Thể Tôn

Chương 162

Lôi Cương cảm thấy cả kinh, Mộc Huyền tiền bối không phải là người mình có thể nhìn thấu được, mà cây sinh mệnh dĩ nhiên cũng không thể phá hủy, chứ đừng nói là bản thân mình. Lập tức, Lôi Cương nói: "Tiền bối, Mộc Huyền tiền bối rất mạnh. Sợ rằng, Lôi Cương không có tài cán đảm nhiệm được a!"

"Ha hả, cứ tu luyện thần hồn của ngươi cho tốt. Đến lúc đó, dựa vào lực tứ hành long hẳn là không sai biệt lắm. Cứ theo như lời hắn nói, năm mươi năm còn lại có bao nhiêu năm?" Lão nhân chậm rãi hỏi.

Lôi Cương trầm ngâm suy tính nửa khắc thời gian, nói: "Còn trên dưới ba mươi năm!"

"Ha hả, vậy là tốt rồi. Những năm gần đây, chỉ sợ hắn đã giành thời gian cho việc khác rồi, cũng không có hơn ngươi mấy, định bụng được ăn cả ngã về không. Ngươi ở chỗ lão phu có thể giúp ngươi tăng tốc độ tu luyện. Đến lúc đó nếu có kém, thì cũng không kém là bao. Hơn nữa, nếu như có thể phá hủy thần hồn của Huyền Mộc lão ma, lão phu sẽ cho ngươi một thứ thật tốt. Thế nào?" Âm thanh của lão nhân đầy sự tang thương, thế nhưng như lời nói cũng khiến kẻ khác động tâm.

Lôi Cương trầm ngâm, cũng không có để ý tới việc lão nhân nói đến điểm hấp dẫn. Lôi Cương suy nghĩ tất cả rốt cuộc làm sao để giải quyết mọi sự. Trước không nói đến Huyền Mộc lão nhân này rổt cuộc đã làm gì, hơn nữa vì sao cây sinh mệnh lại mượn rừng rậm để che giấu tiên thú cấp bậc kinh khủng như vậy? Lẽ nào bọn họ cũng không có cách nào đối chọi với Huyền Mộc lão nhân? Nếu là như vậy, Huyền Mộc lão nhân thực đáng sợ, vậy chính bản thân mình có thể giúp được cái gì chứ? Theo lời lão nhân nói mà Lôi Cương nghe ra thì, cho dù là đồng ý rồi, sợ rằng đến lúc đó, chính mình cũng là chín phần chết một phần sống. Cứ như vậy, Lôi Cương suy nghĩ cảm thấy chính mình vô cùng bất lợi. Nhưng Lôi Cương cũng biết, nếu là đi giúp Huyền Mộc tiền bối, sợ rằng dù là thành công hay thất bại, kết cục chính mình vẫn là con đường chết.

Lão nhân cũng không có quấy rầy Lôi Cương suy nghĩ, chỉ nhìn Lôi Cương, lẳng lặng đợi. Mà Tiểu Giác ngồi ở trên vai lão nhân, lại hết sức ngoan ngoãn, quả nhiên là quái dị.

Lôi Cương cắn răng, thân thể hơi run. Hắn biết, bản thân mình thật ra chỉ là thân cá thịt, mặc kệ là lão nhân này hay là Huyền Mộc lão nhân, thì mình cũng đều chỉ là một quân cờ. Đã là như vậy, thì cứ theo như lời lão nhân nói, ở chỗ này tu luyện. Có lẽ trong ba mươi năm, bản thân có hy vọng đột phá được cương vương. Đến lúc đó có thể có được bốn phần cuối trong "Ngũ hành thể tu". T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lập tức, Lôi Cương ngưng thần, ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân, vẻ mặt bình thản.

"Nghĩ xong rồi?" Thanh âm của lão nhân vô cùng ôn hòa. Phảng phát cũng không lo lắng đến quyết định của Lôi Cương. Tiểu Giác cũng nhìn Lôi Cương, không rõ suy nghĩ cái gì.

Lôi Cương gật đầu, chậm rãi nói: "Tiền bối, không biết… Vậy Mộc Huyền… Vậy Huyền Mộc lão ma kia rốt cuộc là nhân vật ra sao?"

