Lôi Cương ôm theo Thiên Tuyết xuất hiện tại tầng thứ sáu của Kiếm Cương Môn, Lôi Cương cảm nhận được Ngự Thiên tiền bối ở tầng này. Sau khi xuất thần thức, trong lòng trong lòng hắn cảm thấykinh ngạc, tầng thứ năm có đến mấy trăm vị cao thủ Cương anh, hơn nữa, tầng thứ sáu còn có gần mười vị Kiếp cương, gần mười vị cao thủ Cương vương Hoàng giai, cho tới tầng cao nhất thì có thêm hai vị cao thủ Cương vương Thiên giai nữa. Toàn bộ thực lực Kiếm Cương Môn hiện ra trong đầu Lôi Cương. Thật không hổ là Kiếm Cương Môn, có một lực lượng cường giả đông như vậy.
Hai mắt Lôi Cương nhìn về phía trước, cảm nhận thoáng có khí quen thuộc tới gần, trong lòng nghi ngờ, nhìn lại phía trước, thì thấy một hình dáng quen thuộc, "Là y sao?" Lôi Cương ngẩn ra, nhìn người áo tím anh tuấn ở phía trước, nhưng hai bên mai tóc đã bạc trắng. Trong lòng Lôi Cương không ngừng cười khổ, người này chính là Kiếm Thần trước đây. Lôi Cương phát hiện Kiếm Thần cũng đạt được Cương vương Hoàng giai. Điều đó khiến cho hắn không khỏi thầm nhủ, cường giả trẻ của Trung Xu giới xuất hiện lớp lớp.
Kiếm Thần ở phía trước nhíu mày, gục gật đi bộ. Dường như cảm nhận được Lôi Cương ở phía trước, Kiếm Thần lơ đãng ngẩng đầu, nhìn về phía Lôi Cương, đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó kìm lại, trong mắt đột ngột tỏa ra sát khí lẫn với oán hận, cắn răng gằn từng chữ một: "Là ngươi Lôi Cương, vậy mà ngươi còn chưa chết sao?"
Lôi Cương cười lãnh đạm, đối với Kiếm Thần cũng không có oán hận trong lòng. Tuy rằng trước đây gã suýt đưa hắn vào chỗ chết, nhưng bây giờ Lôi Cương đã đạt trình độ cao như thế này, tự nhiên sẽ không chấp nhặt với Kiếm Thần, cứ để quá khứ là quá khứ…Lôi Cương âm thầm cười khổ, còn Kiếm Thần không muốn để cho chuyện này cứ thế trôi đi.
Cảm nhận được địch ý ngầm của Kiếm Thần, Lôi Cương cười lãnh đạm nói: "Kiếm Thần, nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi có thể nói là đột nhiên tăng mạnh!"
Lôi Cương nói làm cho sắc mặt Kiếm Thần giãn ra, nhưng ánh mắt lại tỏ ra không có một chút kiêu kỳ nào, xem ra Kiếm Thần bây giờ khác với Kiếm Thần lúc trước. Kiếm Thần cười lạnh nói: "Ta có thể được như ngày hôm nay cũng là nhờ ngươi ban tặng. Trước kia đánh nhau một trận, ngươi làm ta thân bại danh liệt, còn ở đây châm chọc sao?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Lôi Cương sửng sốt, trong lòng cười khổ, Kiếm Thần bỗng dưng thay đổi, cứ như bị người khác nhập vào, nhưng cũng chẳng liên quan gì với mình, Lôi Cương cũng không giải thích nhiều, thản nhiên nói: "Chuyện năm đó, ta không muốn truy cứu, để nó trở thành quá khứ đi!" Liền sau đó, Lôi Cương không nói gì mà ôm Thiên Tuyết hướng về phía Kiếm Thần vừa từ đó đi tới.
Lúc đến bên cạnh Kiếm Thần, Lôi Cương nhìn vào mắt Kiếm Thần rồi đi vào bên trong.
"Đứng lại! Đây là chỗ các trưởng lão của Kiếm Cương Môn ở, ngươi không có tư cách đi vào!" Kiếm Thần lùi lại vài bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, hừ lạnh nói. Căn bản lúc này Kiếm Thần không thể nhìn thấu được Lôi Cương, Kiếm Thần đang suy nghĩ không biết có đúng là tu vi của Lôi Cương cao đến mức nhìn không thấu hay không. Sau khi cân nhắc một lát, Kiếm Thần càng không tin, suy đoán là chắc mấy năm nay Lôi Cương chiếm được vật gì mới khiến gã nhìn không thấu được.
"Ta cần tìm một người mà thôi, không lâu nữa sẽ rời khỏi ngay" Ánh mắt Lôi Cương nhìn chăm chú vào Kiếm Thần cười nhạt nói.
