Trung Xu Giới, Đạo Châu, Thành Đạo Nghĩa.
Thành Đạo Nghĩa được mệnh danh là phồn hoa nhất Đạo Châu, nhân khẩu cũng nhiều nhất. Lúc này trong thành đã kín người hết chỗ, dân cư trong Thành Đạo Nghĩa nhiều như trong một đại lễ rửa tội. Đấy là đã có vô số người dân Thành Đạo Nghĩa cùng với những người tu luyện bị ép rời khỏi Thành Đạo Nghĩa. Vô số cường giả đến đây khiến người dân trong thành và người tu luyện ở đây không chịu nổi khí thế mạnh mẽ. Thậm chí có những người yếu còn bị mất mạng. Có một số người lớn mật không tiếc tính mạng ở lại Thành Đạo Nghĩa, mà những người này ngày trước nằm mơ cũng không nghĩ có thể giàu có được như thế này. Những cường giả đến đây tuy rằng tỏa ra khí thế làm bọn họ kinh hồn bạt vía nhưng chi tiêu cũng cực kỳ hào phóng. Nguồn truyện: TruyenGG
Làm lợi nhất Thành Đạo Nghĩa chính là thương hội tên Tiểu Vạn Tượng trải rộng trên toàn bộ Trung Xu Giới. Tiểu Vạn Tượng thu mua hết tất cả các cửa hàng tại Thành Đạo Nghĩa của những người không chịu nổi khí thế của các cường giả. Trong thời gian ngắn ngủi một tháng, tiền lời thu được đã gấp nghìn lần tổng tiền lợi nhuận của Tiểu Vạn Tượng năm trước.
Phải đến mười vạn cường giả tụ tập tại Thành Đạo Nghĩa. Những cường giả này đều đến từ những Tông phái lớn nhỏ của lục giới, trên người có không ít tiên thạch. Mà một viên tiên thạch tại Trung Xu Giới là một vật vô giá. Không chỉ có Thành Đạo Nghĩa mà các thị trấn lớn nhỏ trong vòng vạn dặm quanh thành đều kín người hết chỗ.
Lúc này tại Thành Đạo Nghĩa, Luyện Hư, Đan Thần, và Ngu Đao đang ngồi xếp bằng trong một căn phòng trên tầng hai của một khánh điếm bình dân, ba người cũng không có tu luyện. Thời gian trôi qua, bọn họ cảm nhận được cường giả càng ngày càng đông, trong lòng cũng hơi lo lắng. Kho báu xuất hiện đưa tới nhiều cường giả như vậy, bản thân mình cũng chưa biết là có lấy được một miếng nhỏ trong đó không, càng không biết có bảo toàn được tính mạng không nữa. Ngu Đao còn đỡ chứ Luyện Hư và Đan Thần thì vô cùng lo lắng.
Ngu Đao phóng thần thức, cảm thụ được khí tức của Lôi Cương, chỉ cần Lôi Cương xuất hiện tại Thành Đạo Nghĩa, Ngu Đao sẽ biết ngay. Chỉ còn năm ngày nữa là kho báu mở ra, Ngu Đao lo lắng Lôi Cương sẽ lỡ mất thời điểm.
"Có nhiều ngày như vậy, Lôi Cương sẽ không để lỡ thời điểm đâu!" Đan Thần thầm nói.
Luyện Hư nhìn vào mắt Đan Thần, trong lòng cũng có chút lo lắng.
"Ôi chao, chúng ta ra ngoài một lát đi, cứ ở mãi chỗ này cũng không phải cách, đi xem các cường giả từ các giới khác đến mở mang tầm mắt thôi!" Đan Thần liếc mắt nhìn Ngu Đao và Luyện Hư nói.
Sau một lát trầm ngâm thì Luyện Hư gật đầu, Ngu Đao đứng lên, ba người rời khỏi căn phòng.
