Edit + Beta: Ruby
一一一一一一一
Điều Tiết Doanh Song đoán không sai một li, Hình Vân hối hận rồi.
Hình Vân nằm trên chiếc giường đôi kingsize trong phòng ngủ chính, mãi không cách nào ngủ được.
Hắn trằn trọc trở mình, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, quay lưng về phía chiếc đèn ngủ tản ra ánh sáng vàng ấm áp, ánh mắt phiền muộn nhìn vào một mảnh đen kịt ngoài cửa sổ.
Điên rồi.
Vào ngày đầu tiên gặp gỡ Tiết Doanh Song, chẳng qua là lúc hắn đi ngang qua vừa khéo liếc nhìn Tiết Doanh Song, bèn không tự chủ mà dừng bước lại.
Chính là người này.
Người này khiến cho hắn nhớ đến Bạch Khiêm Dịch.
Hắn giống như bị hạ độc, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn mang người đó đến cạnh mình.
Nếu nói là nhất thời hồ đồ cũng được, rõ ràng có vô số cơ hội có thể tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn khăng khăng sai người mời Tiết Doanh Song đến, vẫn khăng khăng tràn đầy mong đợi mà chờ điện thoại hai ngày, vẫn khăng khăng vội vã ký hợp đồng.
Mãi cho đến đêm nay xảy ra đủ thứ chuyện, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, ý thức được mình đã làm ra một quyết định ngu xuẩn đến cỡ nào.
Đúng là điên rồi.
Hình Vân bực bội cầm lấy điện thoại, trước đó cấp dưới đã gửi mấy tin nhắn hỏi han về công việc, hắn nhẫn nại trả lời vài tin, nhưng cơn tức giận càng lúc càng lớn, chỉ muốn gửi voice sang mắng người.
Nhưng khi hắn ấn mở vòng bạn bè, lúc nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè mà Bạch Khiêm Dịch mới đăng, lửa giận đầy bụng nhất thời bị quét sạch sành sanh.
"Rốt cuộc sếp cũng thả người rồi, ngày nghỉ nên đi dạo thôi." Bạch Khiêm Dịch đăng một bài như vậy, phối kèm là 9 tấm ảnh y ngồi uống cà phê ven hồ.
Hình Vân phóng to rồi lại phóng to ảnh tự sướng của Bạch Khiêm Dịch, cả những ngóc ngách nho nhỏ cũng phải thưởng thức một phen.
Bạch Khiêm Dịch vào ngày nghỉ vẫn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen phẳng phiu như cũ, mi mục như họa, trong mọi cử chỉ đều lộ ra sự thanh lịch, mà ngay cả dáng vẻ uống cà phê cũng tràn đầy nhã nhặn.
Lại nghĩ đến Tiết Doanh Song, dù cho cậu có chút tướng mạo giống với Bạch Khiêm Dịch, nhưng cả người kém xa, sợ là ngay cả cà phê cũng chưa từng uống.
Hình Vân nhìn đi nhìn lại bức ảnh, cuối cùng không nhịn được nhấn mở khung chat gửi tin nhắn cho Bạch Khiêm Dịch.
"Người bận rộn như luật sư Bạch cũng cam lòng nghỉ phép?"
Chưa bao lâu Bạch Khiêm Dịch đã trả lời lại: "Khó khăn lắm ông chủ mới chịu thả người, đương nhiên phải nghỉ rồi."
"Nếu như nghỉ phép, vậy lúc nào thì quay về?" Hình Vân nhập văn bản xong, ngón tay dừng lại trên phím gửi, rồi lại chậm chạp không ấn xuống.
Một hồi sau, hắn xóa đi, ném di động sang bên cạnh, cáu kỉnh nằm xuống.
Đã nhiều năm như vậy, hắn đã sắp không rõ được là mình rốt cuộc đối với Bạch Khiêm Dịch là có thích hay là không.
