Thể Tôn

Chương 245

Trong lúc đám tầng lớp cao của phái Kiếm Đỉnh đang bàn luận, trước cửa lớn của họ đột ngột xuất hiện một người tu luyện.

Một gã thanh niên cao lớn mặc áo đen xuất hiện trước cánh cửa lớn của phái Kiếm Đỉnh. Nhìn cánh cửa hoàn toàn khác với cách đây ba trăm năm, ánh mắt của người thanh niên có chút khác lạ. Người thanh niên đó chính là Lôi Cương từ châu Ma tới đây. Lôi Cương nhìn thấy sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của phái Kiếm Đỉnh mà cười khổ. Bản thân hắn lúc đầu ở lại đây mấy năm nhưng không thể trở thành đệ tử của phái Kiếm Đỉnh. Mà cũng nhờ điều đó hắn mới được trưởng lão Ngự Thiên của phái Kiếm Cương coi trọng. Lôi Cương dự định sau khi giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tới phái Kiếm Cương để tạ ơn tiền bối Ngự Thiên. Lúc trước, nếu không có lão thì có lẽ cũng chẳng có hắn ngày hôm nay. Càng không thể gặp được nàng.

Lôi Cương vẫn giấu hình bóng của nàng thật sâu trong đáy lòng. Nàng nói rất đùng, có một số việc chỉ khi bản thân có thực lực thì mới có được.

Sau khi thở dài một cái, Lôi Cương nhấc chân bước về phía cánh cổng. Lúc này, cánh cổng của phái Kiếm Đỉnh lại cao thêm và có khí thế hơn. Hai bên còn có hai con sư tử cao tới năm trượng. Nếu như không phải bên trên cánh cổng có khắc ba chữ phái Kiếm Đỉnh thì Lôi Cương còn tưởng rằng mình đi nhầm. Khi Lôi Cương tới được cánh cổng lập tức nghe thấy một tiếng thét to.

- Đạo hữu ở đâu tới phái Kiếm Đỉnh chúng ta? - Hai gã thanh niên mặc áo xám ngự kiếm bay tới. Ánh mắt của hai người nhìn Lôi Cương chằm chằm.

Lôi Cương liếc mắt thì thấy cả hai người đều là Cương Sư hoàng giai. Mặc dù lúc trước, phái Kiếm Đỉnh từ chối Lôi Cương nhưng Lôi Cương cũng không có hận bọn họ, thậm chí trong lòng hắn còn có một sự cảm kích. Vì vậy mà Lôi Cương mới cười nói:

- Lần này ta tới phái Kiếm Đỉnh có một số việc chứ không có ác ý. Các ngươi làm gì thì cứ làm đi.

Thần thức của Lôi Cương đã cảm nhận được hơi thở của Đao Đồ và Âm Lệ. Nhưng Lôi Cương cũng không muốn làm phiền tới hai người bọn họ. Điều khiến cho hắn kinh ngạc đó là cả hai tên đều đạt tới Cương Vương hoàng giai, đúng là người được phái Kiếm Đỉnh coi trọng trước đây.

Cả hai gã thanh niên nhìn nhau mà không giấu được sự kinh ngạc. "Khẩu khí của người này lớn thật? Đi vào phái Kiếm Đỉnh mà còn nói mình làm gì thì cứ làm đi?" Nhưng hai người có thể trở thành người canh gác của phái Kiếm Đỉnh thì cũng không phải là đệ tử bình thường. Cả hai cùng quan sát Lôi Cương thì phát hiện thấy người này giống như một người bình thường nhưng lại có một thứ gì đó khiến cho họ cảm thấy sâu không thể lường được. "Chẳng lẽ đây là cao nhân?" Ngay lập tức tên đệ tử có vóc dáng cao lớn liền lên tiếng:

- Tiền bối! Chúng ta là đệ tử canh gác của phái Kiếm Đỉnh. Xin hãy nói thân phận cho chúng ta để còn đi thông báo.

Lôi Cương hơi sững sờ rồi lập tức lên tiếng:

- Ha ha! Mấy trăm năm trước ta cũng là đệ tử của phái Kiếm Đỉnh vì vậy có sự quen thuộc. Không cần phải làm phiền các ngươi.

