Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Chương 17

Edit: Jun

Chu Cảnh tỉnh.

Cổ họng nóng như muốn bốc khói, toàn thân không thoải mái đến cực điểm.

Mở to mắt nhìn nóc nhà không quen thuộc, cư nhiên cảm thấy cảnh tượng trong mơ hôm qua như là ảo giác. Mà khi anh vươn tay, định cầm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, lại chỉ bắt được không khí.

Tên ngốc thấy anh mở mắt ra, vui sướng cực điểm, nói: "Thầy Chu, thầy tỉnh rồi, muốn uống nước hay không?"

Chu Cảnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới gian nan dùng tay chống người ngồi dậy ngay ngắn.

"Đây là nơi nào?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính anh cũng bị giọng nói nghèn nghẹn của mình dọa sợ.

"Thầy sinh bệnh, nơi này có bác sĩ." Tên ngốc đỡ Chu Cảnh ngồi dậy xong, lại đắp cho anh cái chăn bông.

Chu Cảnh nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương: "Là trong nhà bác sĩ Giang đi."

"Ừ." Tên ngốc gật gật đầu, sau đó lại đi tới trước cái bàn mang một cái bát sứ đến, "Cũng may thầy tỉnh rồi, bằng không thuốc bị nguội."

Khi hai người tới đây khám bệnh cũng đã hơn 6 rưỡi một chút, trong lúc Chu Cảnh vẫn luôn hôn mê không tỉnh, giờ cũng đã hơn hai tiếng qua đi.

Chu Cảnh nhận lấy bát sứ, nhìn nước thuốc đen thùi lùi trong bát, mi cũng không nhăn rót hết vào trong miệng

"Thầy Chu thật là lợi hại." Tên ngốc mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Khi y ngơ ngẩn ở chỗ này chữa bệnh, sợ nhất là uống thuốc, bởi vì uống thuốc thực khổ. Lúc uống sẽ ghê tởm, sẽ phun ra, cho nên mỗi lần uống thuốc xong thầy Chu sẽ chặn một viên đường ngòn ngọt vào miệng y.

Nhưng cái thứ đồ khó uống như vậy, thầy Chu cư nhiên có thể một hơi uống hết, quả thật quá lợi hại, thật không hổ là thầy Chu.

Vốn dĩ tên ngốc còn lo lắng bệnh tình của Chu Cảnh, nhưng hiện tại y hoàn toàn không sợ, chỉ cần uống thuốc cho tốt, thầy Chu khẳng định sẽ thực mau khỏe mạnh lên. Nghĩ đến đây, tên ngốc nhịn không được nhếch nhếch môi, tiến đến trước mặt Chu Cảnh xun xoe: "Thầy Chu thầy khát không, còn muốn uống nước không?"

Chu Cảnh nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó đưa bát sứ lại cho tên ngốc.

Tên ngốc lấy cái bát đi rót nước cho Chu Cảnh, lại sợ nước quá nóng làm bỏng thầy Chu uống không được, liền vụng về cầm hai cái cốc, đem nước đổ ra đổ vào.

Chu Cảnh nửa nằm nửa ngồi trên đầu giường, rũ mắt nhìn tên ngốc bận rộn không thôi, nhẹ giọng nói: "Có thể."

"Không được, nước vẫn nóng lắm, thầy Chu chờ một chút." Tên ngốc thập phần cố chấp nói.

Y nói như vậy, Chu Cảnh cũng đành phải ngậm miệng, không nói gì, tình hình hiện giờ so với lúc trước cũng chẳng khác nhau là mấy.

Chờ đến khi nước ấm tên ngốc mới vừa lòng, lúc này mới mang nước đến ngồi trước mặt Chu Cảnh. Uống nước vào miệng, quả nhiên không nóng, Chu Cảnh hoàn chỉnh uống hết một cốc nước, tinh thần rõ ràng so với vừa nãy tốt hơn một ít.

Tên ngốc ngoan ngoãn cầm lấy cái cốc, sau đó nói: "Thầy Chu, thầy tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi đi."

"Không được, tôi còn muốn đi dạy." Nói, Chu Cảnh liền xốc chăn lên, định xuống giường rời đi.