Nếu như thích, vậy tại sao hắn chưa bao giờ muốn mở lời.
Nếu như không thích, vậy thì tại sao vừa nhìn thấy Tiết Doanh Song, lại lập tức muốn mang người về nhà.
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu.
Thứ duy nhất mà hắn biết, chính là phẩm vị Tiết Doanh Song không cao, tính nết cũng một trời một vực với Bạch Khiêm Dịch, bất kể như thế nào hắn cũng phải đuổi Tiết Doanh Song ra ngoài.
Hắn đã quen nếp sống một mình, độc lai độc vãng đối với hắn mà nói là thứ tốt nhất, ai cũng không thể quấy rầy đến sự yên tĩnh của hắn.
*
Hình Vân ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau lại phải dậy đi làm.
Người hắn bò từ trên giường dậy, mà đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo.
Hắn đẩy cửa phòng đi ra ngoài, một hương vị cà phê nồng đậm xông thẳng vào mũi.
Thân thể hắn tự động men theo mùi thơm đi đến nhà bếp, tiếp đó lại thấy trước máy pha cà phê, một bóng người cao gầy, mảnh mai đang đứng đưa lưng về phía hắn.
Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề của người nọ kéo lên đến khuỷu tay, chiếc quần Tây bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, phối hợp cùng ánh nắng sớm tinh mơ, bóng lưng xinh đẹp đến mức giống như phát ra một ánh sáng nhu hòa.
Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ xoay người lại, nét mặt ôn hòa, trầm tĩnh: "Chào buổi sáng."
Là Tiết Doanh Song.
Trong nháy mắt Hình Vân tỉnh táo lại, nhưng hình ảnh lúc nãy còn khiến cho hắn chán ghét hơn gấp rưỡi lần tối hôm qua.
"Uống một ly đi." Tiết Doanh Song bưng cà phê vừa pha xong lên trên bàn, "Không biết khẩu vị của anh, thêm sữa tươi hay đường?"
Hình Vân ngồi xuống, lúc này mới chú ý đến bình sữa tươi và đường đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn.
Hắn rót một ít sữa tươi lên cà phê, uống một ngụm.
Hương vị cà phê nồng đậm, cho vào miệng sánh mịn thanh nhẹ, pha quả thật không tệ.
Hình Vân đồng thời liếc nhìn Tiết Doanh Song bên cạnh.
Tiết Doanh Song vẻ mặt trầm tĩnh, dáng vẻ bưng ly cà phê tự nhiên thả lỏng.
Tối hôm qua hắn mới đoán, chắc là tên nhóc này ngay cả cà phê cũng chưa từng uống đâu, không ngờ rằng thế mà biết pha cà phê, thật không ngờ.
Lần này Hình Vân khá là hài lòng.
Kỳ thật Hình Vân đoán không sai, từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hôm nay là lần đầu tiên Tiết Doanh Song uống cà phê.
Tối hôm qua, cậu cảm thấy kiếp sống thế thân của mình tràn đầy nguy cơ, lập tức bắt đầu tìm cách.
Làm sao để làm một thế thân xứng đáng với chức vụ? Cậu cho là mình không cần phải phải giống như Bạch nguyệt quang 100%, nhưng nhất định phải dựa theo sở thích của ông chủ.
Cậu nhớ đến buổi tối lúc thu dọn đồ đạc, nhìn thấy máy pha cà phê trong nhà bếp.
Có máy pha cà phê, nếu không phải là Hình Vân thích uống, thì là Bạch nguyệt quang thích uống.
Nếu như Hình Vân thích uống, thì vừa khéo pha ly cà phê.
Nếu như là Bạch nguyệt quang thích uống, vậy cũng được, có thể khiến cho Hình Vân dư vị được hình ảnh uống cà phê của Bạch nguyệt quang.
Dù sao chuẩn bị chút cà phê chắc chắn không tệ.
