Ngoại trừ tiếng gầm gừ từ sâu trong rừng rậm truyền đến, nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ. Cuối cùng người con gái mặc áo xanh nhịn không được đành liếc mắt nhìn Lôi Cương tu luyện, rồi hừ lạnh một tiếng.
Lôi Cương mở hai mắt, lãnh đạm nhìn người con gái, chậm rãi nói:
- Không phải ngươi nói rằng ở đây cho dù người tu ma cấp bậc Đạo vương đến thì coi như mười phần chết chín, nếu vậy thì ở Huyết Ngục này làm gì có ai có bản lĩnh có thể đến đây cứu chúng ta nữa?
- Là ta, chứ không phải chúng ta.
Người con gái mặc áo xanh lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Lôi Cương cau lại, laặng lẽ nhìn người con gái, rồi đứng lên, đi về phía trước. Trong long hắn hết sức bình tĩnh, đã tới rừng rậm thôn ma rồi, xem ra, không thể trông đợi vào người con gái này để tìm được đường ra ngoài, mà chỉ có dựa vào mình thôi. Đã như vậy, hắn quyết định đi tìm. Có một quả bom ở bên cạnh khiến cho Lôi Cương cảm thấy khó chịu.
Thấy bóng dáng Lôi Cương đã đi xa, khuôn mặt người con gái mặc áo xanh khẽ động đậy, nàng định lên tiếng rồi lại phát hiện ra, giọng nói của nàng bị tắc trong cổ họng không thể nói được. Cuối cùng nàng chỉ lạnh lùng nói:
- Vậy mà còn dám đi vào trong, rõ thật là liều lĩnh!
Nói xong, nàng lại nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng tu luyện như thể tính toán sẽ có người tới cứu.
Lôi Cương liếc mắt nhìn về phía sau, thì phát hiện ra người con gái mặc áo xanh không đi cùng, bèn nuốt khẩu khí lại, rồi ngưng tụ lân giáp một lần nữa. Chỗ này có một sự nguy hiểm, nên Lôi Cương chỉ có thể hết sức đề phòng.
- Ngao…
- Rống…
Lôi Cương phát hiện ra trong khu rừng liên tục vang lên tiếng quạ kêu, mãnh thú gầm gào. Lôi Cương thấy hơi khó hiểu, những động vật bình thường này mà có thể sống cũng với linh thú và mãnh thú sao? Điều này ở Trung Xu Giới còn khó thấy. Theo như lời người con gái kia, thì trong rừng thôn ma này rất là kỳ lạ. Tu luyện giả mà vào trong thì rất ít có khả năng ra ngoài, chẳng lẽ là do kết giới bên ngoài? Lôi Cương nghĩ đến tiếng gầm gừ trước đó làm cho máu huyết của hắn sôi trào, mà chấn động, bước chân cũng chậm lại. "Lúc này mình đã đi vào sâu bên trong, không phải là tìm đường chết sao?" Nhìn bốn phía xung quang, thần thức Lôi Cương phóng ra, trong vòng cây số, ngoại trừ có mấy động vật nhỏ đang trốn chỗ này chỗ khác, thì không có linh thú nào khác. Lôi Cương suy nghĩ một hồi, ngừng lại ở một gốc cây đại thụ, bố trí một cái trận che mắt và tụ linh trận, rồi ngồi xếp bằng tu luyện.
Trong đầu Lôi Cương lại hiện ra mấy trăm loại trận pháp. Nhưng những trận pháp này là để học được thì cầnphải vận dụng sức mạnh ngũ hành, nhưng lúc này Lôi Cương không thể bố trí được chúng, nhưng chỉ cần dùng linh thạch thì dễ như trở bàn tay. Giống như cấm linh trận, ảo trận, chỉ cần dùng thủ quyết là được rồi. Lôi Cương chậm rãi căn cứ theo những gì mô tả trong dầu, hai tay không ngừng bắt quyết. Nhưng những thủ quyết đó rất khó, Lôi Cương phải mất tới nửa khắc sau mới hoàn thành. Hắn hiểu rõ, khi chiến đấu, trận pháp phải được bố trí trong thời gian ngắn nhất. Hắn cũng rõ Trận Môn từ thời viễn cổ có thể danh chấn bảy giới, chắc chắn rất kinh khủng. Cho nên Lôi Cương lại bắt đầu quyết tâm luyện tập thủ quyết.