Tên ngốc ngay lập tức liền chặn góc chăn, ngăn đường anh đi lại, không thể xen vào nói: "Không thể, thầy Chu sinh bệnh, yêu cầu nghỉ ngơi"

"Tôi hiện tại rất tốt." Chu Cảnh liếc mắt nhìn cửa sổ một cái, trời đã sáng choang, hôm nay chương trình học chỉ sợ bị chậm rồi.

Đúng lúc này đột nhiên có một cô gái vén rèm đi đến, đúng là người sắc thuốc cho Chu Cảnh, Giang Vũ.

"Tốt cái đầu anh!" Giang Vũ đặc biệt chán ghét cái kiểu người bệnh không màng đến thân thể mình, chẳng quan tâm người này là Chu Cảnh, là người cô tôn kính, cũng không ngoại lệ.

"Anh bệnh liền nằm lên giường nghỉ ngơi tử tế cho tôi, thầy Chu, anh tốt xấu gì cũng là người đọc sách, maì đao không hoài công đốn củi* đến Lăng Tử còn hiểu, anh chẳng lẽ không hiểu sao?"

*Mài đao không hoài công đốn củi aka Ma đao bất ngộ khảm sài công: Cần phải chuẩn bị đầy đủ, không nên nóng vội. Nghĩa đen là muốn đốn củi thì phải mài dao cho sắc, cứ để dao cùn thì có cố cũng không ra cơm cháo gì. Nghĩa bóng trong truyện là nói Chu Cảnh muốn dạy học tốt thì phải rèn (mài) sức khỏe của mình cho tốt đã.

Chân thành cảm ơn cô AmeNatsu nhiều >V<

Chu Cảnh còn chưa kịp phản bác liền nghe thấy tên ngốc biểu tình nghiêm túc sửa đúng nói: "Tôi không phải Lăng Tử, tôi gọi là Hướng Nam."

"Hướng Nam?" Giang Vũ ngẩn người, có chút không rõ ý y.

"Hướng Nam là tên của tôi, là thầy Chu đặt cho tôi." Tên ngốc vẻ mặt tự hào, ánh mắt như thể đang nói người thầy Chu thích nhất chính là mình.

Giang Vũ nhìn tên ngốc đang đắc ý dào dạt, tâm tư lại nhịn không được mà bay sang nơi khác.

Thầy Chu quả thật quá thiện lương, tùy tùy tiện tiện nhặt một tên ngốc không biết từ nơi nào rồi quan tâm như vậy, về sau nếu ai cùng anh ở bên nhau, thì chắc hẳn là được chiều đến tận trời đi. Hơn nữa thầy Chu lại có học vấn, lớn lên lại đẹp, cùng mới minh tinh trong TV so sánh còn hơn một chút, trừ bỏ chân có vết thương cũ cùng việc thân thể dễ dàng sinh bệnh, quả thực chính là người tình trong mộng của chị em.

Huống chi về sau Giang Vũ chính là người kế nghiệp gia đình, có cô ở đây, bảo đảm có thể chăm sóc thầy Chu rồi điều trị thân thể khỏe mạnh lại.

Càng nghĩ càng cảm thấy được có được không, trên mặt Giang Vũ chậm rãi đỏ ửng: "Thầy Chu, anh mấy ngày này cứ ở đây mà tu dưỡng đi, chờ khi nào bệnh hoàn toàn khỏi hẵng về."

Chu Cảnh khẽ nhíu mày: "Như vậy quá không thích hợp đi?"

"Có cái gì không thích hợp, anh yên tâm lớn mật mà ở đây đi, dám đi tôi đánh nhau với anh."

Giang Vũ nhiệt tình như lửa, ngại Chu Cảnh còn nhớ trường thương học sinh, cũng không lãnh đạm ý tốt của cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ngây người ở đây buổi sáng, sau đó bốc mấy thang thuốc rồi rời đi trong ánh mắt lưu luyến của Giang Vũ.

Lúc tới là tên ngốc cõng anh, tự nhiên sẽ không mất sức, lúc về Chu Cảnh khăng khăng muốn tự mình đi, mới đi được vài bước mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.

Tên ngốc muốn giúp anh, anh còn không muốn, cuối cùng tên ngốc bị buộc cho phải nóng nảy, đành phải dùng hai tay chặn ngang Chu Cảnh ôm lên. Chu Cảnh giãy giụa suy nghĩ muốn đi xuống nhưng anh là người bệnh, vừa mới hạ sốt, địch thế nào được một tên ngốc như được trời ban cho sức mạnh. (Hầy, cõng không chịu, giờ anh bị chơi luôn quả cõng "công túa" rồi:v)

Chu Cảnh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, mình sẽ bị dùng phương thức này để đàn ông bế lên.