Cả đời cậu ngay cả hương vị cà phê cũng chưa từng ngửi được mấy lần, chớ nói chi là hiểu được cái máy chỗ này có tay cầm, chỗ kia có cái vòi phun mà còn toàn chữ tiếng Anh này thao tác như thế nào.
Nhưng mà cậu không sợ, không biết thì học, dân làm công không gì không biết.
Vì vậy Tiết Doanh Song bắt đầu tra từ đơn, lại search hướng dẫn sử dụng trên mạng, thử từng bước từng bước, thất bại liên tiếp, làm đến khi trời sáng, cuối cùng tranh thủ trước khi Hình Vân Khởi thức dậy, mặt mày bình tĩnh đứng đó bưng cà phê.
Hôm nay trông thấy sát khí trên mặt Hình Vân giảm đi không ít so với tối hôm qua, Tiết Doanh Song biết sách lược của mình có hiệu quả rồi.
"Ăn điểm tâm không?" Tiết Doanh Song lại hỏi.
"Không cần." Hình Vân nói, "Trợ lý sẽ chuẩn bị."
Tuy rằng bị từ chối, nhưng Hình Vân chịu trả lời cậu, Tiết Doanh Song biết tâm tình Hình Vân không tệ.
Nhưng vì để ATM nô càng vui vẻ hơn, Tiết Doanh Song lại đưa ra một kết quả khác cho sự nổ lực của cậu vào đêm qua.
Cậu nói: "Bình thường tôi cũng không ra khỏi cửa, chuẩn bị giúp tôi một cái máy tính, để tôi học tại nhà đi."
Tiết Doanh Song là người chỉ từng đi đến tiệm nét, dám đòi Hình Vân một con Macbook pro cao cấp.
Tiết Doanh Song tiết kiệm đã quen, lúc mở miệng cũng đau ví giùm Hình Vân.
Hình Vân thế mà gật đầu, không chỉ không xót tiền, còn rất hài lòng với loại yêu cầu xa xỉ này.
Hình Vân thay đổi tâm trạng tối qua, sửa bản án phán quyết tử hình Tiết Doanh Song thành án treo.
*
Hình Vân vừa ra khỏi cửa, Tiết Doanh Song lập tức ngồi bệt xuống đất.
Một đêm cậu không ngủ, thể xác mệt vô cùng, tinh thần bị treo trên cà phê, thật sự không dễ chịu.
Cậu thở hổn hển nghỉ ngơi chốc lát, lập tức lại đứng dậy làm việc, mãi cho đến 9h sáng tan ca, lúc này mới nằm xuống ngủ mê man.
Mười hai giờ trưa, Tiết Doanh Song thức dậy ăn qua loa, bắt đầu học tập.
Bốn giờ chiều, Tiết Doanh Song đóng sách vở lại, bắt đầu làm công tác chuẩn bị cho buổi tối.
*
Lúc Hình Vân tan tầm về nhà, Tiết Doanh Song đang chuẩn bị cơm nước.
Tiết Doanh Song đứng dậy chào đón hắn, trên mặt lộ vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, bây giờ mới làm cơm, tôi lập tức thu dọn."
Một tay Hình Vân tháo cà vạt, vừa đi qua xem Tiết Doanh Song đang làm món gì.
Chỉ thấy một chiếc mâm nhỏ trên bàn ăn, trong dĩa là một phần mì spaghetti cá hồi hun khói sốt bơ.
Số lượng mì spaghetti không nhiều lắm, chỉ một nhúm nhỏ, hơn nữa bày biện xinh xắn, cá hồi xông khói ở phía trên còn được xếp thành hình hoa hồng, cũng rất sang trọng.
Không có mì sợi, không có Lao Gan Ma, Hình Vân rất hài lòng.
Hình Vân nói: "Không sao, cậu ăn đi."
Tiết Doanh Song hỏi: "Muốn thử một chút không?"