Cứ như vậy, Lôi Cương luyện tập hết ngày mới dừng lại. Lúc này, đối với yêu cầu tối thiểu của Ảo trận, Lôi Cương có thể làm được. Điều này làm cho lòng tự tin của Lôi Cương được thỏa mãn.
Tuy nhiên, có một sự nghi ngờ vẫn luôn tồn tại trong đầu Lôi Cương. Tu vi của mình đã đạt tới kiếp cương hoàng giai, đã bước một nửa vào kiếp cương huyền giai rồi, mà rốt cuộc, như vậy thể chất của mình là thuộc tính gì? Ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đều không được sao? Như vậy thì vì sao mình có thể công kích mạnh như vậy? Lôi Cương suy nghĩ sau khi thoát khỏi chỗ quái quỷ này, mình sẽ lại thử cột đá kia, để xem rốt cuộc, thể chất của mình là thuộc tính gì?
Sau khi hạ quyết tâm, Lôi Cương lại nhắm hai mắt lại, rồi dự định tu luyện để phá vỡ hoàng giai để bước vào huyền giai. Nhưng mà, cách đó không xa, có một làn linh khí chập chờn khiến cho Lôi Cương hơi sửng sốt. Hắn phóng thần thức ra thì phát hiện đúng là linh khí truyền ra từ ngoài giáp ranh khoảng một ki lô mét. Chẳng lẽ là nàng? Lôi Cương thầm nghĩ, nhưng vừa nghĩ đến người con gái lạnh như băng kia, lại kiêu ngạo như thế. Lôi Cương cảm thấy rất ghét, bèn quyết tâm chìm vào tu luyện.
Không lâu sau đó, Lôi Cương lại mở hai mắt ra, thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu đã nhiều cường giả không thể ra khỏi rừng Thôn Ma như vậy, thì lần này đúng là có thể phải nhờ đến nàng rồi!
Lôi Cương hiểu rõ, thân phận của người con gái mặc áo xanh chắc chắn không tầm thường, với lại nàng đã nói qua là sẽ có người tới cứu nàng, có lẽ đó là cơ hội duy nhân cho mình rời khỏi đây.
Lôi Cương đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh. Để đi ra ngoài, thì đành nén chịu đi. Hắn khẽ cử động, rồi loáng một cái liền chạy đến chỗ có linh khí chập chờn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Một lúc sau, Lôi Cương dừng lại trên một nhánh cây đại thụ, nhìn cuộc chiến đầu ở đằng trước, trong lòng hắn hoảng hốt. Lúc này, người con gái mặc áo xanh đã mặc bộ chiến giáp U Huyền, linh kiếm trong tay liên tục công kích tới một con vượn to, cao đến mười trương. Hai tay con vượn này dài như một cây đại thụ. Mỗi một quyền của nó đều kèm theo tiếng gió xé. Sức lực bên ngoài của nó càng khiến Lôi Cương kinh hãi. Từ hơi thở của nó bay đến, thì con vượn này đã đạt đến trung phẩm ngũ giai rồi tương đương với cường giả Kiếp Cương.
- Ầm…
- Ngao…
Sau mỗi lẫn con vượn này tấn công người con gái mặc áo xanh, thì nó đều phát ra một tiếng kêu thống khổ.
Lôi Cương thầm nghĩ, chiến giáp U Huyền của người con gái mặc áo xanh thật kinh khủng. Hắn nhớ lại lúc trước mỗi lần mình công kích, đều bị bắn ngược trở lại, mà con vượn khổng lồ này cũng thế. Lôi Cương tụ hỏi nếu người con gái này mặc bộ chiến giáp u huyền, thì còn có cái gì có thể giết được nàng.
Con vượn khổng lồ không chịu yếu thế, nó tấn công người con gái. Sau vài lần tấn công liên tiếp, con vượn khổng lồ gào khóc đau đớn, rồi chạy nhanh vào sâu bên trong.