Từ trước đến nay hình như quyết tâm của của tên ngốc là cùng anh đối nghịch nhau, mặc kệ lúc trước anh có nghiêm khắc hay cáu giận thế nào cũng đều không buông tay.

Tính cả lúc trước khi ở cùng Ân Hướng Bắc, cũng chưa từng như thế này qua. Bất cứ lúc nào cũng sẽ có người cũng đi con đường núi này, Chu Cảnh chỉ có thể thỏa hiệp.

"Thả tôi xuống dưới, cõng tôi là được."

"Chính là___" tên ngốc cúi đầu nhìn Chu Cảnh, chớp chớp mắt, "Tôi thích như vậy hơn a...."

Cõng thầy Chu tuy rằng cũng tốt, nhưng không hề giống khi ôm anh, có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều biểu tình thú vị như vậy, cho dù là tức giận, đều làm tên ngốc vui vẻ.

Nhưng Chu Cảnh lại lạnh mặt cùng y hạ tối hậu thư: "Nhanh lên!"

Chu Cảnh thật sự là động khí rồi, chau mày, ánh mắt như băng lạnh ngàn năm. Biết Chu Cảnh thời gian dài như vậy, tên ngốc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cảnh như thế. Tên ngốc theo bản năng liền buông lỏng tay, lồng ngực trống rỗng, chưa đến một giây đồng hồ nhưng cũng làm y hoài niệm không thôi, y ủy khuất chẹp chẹp cái miệng, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, hướng ra sau lưng vươn tay về phía Chu Cảnh: "Thầy Chu____"

Hai giây qua đi, không có bất kì trọng lượng nào đáp lại, ba giây đồng hồ qua đi, vẫn như cũ không có.

Tên ngốc vừa ngẩng đầu đã phát hiện không biết khi nào Chu Cảnh đã rời khỏi chỗ này, đi ở phía trước y.

Chu Cảnh đi rất nhanh, vừa lúc cũng làm trong lòng anh sinh ra cảm giác không bình tĩnh.

Tuy rằng anh nói với chính mình tên ngốc với Ân Hướng bắc là hai người hoàn toàn bất đồng, nhưng mà khi tên ngốc dùng cái thân thể đã cùng anh dây dưa vố số lần kia ôm lấy anh, trong nháy mắt Chu Cảnh lại mất đi bình tĩnh.

Quả nhiên, anh vẫn là không thể quên được Ân Hướng Bắc, cũng không thể quên được những việc ngày trước.

Chẳng quản ý nghĩ chân chính là Ân Hướng Bắc đã không còn tồn tại trên thế giới này, y lại vẫn ở trong hồi ức của Chu Cảnh, một chút cũng không ngừng tra tấn tim anh.

Đã từng vô số lần anh tự hỏi chính mình, vì cái gì lại đi thích Ân Hướng Bắc?

Ân Hướng Bắc ác liệt, vô sỉ, tự đại, dối trá, lại tuyệt tình, cả trai lẫn gái vô số người đều bị y làm thương tổn đến thấu tim, nhưng y đồng thời cũng thực ưu tú, thông minh, có được tài phú cùng quyền lực mà người thường vô pháp tưởng tượng nổi.

Nhưng Chu Cảnh thích y, lại không bởi vì những cái đó. Nói tiếp cũng thật buồn cười, cũng chỉ là vì cái bánh kem mà thôi.

Cách đây nhiều năm, đến giờ Chu Cảnh vẫn còn nhớ rõ tư vị cái bánh kem đó, một chút cũng không ngọt, thậm chí bởi vì Chu Cảnh cứ luyến tiếc không dám ăn quá lâu, cái bánh đã bốc mùi lên.

Nhưng Chu Cảnh vẫn như cũ thật thích, cảm thấy đó là đồ ăn tốt nhất mà anh đã từng ăn, bởi vì người đưa anh cái bánh kem kia, cũng khiến y trở thành người anh yêu nhất trên đời.

Sau đó, anh rốt cuộc cũng được như ước nguyện cùng Ân Hướng Bắc ở bên nhau, kể cả khi đối phương đối với anh không có tình cảm, thì anh vẫn như cũ vui vẻ chịu đựng.

