Thể Tôn

Chương 17

"Oành..." Một tiếng động lớn vang lên, quanh quẩn trong khu rừng ậm. Không ít chim chóc hoảng sợ bay lên phá tan sự yên tĩnh của khu rừng.

Lôi Cương ngơ ngác nhìn cây đại thụ đang đổ xuống. Chợt nét mặt hắn xuất hiện sự vui mừng. Đây chính là uy lực của Ngũ Hành thể tu hay sao? Ánh mắt của Lôi Cương lóe lên một sự kích động. Lúc này hắn mới đạt tới Nội Kình Hoàng cấp. Nếu như bản thân đạt tới cảnh giới Thể Vương thì thân thể hắn còn mạnh tới mức độ nào? Hơn nữa...người khổng lồ đó đã nói đây mới chỉ là phần thứ nhất. Như vậy càng về sau, thân thể mình... Lôi Cương không dám tưởng tượng tiếp.

Trong nháy mắt ý chí của Lôi Cương tăng cao. Chỉ cần trong vòng trăm năm đạt tới cảnh giới Thể Vương sẽ lấy được mấy phần cuối để tu luyện. Khi đó bản thân sẽ bước vào hàng ngũ cường giả. Tới lúc này, Lôi Cương mới cảm nhận được lúc trước vì sao ca ca Lôi Ma chấp nhận bước vào tu luyện. Tất cả chỉ vì lực lượng. Đã đạt được bước đầu là muốn nâng cao.

- Ca! Tiểu Cương sẽ cố gắng. Chờ tiểu Cương. Đến lúc đó, tiểu Cương chắc chắn sẽ làm cho người sững sờ.

Lôi Cương nhìn về phía trước, ánh mắt sáng ngời. Rồi lập tức hắn nhanh chóng lao về phía thác nước.

Cứ như vậy một tháng trôi qua. Mỗi ngày, ngoại trừ lúc ngồi xếp bằng dưới thác nước, Lôi Cương lại oanh kích đại thụ giải phóng lực lượng thân thể của mình. Nội kình trong cơ thể Lôi Cương tăng lên nhanh chóng. Tới lúc này, nội kình trong kinh mạch của hắn đã chảy thành dòng bằng sợi tóc.

Lại một tháng trôi qua, Lôi Cương rời khỏi thác nước. Bởi vì đến lúc này, Lôi Cương có thể xếp bằng ngồi dưới thác nước một ngày mà trong cơ thể, Nội Kình không còn tăng trưởng được nữa. Lôi Cương thầm đoán, lúc này, hắn đã đạt tới Nội Kình Hoàng Cấp đỉnh.

Tiếp tục đi về phía Đông, Lôi Cương cũng không phải đi mà là chạy. Lực lượng toàn thân bủng nổ khiến cho tốc độ của hắn như một con báo, xuyên qua rừng rậm.

Chạy liên tục ba ngày, trong lòng Lôi Cương càng cảm thấy nghi hoặc. Với tốc độ của mình cũng đã chạy trong núi ít nhất được vài trăm dặm. Vậy mà hắn nhìn mãi vẫn chỉ là núi cao, dường như không thấy điểm cuối. Hơn nữa, điều khiến cho Lôi Cương càng kinh ngạc hơn đó là hôm nay hắn lại phát hiện ra trong khu vực này có dấu vết của động vật đi lại. Lúc trước Lôi Cương theo Lôi Ma đi săn nên mới nhận ra được những việc đó.

- Graoooo

Từ xa đột nhiên vọng tới tiếng gầm của một con thú lớn. Âm thanh của nó vang vọng tới tận chân trời khiến cho Lôi Cương run lẩy bẩy. Tuy rằng lúc này hắn cũng coi như bước chân trở thành Cương Tu giả nhưng cũng mới chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi. Lúc trước ở Lôi Kiếm thôn nghe những chuyện ma quỷ mà sự sợ hãi đã in vào trong lòng.

- Chẳng lẽ trong núi lại có ma quỷ?

Lôi Cương hơi run run, nghĩ như vậy. Ánh mắt của hắn có chút kinh hãi. Đưa mắt nhìn lên một cây đại thụ với tán sum suê ở bên cạnh, nhoáng cái hắn như một con vượn leo lên đỉnh của nó. Lúc này, sự khống chế của Lôi Cương đối với thân thể đã đạt tới một mức độ đỉnh cao. Chưa nửa phút, hắn đã bò lên được chừng trăm mét.