- Khanh khách…
Nhìn con vượn khổng lồ bỏ chạy, người con gái mặc áo xanh cười rộ lên. Bỗng nhiễn, ánh sáng từ thanh linh kiếm trong tay nàng bắn ra bốn phía, mà nàng cũng biến mất. Đứng ở trên cây đại thụ, Lôi Cương biến sắc, chỉ nghe thấy bến tai có tiếng gió vù vù. Trong lòng hắn run lên, cơ thể nhanh chóng khởi động thành lân giáp, không mảy may suy nghĩ nhiều rồi lấy ra hư kiếm. Cơ thể Lôi Cương bật lên không trung, xoay người bổ ra một kiếm. Tất cả mọi cử động của hắn đều hết sức linh hoạt, nhìn thì rất đơn giản nhưng cần phải có khả năng thì mới có thể làm được.
Bỗng nhiên, Lôi Cương nhìn về phía trước, thấy một cái bóng màu vàng với những ký hiệu, đồng tử Lôi Cương cau lại. Một mũi kiếm hết sức điên cuồng đánh về phía hắn, Lôi Cương thầm kêu không ổn, làm sao mà hắn lại quên được chiến giáp kỳ lạ kia của nàng? Trong lòng Lôi Cương đổ mồ hôi lạnh. Đương nhiên, Lôi Cương hiểu rõ một kích của mình có thể kinh khủng đến thế nào. Hắn vội vàng né tránh đòn tấn công ngược lại
- Vù vù…
Nội tâm Lôi Cương kinh hãi, trống ngực hắn đập thình thịch. Mối đe dọa trí mạng bao phủ toàn thân Lôi Cương. Hắn nhanh chóng thồi hư kiếm trong tay, cương khí toàn thân ngưng tụ, dồn lên hai tay.
- Hây!
Lôi Cương quát lên một tiếng lớn, hóa thành một đạo áo ảnh, vọt vào trong biển ánh sáng màu vàng.
- Ầm!
Lôi Cương chỉ cảm thấy, hai tay mình đánh trúng một cái gì đó mềm nhiụn. Không để cho Lôi Cương kịp phản ứng đã cảm thấy, vật mềm nhũn đó bất thình thình trở nên kinh khủng. Hai cố sức mạnh kinh khủng theo hai tay chui vào trong người hắn.
- Phốc, phốc, phốc!
Lôi Cương phun ra từng ngụm máu tươi, bay ngược về phía sau. Trong cơ thể hắn, lục phủ ngũ tạng đều xê dịch. Hơn mười cây đại thụ bị chặt đứt, đổ trên mặt đất. Hai mắt Lôi Cương nhìn lên phía trên, hình dáng có vân màu vàng nhạt hiện ra. Một tiếng hừ lạnh vang lên, rồi một đạo kiếm màu vàng nhằm hướng Lôi Cương mà bắn xuống. Lôi Cương chỉ cảm thấy có một mối nguy nguy lớn, hắn muốn di động, nhưng không thể động đậy được, hai con ngươi hắn co lại nhỏ như một cây kim.
Dần dần…
Dần dần, Lôi Cương cảm thấy tốc độ của thứ ánh sáng đó chậm lại. Là ý cảnh? Trong lòng Lôi Cương kinh hoàng. Đã lâu rồi, hắn không cảm giác thấy ý cảnh, vậy mà lúc này, nó lại xuất hiện. Mọi đau nhức, bứt rứt trong người Lôi Cương lúc này biến mất, hư kiếm lại xuất ra. Trong đầu Lôi Cương như vừa chạm vào một vật gì đó.
- Khai thiên! Thức thứ hai mươi!
Lôi Cương chợt quát
Người con gái mặc áo xanh vô cùng khiếp sợ, khi nhìn thấy Lôi Cương như thể nằm dười đống bùn bẩn. Sát khí của nàng nổi lên, chỉ muốn cho gã đàn ông đáng ghét này hồn phi phách tán, nhưng lại đột nhiên nàng cảm thấy một mối nguy hiểm bao phủ toàn thân, điều này khiến cho nàng kinh hãi. Sau khi phủ thêm chiến giáp u huyền, người con gái mặc áo xanh lần đầu tiên khi đối diện với người có tu vi dưới Cương Quân, Đạo quân cảm thấy nguy hiểm.
- Ầm!
Người con gái mặc áo xanh chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình như sôi lên, một cố sức mạnh cuồng bào qua chiến giáp u huyền phủ khắp toàn thân nàng.
- Phốc…
Miệng người con gái bắn ra máu, như thể diều đứt dây mà bay ngược ra phía sau.