hai vai cô cũng trùng xuống, mất hẳn dáng vẻ tự tin kiêu hãnh của trước đây.

Không được, không nên ưu phiền như vậy nữa, cô cần thật sáng suốt, phải nghĩ ra cách rời khỏi đây.

Còn tiếp...!
(P/s Mọi người ủng hộ là tôi vui rồi, mọi người thể tặng điểm nè, vote nè, sang chảnh hơn thì donate cho tôi để tôi có động lực ra chương nè.

Chứ tôi không có bán chương đâu, này là mở đọc miễn phí mà, tôi viết đến đâu ra liền đến đó, không có nhém lại miếng nào đâu mà bán với chả buôn huhu.)
_ThanhDii.

Bình Luận (0)
Comment