Trèo lên ngọn đại thụ, Lôi Cương nhìn ra xung quanh thì phát hiện không thể nhìn thấy đâu là điểm cuối của dãy núi. Điều đó khiến cho Lôi Cương cười một cách bất đắc dĩ, không biết bản thân đã đi vào đâu. Đột nhiên, ánh mắt của Lôi Cương trở nên ngưng trọng nhìn về phía trước. Cách đó chừng mười dặm có một cái cây đang lắc lư, thi thoảng lại vang lên những tiếng trầm thấp. Chẳng lẽ, ở nơi đó xảy ra chiến đấu? Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi nhìn xuống đất. Suýt chút nữa thì hắn rơi từ trên cành cây xuống dưới. Khóe miệng hắn lại nở một nụ cười gượng. Vừa mới rồi hứng quá nên không để ý leo lên quá cao, ước chừng cũng phải tới gần trăm mét. Lôi Cương từ từ tụt xuống dưới.

"Roạc..." Một tiếng động vang lên, Lôi Cương chua xót nhìn chiếc quần duy nhất của mình bị cây đại thụ xé rách. Sau khi xuống đến đất Lôi Cương phát hiện ra chiếc quần của hắn cũng chẳng khác mảnh váy là mấy. Mấy mảnh vải rách vắt lên chân bao lấy chỗ kín nếu không lúc này hắn chẳng khác gì một tên dã nhân. Sau khi cười khổ, chân phải của Lôi Cương đạp mạnh về phía sau rồi như một con báo chạy về phía tiếng động.

Lôi Cương càng tới gần nói có tiếng động, âm thanh lại càng thêm điếc tai. Chưa tới một khắc đồng hồ, Lôi Cương đã tìm thấy cách đó không xa có một con thú khổng lồ đang giao chiến với hai người thanh niên thấp bé.

Con vật khổng lồ di chuyển phát ra những tiếng động lớn nhưng cách đó không xa, hai người thanh niên không hề sợ hãi liên tục công kích. Lôi Cương cảm thấy ngưng trọng, nhảy lên một cây đại thụ quan sát trận chiến. Trở thành Cương Tu giả, đây là lần đầu tiên, Lôi Cương nhìn thấy một trận chiến thực sự của người tu luyện. Lúc này, hai gã thanh niên công kích không chỉ khiến cho Lôi Cương líu lưỡi mà xuyên qua bóng lưng hai người, Lôi Cương có cảm giác hai người đó cũng còn nhỏ. Điều khiến cho Lôi Cương ngạc nhiên đó là hai người thanh niên không ngờ cũng không dùng kiếm. Không biết họ làm cách nào mà trong tay bắn ra ngọn lửa. Ngọn lửa đó so với ngọn lửa bình thường có màu sắc càng đậm hơn. Hơn nữa, nó có uy lực không phải bình thường, đốt cho lông da của con thú cháy khét lẹt.

Mà do thân thể của con thú quá to nên tốc độ công kích và sự phản ứng chậm chạp. Thường thường khi ngọn lửa đánh lên người mới chụp về phía hai người thanh niên. Nhưng khi đó, hai gã thanh niên đã nhảy ra khỏi phạm vi công kích của con thú.

Da lông bị đốt khiến cho con thú tức giận gầm rống như điên. Toàn thân nó bất chợt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, những phần da lông bị đốt lại ẩn vào trong. Trong lớp thịt của nó cũng lóe ra chút ánh sáng như của kim loại.

- Không hay! Con linh thú nhất cấp này không ngờ lại tiến hóa.

Một gã thay niên quát lên, trong tay lại xuất hiện ngọn lửa đánh về phía con thú.

- Hừ! Cho dù tiến hóa thì cũng chỉ là linh thú cấp hai. Chỉ cần chưa tới cấp ba thì không uy hiếp được hai chúng ta.

Một gã thanh niên khác hừ lạnh một tiếng rồi không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm, tấn công con thú.

Lôi Cương ẩn trong tán lá nhìn người thanh niên lấy ra một thanh kiếm tỏa ra hào quang. Trong lòng Lôi Cương xuất hiện một suy nghĩ, thanh kiếm đó có hào quang rõ ràng không phải là cương khí. Chẳng lẽ đó là Linh kiếm? Đối với linh kiếm, Lôi Cương cũng đã được nghe thấy. Vì vậy mà hôm nay, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Trong lúc Lôi Cương đang suy nghĩ, thanh kiếm trong tay người thanh niên chợt hóa thành một đạo ảo ánh chém về phía con thú khổng lồ.

- Grao....

Con cự thú gầm lên một tiếng. Thanh kiếm của ời thanh niên chém xuống không ngờ làm cho da thịt của nó đang tản ra ánh sáng chợt xuất hiện một vết máu. Dòng máu màu xanh rỉ ra liên tục. cùng lúc đó, người thanh niên phía sau bắn ra một ngọn lửa màu vàng kim vào vết thương của con thú.

- Grao..

Con cự thú gầm lên một tiếng chấn động trời đất. Ngay cả mặt đất dưới tiếng gầm của nó cũng phải rung rinh.