Ngay lập tức, Lôi Cương biến mất trước mặt hai người.

Cả hai người đều trợn mắt há mồm, nhìn nhau với ánh mắt bán tín bán nghi. Tên thanh niên lùn hơn, nói:

- Sư huynh! Thế này....

- Hiện tại, phái Kiếm Cương chèn ép phái Kiếm Đỉnh chúng ta. Người này không rõ lai lịch, chúng ta nhanh đi thông báo cho sư bá.

Cả hai người cùng ngự kiếm bay vào trong cánh cổng của phái Kiếm Đỉnh.

Lúc Lôi Cương xuất hiện thì đã ở phía Tây của phái Kiếm Đỉnh, tại cái nơi mà ngày xưa hắn từng tu luyện. Có điều, Lôi Cương hơi cảm thấy thất vọng khi thấy chỗ mình ngày trước tu luyện đã trở thành một cái quảng trường rộng lớn để cho đệ tử tỷ thí với nhau.

Sự xuất hiện của Lôi Cương khiến cho đám đệ tử đang tỷ thí sửng sốt. Nhưng bọn họ cũng chỉ nhìn một chút rồi lại tập trung vào tỷ thí. Lôi Cương từ từ đi theo con đường lớn về phía năm ngọn núi của phái Kiếm Đỉnh.

Trên đường, có rất nhiều người mặc trang phục của phái Kiếm Đỉnh đi cùng với nhau. Có không ít đệ tử kinh ngạc nhìn Lôi Cương. Nhưng bọn họ cũng không quá chú ý vì lúc này, hơi thở của Lôi Cương đã được thu lại. Còn Lôi Cương thì cảm thấy vui vẻ. Nhìn bố cục của phái Kiếm Đỉnh, Lôi Cương chợt phát hiện nơi này so với trước được mở rộng hơn tới năm lần. Hơn nữa, số lượng đệ tử cũng tới vạn người. Điều đó khiến cho hắn phải thầm than vì sự phát triển của phái Kiếm Đỉnh.

Khi Lôi Cương đi tới dưới chân năm ngọn núi. Nhìn đỉnh núi cao tới tận mây, trong lòng Lôi Cương có vô vàn cảm xúc. Năm ngọn núi này cũng chỉ có đệ tử quan trọng mới được tới, những người còn lại thì không có tư cách. Cái đại điện dưới chân năm ngọn núi đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng đất trống. Có rất nhiều đệ tử đi lại trên năm ngọn núi. Lôi Cương có thể cảm nhận được Âm Lệ và Đao Đồ đều đang ở trên ngọn núi ở giữa, vì vậy mà hắn đi thẳng về hướng đó.

Có điều khiến cho Lôi Cương hơi kinh ngạc đó là đường đi lên mỗi một ngọn núi đều có hai gã đệ tử mặc áo đen đứng canh gác. Vốn Lôi Cương định bay thẳng lên, thì chợt có một tiếng hét to vọng tới.

- Đạo hữu! Đứng lại! Thân phận của ngươi không rõ ràng. Tới phái Kiếm Đỉnh chúng ta có chuyện gì?

Lôi Cương nghe thấy âm thanh đó liền sửng sốt, quay đầu lại thì thấy có ba người. Hai trong số đó chính là hai gã thanh niên ở cổng mà người ở giữa là một gã nam tử trung niên có nét mặt uy nghiêm. Hơn nữa, người trung niên đó lại tạo cho Lôi Cương có một cảm giác quen thuộc. Suy nghĩ một chút, Lôi Cương nhận ra người trung niên đó chính là người mà khi hắn đặt chân lên phái Kiếm Đỉnh có tên là Chiến Thiên.

Trải qua mấy trăm năm, gương mặt của Chiến Thiên đã có dấu vết của thời gian. Hơn nữa, gương mặt của y hết sức trầm ồn, tu vi đã đạt tới Cương Anh thiên giai, có lẽ không lâu nữa sẽ đột phá đạt tới Kiếp Cương. Lúc này, Chiến Thiên nhìn Lôi Cương mà cảm thấy kinh ngạc. Người này khiến cho y có cảm giác quen thuộc. Nhưng đã ba trăm năm, làm sao mà y có thể nhớ được?

