Đột nhiên cảm thấy những lưỡi dao sắc bén vô hình tăng thêm uy lực, xuyên qua thân thể mình. Lôi Cương kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất. Thân thể hắn co giật, máu tươi liên tục chảy ra.
Tất cả những chuyện đó, Lê lão dường như không thấy, cứ tự mình bố trí trận pháp mở cửa. Sau khi cho viên linh thạch cuối cùng vào trong cái lỗ nhỏ, lão liền ngồi xếp bằng ở giữa, nhắm mắt lẩm bẩm cái gì đó. Bất chợt, đống linh thạch ở xung quanh chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nguồn: http://truyenggg.com
Đột nhiên Lôi Cương đứng dậy, toàn thân xuất hiện một lớp vảy màu đồng. Nhưng lưỡi dao vô hình đánh lên da thịt của Lôi Cương chỉ lõm vào một chút chút không gây thương tích. Ánh mắt hắn tỏa ra ánh sáng màu phấn hồng quái dị, nhìn chằm chằm Lê lão đang ngồi xếp bằng. Đột nhiên, Lôi Cương vung mạnh tay, Hư Kiếm rung động rồi bay vào trong tay hắn.
- Khai Thiên! Thức thứ mười chín.
Một thứ năng lượng cuồng bào tản ra đánh lên trên kết giới. Đồng thời một lưỡi kiếm có màu xanh và vàng nhạt lại ánh lên chút sắc hồng cùng với sắc tím xé rách Kim hành thí tiên đại trận.
Vốn Lê lão sau khi dùng thần hồn bố trí đại trận này đã tiêu hao rất nhiều khiến tu vi giảm xuống tới Lôi kiếp. Đồng thời, uy lực Kim Hành thí tiên đại trận của lão cũng giảm đi mấy phần nên mới khiến cho Lôi Cương dốc hết sức phát ra một kiếm liền xé rách được đại trận mà bổ về phía lão.
Lê lão đang ngồi xếp bằng vừa mới thôi lẩm bẩm thì một đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống. Lê lão mở mắt nhìn một kiếm đang bổ tới mà kêu lên, cố gắng ngăn cản. Nhưng không thể ngờ được rằng trong đầu lão lại chỉ có một suy nghĩ phải bảo vệ trận pháp này.
"Xoẹt...xoẹt..." Tiếng sét vang lên, thần hồn của Lê lão đột nhiên khựng lại rồi không thể tin được mà hét lên:
- Lực lôi hệ? Tại sao lại...?
Lão còn chưa kịp nói hết câu thì đã hoàn toàn biến mất.
Lão nuôi dưỡng âm mưu bao nhiêu năm vậy mà lúc này lại tan biến như bọt nước. Thần Hồn sợ nhất chính là sấm chớp. Lôi điện đánh nát thần hồn của Lê lão. Tuy nhiên, trận pháp truyền thừa vẫn chưa dừng lại, một cột ánh sáng từ trên trời chiến xuống đồng thời những đống linh thạch xung quanh. Một kiếm vừa rồi khiến cho Lôi Cương gần như kiệt sức. Nhìn trận pháp truyền thừa mở ra, Lôi Cương lẩm bẩm nói:
- Mở ra! Nhưng cuối cùng lại mang tới lợi ích cho tiểu tử. Ôi chao...hy vọng có thể làm cho ta sống lâu thêm một chút.
Nói xong, hắn bỏ Hư Kiếm lại rồi nhảy vào trong trận pháp truyền thừa.
Bên ngoài núi Vạn Linh
Luyện Hư và Đan Thần ngồi ở đó nhìn đám đệ tử ăn mặc hoa lệ liên tục đi vào nhưng đi ra thì rách rưới, số người giảm đi một nửa. Cả hai người đều lo lắng mà nhìn nhau.
- Luyện Hư! Chúng ta có nên đi vào không? Đã ba tháng rồi mà Lôi Cương vẫn chưa đi ra.
Đan Thần thấp giọng nói. Trong ba tháng qua, gã và Luyện Hư ở đây cùng đợi Lôi Cương trở về.
- Không được! Lôi Cương đã đạt tới Cương Anh. Nếu hắn gặp khó khăn thì chúng ta đi chắc chắn phải chịu chết. Có lẽ Lôi Cương có chuyện cần làm. Chúng ta cứ đợi đi đã.