Hình Vân lắc đầu, một lát sau lại gật đầu, nhận nĩa ăn một miếng.
Tuy rằng hắn không thích ăn đồ ăn như vậy, chỉ có điều mùi vị không tệ, ngược lại giống như món mà Bạch Khiêm Dịch bình thường hay ăn.
"Ăn thêm không? Mùi vị được chứ?"
"Cậu ăn đi." Hình Vân buông nĩa xuống, một lát sau lại nói, "Cũng được."
Mùi vị này tất nhiên "cũng được" rồi, lúc Tiết Doanh Song làm thử ăn một mạch hết hai dĩa lớn, mới để lại miếng cuối cùng cho ông chủ dùng.
Hình Vân không giành với cậu, cậu đương nhiên vui vẻ, thong thả bắt đầu ăn.
Ăn cơm có lương thật tốt.
*
Sự thay đổi của Tiết Doanh Song, Hình Vân quan sát ở trong mắt, sửa án treo của Tiết Doanh Song giảm thành phạt tù chung thân, thậm chí cân nhắc đến việc xử vô tội.
Đương nhiên, hắn còn đang quan sát.
Lại qua ngày trôi qua, trời yên biển lặng.
Kinh nghiệm làm công phong phú được phản ánh trong công việc thế thân của Tiết Doanh Song, trước đó Hình Vân mới đầu còn chưa quen việc trong nhà có thêm một người, nhưng chưa đầy vài ngày, bèn quen với cuộc sống khi mở mắt dậy là ngửi thấy mùi cà phê, khi về nhà trong nhà được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi.
Mà bản thân Tiết Doanh Song yên tĩnh khôn khéo, chung sống vô cùng thoải mái, nếu có chỗ nào hắn không hài lòng, ngày hôm sau đối phương sẽ không phạm phải cùng một sai lầm giống vậy.
Tóm lại tuy rằng không đạt yêu cầu, nhưng không phải không thể tiếp nhận.
Máy tính đặt cho Tiết Doanh Song đã đến, lúc Hình Vân về nhà đưa máy tính cho Tiết Doanh Song, mặc dù Tiết Doanh Song không cười, nhưng sắc mặt sáng ngời, rất là vui vẻ.
Hình Tổng tài cuối cùng đã lĩnh hội được sự vui vẻ khi bao dưỡng tiểu tình nhân rồi.
"Đi thử xem nào."
"Cám ơn ông chủ."
Tiết Doanh Song ôm máy tính về phòng, xé hai ba lần màng plastic bọc bên ngoài vỏ hộp.
Lớp vỏ ngoài kim loại nhẵn bóng màu xám bạc của máy tính sờ thật thích, cậu sờ đi sờ lại, khóe miệng lén lút cong lên.
Một chiếc máy tính, cả đời cậu cũng không dám nghĩ tới...!Cậu vậy mà đã có một chiếc máy tính!
Tiết Doanh Song bật máy tính lên, mò mẫm cách thiết lập sơ bộ như thế nào.
Ngay cả tiệm nét cậu cũng rất ít đi, không quá quen thuộc với thao tác trên máy tính, bởi vậy làm từng bước từng bước vô cùng chậm.
Hình Vân đợi một hồi không thấy Tiết Doanh Song đi ra, bèn dứt khoát đi vào phòng ngủ phụ.
Bình thường Hình Vân rất ít khi đến gian phòng này, sau khi Tiết Doanh Song chuyển vào lại càng chưa bước vào.
Nhưng gian phòng này cũng không có khác biệt gì quá lớn với so lúc trước nhìn thấy, duy nhất có thêm vách vở trên bàn học, còn có một người ngồi trước bàn.
Hình Vân đi đến phía sau lưng Tiết Doanh Song, trông thấy khóe miệng Tiết Doanh Song cong lên, nghĩ thầm hiếm có một hôm, nên cho phép nhóc thế thân này cười một cái.
