Thể Tôn

Chương 263

Kim Cuồng Chiến lùi lại vài bước, trong đầu thoáng hiện lên một ý định, lẽ nào… phải sử dụng đến chiêu đó? Nghĩ đến đây, hắn hơi do dự, đây là tuyệt chiêu cuối cùng. Hắn vốn định chờ khi chí bảo xuất hiện mới sử dụng. Ánh mắt hắn lóe lên nhìn chằm chằm Lôi Cương đang dữ tợn đi tới.

"Từ nhỏ ta đã lập lời thề, kẻ nào tổn thương ca ta, ta sẽ trả lại gấp bội, gấp trăm lần. Ca ta bị ngươi đả thương nặng, thân thể tam thuộc tính bị phế, thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Hôm nay ta sẽ trả lại ngươi hơn thế!" Lôi Cương đi về phía Kim Cuồng Chiến, cười nói. Cốt giáp bao phủ khiến người khác không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng lời nói đanh thép, khiến cường giả thanh niên xung quanh nghe được đều lạnh tóc gáy.

Nghe vậy đám cường giả phía sau đều chấn động, đệ đệ của Lôi Ma? Ánh mắt các cường giả vô cùng chờ mong, Lôi Ma đã có thân thể tam thuộc tính, như vậy, đệ đệ tất nhiên cũng không tầm thường. Mà lúc này, e rằng Kim Cuồng Chiến đang phải đối mặt với đệ đệ của Lôi Ma điên cuồng đòi trả thù a.

"Tiểu Cương…" Lôi Ma bị Tiểu Phần ôm, ánh mắt mờ đục, lẩm bẩm nói. Vào lúc này, ràng buộc trước đây trong lòng Lôi Ma biến mất toàn bộ. Lôi Cương vẫn là tâm bệnh của Lôi Ma, lúc này thấy Lôi Cương mạnh mẽ, tâm ma của Lôi Ma hoàn toàn biến mất.

Tiểu Phần ôm Lôi Ma nhìn Lôi Cương trên không trung, vô cùng kích động, ca ca… thật mạnh. Mấy trăm năm trước là thế, mà mấy trăm năm sau vẫn vậy. Lôi Cương thật không ngờ, năm xưa đối tốt với Tiểu Phần ở phía Bắc, hắn đều ghi nhớ trong lòng, như có câu nói rất hay: Vô tâm trồng liễu, liễu xanh um. Lúc này, Tiểu Phần đã rất mạnh, nếu như bây giờ đối tốt với hắn, e rằng hắn không những không cảm kích mà còn phản cảm.

"A…" Tiểu Phần đột nhiên sửng sốt, nhìn Lôi Ma. Hắn nghi hoặc, Lôi Ma đang nhắm hai mắt lại, ngồi xuống, chút khí lực cũng không có, vùng thoát khỏi hai tay hắn. Lôi Ma nhắm nghiền mắt ngồi xếp bằng trong hư không. Tiểu Phần nhìn về phía trước, rồi đánh giá Lôi Ma, kinh ngạc phát hiện trên người Lôi Ma có sự biến đổi. Biến đổi cái gì hắn cũng không rõ, cũng không suy nghĩ nhiều, lại nhìn về phía trận đại chiến trước mắt.

Kim Cuồng Chiến chìm vào yên lặng. Vào lúc Lôi Cương biến mất trước mắt hắn, hắn cũng vùng lên, thân thể nhanh chóng di chuyển, dường như biến mất trong không trung. Thế nhưng còn chưa kịp động thủ, hắn đã cảm nhận được một bàn tay như thiết trảo vô cùng mạnh mẽ, uy hiếp toàn thân, chộp lấy vai hắn.

Kim Cuồng Chiến hoảng hốt, vòng cương khí đối với người trước mặt hắn không hề có chút tác dụng nào.

"Ầm!!" Khuôn mặt Kim Cuồng Chiến đột nhiên vàng khè, oa một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi. Từ ngực hắn truyền đến một trận đau đớn như bị kim châm muối xát. Kim Cuồng Chiến hoảng hốt, nhịn đau, "Lực lượng đối phương quả là khủng khiếp." Trong cơ thể hắn phát ra một tiếng gào một tiếng khóc, một thanh kiếm ngưng tụ đẩy bàn tay cứng như gọng kìm ra ngoài. Kim Cuồng Chiến không hổ là cao thủ trải qua thực chiến, thừa dịp này nháy mắt rút lui. Kim Cuồng Chiến đứng trong không trung thầm kinh hãi, người nọ đã biến mất. Hắn vội sử dụng thần thức, nhưng cũng không cảm nhận được khí tức của người kia. Không thể nào, Kim Cuồng Chiến kinh hãi, tại đại hội giao lưu lần trước ở ngũ giới, trước thịnh hội ngũ giới hắn có tu vi Cương Hoàng huyền giai, còn sau đó qua tu luyện đã đạt tới Cương Đế hoàng giai. Lôi Ma là Cương quân đã đẩy Kim Cuồng Chiến vào tuyệt cảnh, phải sử dụng tuyệt chiêu tối hậu, mới có thể khiến hắn bị thương nặng. Có thể thấy được, Lôi Ma tại đại hội ngũ giới lúc đó đã khiến cho nhiều người chấn động.

