Âu Thần đợi tại cổng bệnh viện đã hơn mười phút, mà cô vẫn chưa xuất hiện.
Anh cho xe vào khu vực đỗ, bước xuống hướng bên trong bệnh viện đi thẳng.
Anh chợt nhìn thấy bên công viên, người ta xúm lại một vòng tròn, nhìn một cái gì đó.
Điều kỳ lạ là, họ xem rất trật tự, không bàn tán ồn ào, giống như sợ làm phiền cái gì vậy.
Anh định nhìn xem còn đường nào khác vòng qua hay không, chợt nhìn thấy một nửa gương mặt nhìn nghiêng quen thuộc.
Là Diệu Vy.
Anh vui vẻ tiến đến gần, vừa há miệng định gọi, anh chợt im lặng.
Kia là ai?
Chỉ thấy trong tranh là một chàng trai tinh tế soái khí, theo tầm nhìn của cô lia qua bên kia, Âu Thần liền sững sờ.
Dư Huy??
Giám đốc trẻ tuổi Dư Thị, không may mắn bị tai nạn giao thông dẫn đến mù loà. Sự nghiệp kết thúc?
Vì sao Diệu Vy lại vẽ anh ta?
Trong lòng Âu Thần, từng hồi chuông cảnh báo vang vọng.
-----------------------------------
Sơ Nhi mở mắt mông lung nhìn căn phòng, cô không nhớ rõ là mình đã bị nhốt ở đây bao nhiêu ngày.
Bởi vì mỗi lần Sở Lộ Dã hung hăng xỏ xuyên qua cô đều bịt mắt cô lại.
Mỗi một lần như vậy, cô đều bị dày vò đến ngất đi, khi tỉnh lại cũng không rõ là vẫn là ngày hôm đó hay đã qua ngày hôm sau.
Có lần cô kháng cự, kết quả Sở Lộ Dã như phát điên dùng roi đồ chơi tình dục liên tục đánh cô.
Nhiều lần như vậy, kết quả đều sống dở chết dở, Sơ Nhi liền không lại dám phản kháng.
Dần dần Sở Lộ Dã cũng gần gũi cô hơn.
Chỉ là cô không hiểu, vì sao anh ta lại đối xử với cô như vậy?
Quá nhập tâm suy nghĩ nên Sơ Nhi không phát hiện ra trong phòng nhiều thêm một người nam nhân.
.
.
Sở Lộ Dã hai mắt lạnh nhạt nhìn đang ngây ngốc suy nghĩ trên giường Sơ Nhi.
Hắn trên tay bê một bát cháo bào ngư còn nhiệt đang bốc khói hướng cô đi đến.
-"Đang nghĩ cái gì?" trầm trầm mê hoặc giọng nói vang lên.
-"tôi muốn về nhà." Sơ Nhi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, khi phát hiện người đến là Sở lộ dã liền đối với anh ta nói.
Trong giọng pha lẫn cầu xin.
-"được. Khi nào em ngoan hơn, tôi sẽ cho em về nhà" Sở Lộ Dã tà tứ cười cười, đặt bát cháo lên bàn, một phen ôm Sơ Nhi vào lòng, nhẹ thổi hơi bên tai cô.
Sơ Nhi xấu hổ trầm mặc.
Bởi vì Sở Lộ Dã không ngừng điều giáo cô nên đương nhiên cô hiểu ngoan hơn ở đây là gì.
Vì thế cô nhận mệnh nhắm mắt.
Trong phòng một lúc sau liền truyền ra tiếng nữ nhân nhè nhẹ rên rỉ đau đớn, tiếng nam nhân hưng phấn gầm nhẹ, tiếng roi va chạm vào da thịt, còn có tiếng thở gấp mị tình...
---------------------------------