Luyện Hư thấp giọng nói. Tuy nhiên, sự lo âu trên gương mặt của gã cũng không kém so với Đan Thần.
- Nếu như Ma Vân không nói rằng Lôi Cương đạt tới Cương Anh thì ta thực sự đã nghĩ rằng hắn...
Đan Thần nói một cách bất đắc dĩ.
- Tin tưởng Lôi Cương đi. Lôi Cương đạt tới Cương Anh chắc chắn càng thêm khủng bố. Ta không tin núi Vạn Linh lại có thể chôn vùi được hắn.
Luyện Hư thấp giọng nói, ánh mắt có một sự mong đợi. Luyện Hư rất muốn biết Lôi Cương đạt tới Cương Anh sẽ kinh khủng tới mức độ nào.
- Nhưng...
Đan Thần không định nói tiếp. Nhìn ánh mắt vững vàng của Luyện Hư, Đan Thần biết mình có nói cũng vô dụng. Từ nhỏ, Đan Thần và Luyện Hư mặc dù hai người có tính cách cực đoan nhưng không ảnh hưởng tới tình bằng hữu của mình. Đan Thần biết chắc với tính tình của Luyện Hư nếu đã quyết định chuyện gì thì không ai lay chuyển được.
Lại ba tháng trôi qua. Đan Thần không còn giữ được bình tĩnh, cứ đi tới đi lui. Còn Luyện Hư cũng đứng ngồi không yên, liên tục ngóng về phía núi Vạn Linh.
- Đi! Chúng ta cùng vào!
Đan Thần nói một cách ương ngạnh, gương mặt không giấu được sự lo lắng.
Luyện Hư chần chừ một chút, lo lắng nhìn núi Vạn Linh rồi gật đầu:
- Đi thôi!
Cả hai người nhanh chóng đi vào trong núi.
- Linh thú ở đây thực là biến thái. Nếu chúng ta không mặc giáp bằng da Thú vương thì làm sao vào được đây.
Đan Thần mắng to, ánh mắt vẫn nhìn về phía ngọn núi lớn trước mặt.
Luyện Hư trầm mặc không nói. Có điều ánh mắt của gã sáng ngời. Linh thú nơi này phần lớn là cấp bốn. Gặp phải thượng phẩm cấp bốn, hai người bọn họ mặc dù trọng thương nhưng cũng có thể giết chết.
Hai người kiệt sức nằm trên mặt đất. Sau khi nuốt Hồi Phục đan, Đan Thần sợ hãi nhìn về phía trước, thấp giọng nói:
- Chúng ta...tiếp tục đi vào hay sao? Nơi này chỉ sợ có thể có cả linh thú cấp năm.
Đan Thần rụt cổ mà nhìn Luyện Hư.
Luyện Hư nhíu mày, nói một cách cứng rắn:
- Đi tiếp.
Cả hai người tiếp tục đi, cho tới khi nhìn thấy ngọn núi lớn ở sâu trong núi Vạn Linh mới dừng lại. Không phải hai người muốn dừng lại mà là bắt buộc. Trước mặt hai người có một con linh thú nhỏ như con báo, ánh mắt tỏa ra ánh sáng màu hồng nhìn hai người chằm chằm. Trong mắt nó có một sự khinh thường và đùa cợt cùng với một chút hung dữ.
Cả Đan Thần và Luyện Hư đều run người, nhìn nhau.
- Ma Bạo Hổ cấp năm? Chạy....
Cả hai người cùng quát lên rồi nhanh chóng quay người chạy như điên.
"Graooo..." Ma Bạo Hổ cấp năm làm sao có thể để cho Đan Thần và Luyện Hư trốn thoát? Sau khi gầm lên một tiếng khinh thường, nó liền biến mất. Khi xuất hiện đã ở trước mặt Đan Thần và Luyện Hư.
Trên trán Luyện Hư và Đan Thần chảy đầy mồ hôi, gần như mất hết sức. Nhưng hai người biết nếu lúc này mà kiệt sức thì chắc chắn phải nằm lại đây.
- Tách ra mà trốn.