Kim Cuồng Chiến rút lui với khóe miệng trào máu khiến đông đảo cường giả thanh niên chấn động. Lúc này chưa được bao lâu? Kim Cuồng Chiến đã bị thương? Mà đệ đệ của Lôi Ma không thấy bóng dáng. Không ít cường giả sử dụng thần thức định tìm vị trí của Lôi Cương, thế nhưng đều không cảm nhận được cái gì.

Mà tên thanh niên áo xanh kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Quả là tốc độ khủng khiếp! Lôi Cương này e rằng so với Lôi Ma lúc mạnh hoàn toàn không kém a, hai huynh đệ qua thời gian nữa sợ rằng đủ sức bình ổn các cường giả thất giới a!"

"Mà tiểu tử Lôi Cương này quả là biến thái. Kim Cuồng Chiến là cường giả mạnh đến vậy, thế nhưng đối mặt với Lôi Cương liền thổ huyết!" Đan Thần kích động nói, mà Luyện Hư lắc đầu, mắt nhìn về phía trước không rời. Ánh mắt Ngu Đao kích động, hít thở nặng nề.

"Sư tôn… càng ngày càng mạnh à."

Tại cửa thành Đạo Nghĩa, trong đám cường giả đang quan sát trận chiến, có một nữ tử trang phục bó màu đỏ, dáng người hoàn mỹ, gương mặt không chút tỳ vết thầm mơ màng, đôi mắt đẹp nhìn không trung, ánh mắt lóe lên, lẩm bẩm nói khẽ: "Lôi Cương… Thật là hắn sao? Không nghĩ tới, hắn cũng mạnh như vậy rồi."

Vài tên cường giả trẻ tuổi đứng xung quanh kẻ vô tình kẻ cố ý liếc mắt nhìn nữ tử áo hồng, nhịn không được nuốt nước bọt.

"Xem ra là ta quá coi thường ngươi rồi, một quyền không đủ để hạ ngươi!" Trong hư không vang lên tiếng hừ lạnh của Lôi Cương.

Kim Cuồng Chiến nghe vậy giận dữ. Hắn là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Kim Cương tông, là đối tượng hàng vạn người chú ý, đã bao giờ bị người coi thường? Kim Cuồng Chiến tuy rằng nổi giận, thế nhưng cũng không mất đi lý trí, càng thêm cảnh giác. Tay phải cầm trường kiếm màu vàng, thanh trường kiếm phát ra ánh sáng chói lọi. Xem tư thế Kim Cuồng Chiến dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất ra một đòn mạnh mẽ.

Bỗng nhiên, con ngươi Kim Cuồng Chiến co rụt lại, khóe miệng tươi cười. Thanh trường kiếm trong tay phát sáng vàng rực rỡ nháy mắt rung chuyển, thân thể bật lên không trung, chém tới phía trước. Lôi Cương hiện thân trước mặt Kim Cuồng Chiến, cốt giáp bao phủ, chỉ nhìn thấy đôi mắt. Nhìn thấy mũi kiếm đầy uy lực trước mặt, Lôi Cương vẫn như trước, ánh mắt lạnh lùng, dường như không cho vào mắt. Hắn lùi chân phải ra sau, thân thể phóng tới Kim Cuồng Chiến.

Lôi Cương dĩ nhiên định đỡ một đòn đáng sợ đó của Kim Cuồng Chiến. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Cuồng cương huyễn long vũ thức ba mươi sáu!" Trong hư không vang lên tiếng quát của Kim Cuồng Chiến. Mũi kiếm đầy uy lực lần nữa biến đổi, tia sáng màu vàng như con thần long, bám theo mũi kiếm tấn công Lôi Cương.

"Ầm!!" Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ không gian ầm ầm chấn động. Một trận chấn động điên cuồng mạnh mẽ tản ra bốn phương tám hướng. Đám cường giả trẻ tuổi lần nữa gia cố thêm vòng phòng ngự. Tiểu Phần đứng ở không trung, lúc cơn chấn động ập tới, kết giới đỏ pha vàng lúc ẩn lúc hiện, chống đỡ cơn chấn động. Tiểu Phần biến sắc, nhìn Lôi Ma đang ở bên cạnh, phát hiện Lôi Ma thân thể không có gì biến đổi, hai mắt như trước nhắm chặt, dường như đang ở cảnh giới tu luyện.

"Ngao…." Mũi kiếm vàng óng đầy uy lực bị một quyền của Lôi Cương đánh tan. Mà thần long màu vàng phía sau mũi kiếm cũng phát ra tiếng long ngâm, tia sáng mạnh mẽ, nuốt Lôi Cương.

