Edit: Jun
Trong phòng không có người khác, Lưu Khánh dùng chìa khóa dự phòng vụng trộm mở cửa.
Gã trời sinh háo sắc, thấy Đinh Mộng Tuyết trắng nõn thanh tú liền có lòng dâm dê, thầm nghĩ dù sao anh cả gã cũng là thằng ngốc, kể cả bị Lưu Dân phát hiện thì cũng chẳng sao.
Nhưng sau khi gã đẩy cửa phòng ra, lại nhìn thấy cửa sổ mở rộng, trên băng ghế là hai vết giày màu xám, mà thằng anh ngốc nghếch của gã thì đang ngáy rung giời, bản thân thì bị trói chặt, tân nương tử chạy thoát cũng không biết gì cả.
Đầu óc Lưu Khánh cũng coi như thông minh, lập tức nghĩ ngay đến tiệc cưới buổi tối xảy ra một loạt vấn đề kì thật chỉ là để hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.
Gã cũng không kịp nghĩ nhiều, thậm chí không thèm đánh thức Lưu Phong dậy, nhanh chóng chạy ngay ra ngoài thông báo chuyện cô dâu chạy trốn cho thôn dân biết, đúng lúc tất cả mọi người phát hiện ra trận hỏa hoạn là giả, vừa nghe thấy vậy, chỉ cần là người còn có thể cử động thì đều bắt đầu truy bắt.
Trong núi con người ta dã tính còn nguyên, lại thêm cực kỳ hiểu rõ đối với địa hình nơi đây, mười phút sau cả núi đều là người truy kẻ đuổi.
Tô Ngôn cùng với Đinh Mộng Tuyết nghe được tiếng gọi phía sau lập tức cả kinh, Đinh Mộng Tuyết theo bản năng định quay đầu nhìn, lại bị Tô Ngôn lớn tiếng quát ngừng: "Đừng nhìn, cô chạy phía trước tôi, còn ba phút nữa có thể đến giao lộ, xe ở nơi đó chờ chúng ta!"
"Đã hiểu!"
Đinh Mộng Tuyết run rẩy, sau đó trong lòng đột nhiên toát ra cảm giác thở phào nhẹ nhõm, một tay tự tát vào mặt để cho bản thân tỉnh táo.
Nếu giờ không liều mạng, thì về sau cô cũng chẳng còn mạng mà liều nữa.
Tuy rằng cô tự thuyết phục mình có thể nhẫn nhục hai ba năm, nhưng bình thường ai lại nguyện ý bị lăng nhục trong thời gian lâu như vậy.
Huống chi lần này là giáo viên Chi Giáo đã hảo tâm cứu giúp cô, nếu không thành công, ở cái nơi xóm núi hẻo lánh này, cô cho đến khi nào mới giỏi đến mức có thể tự cứu chính mình.
Nghĩ tới đây, Đinh Mộng Tuyết cắn chặt răng, tốc độ nhanh hơn vài phần.
Con đường nhỏ gập ghềnh trong đêm tối, không thấy rõ lối đi phía trước, chỉ nghe được tiếng hô hấp dồn dập của bản thân, rốt cuộc, khi thấy được ánh đèn xe lóe lên cách đó không xa, cô mừng rỡ như điên chỉ vào nó, hô to: "Mau nhìn chỗ đó!"
Tô Ngôn lập tức ngẩng đầu, vừa phất tay với Kỷ Minh vừa kêu: "Chúng tôi tới đây, nhanh khởi động xe đi!"
Cách đó không xa Kỷ Minh nhìn thấy thôn dân theo sát lưng hai người, một giây cũng không dám chần chừ bắt đầu khởi động xe. Mắt thấy có con chó sắp cắn được Tô Ngôn, Tô Ngôn không dám quay đầu, đẩy mạnh Đinh Mộng Tuyết vào trong xe, đến khi cậu ta lên được xe thì bị chó cắn mất giày.
Ngay sau đó, thôn dân cầm theo các loại búa cuốc đuổi theo, Kỷ Minh một chân đạp chân ga, cửa xe còn chưa kịp đóng lại, trực tiếp xông ra ngoài. Người trong xe còn chưa kịp định hồn, chỉ nghe "bụp" một tiếng vang lớn, đám người kia thế mà lại thẳng tay ném rìu với cuốc tới, đập vỡ cửa kính đằng sau.
Tim Kỷ Minh đập loạn lên, tay lái run rẩy không thôi, nhưng chân đạp ga lại không dám thả lỏng, xe theo đường núi mà chạy, lập tức đi với vận tốc trăm cây số một giờ, hướng thẳng tới huyện khác.
Tuy nhiên, người trong xe bị truy đuổi từ nãy tới giờ cuối cùng cũng từ trong sợ hãi mà tỉnh táo lại, Tô Ngôn lúc này run rẩy mở miệng: "Thầy Chu... Anh ấy đâu..."
"Cái gì!"