Một tiếng động nữa lại vang lên. Con thú khổng lồ tức giận quay người thế nào mà lại đánh trúng ngực người thanh niên cầm kiếm.

- Hự....

Người thanh niên cầm kiếm phun ra một ngụm máu tươi. Ánh mắt y giận dữ, thanh kiếm trong tay lại đâm vế phía vết thương của con thú. Sau khi đâm xong, người thanh niên lại vọt trở về bên người kia.

- Đan Thần. Không sao chứ?

Người thanh niên đang liên tục ném ngọn lửa màu vàng kim thấy người kia bị đánh trúng liền vội vàng hỏi.

- Thân thể bị thương.

Người thanh niên kia nói. Rồi không biết lấy từ đâu ra một viên đang dược sáng loáng ném vào miệng. Sắc mặt hơi tái nhợt của y trong nháy mắt trở lại hồng hào.

- Nhanh chém chết nó. Chân khí trong người ta không còn lâu nữa đâu.

Người thanh niên ném lửa nói, đồng thời gương mặt cũng trở nên trắng bệch.

- Graoooo

Con thú khổng lồ gầm nhẹ một tiếng. Cái mồm như chậu máu của nó không ngờ lại phun ra một ngọn lửa màu vàng.

- Gặp quỷ rồi. Vừa mới trở thành linh thú bậc hai mà không ngờ lại phun được ra lửa. Đứng đầu một trong bốn cấm địa nhỏ của Kiếm Châu đúng là quái dị.

Người thanh niên cầm kiếm tức giận mắng một tiếng, nhanh chóng nhảy lên lưng con thú mà chém điên cuồng. Còn gã thanh niên ném lửa thì sắc mặt càng lúc càng trắng.

Lôi Cương nhìn hai người công kích mà lắc đầu. Con thú đó to quá mức nên hai người công kích mặc dù linh hoạt sắc bén nhưng chỉ làm nó bị thương ngoài da, không trúng điểm yếu.

Mà con thú khổng lồ như nhằm tới người thanh niên ném lửa, bất chấp những vết thương trên lưng do bị người thanh niên cầm kiếm chém. Vào lúc này, sắc mặt của người thanh niên ném lửa tái nhợt, rõ ràng chân khí trong cơ thể đã hết, động tác trở nên chậm chạp.

- Luyện Hư! Tránh mau.

Gã thanh niên có tên Đan Thần quát to, đánh mấy cái vào trán của con thú.

Một tiếng động vang lên, con thú nhằm Đan Thần trên trán mà phun một ngọn lửa. Nhất thời Đan Thần không phản ứng kịp, bị ngọn lửa màu vàng phun trúng, đốt cho cháy đen. Tuy nhiên, một bộ giáp lại xuất hiện trên người y.

- Cũng may là có bộ khinh linh giáp của sư tôn, nếu không thì bị đốt chết rồi.

Đan Thần mắng to một tiếng. Linh kiếm trong tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng, chém xuống trán con thú. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Xoẹt..." Trán của con thú bị Đan Thần chém trúng, lộ cả thịt đỏ như máu. Hai mắt của con thú đỏ như máu, hết sức hung dữ.

Không biết con thú đó lấy đâu ra sức mà chẳng quan tâm tới cái trán của mình, đánh về phía Luyện Hư.

- Chết tiệt.

Sắc mặt Luyện Hư tái nhợt, chửi một tiếng nho nhỏ, nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng y lại phát hiện con thú như muốn liều mạng, dồn mình vào chỗ chến. Nhìn những cái móng vuốt khổng lồ của nó đánh tới, Luyện Hư cuống lên. Mà Đan Thần điên cuồng công kích nhưng chợt nhận ra con thú đó cơ bản không thèm để ý.

"Oành" một tiếng động vang lên, con thú khổng lồ đang lao tới Luyện Hư đột nhiên bị đẩy lại vài bước.

Một người thanh niên gần như trần truồng, giống như một con báo vọt tới trước mặt Luyện hư. Một quyền của hắn ẩn chứa ánh sáng màu vàng nhạt không ngờ lại có thể chống lại móng vuốt của con thú. Điều khiến cho Luyện Hư thêm khiếp sợ đó là không biết ở đâu lại chui ra một người có thể đánh lùi được con thú khổng lồ cao mười thước này. Ngay cả Đan Thần đang ở trên cao công kích cũng tròn mắt mà nhìn người vừa xuất hiện.

Lực lượng thân thể thật khủng khiếp. Trong đầu hai người cùng xuất hiện ý nghĩ đó. Nhìn thân thể của người thanh niên mà trong mắt họ lại thêm một chút khiếp sợ.

Bình Luận (0)
Comment