Ba người Đan Thần nghiêm trọng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm thần long màu vàng trên không trung. Mà cường giả trẻ tuổi xung quanh cũng nhíu mày quan sát phía trước, không dám chớp mắt, sợ bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào.

Nữ tử áo hồng ở cửa thành Đạo Nghĩa đôi mắt đẹp run lên, lo lắng. Tức thì, khuôn mặt trắng như tuyết biến đổi, ánh mắt mơ màng lẩm bẩm nói: "Hắn lúc này hẳn là đã sớm quên ta, vì sao ta lại u mê không tỉnh ngộ chứ?"

Phía trước thành Đạo Nghĩa, trận đại chiến vẫn đang hấp dẫn cường giả thất giới vây xem. Toàn bộ thành Đạo Nghĩa có khoảng vạn người. Thế nhưng ở sâu trong thành, trong một phủ đệ xa hoa màu tím, có thêm hai người. Hai người này cũng không đi vào khán đài xem, dường như việc tranh giành ở nơi đây khiến họ chướng mắt.

"Tử Vận muội muội, không nghĩ thực ngươi cũng tới. Mấy năm nay ngươi đi vào trong đó hử? Phụ thân ngươi tìm ngươi rất vất vả!" Một gã thanh niên tuấn tú vận đồ trắng, mừng rõ nhìn nữ tử váy bào màu tím trước mặt. Ánh mắt có phần mê mệt, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng như tuyết của nữ tử, dường như nhìn bao lâu cũng không đủ.

Nữ tử áo tím da trắng như tuyết, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, hai mắt trong veo như nước. Không một bức tranh nào có thể họa ra một tuyệt thế như nàng. Bộ váy bào màu tím càng làm thân thể nàng thêm hoàn mỹ. Thế nhưng, nữ tử áo tím lúc này mặt lạnh như sương, ánh mắt lạnh lùng, liếc nhìn thanh niên áo trắng tuấn tú, nói: "Đạo Vân, ngươi hà tất phải như vậy? Tử Vận ta đã từng nói sẽ không cùng ngươi một chỗ! Thế gian mỹ nữ vô số, vì sao ngươi cứ nhất định phải là ta?" Lời nữ tử áo tím thầm mang theo hận ý sâu đậm.

Ánh mắt thanh niên áo trắng thu lại, thở dài nói: "Tử Vận muội muội, nữ tử trên đời này nhiều như mây, thế nhưng khiến Đạo Vân ta động tâm thì chỉ có mình Tử Vận ngươi a!"

"Trong lòng ta đã có ý trung nhân, chúng ta tuyệt đối không có khả năng!" Nữ tử áo tím nghiêm mặt lạnh lùng nói. Có điều, nữ tử áo tím không hiểu, dù nàng có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa, khí chất cao quý của nàng cũng khiến mỗi người nam nhân đều điên cuồng. Đạo Vân cũng không phải ngoại lệ.

"Hừ, Tử Vận muội muội, ngươi hà tất muốn gạt ta? Lẽ nào Đạo Vân ta không xứng với ngươi sao? Thế gian này cũng chỉ có Đạo Vân ta là xứng đôi với ngươi a." Đạo Vân chưa từ bỏ ý định nói.

"Đạo Vân, Tử Vận ta vẫn coi ngươi là ca ca. Hơn nữa, trong lòng Tử Vận từ lâu đã không để ý bất kỳ kẻ nào!" Tử Vận chán ghét, bước vài bước, lạnh lùng nói.

Khuôn mặt Đạo Vân biến đổi, cười thầm, hắng giọng, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm nữ tử áo tím nói: "Tử Vận, lẽ nào ý trung nhân của ngươi là Lôi Cương? Nếu quả thật là như vậy, ngươi hết hy vọng ròi. Tất cả những người mang tên Lôi Cương trong thất giới đều đã bị ta đánh hồn phi phách tán!"

Tử Vận biến sắc, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, thân thể mềm mại run sợ, đôi mắt đẹp tràn ngập tức giận cùng sát khí.

"Tử Vận muội muội, thanh niên trong thất giới tài năng ưu tú tuy nhiều, thế nhưng xứng đôi với ngươi, chỉ có một mình Đạo Vân ta. Ngươi hà tất phải nhớ thương Lôi Cương?" Đạo Vân nhìn Tử Vận như vậy, không đành lòng, nhẹ giọng nói.

"Cút ngay!! Đạo Vân, Tử Vận ta dù có chết, cũng sẽ không gả cho ngươi!" Lời Tử Vận nói thầm mang theo giận dữ, khóc nức nở, bay về phía đông thành Đạo Nghĩa.

Hai mắt Đạo Vân âm trầm nhìn theo hướng Tử Vận biến mất, mặt chừng như méo xẹo.

Bình Luận (0)
Comment