Khuôn mặt lão nhân nhất thời hiện lên một tia vui mừng, Lôi Cương hỏi như vậy, lão nhân làm sao không đoán ra quyết định của Lôi Cương? Lập tức, vùng xung quanh lông mày lão nhân hơi nhíu lại, thở dài nói: "Chuyện về Huyền Mộc lão ma này đã là chuyện từ hơn mười vạn năm về trước. Lúc đó, tu vi Huyền Mộc lão ma cao kinh khủng, sợ rằng đã đạt được đến mức Đạo tiên. Lúc đó, khi hắn chạy trốn tới bên trong người ta, cả thần hồn đều mang theo tử khí, chỉ sợ là do phát thuật nghịch thiên gây ra. Cuối cùng, hắn liền muốn dùng hết lực sinh mệnh của lão phu để bỏ đi tử khí trên người, sở dĩ những năm gần đây, tuy rằng hắn rất mạnh, thế nhưng lão phu cũng không phải ngồi không, liền cùng hắn giằng co cho tới hôm nay. Mấy vạn năm trước, lão phu bị trúng tử khí của hắn mà phải phân ra một bộ phận giam cầm hắn, nhưng chỉ có thể vây khốn hắn một thời gian a, vì vậy Huyền Mộc lão ma luôn tìm kiếm người có khả năng cảm thụ thuộc tính mộc trong trời đất. Đến lúc đó, đợi thời điểm hắn thoát khỏi sự giam cầm của lão phu, muốn nhờ ngươi tới hấp thu hết công lực thuần mộc của lão phu, nhờ đó có thể triệt để phá đi cấm chế của lão phu, cuối cùng trực tiếp phản công thôn tính lão phu."

Lôi Cương trong lòng khẽ động, Huyền Mộc lão ma có thật lợi hại như vậy? Nếu vậy, tại sao cây sinh mệnh không mượn tiên thú trợ lực trực tiếp chém giết Huyền Mộc lão nhân. Lôi Cương thầm nghĩ, lập tức hỏi: "Vì sao tiền bối người không mượn lực của tiên thú? Bọn họ so với ta đều mạnh hơn rất nhiều!"

Khuôn mặt lão nhân càng lộ thêm tươi cười. Lão nhìn chăm chú vào hai mắt Lôi Cương, chậm rãi nói: "Thần hồn của linh thú, tiên thú đều rất yếu ớt. Sợ rằng không chịu nổi một kích của Huyền Mộc lão ma, mà thần hồn của ngươi cũng là loại quái dị bậc nhất lão phu từng gặp qua trong những năm gần đây. Vốn dĩ lão phu chỉ là muốn kiếm phụ thân Tiểu Giác. Nhưng sau khi thấy thần hồn của ngươi mới có ý định này!"

Lôi Cương gật đầu, nói: "Tiền bối, Lôi Cương tất nhiên sẽ làm hết sức!"

"Hảo hảo hảo!" Lão nhân nghe vậy cười nói, trong lời nói cũng thầm mang ý xúc động, thấp giọng nói: "Cho dù có thành công hay không thì ngày sau, cũng sẽ mang lại cho ngươi không phải ít lợi ích."

"Lợi ích? Không hiểu tiền bối nói là lợi ích gì?" Lôi Cương có chút động tâm. Nếu đã nói rõ ra như vậy, lúc này cũng là thời điểm bàn luận về điều kiện.

"Ha hả, không thể nói, không thể nói. Nhưng, ngươi chắc chắn sẽ hài lòng!" Lão nhân chậm rãi cười nói, liền sau đó, vỗ vỗ Tiểu Giác nói: "Tiểu tử, Tiểu Giác ngày sao được đào tạo nhiều hơn, sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của ngươi!" Lão nhân chậm rãi nói, khuôn mặt cũng ngầm mang theo vẻ thần bí, liền đó nói: "Tiểu tử, chịu khó tu luyện. Tuy rằng lão phu đã phân thành hai, thế nhưng lực sinh mệnh này đủ để tốc độ tu luyện của ngươi cao hơn gấp mười lần! Nhưng trong mấy năm này tốt nhất ngươi nên tu luyện thần hồn, nếu không… đến lúc đó…"

Lời lão nhân nói khiến Lôi Cương như bị dội một gáo nước lạnh. Lúc trước hắn muốn nhờ đến linh khí của cây sịnh mệnh để tăng cường tu vi thì bây giờ cũng phải tìm cách giữ lấy đường lui. Lôi Cương cũng không muốn bao năm tu luyện nhưng rồi cuối cùng lại là chết không nhắm mắt. Ôi chao, đã là như vậy, thì chính mình hãy tu luyện thần hồn, coi như là cấp chính mình một tấm bảo mệnh hộ thân, thế nhưng nếu gặp phải người tà đạo cũng không phải không có điểm e ngại.