Ba người đang đi trên đường lớn ở Thành Đạo Nghĩa, nhìn một đám người vừa đi qua, không có chỗ nào là không tỏa ra khí tức của Đạo Vương, Cương vương Thiên giai, khiến Luyện Hư và Đan Thần càng bị đả kích bội phần. Trong lúc ba người đang đi trên đường lớn không có mục đích thì có một tiếng nổ bất thình lình vang lên, khiến những người xung quanh đồng loạt sửng sốt, lập tức nhìn về phía trước Thành Đạo Nghĩa. Ánh mắt tất cả lóe lên, khuôn mặt háo hức nhìn về phía trước Thành Đạo Nghĩa bước nhanh tới.
Lúc ba người tới được cổng lớn của Thành Đạo Nghĩa thì cũng đã có hơn vạn cường giả ăn mặc đẹp đẽ quý phái tụ tập ở đó, ánh mắt rất hứng thú nhìn lên phía trước khoảng một vạn thước đang có hai người đánh nhau. Không ít cường giả muốn tới xem, thế nhưng vì cuộc đại chiến phía trước quá chấn động khiến họ rất khó chen chân lên. Hình như bọn họ cũng nhận ra người đang đánh nhau, ánh mắt lóe lên vẻ bất định.
"Không hổ là người đứng đầu thịnh hội ngũ giới, Kim Cuồng Long thuộc Kim Cương Tông ở Tiên Đạo Giới, quả thật là mạnh vô cùng, đến Trung Xu Giới bị áp chế tu vi mà còn có thể có sức mạnh như vậy! Quả nhiên là thiên tài khó lường của Kim Cương Tông." Một lão nhân mặc áo đạo Khổng đứng bên cạnh Đan Thần thì thào than, hai mắt nhìn vào người đang chiến đấu, khẩu khí lộ một vẻ thèm muốn.
Đan Thần, Luyện Hư và Ngu Đao đồng loạt sửng sốt, là Kim Cuồng Long? Chính là tên đã làm ca ca Lôi Ma của Lôi Cương bị thương nặng? Ba người cùng nhìn lại, phát hiện ra người ở cách đó vạn thước mặc một chiếc áo giáp vàng óng ánh, tóc cũng vàng, trông giống như chiến thần màu vàng mạnh mẽ, thì mắt co rút lại, người đó là Kim Cuồng Long sao?
Đan Thần xoay ánh mắt, đi tới bên người lão nhân mặc áo đạo Khổng, thấp giọng nói: "Tiền bối, có phải Kim Cuồng Long thật sự mạnh nhất không? Ta nghe nói hình như có một người tên Lôi Ma cũng là thiên tài khó lường mà?" Tên lão nhân liếc nhìn Đan Thần, thấy Đan Thần đang cười nồng hậu, cộng với hai chữ tiền bối cực kỳ tôn kính, khiến lão nhân quý mến, nói: "Lôi Ma của Tiên Đạo Tông ở Tiên Đạo Giới cũng là một thiên tài khó lường, đủ để sánh với Kim Cuồng Long, thậm chí có khi còn mạnh hơn. Thế nhưng lão phu nghe nói, Kim Cuồng Long khi cùng với Lôi Ma đánh một trận đã sử dụng một thứ tiên khí kỳ quái nào đó khiến Lôi Ma thiếu chút nữa mất mạng! Trận chiến ấy, gần như khiến hai thế lực đỉnh cao của Tiên Đạo Giới đánh một trận quyết liệt, Tiên Đạo Tông bị tổn thất mất một thiên tài có thân thể tam thuộc tính chắc cũng vô cùng tức giận.
Khi Đan Thần, Luyện Hư, ba người nghe thấy Lôi Ma là người có thân thể tam thuộc tính thì trong lòng cả hai người hoảng hốt, toàn bộ Trung Xu Giới cũng không có được một người là thân thể tam thuộc tính, Đan Thần càng thầm mắng hai huynh đệ Lôi Cương đều rất mạnh, một người thì biến hóa, một người trời sinh đã biến hóa. Lập tức Đan Thần lại nói: "Tiền bối, Lôi Ma chỉ là bị thương nặng thôi, tại sao lại nói là tổn thất mất thân thể tam thuộc tính?"