Kiếm Thần liếc mắt thấy Lôi Cương ôm Thiên Tuyết trong lòng, con ngươi hơi co lại, hiểu ra ý đồ tại sao Lôi Cương đến đây. Nhưng Kiếm Thần đối với Lôi Cương có hận thù, tại sao không làm khó dễ hắn? Kiếm Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lôi Cương nói: "Mặc kệ ngươi tìm ai, ngươi đi xuống ngay cho ta, không thì đừng trách ta không khách khí!" Giọng nói của Kiếm Thần vô cùng sắc bén, đầy uy thế. Xem ra mấy năm nay, Kiếm Thần ở tầng cao tại Kiếm Cương Môn dĩ nhiên cũng có uy thế.
Khóe miệng Lôi Cương khẽ nhếch lên nói: "Không khách khí sao? Kiếm Thần, không phải ngươi đang là Cương vương Hoàng Giai sao?"
Con ngươi Kiếm Thần nhanh chóng co lại, sững sờ ra nhìn Lôi Cương. Lúc sau, khuôn mặt Kiếm Thần hiện lên vẻ không thể tin được, kinh hãi, lẽ nào Lôi Cương đạt tới Cương vương Thiên giai? Chính vì thế nên gã nhìn không thấu? Làm sao có thể như vậy được? Mới ba trăm năm, làm sao hắn đạt được? Chính gã cũng phải trải qua vô số đau khổ mới có được thành tựu ngày hôm nay.
Hít một hơi thật sâu, Kiếm Thần nhìn ra đằng sau, thấp giọng nói: "Mặc kệ ngươi đạt được trình độ tu vi thế nào, nhưng ngươi thân là đệ tử Kiếm Cương Môn, cho dù tu vi cao cũng không được vi phạm tông quy!"
"Tông quy? Ngươi lấy tông quy ra ép ta sao? Cùng lắm sẽ không được như ý ngươi thôi" Lôi Cương cười nhạt một tiếng, không nhìn tới Kiếm Thần, bước vào phía bên trong.
"Đứng lại!" Kiếm Thần gia tăng thanh âm, ngữ khí ngầm mang theo sát khí. Lôi Cương ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục đi. Khuôn mặt Kiếm Thần phía sau trở nên méo mó, gã nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lôi Cương một cách hung tợn. Hận thù mấy trăm năm chồng chất bỗng bùng nổ, gã xuất ra một thanh linh kiếm hướng về phía Lôi Cương đánh tới.
"Kim huyền trảm, thức thứ ba mươi bốn!" Kiếm Thần quát một tiếng, trong nháy mắt một lực công kích cực mạnh từ trong linh kiếm cuộn trào mãnh liệt bổ về phía Lôi Cương.
"Ầm…" một đòn công kích cực mạnh đánh vào phía sau Lôi Cương, nhưng bỗng một vòng phòng ngự hiện lên trên người Lôi Cương. Vòng phòng ngự phát ra tiếng nổ, lập tức Kiếm Thần bắn ngược ra. Trong lúc bị bay ngược, Kiếm Thần vừa sợ vừa giận, kìm thân thể lại trong không trung, trừng mắt nhìn Lôi Cương, vẻ mặt khiếp sợ.
Lôi Cương nhìn Thiên Tuyết đang ngủ say trong vòng tay mình thì liền chậm rãi quay đầu, khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm Kiếm Thần nói: "Kiếm Thần, nếu ngươi muốn làm lớn chuyện, vậy thì Lôi Cương ta sẽ chiều ngươi! Hơn ba trăm năm trước ta đã chiến thắng ngươi, bây giờ cũng sẽ như vậy, hơn nữa lại còn dễ như trở bàn tay." Tiếng Lôi Cương phát ra nhưng đến tai Kiếm Thần thì trở thành một âm thanh cực kỳ chói tai. Khuôn mặt gã hết đen rồi chuyển sang đỏ, con mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, ẩn chứa sát khi vô tận.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Một âm thanh già nua vang lên. Phía trước xuất hiện mấy người mặc áo tím, nhìn về phía Lôi Cương và Kiếm Thần với một ánh mắt sắc bén.
Lôi Cương xoay người, quay đầu nhìn về phía sau thấy có năm lão nhân mặc áo tím, trong lòng khẽ dao dộng, nhìn về phía sau cùng là một lão nhân áo tím tóc bạc. Trong lòng Lôi Cương nổi lên sóng gió, thấp giọng nói: "Ngự Thiên tiền bối!"
Lão nhân vừa xuất hiện thì bị Lôi Cương nhìn chằm chằm, liền dừng mắt lại trên người Lôi Cương. Nghe tiếng Lôi Cương nói, lão nhân chấn động đi lên phía trước. Trước tiên nhìn thấy Lôi Cương ôm Thiên Tuyết thì lập tức hai mắt nhìn về phía Lôi Cương với một ánh nhìn khó tin, ngạc nhiên vạn phần nói: "Ngươi…ngươi là Lôi Cương?"
Lôi cương gật đầu, ánh mắt nhìn Ngự Thiên một cách phức tạp.
