Thể Tôn

Chương 207

Nhóm "Hợp tác?" Trong lòng Lôi Cương cười nhạt nhưng không để lộ ra, nhìn Huyền Mộc lão ma nói: "Không biết ngươi định hợp tác với ta như thế nào? Muốn ta cứu ngươi ra khỏi câu hồn trận?"

Huyền Mộc lão ma bỗng nhiên lắc đầu khiến Lôi Cương hơi choáng váng, lão nói: "Đó chỉ là việc thứ nhất, quan trọng hơn nữa là mau chóng tìm cho ta một thứ!"

Khuông mặt Lôi Cương hiện ra một nụ cười nhạt, nói: "Ngươi cho ta là đứa trẻ ba bốn tuổi sao? Vừa cứu ngươi ra khỏi câu hồn trận, lại còn tìm giúp ngươi một thứ sao? Để cho ngươi giết ta sớm hơn một chút hả? Hừ" Lôi Cương nói xong, liền mở cửa phòng đi không quay đầu lại.

Huyền Mộc lão ma nhìn cánh cửa đóng lại, chẳng tỏ vẻ gì là thất vọng, khóe miệng nhếch lên cười nói: "Khà khà, đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ phải đến tìm ta. Mà nếu không phải ngươi thì cũng sẽ có người khác. Có điều con linh thú năm màu kia chắc cũng có ý nghĩa sâu xa đó. Nó không hề bị câu hồn trận ràng buộc, chẳng lẽ là…?" Khuôn mặt Huyền Mộc lão ma dần dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt có vẻ đầy thần bí.

Sau khi ra khỏi phòng, Lôi Cương nhíu mày suy nghĩ. "Cứu Huyền Mộc lão ma?" Lôi Cương ngốc cũng không làm việc này. Huyền Mộc lão ma quá mạnh, không chắc cứu được lão ra xong thì Lôi Cương có thể ứng phó được với lão. Chỉ có điều nghĩ về chuyện Huyết Ngục, không biết khó khăn mà lão nói có thật hay không? Đây cũng là điều làm Lôi Cương do dự.

Nhất định là phải ra khỏi Huyết Ngục rồi, nhưng Lôi Cương thật không muốn vì ra khỏi Huyết Ngục mà rơi vào số phận hồn tiêu phách tán.

"Xem ra, chỉ có để cho câu hồn trận làm cho Huyền Mộc lão ma suy yếu đi, còn bản thân mình thì cố gắng nâng cao tu vi, đến lúc đó hẵng quyết định." Lôi Cương lẩm bẩm nói, lúc này Tiểu Giác đã ngồi trên vai, nhưng lại biến mất rất nhanh.

"Phụ thân, Tiểu Giác đi trước nhé, Tiểu Giác muốn đi tu luyện để sớm hóa thành hình người!" Âm thanh của Tiểu Giác quanh quẩn bên tai. Lôi Cương chỉ biết cười khổ, cũng không để ý, trong lòng càng nghĩ Tiểu Giác thật thần bí.

"Câu hồn trận… để giam cầm thần hồn, và luyện hóa thần hồn. Không biết mấy phần trận pháp còn lại của Trận tông có Câu Hồn trận hay không? Xem ra trận pháp thật toàn diện." Lôi Cương lẩm bẩm nói, lúc này đối với các trận pháp cổ xưa hắn cũng chỉ biết trận pháp thuộc tính mộc, vì không cảm nhận được bốn loại linh khí kia nên cũng không có cách bố trí được trận pháp tương ứng. Hơn nữa, lúc này hắn mới sử dụng được rất ít thôi.

Trong lúc Lôi Cương than thở thì phía dưới có truyền lên tiếng rất nhỏ. Lôi Cương biến sắc, hai tai dựng lên, nghe ngóng tiếng bàn luận phía dưới.

"Chỉ còn lại năm tầng trên cùng, chúng là có lên xem hay không?" Tiếng rất nhỏ của một người vang lên.

"Năm tầng trên không cần phải đi đâu, mấy tầng này đều có cao thủ tuyệt đỉnh của Thành Địch Ngược đang tu luyện. Nếu chúng ta mạo muội đi vào, quấy rầy bọn họ thì khó có thể chịu trách nhiệm được. Nói không chừng làm cho các trưởng lão tức giận, thì bị giết không chừng!"

"Thế nhưng..."