- Chiến Thiên đạo hữu! Không ngờ từ biệt ba trăm năm, bây giờ chúng ta lại gặp mặt. - Lôi Cương cười nhạt.

Người trung niên hơi sửng sốt. Chiến Thiên là cái tên mà lúc y mới vào phái Kiếm Đỉnh. Còn bây giờ, y có tên là Trảm Thiên. Trảm Thiên nhìn Lôi Cương chăm chú, cái cảm giác quen thuộc lại càng rõ hơn. Điều đó khiến cho y càng cảm thấy kinh ngạc mà nói:

- Đạo hữu... Ngươi là?

Trong lòng Trảm Thiên còn cảm thấy kinh hãi khi không nhìn thấu người trước mặt. Mà trong số những người y biết, không có mấy người có thể tạo cho y cảm giác như vậy.

- Lôi Cương!- Lôi Cương nhẹ nhàng nói ra cái tên của mình.

Trảm Thiên giật mình, nhìn kỹ gương mặt của Lôi Cương. Nhất thời, ký ức từ mấy trăm năm trước trong nháy mắt tràn về trong đầu của y. Lúc đó, người trước mặt mất bao công sức nhưng vẫn không thể trở thành đệ tử của phái Kiếm Đỉnh. Nhưng chỉ mười năm sau, trong đại hội giao lưu đã nổi danh toàn bộ Trung Xu giới, trở thành quán quân của đại hội. Lúc đó do Trảm Thiên đang bế quan nên cũng không tham dự đại hội giao lưu nhưng cũng nghe nhiều tới chuyện về Lôi Cương. Thậm chí, sau đại hội, tông chủ còn trừng phạt sư tôn của y.

- Ngươi...ngươi là Lôi Cương? - Trảm Thiên run người, nhìn Lôi Cương với ánh mắt như không thể tin nổi vào điều đó.

Lôi Cương gật đầu mỉm cười. Hai gã đệ tử gác cổng cũng sững sờ. Cái tên Lôi Cương, bọn họ có cảm giác quen thuộc nhưng nhất thời không thể nghĩ ra. Bọn họ vào phái Kiếm Đỉnh đã mấy trăm năm nên chỉ có nghe đám đệ tử nói chuyện với nhau vì vậy mà ấn tượng cũng không sâu.

- Ngươi...ngươi còn sống?

Lời nói của Trảm Thiên khiến cho Lôi Cương phải kinh ngạc. "Chẳng lẽ mình đã hồn phi phách tán rồi hay sao?"

- Chiến Thiên đạo hữu! Tại sao lại nói vậy? Vì sao ta phải chết? - Lôi Cương hỏi lại.

Trảm Thiên ngây người đứng đó. Hơn hai trăm năm trước có một sự kiện gây sóng gió trên Trung Xu giới. Một gã cao thủ thần bí chỉ với một mình đã làm cho phái Cương Chân - Một trong bảy đại môn phái bị thương nặng. Nghe đồn, người nọ báo thu cho Lôi Cương. Mà lúc này, Lôi Cương vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây, hơn nữa dường như cũng không biết tới việc đó làm cho y cảm thấy khó hiểu.

- Ngươi...ngươi thực sự không biết gì? - Trảm Thiên thử hỏi lại.

- Ừm. - Lôi Cương cảm thấy khó hiểu. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com

- Hơn hai trăm năm trước có một gã cao thủ thần bí làm cho phái Cương Chân tổn thất nặng, suýt chút nữa thì làm cho họ biến mất khỏi vị trí bảy đại môn phái. - Sắc mặt của Trảm Thiên đầy sự phức tạp nhìn Lôi Cương mà nói.

- Việc này có liên quan gì tới ta? - Lôi Cương như nghĩ tới điều gì đó nhưng cũng không chắc chằn. Vì vậy mà hắn hỏi lại.

- Nghe đồn người đó luôn miệng nói là báo thù cho ngươi. - Trảm Thiên nói.

Lôi Cương biến sắc, vóc dáng cao to của hắn run rẩy, trong đầu như có một tiếng nổ lớn...

Bình Luận (0)
Comment