Bốn lão nhân áo tím còn lại cũng nhìn Lôi Cương một cách khó tin. Đây có phải là Lôi Cương hơn ba trăm năm trước tại đại hội giao lưu đã đạt được vị trí đứng đầu, chính là Lôi Cương đệ tử của Kiếm Cương Môn? Nét mặt của người nam tử trung niên đầu lĩnh thay đổi liên tục, người này chính là tông chủ Ngự Kiếm của Kiếm Cương Môn. Lúc trước tại đại hội giao lưu, Lôi Cương đoạt được ngôi vị đứng đầu khiến Kiếm Cương Môn được vinh dự không nhỏ, mà sau đó, Lôi Cương bị Cương Chân môn truy sát, Ngự kiếm cũng phái đệ tử cứu Lôi Cương nhưng không tìm được. Sau đó, Lôi Cương giống như là bốc hơi khỏi Trung Xu Giới, khiến trong lòng Ngự Kiếm tiếc nuối ân hận rất lâu, nhưng cuối cùng, cân nhắc trước sau vì một đệ tử mà trở mặt với Cương Chân môn thì cũng không phải cử chỉ sáng suốt. Sau đó cao thủ Cương Chân môn bỗng nhiên bị thương nặng một cách thần bí, càng làm trong lòng Ngự Kiếm kinh hãi, càng không nghĩ là Lôi Cương còn có ngày sau. Chuyện này làm Ngự Kiếm hối hận rất nhiều năm, sau cùng chỉ biết rằng Ngự Kiếm cũng không có nhắc tới nữa, coi như là quá khứ. Thế nhưng trước đó không lâu, việc Cương Chân môn niêm phong một trăm năm làm nổi lên một trận sóng to gió lớn nổi lên tại Trung Xu Giới, Ngự Kiếm đoán chuyện này có liên quan đến Lôi Cương. Lúc này nhìn thấy Lôi Cương thì trong lòng Ngự Kiếm hoảng hốt, mà dĩ nhiên còn nhìn không thấu được Lôi Cương. Cương vương Huyền giai đương nhiên là nhìn không thấu Lôi Cương, lẽ nào Lôi Cương đã đạt được Cương vương Thiên giai? Làm sao có thể như vậy được? Trong vòng ba trăm năm ngắn ngủi, làm sao có thể đạt được Cương vương Thiên giai? Tuy rằng Kiếm Thần có thể đạt được Cương vương Hoàng giai, thế nhưng Cương vương Hoàng giai và Cương vương Thiên giai cũng cách nhau một trời một vực, hai người căn bản không tương sức, cũng cần thời gian mấy trăm năm mới đạt được đến Cương vương Hoàng giai, đừng nói đến chuyện đạt được Cương vương Thiên giai. Ngự Kiếm hít một hơi thật sâu ngăn chặn sự khiếp sợ trong nội tâm, nhìn Lôi Cương nói: "Lôi Cương, mấy năm nay ngươi đi đâu? Tông môn phái không ít đệ tử tinh anh đi nhưng không tìm được ngươi!"
Lôi cương lãnh đạm cười nói: "Đa tạ Tông chủ quan tâm!"
Kiếm Thần nhìn Lôi Cương một cách oán hận từ đằng sau, làm sao gã lại không nghe ra ý tốt trong câu nói của Ngự Kiếm. Điều này làm Kiếm Thần càng vạn phần. đố kị Kiếm Thần hừ lạnh một tiếng, nhìn chòng chọc vào Lôi Cương một lúc rồi đạp bước vào không trung rời đi.
Ngự Kiếm nhìn vào mắt Kiếm Thần hơi dao động, Ngự kiếm biết chuyện giữa Kiếm Thần và Lôi Cương nên biết lúc này cũng không nên nói gì không tốt, nhìn về phía Lôi Cương nói: "Lôi Cương, ngươi nhiều năm mới quay về Kiếm Cương Môn, đương nhiên căn phòng nhỏ trước kia đã cũ nát, vậy tông môn sẽ sắp xếp cho ngươi một tầng để ở.
Lôi Cương thản nhiên lắc đầu nói: "Đa tạ ý tốt của Tông chủ, lần này Lôi Cương tới đây chỉ là muốn suy nghĩ về những chuyện xưa kia mà thôi." Nói xong, Lôi Cương nhìn về phía Ngự Thiên.
Ngự Thiên hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn vào Lôi Cương một cách phức tạp, nói: "Vậy theo lão phu tới chỗ này!" Nói xong, lão bay đi hướng vào sâu trong tầng thứ sáu. Lôi Cương mỉm cười gật đầu, thân thể nhoáng lên xuất hiện bay bên cạnh Ngự Thiên khiến y sửng sốt, hít một hơi nhìn vào Lôi Cương, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Mấy người Ngự Kiếm nhìn Lôi Cương và Ngự Thiên dời đi sau một lúc lâu, Ngự Kiếm hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Ba trăm năm đạt được trình độ như vậy, thật là khó tin, xem ra trước đây tông môn chúng ta nên phái trưởng lão ra…"