""Thế nhưng cái gì? Đã nói không kiểm tra được thì đi thôi. Chúng ta xuống phía dưới, ôi chao… giá mà chúng ta có thể ở đây tu luyện một năm thì tuyệt vời cỡ nào nhỉ!"

"Đừng có mơ mộng hão huyền nữa…"

Nghe tiếng âm thanh dần dần biến mất, Lôi Cương thở hắt ra, chậm rãi theo dọc cầu thang đi xuống. Vừa xuống được hai tầng, thì Lôi Cương đứng lại nhìn cánh cửa lớn màu đen đang đóng chặt, trong lòng khẽ dao động, hay là mình vào trong đó tu luyện? Nghĩ đến thời điểm mười năm sau là lúc yên tĩnh của khe sấm chớp mưa bão, Lôi Cương liền hạ quyết tâm, vận thuật ẩn tức, chầm chậm đi vào bên trong cánh cửa lớn màu đen. Lúc này, Lôi Cương cẩn thận từng li từng tí một, chỉ dám bước từng bước một lên phía trước, như sợ rơi vào cảnh trên tầng cao nhất.

Điều khiến Lôi Cương đế ý là trong gian phòng này chỉ có một lão nhân ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, chắc là đang vào trạng thái bế quan sâu, nên không nhận biết được có người khác. Lôi Cương hít sâu liền mấy hơi, cảm nhận linh khí hệ mộc nồng nặc trong gian phòng, chầm chậm đóng cửa lại, bước vào bên trong, ngồi xuống tiến hành tu luyện.

Lôi Cương không hề biết là lúc hắn tiến nhập trạng thái tu luyện thì lão nhân cũng mở hai mắt vẩn đục nhìn về phía Lôi Cương, nhíu mày, liền sau đó có chút kinh ngạc.

"Tiểu tử tò mò sao? Cũng thật là mạnh." Lão nhân nói lầm bẩm, cũng không đánh thức Lôi Cương mà tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

Bức tường đồng vách sắt cực lớn giúp ngăn cách Thành Địch Ngược với bên ngoài, vô số đạo lữ ngồi xếp bằng phía bên ngoài Thành Địch Ngược tu luyện, nhưng bên trong thành cũng dấy lên một làn sóng ngầm.

"Huân nhi, ngươi nói ngươi đã gặp hắn thật sao?" Một gã nam tử mặc áo đen đang nhìn chằm chằm một nữ tử áo hồng, ánh mắt đầy kích động.

"Gia gia… Huân Nhi đã xin lỗi hắn rồi, lẽ nào hắn đi tìm người?" Sắc mặt nữ tử áo hồng hơi tái nói. Khí thế của người nam tử cuồn cuộn khiến Cương vương Hoàng Giai như cô ta cũng khó mà chịu được. Nữ tử áo hồng chấn động rối loạn, thầm hỏi không biết người kia với Gia gia rốt cục quan hệ như thế nào? Vì sao Gia gia coi trọng hắn như vậy? Đã tự mình xin lỗi trước mặt hắn, vậy mà còn bị Gia gia trách tội.

Nam tử áo đen không giữ được bình tĩnh, khuôn mặt kích động co quắp cả lại. "Thực sự không chết? Sư tôn thực sự không chết?" Nam tử áo đen này chính là Ngu Đao. Lúc này Ngu Đao mới biết được là Lôi Cương vẫn chưa chết, nội tâm biến hóa kích động vô cùng.

Nhìn tâm trạng Gia gia kích động như vậy, trong lòng Ngu Huân không khỏi có chút đố kị.

"Được rồi, con đã xin lỗi hắn, như vậy sau này Gia gia cũng sẽ không trách tội con. Gia gia đi trước đây." Tiếng Ngu Đao vang lên, rồi biến mất trước mắt Ngu Huân.

Trong nháy mắt thần thức Ngu Đao phóng ra bao trùm cả Thành Địch Ngược to lớn, đi tìm tung tích Lôi Cương. Nhưng rồi rất nhanh Ngu Đao lại thất vọng, vì tìm không thấy Lôi Cương ở đâu trong Thành Địch Ngược này. Chẳng lẽ Huân nhi nói dối? Ngu Đao lắc đầu, Ngu Huân đã chính mắt chứng kiến, chắc không làm ra việc ngu xuẩn như vậy.