Tiết Doanh Song rất chăm chú, hắn cũng không nói lời nào, chỉ là tiện tay cầm sách Tiết Doanh Song lên.
Người này trái lại khá thích đọc sách, trên bàn toàn là sách, hơn nữa trên sách còn viết ghi chép.
Hình Vân bất giác cong khóe miệng, lại cầm lấy quyển sách lên xem.
Chỉ là khi hắn xem kỹ nội dung trong sách, lại mơ hồ phát hiện điều không bình thường.
Hắn cau mày, lập tức mở một quyển sách khác ra, sau cùng lại lật ra trang bìa...!
"Cậu không có bằng đại học à?"
Tiết Doanh Song đang tập trung tinh thần trong máy tính quay đầu lại thấy Hình Vân, mặt mày xanh mét, hoảng hốt khẽ gật đầu.
"Anh..."
Hình Vân sắp điên rồi, khó khăn lắm hắn mới có chút hảo cảm với người này, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ người này không có bằng đại học.
Phải biết rằng, Bạch Khiêm Dịch tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng tại Mỹ, hắn lại tìm một thế thân mà ngay cả bằng cử nhân cũng không có, thật không biết đang sỉ nhục ai đây.
"Tại sao cậu không học đại học?"
Giọng điệu Hình Vân mạnh mẽ, gần như là chất vấn.
Vẻ mặt Tiết Doanh Song không được tự nhiên, hệt như một đứa nhỏ bị phạm sai lầm, nhẹ giọng nói: "Chưa tham gia kỳ thi đại học..."
"Tại sao không đi thi?"
Lúc này Tiết Doanh Song không trả lời, chỉ né tránh ánh mắt hắn.
Hình Vân nghĩ đến một khả năng càng đáng sợ hơn, lại hỏi: "Cậu tốt nghiệp trung học hay chưa?"
Lắc đầu.
"Cậu chỉ tốt nghiệp cấp 2?"
Gật đầu.
Trong phòng, hai người lặng im không nói.
Ngón tay Tiết Doanh Song dùng sức nắm chặt lại, sau cùng ngẩng đầu chân thành nói: "Cho nên tôi đang tham gia kỳ thi đại học chính quy, tôi sẽ thi vào..."
Nhưng Hình Vân lại không nghe nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Cái gì không biết có thể học cái đó, nhưng có một số việc dù học như thế nào cũng không thay đổi được.
Kỳ thật Tiết Doanh Song đều hiểu.
*
Hình Vân quyết định chấm dứt hợp đồng.
Hắn không do dự nữa, quyết định ngày hôm sau dẫn Tiết Doanh Song đi ăn bữa cơm giải thể, sau đó giải tán tại chỗ.
Chiều tối ngày hôm sau, Hình Vân về nhà sớm.
Hắn nói với Tiết Doanh Song: "Mang đồ đạc theo, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Tiết Doanh Song không một lời nói vô nghĩa, chỉ đeo lên ba lô mà mình mang đến.
Hình Vân chú ý đến chiếc máy tính vẫn còn đặt trên bàn, lại nói: "Máy tính cũng mang theo."
Hắn đã nói như vậy rồi, Tiết Doanh Song cũng không khách sáo, trực tiếp bưng lên cả hộp đựng cùng máy tính.
Tiết Doanh Song hiểu rất rõ hắn muốn làm gì, cũng biết mình không sức nào xoay chuyển, nghĩ thầm có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, máy tính này cũng phải tầm ba vạn, ngu sao không bán.
~ Ruby: Trung bình 1 chương truyện trước đây của Qua Qua (mà tui đã dịch) tầm 1.500 ~ 2.000 chữ, nay tăng level 3 chương đầu từ 3.000 đến 3.700 chữ.
Ngồi dịch cả buổi luôn =))) Tuần này tui hơi bận, edit dự phòng được vài chương đăng rải rác, chắc là qua Giỗ tổ này lịch up mới đều đặn được hen.