Kỷ Minh phanh gấp lại, không dám tin quay đầu nhìn về phía sau, ngừng hô hấp.
Không có, chỗ nào cũng không có. Có Tô Ngôn, có cô gái được cứu ra, nhưng lại không có người mà hắn quen thuộc nhất, Chu Cảnh.
Kỷ Minh ngẩn ra ước chừng năm giây, mới phản ứng lại với sự thật này: Chu Cảnh anh, không thể đi lên.
"Cậu ấy hẳn là đi theo cùng hai người chứ, hai người không mang theo cậu ấy sao, như thế nào có thể..." Kỷ Minh ánh mắt mờ mịt lắc lắc đầu, nguyên bản bởi vì chạy trốn mà máu nóng lên, trong nháy mắt lại lạnh hơn hẳn.
"Anh ấy nói sợ liên lụy chúng tôi, cho nên muốn xuất phát từ trước." Tô Ngôn dừng một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Đệt! Tôi liều mạng với lũ người kia!"
Cậu ta chưa từng có giờ phút nào lại thống hận một đám người như lúc này, cũng không có như bây giờ phẫn nộ vì bản thân mình bất lực, cậu ta đúng thật đã cứu được người ra, nhưng lại đẩy bạn của mình vào đó, như vậy thì tính là việc thiện cái mẹ gì!
Đúng lúc này, Đinh Mộng Tuyết ở bên cạnh Tô Ngôn bắt được tay cậu ta, muốn cậu ta tỉnh táo lại: "Đừng xúc động."
Tô Ngôn hất tay cô ra, châm chọc khiêu khích nói: "Bị bắt cũng không phải cô, cô đương nhiên không nóng nảy!"
"Cho nên?" Đinh Mộng Tuyết tức giận không thôi, "Anh tính quay trở lại, sau đó khiến cho cả ba chúng ta cùng nhau bị bắt, bị trói cùng một chỗ, như vậy lẽ nào lại hợp ý của anh sao! Chẳng lẽ chúng ta không nên tìm cách chắn chắn có thể cứu được người sao!"
Tô Ngôn trầm mặc cúi đầu, không nói một lời siết chặt tay.
Kỷ Minh cuối cùng cũng từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, run rẩy lấy di động từ trong túi áo ra: "Tôi giờ sẽ gọi ngay cho bố tôi, để ông ấy gọi người tới giúp."
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Kỷ Minh cũng không nắm chắc được mười phần, nhưng mà hiện tại vì Chu Cảnh, căn bản bất chấp quá nhiều, hắn chỉ có thể tập trung vào lợi thế trong tay, đổi lấy bình an vô sự của Chu Cảnh.
Nhưng ngay khi hắn lấy di động ra, Tô Ngôn lại đột nhiên mở miệng: "Đợi đã, đưa điện thoại cho tôi___"
"Như nào, cậu nghĩ ra cách khác?" Kỷ Minh dừng động tác lại, không hiểu gì cả nhìn Tô Ngôn.
Tô Ngôn ngẩng đầu, lấy tấm danh thiếp nhăn nhúm từ trong túi áo ra: "Tôi sợ vạn nhất nhỡ gặp chuyện không may nên mang theo cái này, không ngờ tới lại phải dùng đến thật."
Kỷ Minh cùng Đinh Mộng Tuyết nhờ ánh đèn mờ nhạt trong xe nhìn tới, phát hiện tấm danh thiếp này thoạt nhìn rất khác biệt với những cái khác, viết hai chữ lớn: Văn Tín.
Cái này là ngày đó Tô Ngôn cùng với Văn Tín đi ra bờ sông lấy nước, Văn Tín đã đưa cho cậu ta.
Tô Ngôn cũng chẳng nghĩ quá nhiều, trực tiếp nhận lấy, ngày hôm nay cứu người thấy trong lòng không an ổn, liền mang theo nó, tránh quên số điện thoại.
Sở dĩ muốn tìm Văn Tín, là vì Tô Ngôn từng chính mắt nhìn thấy Văn Tín cùng đám người họ Ân mang Hướng Nam đi như thế nào.
Muốn đối phó bạo lực, chỉ có thể bạo lực hơn.
Điều này Tô Ngôn tin chắc không hề nghi ngờ.
Cậu ta cầm lấy di động của Kỷ Minh, sau đó cẩn thận nhìn số điện thoại trên danh thiếp mà gọi, giây tiếp theo từ trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút, tim ba người trong xe đều treo hết lên.
Sau một thời gian dài chờ đợi, đầu dây bên kia cuối cùng cũng truyền đến giọng nói có chút mơ màng của Văn Tín.
Tô Ngôn tay cầm di động căng thẳng, mở miệng nói câu đầu tiên đã làm cho cơn buồn ngủ của Văn Tín bay sạch.
"Xin anh, cứu cứu Chu Cảnh!"
Văn Tín ngẩn người, sau đó từ trên giường bật dậy: "Sao lại như thế, sao lại muốn cứu Chu Cảnh, anh là ai?"