Sau đó nữa, anh lại nghe lén Ân Hướng Bắc cùng Chu Nghi nói chuyện, nói qua về sự tình sinh nhật năm bảy tuổi đó, Ân Hướng Bắc bảo rằng y lúc trước là nhận sai người, mang bánh kem tặng ra ngoài. Cho nên từ đầu tới đuôi, Ân Hướng Bắc với Chu Cảnh cũng chẳng có quan hệ gì cả.

Cứng rắn nói rõ, anh chính là một vật thay thế lớn lên giống Chu Nghi, vẫn là cái loại thấp kém mà thôi.

Cố tình đã là vật thay thế lại còn không biết tự giác, luôn luôn ảo tưởng Ân Hướng Bắc sẽ phát hiện ra anh tốt, sẽ đem tình cảm dư thừa còn lại mà phân cho anh một ít.

Chu Cảnh thích Ân Hướng Bắc, vốn đã là sai lầm, nề hà thế nào sai lầm này lại kéo dài gần hai mươi năm, muốn sửa lại cho đúng, nói dễ hơn làm đi?

Anh biết, nếu muốn mình thoát khỏi khống chế của Ân Hướng Bắc thì khi nhận ra tên ngốc chính là Ân Hướng Bắc nên mặc y tự diệt tự vong.

Nhưng anh lại không thể nhẫn tâm, anh không thể giống như Ân Hướng Bắc tuyệt tình như vậy được, cho nên anh đã bị chú định một kiếp này khó thoát khỏi y.

Đáng sợ nhất là tuy rằng mỏng manh, thế nhưng trong lòng anh đã không còn ảo tưởng nữa, Ân Hướng Bắc lại vô duyên vô cớ xuất hiện tại vùng núi xa xôi như vậy, quả thật thiêng... (Chém gió đại pháp thần chưởng ~~~)

Khi tâm trí Chu Cảnh đang loạn như ma, tên ngốc thực mau đã đuổi kịp.

Y nháy nháy đôi mắt vô tội, dùng ngữ khí thập phần quan tâm nói: "Thầy Chu, thầy sinh bệnh, không thể đi nhanh như vậy, vẫn là tôi cõng thầy đi."

Nghe được tiếng y, Chu Cảnh đột nhiên dừng bước đứng im tại chỗ.

Tên ngốc cho rằng anh hẳn là đi mệt, liền lập tức cúi đầu ngồi xổm xuống, lại bị Chu Cảnh kéo cánh tay.

"Thầy Chu?" Tên ngốc cảm thấy có chút không quá thích hợp.

Chu Cảnh nhìn mặt y, ý đồ tìm trên khuôn mặt y một tia biểu tình tương đồng với Ân Hướng Bắc: "Anh còn nhớ rõ Chu Nghi không?"

Tên ngốc mờ mịt lắc đầu, ánh mắt không hề phản ứng.

"Ân Hướng Bắc kia, hẳn là nên nhớ rõ."

"Ân Hướng Bắc..." Tên ngốc mở to hai mắt nhìn, cảm xúc đột nhiên trở nên kích động lên.

"Hắn là ai?"

Không trách y sốt ruột, thật sự thời điểm thầy Chu sinh bệnh hôn mê bất tỉnh, nghĩ đến hai chữ anh nói y nhớ thật rõ ràng.

Hướng Bắc, cư nhiên là tên ai đó.

Trừ bỏ y ra, thầy Chu sao lại có thể nhớ tên của người khác!

"Anh ta là người làm chân tôi bị thương." Chu Cảnh buông cánh tay tên ngốc ra, nhàn nhạt nói.

Tên ngốc trong nháy mắt sửng sốt.

Chu Cảnh tự mình cố gắng đi về phía trước, lại nghe thấy phía sau tên ngốc nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn ở nơi nào? Tôi nhất định phải tìm được hắn, sau đó khiến hắn trả giá đại giới, khiến hắn cũng phải nếm thử tư vị bị thương là như thế nào!"

Không cần nhìn Chu Cảnh cũng biết, bộ dáng kia thật sự là cực kỳ đáng yêu. (?????)

_Hết chương 17_

Tui muốn lải nhải đôi lời: Như cũ thôi, ai phát hiện ra lỗi chính tả, diễn đạt ý, các thứ các thứ thì ới tui một tiếng nha XD Cảm ơn nhiều ///v///
Bình Luận (0)
Comment