"Haha, lão phu nghe nói, Lôi Ma là thân thể tam thuộc tính nhưng chẳng hiểu vì sao thứ tiên khí mà Kim Cuồng Long sử dụng cuối cùng lại phế đi thân thể tam thuộc tính của Lôi Ma. Vậy thì sao mà không gọi là tổn thất được? Không có thân thể tam thuộc tính, e rằng Lôi Ma sẽ không được mở mày mở mặt như trước kia nữa." lão nhân mặc áo đạo Khổng nói có vẻ thở dài, dường như là tiếc thương cho một thân thể tam thuộc tính hiếm thấy.
Sắc mặt ba người Luyện Hư càng biến đổi trở nên cứng ngắc, phế đi thân thể tam thuộc tính sao? Ba người nhìn nhau, rồi nhìn về hướng người đang đại chiến ở phía trước mà hiện lên sát khí. Phế bỏ thể chất của người khác thì còn tàn nhẫn hơn lấy đi tính mạng của người ta. Thử nghĩ một người ở tít trên cao như vậy trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, làm sao mà chịu được. Ba người thở hắt ra, bọn họ không dám tưởng tượng, Lôi Cương mà biết được chuyện này sẽ trở nên kinh khủng thế nào.
"Tiền bối, người đang cùng Kim Cuồng Long đại chiến là ai vậy? Đan Thần hỏi.
"Người này cũng là một người khó lường, mạnh nhất của Phủ Thanh Niên ở Cửu U giới tên là U Lãnh. Nếu chỉ nói về sức chiến đấu thì U Lãnh này thua Kim Cuồng Long, nhưng sức phòng ngự thì vô cùng kinh khủng, ở thịnh hội giao lưu trước đây, chỉ có Lôi Ma vận dụng tam hành lực mới công phá được, còn không, chắc là người mạnh nhất ở giao lưu thịnh hội chính là U Lãnh."
"Cái gì, lực phòng ngự kinh người sao? Ta thấy giống như một con rùa đất mà thôi. Không có cái chiến giáp hình con rùa đó thì thân thể đã bị chia cắt. Ngũ giới thịnh hội, nghe thấy vậy hóa ra cũng thường thôi, chỉ có thân thể tam thuộc tính của Lôi Ma là xứng danh thiên tài, đáng tiếc đã bị phế đi rồi." Một gã nam tử áo xanh đứng bên cạnh nói với vẻ mặt chẳng đáng, khuôn mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, xem cách ăn mặc và kiểu tỏ uy thế như vậy chắc là một gã có thân phận cao quý.
Lão nhân mặc áo đạo Khổng và ba người Luyện Hư đều nhìn về phía tên nam tử áo xanh, lông mày lưỡi mác đen đậm, vẻ mặt cao ngạo, tuy trên mặt có vẻ cao ngạo nhưng lại để lộ một dáng vẻ uy nghiêm, kiểu uy nghiêm này chỉ có ở những người có địa vị cao.
"Ây!" nam tử áo xanh đột nhiên phát ra một tiếng ngạc nhiên, quay đầu nhìn chằm chằm một hình dáng ở bên phải.
Ba người Luyện Hư cùng với lão nhân mặc áo đạo Khổng đều quay đầu nhìn lại, không hiểu ai là người khiến cho một kẻ coi thường cả Kim Cuồng Long và U Lãnh kinh ngạc là ai đây?
Bốn người nhìn lại thì phát hiện cách mười thước ở phía bên phải, trong đoàn người có một gã thanh niên mày thanh mắt tú, mà đầu toàn những sợi tóc đỏ vàng rất khác biệt dễ làm người khác chú ý.
Không biết có phải là cảm nhận được ánh mắt của mấy người Luyện Hư không mà thanh niên tóc đỏ vàng đứng cách đó mười thước quay đầu nhìn lại phía mấy người, khuôn mặt hiện lên nụ cười tươi rói, thế nhưng ngoài nụ cười thì mấy người Luyện Hư cũng cảm nhận được không gian gần đó bỗng nhiên ấm lên, trong lòng kinh hãi.
"Nguyên hỏa thân thể!" Đột nhiên ánh mắt nam tử áo xanh dường như phát sáng, trên mặt hiện lên một vẻ khó tin lẫn đố kỵ.