"Sư tôn đã đi đâu rồi?" Ngu Đao lẩm bẩm trên không trung. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Haha, Ngu lão ca, đang tìm ai sao?" Một âm thanh hồn hậu vang lên, trước mặt Ngu Đao xuất hiện một gã nam tử áo trắng.

Sắc mặt Ngu Đao chậm lại, lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng nói: "Địch Ngược! Lão phu muốn làm gì phải hỏi ngươi sao?"

"Không không… Ngu lão ca! Thật đáng mừng. Nghe nói, sư tôn của ngươi vẫn chưa chết, có phải là đang tìm hắn không?" Nam tử trung niên áo trắng khẽ cười nói, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó đoán.

Ngu đao sửng sốt, lập tức, ánh mắt trở nên sắc bén nói: "Địch Ngược, nếu như người trong Thành Địch Ngược còn dám động vào một sợi lông của hắn, lão phu sẽ khiến cho Thành Địch Ngược của ngươi biến mất trên Huyết Ngục!"

"Haha! Ngu lão ca! Địch Ngược ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Hơn nữa trước mắt là thời điểm yên tĩnh của khe sấm chớp mưa bão, Địch Ngược cũng không nghĩ tới chuyện thành đối thủ với Ngu lão ca!" Nam tử trung niên áo trắng nói.

Ai có thể nghĩ được nam tử trung niên áo trắng này chính là người sáng lập ra Thành Địch Ngược, là nhân vật truyền thuyết của Huyết Ngục? "Hừ…" Ngu Đao hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt khẽ động, nhìn về phía Địch Ngược nói: "Ngươi biết sư tôn ta ở đâu sao?"

"Haha, sư tôn của Ngu lão ca không hổ thanh niên tài cao, chẳng biết làm sao mà vào được trong ngũ hành bảo tháp, hơn nữa bây giờ còn đang ở trong đó tu luyện, ta nghĩ Ngu lão ca cũng không nên vào đó quấy rối. Hôm nay, Địch Ngược ta tới đây cũng là muốn cùng Ngu lão ca thương lượng việc vào thời điểm yên tĩnh của khe sấm chớp mưa bão!"

Sắc mặt Ngu Đao chậm lại, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Khi cái khe sấm chớp mưa bão yên lặng, vực sâu tấn công, cũng chẳng biết bao nhiều người phải chết.

"Ngu lão ca, không biết có hứng thú lần nữa tiến nhập khe sấm chớp mưa bão tìm kho tàng,… tìm thấy truyện tống trận ra khỏi Huyết Ngục?" Hai mắt Địch Ngược chăm chú nhìn Ngu Đao, khóe miệng hơi cười.

Ngu Đao nghe những lời Địch Ngược nói cũng cảm thấy khôi hài lẫn khinh thường, đạt được đến cấp độ này, sự mê hoặc từ linh khí, tiên khí cũng giảm đi, thế nhưng nửa câu sau của Địch Ngược làm ánh mắt Ngu Đao sáng ngời. Nhưng điều đó cũng rất nhanh lại biến mất. Ngu Đao cười lạnh nói: "Lẽ nào, Địch Ngược ngươi không biết sự nguy hiểm của khe sấm chớp mưa bão? Vô số cường giả của Huyết Ngục đi vào đó không có trở ra, mà lần trước chúng ta mới đi vào vùng ngoại vi mà đã gặp kết quả như vậy, thiếu chút nữa hồn tiêu phách tán, cả tu vi của lão phu cũng mất. Nếu như không có sư tôn, Ngu Đao ta lúc này chắc chết rồi!"

"Không không, Ngu lão ca! Vốn dĩ Địch Ngược cũng muốn bỏ cuộc, thực sự muốn ở lại Huyết Ngục. Nhưng mà lần này Địch Ngược có chút chắc ăn, chẳng biết Ngu lão ca có hứng thú nghe Địch Ngược nói chuyện không?" Khuôn mặt Địch Ngược hơi cười khinh khỉnh nhưng câu nói lại mê hoặc vô cùng.

Khuôn mặt Ngu Đao khẽ động, một lúc lâu sau gật đầu, hai người cùng biến mất trong không trung.

Ra khỏi Huyết Ngục chính là nguyện vọng xa xôi tối thượng của mỗi một vị cường giả trong Huyết Ngục, chẳng có ai là ngoại lệ.

Bình Luận (0)
Comment