Sauk hi hạ quyết tâm, cùng lão nhân đàm luận một phen, Lôi Cương liền bế quan tụ luyện ngay tại cây đại thụ cao vút tầm mây này. Trước tiên, Lôi Cương cũng không có tu luyện thần hồn, mà là chuẩn bị tu luyện đột phá thiên giai nhằm đạt tới thể vương, tại đây là nơi tu luyện không gì sánh được, sợ rằng cũng không cần đến bao nhiêu thời gian.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Bên dưới cây sinh mệnh với linh khí dày đặc, tu vi của Lôi Cương nhanh chóng tăng cao.

Mười năm trong nháy mắt trôi qua, Lôi Cương ròng rã tu luyện bên dưới cây sinh mệnh. Ở nơi này tu luyện đủ để sánh với trăm năm khổ luyện trên Huyết Ngục a.

Hôm nay, Lôi Cương đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc kiểm tra chính mình rồi lẩm bẩm nói: "Chuyện gì xảy ra? Chính mình rõ ràng đã đột phá thiên giai đạt được Cương vương hoàng giai, vì sao cũng không có độ kiếp? Cũng không có thiên lôi?" Lôi Cương ngẩng đầu nhìn trời sao xa vạn dặm, nội tâm vô cùng phức tạp, mình không hề độ kiếp đã đột phá?

Ngay lúc Lôi Cương đang suy tư bỗng nhiên cảm giác được trong đầu vang lên tiếng nổ, vô số xa văn tự cổ đại mạnh mẽ xâm nhập trong đầu Lôi Cương khiến cho miệng hắn trào máu tươi, sắc mặt tái lại té xỉu.

Không biết qua bao lâu, Lôi Cương đột nhiên tỉnh lại, mở hai mắt, nhưng phát hiện mình bị bao vây bởi một thế giới chỉ có ba màu, hồng, nâu, vàng, ba loại màu sắc tạo nên thế giới. Ngay lúc Lôi Cương còn đang kinh ngạc, đột nhiên một câu nói làm Lôi Cương chấn động.

"Quả nhiên không làm lão phu thất vọng, ngươi đúng là có thể đạt được tới cảnh giới Thể vương." Một âm thanh vô cùng hồn hậu vang lên, khiến cho nội tâm Lôi Cương ầm ầm chấn động, cả đời Lôi Cương không thể quên được thanh âm này, nếu như không có người này, chính mình… sợ rằng chính mình vẫn chỉ là một tên đệ tử tầm thường trên Kiếm Đỉnh môn, thậm chí còn không được a.

« Tiền bối… là người đúng không ? » Lôi Cương run rẩy nói.

"Ha hả, ngươi nói rất đúng! Hài tử, từ hôm nay ngươi là truyền nhân mấy đời của ta, chịu khó tìm hiểu cặn kẽ bốn phần. Nhớ kỹ, nếu như chưa đạt được hết phần thứ tư thì không nên để lộ ngươi là đệ tử của ta!" Thanh âm phát ra tuy to nhưng không thấy thân ảnh.

Lôi Cương nhưng là một người hài tử giống nhau, cung kính nghe từng lời thanh âm đó nói.

"Phần đầu của bộ thứ hai, đó là bắt đầu lĩnh ngộ lực ngũ hành ẩn giấu trong đất trời, để cho ta sử dụng, sau đó cường hóa chính bản thân mình từ đó tạo ra một thân thể ngũ hành, có đủ lực lượng của ngũ hành trong trời đất. Có như vậy, ngươi có thể đánh tới tầng thứ năm a!" Thanh âm chậm rãi vang lên.

Lôi Cương kinh ngạc, đem chính mình luyện thành thân thể ngũ hành?

Bình Luận (0)
Comment