Đan Thần gầm nhẹ một tiếng rồi như một mũi tên lao về bên trái, còn Luyện Hư thì lao về bên phải.
"Graooo..." Một tiếng rống to vang lên. Đan Thần và Luyện Hư đang chạy như điên chợt dừng lại. Cả hai cố gắng giãy dụa nhưng một thứ uy thế hùng mạnh khiến cho cả hai người không thể nhúc nhích.
"Graooo..." Ma Bao Hổ đi về phía Đan Thần. Hạ phẩm Ma Bạo Hổ cấp năm đã có linh trí nên nghe hiểu được câu nói của Đan Thần. Vì vậy mà bây giờ, nó đi về phía gã.
Đan Thần nghe thấy tiếng bước chân mà cảm thấy tuyệt vọng. Gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Đan Thần quay lưng về phía Ma Bạo Hổ nên không thể nhìn thấy nó đi tới đâu. Tuy nhiên tiếng bước chân của nó chẳng khác gì tử thần gõ vào lòng gã.
- Luyện Hư! Không ngờ hai chúng ta còn chưa đi hết các cấm địa trên Trung Xu giới mà đã bị chết ở đây.
Âm thanh của Đan Thần có một sự không cam lòng và tuyệt vọng.
- Ta sẽ cùng ngươi.
Luyện Hư gầm nhẹ một tiếng, gương mặt trắng bệch.
Tiếng thở của Ma Bạo Hổ như một lưỡi dao đâm vào lòng Đan Thần. Mặc dù rất hoảng sợ, nhưng Đan Thần cũng hết sức kiên quyết.
- Chết thì chết. Dù sao thì Đan Thần ta cũng không phải là người sợ chết.
Đan Thần gầm lên rồi nhắm mắt lại.
- Lôi Cương! Ngươi còn không giết con súc sinh này thì chúng ta sẽ phải chết.
Đan Thần đột nhiên mở mắt rồi quát lên.
Dường như nghe được câu nói của Đan Thần, Ma Bạo Hổ gầm lên một tiếng dữ dội.
Đan Thần nghe thấy tiếng gầm của nó mà tâm trí hoàn toàn nguội lạnh.
"Rầm...rầm..." Đột nhiên trong không trung vang lên nhưng tiếng nổ, giống như trời đất sập xuống, vọng khắp toàn bộ núi Vạn Linh. Vô số linh thú rống lên điên cuồng khiến cho toàn bộ dãy núi đang yên tính trở nên hỗn loạn.
Ma Bạo Hổ đang định nuốt chửng Đan Thần chợt sửng sốt, quay đầu lại xem. Đôi mắt đầy sự tự tin và kiêu ngạo của nó chợt xuất hiện một sự khiếp sợ. "Tại sao lại thế này? Thánh sơn tại sao lại bị sập?" Đúng là ngọn núi cao lớn ở sâu trong núi Vạn Linh đang sập xuống khiến cho bụi đất bay mù mịt. Sau nửa ngày khung cảnh mới trở nên rõ ràng. Ngọn núi lúc trước cao tận mây thì bây giờ có thể nhìn thấy rõ đỉnh của nó. Trong nửa ngày qua, Đan Thần và Luyện Hư hết sức khổ sở. Ma Bạo Hổ nhìn chằm chằm về phía ngọn núi. Trong núi vạn linh thì nó chính là thánh địa trong lòng của vô số linh thú.
- A!
Đan Thần cảm thấy kinh ngạc mà thốt lên. Chân khí trong cơ thể gã sôi lên, dường như sự trói buộc khó hiểu trước đó biến mất. Ngay cả uy áp của Ma Bạo Hổ cũng không còn. Đan Thần và Luyện Hư cùng quay đầu nhìn Ma Bạo Hổ. Lúc này, nó mải chăm chú nhìn về phía kia mà quên mất hai người.
Cả hai nhìn nhau rồi cùng chạy như điên.
"Sao lại thế này? Tại sao tầng cấm chế kia lại biến mất?" "Graooo" Ma Bạo Hổ gầm lên một tiếng tức giận. Nó có thể thấy được một bóng người từ trên đỉnh núi lao xuống.
"Là hắn hủy diệt thánh sơn hay sao? Chết! Nhất định hắn phải chết."